Chương 101: Hoàng Thất Thái Gia.
Tôi dứt khoát không để ý gì tới ván cờ này nữa, cũng mặc kệ Hoàng bá như phát điên mà vọt vào nhà, đứng dậy thở dài một hơi, thu hồi Ngọc Tì Hưu, hỏi Thiệu Bồi Nhất.
- Thế nào rồi lão Thiệu, tra được nguyên nhân rồi chứ?
Thiệu Bồi Nhất chợt lách người né Hoàng bá, lúc này mới nói với tôi.
- Nguyên nhân rất đơn giản, nàng trúng tà thuật của ai đó, sinh mệnh bị người ta rút ra, nhưng mà cái này khác với với linh hồn bị rút ra, chỉ cần chiêu hồn là được, sinh mệnh lại là có hạn, mất đi sẽ không thể nào tìm trở về được nữa.
Tôi không khỏi sửng sốt, sinh mệnh còn có thể bị rút ra sao? Cái này là cái tà thuật gì, với lại sao gần đây tà thuật được sử dụng nhiều vậy chứ?
- Vậy giờ nàng có tỉnh lại chưa hay còn mê man?
Tôi hỏi.
- Tạm thời tỉnh lại rồi, nhưng ý thức còn không rõ ràng, cậu có muốn đi gặp hay không?
Cậu ta nhìn tôi hỏi.
Tôi tự nhiên là muốn vào nhìn một chút, nhưng tự dưng tôi nhớ tới mấy lời vừa rồi của cái gì Hoàng Thất thái gia nói, tôi vẫn cảm thấy tức giận, nhân gia để tôi đứng ở bên ngoài, tôi làm sao không biết xấu hổ mà chưa có ai mời lại đi vào trong bao giờ?
Cúi đầu nghĩ nghĩ, tôi nhỏ giọng hỏi Thiệu Bồi Nhất.
- Cậu nói cho tôi biết trước, cả gia đình này rốt cuộc là người nào, còn có, cậu có quan hệ gì với bọn họ?
Thiệu Bồi Nhất gãi gãi đầu, cười hắc hắc, thần bí mà nói.
- Toàn bộ người nhà này đều mang họ Hoàng, cậu đoán xem bọn họ là người nào?
Trong lòng tôi sáng tỏ, nhưng vẫn thử thăm dò nói ra suy đoán trong lòng.
- Chẳng lẽ, là Hoàng tiên?
Thiệu Bồi cười mà không đáp, lại gật gật đầu.
Nhất thời trong lòng tôi hiểu rõ, sau đó sau lưng cảm thấy từng đợt ớn lạnh chạy dọc theo sống lưng, không thể tưởng được, bây giờ tôi lại đang ở hang ổ của một đám Hoàng tiên.
Cái gọi là Hoàng tiên, không cần nhiều lời, tự nhiên chính là Đông Bắc Ngũ đại tiên, là Hoàng tiên trong Hồ Hoàng Bạch Liễu Hôi (Hôi ở đây là màu xám tro của lông chuột), cũng chính là chồn.
Về phần Đông Bắc Ngũ đại tiên, tôi nghĩ không cần giải thích gì nhiều nữa, cơ hồ mỗi người đều biết một chút, đơn giản chính là năm loại động vật tu luyện thành tinh, hồ ly, chồn, nhím, rắn, chuột, trong tín ngưỡng của Đông Bắc, chúng nó bị tôn xưng là Ngũ đại tiên, có thể thay người xem bệnh, bảo gia hộ viện, nhưng cũng có không ít thứ đi gây tai họa cho người.
Nhưng chuyện làm tôi buồn bực chính là, Ngũ đại tiên này thông thường đều ở quan ngoại, cũng chính là hoạt động ở khu vực Đông Bắc, mặc dù có ở quan nội (vùng đất bên trong Sơn Hải Quan hoặc vùng đất phía tây Gia Cốc Quan, Trung Quốc), cũng chỉ có số ít, như thế nào mà bây giờ thành cả một gia đình vậy?
