Cấm Kỵ Sư

Chương 103: Mười Năm Dương Thọ

Chương 103: Mười Năm Dương Thọ


Từ tình huống trước mắt mà phán đoán, sinh mệnh của Hà Điền Điền đích xác là bị người rút ra, nhưng người đàn ông trong lời cô nói có lai lịch như thế nào?
Tôi hỏi Thiệu Bồi Nhất, có biết đây là tà pháp gì hay không, mà lại có thể rút ra được sinh mệnh của con người, Thiệu Bồi Nhất lại gãi đầu cười khổ nói.
- Cậu làm ơn đi, tôi chỉ là một tên khiêu đại thần thôi, tôi nào biết nhiều như vậy, nếu muốn biết những thứ này vẫn phải hỏi Hoàng Thất thái gia, vừa rồi nếu không phải hắn ra tay, Hà Điền Điền căn bản vẫn chưa tỉnh lại.
Tôi nghĩ một chút, chuyện này nói đến cùng vẫn là đến tìm Hoàng Thất thái gia hỗ trợ, vì thế tôi lôi kéo Thiệu Bồi Nhất chạy đi, lại quay về nội đường lần nữa.
Sau một phen dò hỏi, Hoàng Thất thái gia tay vê chòm râu nói với chúng tôi, Hà Điền Điền kia thật sự là đã hết tuổi thọ, không có gì nói được nữa, thần tiên cũng khó cứu sống, bằng năng lực của hắn, cũng chỉ có thể kéo dài mấy ngày, vẫn khó thoát khỏi cái chết.
Tôi hỏi Hoàng Thất thái gia tình huống của Hà Điền Điền rốt cuộc chuyện là như thế nào, hắn nhướng mắt, rất nhẫn nại mà giải thích cho tôi, trên đời này có một loại pháp thuật cổ xưa, nếu thi triển có thể rút ra được tuổi thọ cùng sinh mệnh của người này, đem chuyển đến trên người của người khác, nhưng bởi vì pháp thuật này trái với thiên đạo, càng đi ngược lại với luật cõi âm, hại người hại mình, cho nên đã sớm bị liệt vào hàng cấm thuật, nhưng dưới sức mê hoặc của việc được kéo dài tuổi thọ, vẫn có người cam nguyện mạo hiểm, thi hành thuật này.
Thật ra vào lúc đầu tiên loại pháp thuật này cũng không phải như vậy, mà là Vu sư ở nhân gian câu thông với thiên binh, thay thế thiên binh hành động, theo chức trách của người thi thuật tới tăng tuổi thọ cho người, lúc ấy đây là một chuyện rất thần thánh trang nghiêm, cũng không phải tà thuật gì đó, mà là được xưng là Nhương Tục Thuật (Nhương là lễ cầu an, Tục trong từ Tiếp tục, ở đây chỉ những tục lệ cầu an được truyền xuống từng đời)
Đơn giản mà nói, đây là thay trời hành đạo, tiếp tục chức vụ m ty ở Dương gian, Vu sư có thể thi triển thuật này rất hiếm có khó tìm, được thiên hạ kính ngưỡng.
Nhưng trải qua năm tháng dài đằng đẵng, nhân gian cũng đã xảy ra biến hóa lớn long trời lở đất, mọi người không hề còn thuần phác hòa ái đoàn kết hỗ trợ nhau như thời kỳ thượng cổ nữa, mà là chinh phạt không ngừng, chiến tranh không thôi, vì thế, thiên thần rời xa khỏi nhân loại đang làm hắn thất vọng, tước đoạt quyền binh lúc trước giao cho nhân loại.
Sau đó Thiên Đạo dần dần hoàn thiện, thiết lập chủ âm ty, tất cả luân hồi thưởng phạt đều giao cho âm ty xử trí, vì thế nhân loại mất đi rất nhiều năng lực siêu nhiên, trong đó bao gồm có thuật làm cho người tiếp tục sống thêm như vậy.
