Chương 100: Ván Cờ Thiên Nguyên.
Sắc mặt Thiệu Bồi Nhất hơi có vẻ xấu hổ, chắc hắn cũng không nghĩ tới bên trong Hoàng Thất thái gia sẽ cử xử như thế, hắn cùng tôi đi vào trong này, sao sẽ không biết xấu hổ mà để cho tôi đứng ở bên ngoài một mình, còn hắn thì đi vào trong chứ?
Tôi hơi mỉm cười với hắn ý bảo không sao cả, sau đó lớn tiếng hướng về phía cửa phòng nói.
- Nếu họ Hoàng không chào đón họ Hàn, như vậy tôi cáo từ là được, đêm hôm khuya khoắt, đã quấy rầy.
Nói xong, tôi xoay người liền đi, để anh đây đứng ngượng ngùng một mình trước cửa nhà các người sao, anh đây không có làm được mấy chuyện đó đâu!
Thân hình Hoàng bá chợt lóe lên, ngăn ở trước đường đi của tôi, híp mắt cười nói.
- Tính tình tiên sinh Hàn gia quả thật không nhỏ, nhưng mà còn xin tiên sinh dừng bước, thất gia nhà ta cũng không có ý khác, chẳng qua tổ tông có quy củ mà thôi, nếu cậu cùng Bồi Nhất tiên sinh vì cứu người mà đến, sao không tạm thời nhẫn nại một lát cơ chứ?
Lão nhân này đúng là khéo ăn khéo nói, thái độ không kiêu ngạo không siểm nịnh, thật là tôi có vẻ hơi keo kiệt một chút, nhưng đúng là trong lòng tôi có hơi tức giận, nghĩ lại một chút rốt cuộc vẫn đang đứng trên địa bàn của người ta, nhà cao cửa rộng, nếu thật đi không ra được mà còn bị lạc thì đúng là mất mặt.
Thiệu Bồi Nhất cũng hơi mang giọng xin lỗi mà nói.
- Tiểu Thiên, thật không tiện ha.
Tôi chịu khó nhịn cục tức này, phất tay với Thiệu Bồi Nhất, hắn cười một cái với tôi rồi mang theo Hà Điền Điền đi vào bên trong cánh cửa.
Ngay sau đó, cánh cửa kia im hơi lặng tiếng tự động đóng lại, tôi đứng ở trong viện, ngay lập tức tôi có loại cảm giác giống như bị người ta ghét bỏ, chỉ có Hoàng bá vẫn đứng ở sau lưng tôi để tôi có hơi chút dễ chịu.
Chỉ là đứng như vậy hoài cũng không được nha, tôi quay đầu lại nhìn nhìn Hoàng bá, ông ta cũng nhìn tôi, bỗng nhiên mỉm cười một chút, nói.
- Hàn tiên sinh, ở đây chờ thật nhàm chán, không bằng chúng ta đánh một ván cờ như thế nào?
Chơi cờ? Cái này tôi cũng có biết chút chút, tôi nghĩ, dù sao đứng cũng nhàm chán, vậy thì đi chơi cờ đi.
- Ha ha, không thể tưởng được Hoàng bá cũng có cái nhã hứng này, tối nay trăng tròn nhô lên cao, chúng ta đánh cờ ở dưới ánh trăng, nhất định sẽ rất thoải mái.
Ông ta nói với tôi toàn những lời văn vẻ, tôi cũng nói lại như vậy, dù gì thì tôi cũng xem qua sách cổ nhiều rồi, há có thể bị ông nói mấy câu làm cho rơi xuống hạ phong, còn không phải là đang giả bộ sao!
Ông ta có vẻ rất là vừa lòng, giống như tôi nói như vậy mới có thể thể hiện khí chất cùng phong độ của Hàn tiên sinh tôi, ngay sau đó ông ấy dẫn tôi đi tới một cái đình hóng gió phía trong viện, tôi đưa mắt thì thấy, hai bên trái phải đình hóng gió này có các loại núi giả nước chảy, rất là thanh tĩnh lịch sự tao nhã, trong một bàn đá phía giữa đình, không biết khi nào đã chuẩn bị xong một ván cờ.