Tôi hỏi.
- Lão Thiệu, cậu nói rõ ràng chút đi, nhà các cậu không phải khiêu đại thần sao, chẳng lẽ toàn gia đình này…… Ách, Hoàng tiên này, cậu đều biết hết sao?
Cậu ta lắc đầu nói.
- Thật ra lúc trước tôi không quen biết, nhưng mà chúng nó cùng sư phó của tôi đều tương đối quen thuộc, cho nên, tôi mới nhận thức.
Tôi nghi hoặc mà nhìn cậu ta, bỗng nhiên nhớ tới một vấn đề sởn tóc gáy, liền hỏi.
- Lúc trước cậu có nói với tôi, là cậu tới nơi này thăm người thân, người thân sẽ không phải chính là bọn họ chứ?
Thiệu Bồi Nhất cười, nhún vai nói.
- Kỳ thật cũng không phải thân thích gì, bạn bè cũ của sư phó tôi mà thôi……
Tôi biết, sư phó trong lời cậu ta, kỳ thật chính là cha cậu ta, tôi đang muốn hỏi thêm chút chuyện nữa, bỗng nhiên cửa nhà chính lại mở ra lần nữa, từ bên trong đi ra bảy tám người.
Chỉ thấy một người đi đằng trước, nhìn qua ước chừng hơn bốn mươi tuổi, thân hình cao gầy, trên mép có hai chòm râu, mặc một bộ trường bào màu vàng đất, sắc mặt uy nghiêm, trong mắt lóe ra tia sáng giảo hoạt, chắp tay sau lưng đi ra.
Mà vài người đi theo sau lưng ông ta đều có hình tượng khác nhau, nam nữ đều có, biểu tình trên mặt đều có vẻ khó nén hưng phấn, Hoàng bá đi phía sau người mặc áo vàng kia, tiến lên một bước nói.
- Thất gia, vị này chính là tiên sinh Hàn gia người đã phá được ván cờ thiên nguyên.
Vị Thất gia này ừ một tiếng, cũng không có nói lời nào, mà đứng trước mặt cách tôi mấy mét, híp mắt đánh giá tôi.
Tôi bị ông ta nhìn tới nổi da gà toàn thân nổi lên, đơn giản xoay người, đối diện với ông ta, nghĩ thầm tôi cũng muốn xem vị Hoàng Thất thái gia này có gì đặc biệt hay không.
Không khí phảng phất đọng lại vào giờ phút này, tất cả mọi người không nói gì, Thiệu Bồi Nhất đứng ở một bên, cũng ngơ ngác đến phát ngốc, chỉ thấy vị Hoàng Thất thái gia nhìn chăm chú tôi một lát, bỗng nhiên liền hắc hắc cười gượng một tiếng, thong thả ung dung mà nói với tôi.
- Nghe nói là vị Hàn tiên sinh này phá giải ván cờ thiên nguyên có đúng không?
Tôi nhất thời không biết là có nên trả lời hay không, mà trả lời là có hay là không đây, bởi vì căn bản tôi không nhớ được vừa rồi mình đã làm gì, vì thế chỉ phải hàm hồ ừ một tiếng, chỉ chỉ Hoàng bá nói.
- Vừa rồi không phải ông ta đã nói rồi sao?
Ý tôi là những lời này không phải là tôi nói, cái gì phá giải ván cờ, đều là Hoàng bá nói, về sau có phiền toái gì cũng đừng tìm tôi.
Không ngờ ông ta lại hiểu lầm, cười lạnh một tiếng nói.
- Nhìn không ra nha, tiểu tử cậu rất có ngạo khí, một khi đã như vậy, cậu có dám đánh lại ván cờ vừa rồi không sai một quân nào hay không, để tôi mở rộng tầm mắt?
Lời này liền có hơi chút quá phận, ván cờ kia đã qua lâu rồi, ai nhớ rõ mỗi một bước là đi như thế nào chứ? Đừng nói đến bây giờ tôi vẫn mơ màng hồ đồ, cho dù có kêu Lam Ninh ra đây, hoặc là đem Hoàng bá túm lại đây, bọn họ cũng không có khả năng nhớ rõ ràng như vậy a.