Nhưng trí tuệ nhân loại quá mức kinh người, vậy mà có người có thể bắt chước được Nhương Tục Thuật của thời thượng cổ, tới tục mệnh cho bản thân mình. Nhưng loại tục mệnh thuật này kém xa so với ban đầu, bởi vì căn bản không chiếm được âm ty cùng Thiên Đạo đồng ý, cũng không có mệnh để mà tục mệnh tiếp nữa, vì thế họ liền nghĩ tới một loại biện pháp, đó chính là cướp đoạt trên người những người khác.
Loại tục mệnh thuật cướp đoạt sinh mệnh mang đến cho người khác này, không phải trực tiếp gia tăng thọ nguyên, mà là gia tăng sinh mệnh lực.
Nói cách khác người bị tục mệnh, cũng không bởi vì vậy mà được gia tăng tuổi thọ, hắn vốn có thể sống được tới 60 tuổi vẫn cứ không thay đổi, nhưng cố tình sinh lý cơ năng của hắn chính là bất tử, ngay cả Diêm Vương gia cũng không có cách lấy mạng hắn, bởi vì luật pháp âm ty quy định, sau khi người ta trút hơi thở cuối cùng quỷ sai mới có thể đi câu hồn. Mặc dù là còn một hơi chưa chết, nhưng sinh mệnh lực đã thập phần suy nhược, cũng sẽ có quỷ sai mạnh mẽ mang đi, đây đều là tình huống bình thường.
Nhưng mà nếu một người có sinh lý cơ năng mạnh mẽ, linh hồn lực lượng cường đại, mặc dù là có quỷ sai câu hồn, lại không cách nào mang đi, nói cho cùng loại người này đã xúc phạm tới luật pháp âm ty, tạo ác nghiệp cực nặng, rất có thể trong tương lai không có cách nào chuyển thế đầu thai, mà là phải chịu khổ ở trong địa ngục vô tận.
Nhưng mặc dù như vậy, cũng vẫn có người cam tâm tình nguyện làm như vậy, chỉ vì khó có thể dứt bỏ một đời sinh mệnh này, tình nguyện từ bỏ luân hồi vĩnh thế, không thể không nói, loại người này cũng là uống rượu độc giải khát, sống tạm nhất thời, lại chung quy cũng khó thoát khỏi chế tài vô tình của âm ty.
Hoàng Thất thái gia nói đến đây, vẫy vẫy tay nói, tình huống hiện tại của Hà Điền Điền, giống như là bị người ta thi triển loại pháp thuật này, nhưng khổ nỗi là nàng không phải là người được tăng mệnh, mà là bị cướp đoạt sinh mệnh. Nhưng mà thấy người kia chỉ cần mười năm sinh mệnh thì có thể thấy hắn ta vẫn là tương đối cẩn thận, hơn nữa cũng không có dùng sức mạnh, chuyện này thành lập trên cơ sở hai bên đều đồng ý, là có khế ước, mục đích làm như vậy, chính là vì hạ nguy cơ cùng hậu quả xuống mức thấp nhất.
Tôi lâm vào trầm tư, nếu người nọ chỉ cần mười năm sinh mệnh, từ ngoài nhìn vào thì thật ra không nhiều lắm, hơn nữa cũng trả giá rất nhiều để bồi thường, nhưng nếu hắn tìm rất nhiều người, mỗi người đều mua mười năm thọ mệnh, con số kia chẳng phải đáng sợ lắm sao?
Còn có, nếu nói là chỉ cần mười năm, vậy vì cái gì bây giờ số tuổi thọ Hà Điền Điền lại trực tiếp đi tới cuối? Hay là……
Tôi quay đầu nhìn thoáng qua hướng phòng nhỏ, trong lòng bỗng nhiên vừa động, nghĩ tới một vấn đề, hay là số tuổi thọ của Hà Điền Điền vốn dĩ cũng chỉ có ba mươi tuổi mà thôi?
Nếu nói như vậy, nàng hiện khoảng chừng hai mươi tuổi, mất đi mười năm, chẳng phải vừa vặn là số tuổi thọ hao hết!