Ấy vậy mà khi tôi vừa thấy liền muốn ngất, này con mẹ nó là cờ vây nha……
Ách, mà thôi cũng được, tôi thừa nhận, tôi chỉ biết cờ tướng, vẫn là khi còn nhỏ học chung với ông nội, tuy rằng ở trong thôn chúng tôi cơ hồ không có đối thủ, nhưng là, này con mẹ nó đây là cờ vây nha……
Làm sao bây giờ, tôi cũng không thể nói tôi không biết, như vậy không khỏi quá mất mặt, nhân gia tốt xấu gì cũng một câu Hàn tiên sinh hai câu Hàn tiên sinh mà gọi tôi, vừa rồi tôi còn thản nhiên tự nhiên bày đặt ra dáng vẻ cao nhân, mà giờ nói mình không biết tí gì về cờ vây, mặt mũi Hàn gia đều bị tôi ném đi cho chó ăn rồi.
- Hàn tiên sinh, mời ngồi.
Hoàng bá chỉ vào phía ghế đá đối diện cười nói với tôi, tôi cười gượng vài tiếng với ông ta, rất là mất tự nhiên mà ngồi xuống.
Nói thật, mấy thứ cờ vây này, đối với thằng nhóc ở nông thôn lên như tôi mà nói, có chút vượt quá tầm với rồi, tôi chỉ mới xem qua trên TV thôi, nhưng mà hoàn toàn xem không hiểu gì á, loại quân cờ một đen một trắng này, ở trong mắt tôi chúng chỉ như hai loại chocolate mà thôi, còn nhớ hồi ấy tôi từng hỏi qua ông tôi rằng: Cờ vây là gì thứ gì vậy ạ, có thể ăn không?
Được rồi, hiện tại đống chocolate này đã được đặt trước mặt tôi, tôi cũng không có loại kích động muốn nắm lấy một cái đưa lên miệng thử coi mùi vị nó ra sao, mà chỉ mở to hai mắt nhìn, quan sát ván cờ trước mắt.
Tuy rằng tôi không biết, nhưng tôi cũng không thể để cho người ta biết chứ đúng không? Đi một bước xem một bước vậy……
Trước mặt tôi là quân cờ trắng, cái này tôi có thể nhìn ra được, trong tầm tay là một cái bình chứa quân cờ trắng, tôi làm bộ làm tịch nhìn tình thế ván cờ trên bàn……
Oa, quả nhiên vẫn xem không hiểu gì hết……
Nhưng mà tuy rằng xem không hiểu, tôi cũng có thể nhìn ra, trên bàn cờ này đã không còn bao nhiêu quân cờ trắng, đã bị quân đen vây khốn chặt chẽ, theo lẽ thường thì đây là tiết tấu muốn thua rồi đúng không?
Tôi không khỏi thầm mắng Hoàng bá không phải là người tốt, nếu là tàn cục, ông là chủ nhân tôi là khách nhân, tốt xấu gì cũng phải cho tôi cầm quân đen đi chứ, ông chiếm ưu thế một phương không phải rõ ràng muốn tôi mất mặt sao?
Giống như tới trên thảo nguyên chơi, có người một hai nói phải đua ngựa với tôi, kết quả hắn cưỡi một con hãn huyết bảo mã, trong khi đó người ta dắt tới cho tôi một con lừa……
Tôi vẫn còn đang nhẫn nhịn không nổi giận, ông ta làm như vậy tất nhiên là có nguyên nhân, không có khả năng chỉ để thấy tôi mất mặt.
Quả nhiên, không đợi tôi nói cái gì, Hoàng bá đã lên tiếng nói trước.
- Hàn tiên sinh, ván cờ này chính là tổ tiên nhà chúng tôi lưu lại, trong đó chứa vô số huyền cơ ảo diệu, Hàn tiên sinh là cao nhân đương thời, tất nhiên có thể dùng quân cờ trắng để chiến thắng, xin mời.
Những lời ông ta nói thật ra rất khách khí, nhưng ý ông ta vẫn là để cho tôi dùng quân cờ trắng, cmn, đây không phải là đang chơi tôi hay sao hả?
Tôi cười với ông ta rồi nói cho có lệ.
- Nào có nào có, tôi cũng chỉ hiểu sơ sài mà thôi, nếu là ván cờ tổ tiên lưu lại, tư chất tôi đần độn, nghĩ là thua chắc rồi.
Tôi cũng nói những lời cần nói trước rồi, như vậy một hồi thua cũng không mất đi mặt mũi, ông ta chưa nói cái gì, đưa tay mời tôi, mỉm cười không nói, tư thế đó giống như là nhất quyết muốn xem tôi bị mất mặt.