Tôi nén giận nói.
- Ha ha, ý nghĩ của Thất gia quả nhiên không giống bình thường, nhưng tôi cũng có cái yêu cầu nho nhỏ, không biết Thất gia có đáp ứng được không?
Ông ta ngạo nghễ nhướng mắt nói.
- Cậu nói đi.
Tôi cũng không khách khí, chỉ vào trên mặt đất nói.
- Nếu Thất gia muốn nhìn tôi tái diễn lại ván cờ vừa rồi, như vậy đúng là có chút làm khó người khác, phải biết rằng ván cờ biến hóa, rối ren thật sự, chênh lệch một quân, sẽ có khả năng xuất hiện các loại biến hóa cùng kết cục khác nhau, nếu ngài có yêu cầu này, tôi đây cũng muốn hỏi, ngài có thể đi lại trên từng dấu chân từ lúc ngài đi trong phòng ra cho đến bây giờ không sai một bước nào hay sao?
Hoàng Thất thái gia hơi hơi sửng sốt, giống như không nghĩ tới tôi có thể nói ra những lời như vậy, ngay sau đó gãi gãi đầu, lại đột nhiên cười ha ha lên, ngay sau đó, vài người phía sau ông ta cũng cùng nhau cười to, một bên cười một bên vỗ tay, rất là vui vẻ.
Mấy giọng cười này lại làm tôi nổi da gà, cảnh giác mà nhìn bọn họ, Hoàng Thất thái gia lại ngưng cười, vung tay với mấy người phía sau, ánh mắt lại lần nữa đảo qua ở tôi trên người, vừa lòng gật gật đầu, nói.
- Được, không tồi, rất có ý tứ, đời sau của Hàn gia quả nhiên là bất phàm, vậy mời cậu vào nội đường nói chuyện đi.
Tôi bị ông ta làm cho mơ màng hồ đồ, thầm nói sắc mặt vị này biến đổi xoành xoạch, mọi người đều nói Hoàng tiên yêu nhất biến sắc mặt, thay đổi thất thường, như thế quả nhiên không giả.
Thiệu Bồi Nhất lại đây vỗ vỗ bả vai tôi, ý bảo không sao, tôi nhìn vẻ mặt giống như trước giờ còn chưa có ngủ đủ của cậu ta, trong lòng lại như thế nào cũng không yên lòng, cho là trong lúc vô ý tôi phá giải cái ván cờ gì đó đi, bọn họ sẽ làm gì tiếp theo đây?
Lập tức, tôi đi theo mọi người cùng nhau vào nội đường, bên trong là một không gian rất rộng, chính giữa để một bàn bát tiên, hai bên là hai cái ghế thái sư, hai bên có một loạt chỗ ngồi, nhìn qua giống như sơn đại vương tụ tập mọi người lại để chia của.
Hoàng Thất thái gia vẫy vẫy tay, chỉ cho tôi ngồi xuống cái ghế đầu tiên bên phải để dễ nói chuyện, lòng tôi lại nhớ tới Hà Điền Điền thật vất vả mới làm cho tỉnh lại kia, với lại ghế dựa nhà ông ta cho tiền tôi cũng không dám ngồi, cảm giác giống như sơn tặc phân chia chỗ ngồi, vì thế liền nói với ông ta, hôm nay tôi vì cứu người mà đến, vẫn nhìn người bệnh trước đi rồi nói sau.
Ông ta cũng không có phản đối, sai một người dẫn theo tôi cùng Thiệu Bồi Nhất, đi vào phòng nhỏ bên cạnh, đi thăm Hà Điền Điền.
Sau khi vào trong phòng này, đây là một gian phòng ngủ cũng không lớn lắm, tôi thấy Hà Điền Điền đang nằm ở trên giường, hai mắt nhắm nghiền, Thiệu Bồi Nhất nói, vừa rồi nàng có tỉnh một lát, nhưng là suy yếu thật sự, chắc bây giờ đã ngủ rồi.