Theo bản năng tôi đưa tay bốc một quân cờ, mở to hai mắt nhìn nhìn chằm chằm vào ván cờ, lại căn bản không biết đặt quân cờ xuống chỗ nào thì tốt nhất, nhìn nửa ngày, cuối cùng bất đắc dĩ, cắn răng một cái, liền đặt ở giữa hai quân cờ trắng kia……
Ý nghĩ của tôi rất đơn giản, thực đơn thuần, một đôi quân cờ trắng đáng thương trơ trọi kia sắp bị quân đen bao vây hết rồi, lực lượng nhỏ yếu đáng thương, vừa vặn chỗ đó còn mấy khoảng trống, trước tiên tôi cứ bỏ vào đó vài quân cờ để lớn mạnh rồi tính tiếp.
Không ngờ một quân cờ này vừa hạ xuống, Hoàng bá lại bỗng nhiên nhẹ “di” một tiếng, đôi tay ấn thạch đài, nhìn chằm chằm ván cờ vài lần, ngẩng đầu cười nói.
- Quả nhiên Hàn tiên sinh thiên tư hơn người, đảm lược hơn người, thủ đoạn hơn người, tư thế hạ cờ khí độ siêu nhiên, rất có cổ phong, bội phục bội phục.
Nói xong ông ta cũng như tùy ý cầm lấy một quân cờ đen đặt lên trên bàn cờ.
Tôi cũng không biết những lời vừa rồi của ông ta là đang khen tôi hay là đang nói móc tôi nữa, chỉ phải nặn ra một nụ cười khổ, lại cầm lên một quân cờ, đang muốn đặt quân cờ này tới chỗ giữa mấy quân cờ trắng kia nữa, trong lòng lại bỗng nhiên vừa động, không biết sao lại nhớ tới một người tới.
Lam Ninh!
Có lẽ chính là bởi vì câu “rất có cổ phong” vừa rồi của Hoàng bá, làm tôi nhớ tới Lam Ninh, nàng không phải chính là cổ nhân sao? Tuy rằng mới cách đây có hơn một trăm năm, cũng chính là thời nhà Thanh, nhưng nàng là tiểu thư khuê các, chắc cũng phải biết chơi cờ chứ?
Tôi vẫn cứ im lặng không nhúc nhích, lặng yên duỗi tay lấy Ngọc Tì Hưu ra, đặt ở trong tay vuốt ve thưởng thức.
Thứ này nguyên bản chính là để người chộp trong tay thưởng thức, lúc này tôi lấy ra, không những sẽ không khiến cho ông ta có hoài nghi, ngược lại sẽ làm cho người khác cảm thấy tôi có loại cảm giác nhẹ nhàng. Quả nhiên, ông ta nhìn thấy tôi trầm ngâm không quyết, lấy ra một kiện ngọc khí thưởng thức, trên mặt cũng treo lên vẻ tươi cười, cũng không nói thêm cái gì.
Tôi biết, cao thủ chơi cờ thông thường đều như vậy, vì đặt xuống một quân mà suy tư nửa ngày rất nhiều, thậm chí suy nghĩ mấy ngày mấy đêm đều không hiếm lạ, một bên khác tự nhiên cũng sẽ không thúc giục, cứ như vậy, xem như tôi có cơ hội gian lận……
Trong lúc bàn tay đang vuốt ve, tôi đã dùng thần niệm nói chuyện với Lam Ninh, tôi cũng chưa giải thích gì nhiều, chỉ là nhìn nàng một cái, hỏi nàng ván cờ này nàng có thể giải được không.
Lam Ninh đang ở bên trong Ngọc Tì Hưu, vừa xem ván cờ liền hiểu ngay, nàng tức khắc vui sướng mà nói, thật ra nàng rất am hiểu chơi cờ, nhưng ván cờ này nàng chưa từng nhìn thấy bao giờ, chưa từng nghe thấy, thật sự là ván cờ hiếm có khó giải trên thế gian này.
Tôi hết chỗ nói rồi, nếu là ván cờ hiếm có khó giải, cô còn vui vẻ như vậy làm gì?
Không nghĩ tới Lam Ninh lại nói, tuy rằng ván cờ này khó giải, nhưng người dùng cờ trắng đã có xu thế muốn xoay chuyển được càn không, mà mấu chốt nhất trong đó, chính là quân cờ trắng ở giữa kia, tuy rằng thoạt nhìn là tự tuyệt tử lộ, đã bỏ quên một đống cờ trắng bên kia, thế nhưng là cũng kỳ diệu tới đỉnh cao ngăn được xu thế cờ đen, nếu phản công từ biên giới, chỉ cần không rơi hôn chiêu, cờ trắng vẫn có phần thắng.
Nghe nàng nói say mê như vậy tôi kinh ngạc không nói, cằm rơi xuống đất, mắt lồi ra ngoài ……
Không thể tưởng được tôi tùy tiện đặt xuống một quân cờ, cư nhiên đánh bậy đánh bạ tới cái chó ngáp phải ruồi, đem toàn bộ ván cờ đều sửa đổi vận mệnh?
Tôi không khỏi rất là hưng phấn, vội kêu Lam Ninh nói cho tôi biết tiếp theo nên đi thế nào cho phải, Lam Ninh kinh ngạc hỏi tôi, quân cờ trắng thần diệu vô cùng kia không phải là do tôi đặt xuống hay sao, sao bây giờ lại hỏi tôi phải làm thế nào?
Tôi chỉ phải bất đắc dĩ thừa nhận, đó là tôi tùy tiện đặt mà thôi, thuần túy là mèo mù vớ phải cá rán, trên thực tế tôi căn bản không biết chơi cờ……
Lam Ninh kinh ngạc rất nhiều, cũng hưng phấn không thôi, vì thế nàng lấy lại tinh thần chỉ tôi đi từng bước một.
Cứ như vậy, một tay tôi nắm Ngọc Tì Hưu, một tay liên tiếp hạ cờ, hoàn toàn đều dựa theo chỉ đạo của Lam Ninh, mà Hoàng bá lại càng ngày càng kinh ngạc, sau khi đi vài nước cờ thì sắc mặt đã hoàn toàn thay đổi.
Tôi rất là đắc ý, tuy rằng bây giờ tôi không hiểu ván cờ này đã phát triển tới bước nào, nhưng mà theo từng bước chỉ dẫn của Lam Ninh, rất nhanh tôi đã phát hiện trên bàn cờ ngày càng có nhiều quân trắng, có khí thế chuẩn bị phản công, mà quân đen liên tiếp bại lui, bị ăn càng ngày càng nhiều, tôi âm thầm cao hứng, chẳng lẽ, tôi sắp thắng rồi chăng?
Nhưng qua một lát sau, quân đen lại dần dần xoay chuyển hoàn cảnh xấu, một lần nữa đối kháng với quân trắng, hai bên chém giết càng ngày càng là kịch liệt, đồng thời Lam Ninh chỉ dẫn cũng càng ngày càng chậm, dường như nàng đang rất hao tâm tổn sức để suy tính bước tiếp theo.
Trên bàn cờ hai màu đen trắng càng ngày càng nhiều, tôi nhìn mà hoa cả mắt, nhưng vẻ mặt lại mờ mịt, bởi vì căn bản tôi xem không hiểu, lại nhìn Hoàng bá ở đối diện, trên trán đã đổ mồ hôi, biểu tình khẩn trương, giống như tự thân ra trận, không còn vẻ trấn định tự nhiên như lúc đầu nữa, tốc độ hạ cờ cũng chậm theo, bàn tay còn lại hình như cũng đang run run.
Lại một lát sau, Hoàng bá đã không thể nhìn thấy đường đi nữa, trong tay ông ta cứ cầm một quân cờ đen, mày nhíu thành một đoàn, nhìn chằm chằm ván cờ, lại do dự chậm chạp khó có thể hạ cờ.
Đúng lúc này, cửa nhà chính bỗng nhiên bị người đẩy ra, Thiệu Bồi Nhất lên tiếng cười nói ha ha.
- Tiểu Thiên, tôi biết Hà Điền Điền bị gì rồi….
Hoàng bá lại bị tiếng cười to vô cùng đột ngột này làm cho giật mình, quân cờ trong tay rơi thẳng xuống bàn cờ, nhất thời phá hỏng ván cờ, ông ta bùi ngùi thở dài nói.
- Ài, không thể tưởng tượng được trên đời thật sự có người có thể giải được ván cờ thiên nguyên, Hàn tiên sinh khí độ siêu phàm, trấn định tự nhiên, lão nhân bội phục, bội phục……
Tôi ngạc nhiên vò đầu, thuận miệng nói.
- Nào có nào có, Hoàng bá khách khí rồi, thật ra tôi cũng không biết…..
Những lời này của tôi là thật lòng, không nghĩ Hoàng bá lại bỗng nhiên đứng dậy, đầy mặt đều là kích động, cất bước chạy vào trong, vừa chạy vừa hô.
- Thất gia, Thất gia, ván cờ lão gia lưu lại được phá rồi, ha ha ha ha, chúng ta được cứu rồi…….
Ông ta vừa nói như thế tôi liền cảm thấy mờ mịt, cúi đầu nhìn nhìn lại ván cờ, nhưng mà vẫn xem không hiểu, ông trời ơi ai có thể nói cho tôi biết ván này là ai thắng ai thua được hay không…