Tôi tay chân nhẹ nhàng tiến lên, gọi nàng vài tiếng, nàng lại không có phản ứng gì, tôi nghĩ nghĩ lại nói.
- Hà Điền Điền, người nhà của cô đã tới thăm cô, bây giờ ba cùng anh trai của cô đang ở bên ngoài.
Tôi vừa nói những lời này, quả nhiên có hiệu quả, Hà Điền Điền chậm rãi mở mắt, hai mắt vô thần, nhìn tôi cố sức mở miệng nói.
- Bọn họ…… Ở nơi nào…….
Trong lòng tôi có chút không dễ chịu, xem ra con người ta dù có thế nào đi nữa thì trong lòng vẫn luôn nhớ về người nhà.
Tôi nói với nàng, tình huống của nàng bây giờ không ổn định, bác sĩ nói, tạm thời không thể đi vào đây để tránh quấy rầy, mà chuyện quan trọng nhất lúc này là làm rõ được nguyên nhân gây bệnh của nàng, để cho bác sĩ dễ dàng điều trị.
Sau khi nói xong, Hà Điền Điền dường như có thêm chút tinh thần, tròng mắt khẽ nhúc nhích, đánh giá bốn phía nói.
- Tôi đang ở đâu đây, nơi này giống như không phải bệnh viện……
Tôi sớm nghĩ kỹ rồi đối sách ứng phó, vì thế tôi nói.
- Nơi này đương nhiên không phải bệnh viện, bệnh của cô cũng không phải đi bệnh viện là có khả năng chữa khỏi, đây là ở trong nhà một trung y dân gian, là tôi và ba của cô cùng nhau đưa cô lại đây.
Nghĩ nghĩ, tôi lại bỏ thêm một câu.
- Đây đều là do A Long an bài.
Ánh mắt của nàng vốn đang có chút nghi hoặc, nhưng khi tôi nhắc tới chuyện do A Long an bài, nàng giống như yên tâm, từ từ nhẹ nhàng thở ra, nói.
- Thay tôi cảm ơn cậu ta, cậu ta là người tốt.
Tôi trong lòng yên lặng bi ai thay cho A Long một chút, thời khắc mấu chốt như thế này mà còn không quên dán cho A Long một cái mác người tốt, hazzi, A Long khổ rồi đây.
Bất quá nếu muốn giả làm lão trung y, vậy thì phải đóng giả cho giống một chút, tôi chỉ chỉ Thiệu Bồi nói.
- Cô xem, đây là đồ đệ lão trung y kia, y thuật thật sự là cao minh, nghe nói có thể tay không giải phẫu cho người ta, chắc chắn sẽ không gây đau đớn, sư phụ của cậu ta lại còn lợi hại hơn nữa, có thể đem trái tim người ta lấy ra sửa lại rồi bỏ trở lại…. (bốc phét -.-)
Tôi thuận miệng bịa chuyện, Hà Điền Điền không biết là bị câu nói của tôi trấn trụ hay là dọa sợ, trợn trắng mắt một cái, Thiệu Bồi Nhất dùng chân đá tôi một cái, làm ra gương mặt tươi cười vô hại nói.
- Đừng nghe cậu ta nói hươu nói vượn, cậu ta chọc cô thôi, nhưng cô yên tâm, chỉ cần cô nói ra hết tất cả mọi chuyện, chúng tôi nhất định có biện pháp trợ giúp cô.
Hà Điền Điền lúc này mới dần dần bình tĩnh trở lại, lẩm bẩm nói.
- Nếu tôi nói ra, thật sự, còn có thể cứu chữa sao?
Tôi cùng Thiệu Bồi Nhất tự nhiên là liên tục gật đầu, chỉ thấy ánh mắt của nàng dại ra, vô thần mà lại trống rỗng, ngóng nhìn hư không, lại giống như bắt đầu nhớ lại những hồi ức đau khổ……