Tôi vội nói ra suy đoán trong lòng mình, không nghĩ tới bọn họ lại có cùng cái nhìn với tôi, tôi lại hỏi Hoàng Thất thái gia có thể nhìn ra số tuổi thọ của một người là bao nhiêu hay không, ông ta im lặng sau một lúc lâu, lắc đầu nói, nếu là năm đó đây chỉ là một chuyện rất nhỏ, nhưng mà hiện tại lại không nhìn ra được.
Lòng tôi nghi hoặc, đây đường đường là một đại tiên, lại được xưng cái gì Hoàng Thất thái gia, theo lý thuyết pháp lực tất nhiên không yếu, như thế nào mà bây giờ không nhìn ra được số tuổi thọ của người khác cơ chứ?
Hoàng bá ở bên bỗng nhiên cười nói tiếp.
- Có điều hôm nay cơ duyên xảo hợp, Hàn tiên sinh phá giải ván cờ thiên nguyên, lúc này thất gia liền có thể về lễ đường quan ngoại (lễ đường là nơi hoàng thất nhà Thanh cúng tế Thánh Thần, Quan ngoại đã chú thích ở mấy chương trước), đến lúc đó phục hồi tiên vị, cái gì cũng có thể nói được.
Trong ánh mắt Hoàng Thất thái gia lộ ra một tia dị sắc, nói.
- Không sai, đến lúc đó, sẽ cho đám người kia đẹp mặt, hừ, dám ăn đồ của ta thì ngoan ngoãn nhổ ra cho ta.
Tôi nghe xong cảm thấy mơ màng hồ đồ, không rõ nội tình, Hoàng Thất thái gia lại bỗng nhiên đứng dậy nói.
- Hôm nay ít nhiều gì cũng nhờ có cháu trai Thiệu gia, còn có tiên sinh Hàn gia, giải ván cờ kia giúp ta, nếu không như thế thì không biết ta còn phải ở lại cái địa phương chó má này bao lâu nữa. Thất gia luôn luôn ân oán phân minh, từ nay về sau, có việc cứ việc tìm Thất gia nói chuyện. Chỉ là hiện tại ta còn có việc quan trọng cần làm, cũng không giữ các người lại nữa, còn cô gái kia, vừa rồi ta đã trấn trụ tử khí giữa mày cô ta, ước chừng có thể trì hoãn bảy ngày tám ngày, nhưng vẫn khó thoát khỏi cái chết, các ngươi thừa dịp thời gian này để cho người nhà nàng nắm chắc thời gian lo chuyện hậu sự đi. Thời gian không còn sớm, cứ như vậy đi, lão Hoàng, thay ta tiễn khách……
Tôi không nghĩ tới hắn đột nhiên liền nói câu tiễn khách, việc này còn chưa nói xong, làm sao lại đuổi chúng tôi đi rồi?
Thiệu Bồi Nhất mày nhăn lại, tiến lên tựa hồ muốn nói gì đó, nhưng Hoàng Thất thái gia làm như không phát hiện, đứng dậy lắc lư liền đi mất.
Tôi mẫn cảm cảm thấy được, giữa bọn họ chắc là có chuyện gì đó, Thiệu Bồi Nhất đi đến chỗ này, cũng hoàn toàn không đơn thuần là vì cứu Hà Điền Điền, mà hẳn là có nguyên nhân khác.
Chỉ là bây giờ có nói gì đi nữa thì cũng vô dụng, mọi người đứng dậy giải tán, Hoàng bá lại bày ra vẻ mặt tươi cười với tôi cùng Thiệu Bồi Nhất rồi làm thêm một tư thế mời.
Không có biện pháp, tiễn khách biến thành trục khách, tôi không hiểu ra sao, cũng không rõ sao lại thế này, nhìn thử Thiệu Bồi Nhất, nhưng trên mặt hắn cũng chỉ là nụ cười khổ, cũng không hé răng, chỉ là đi đến bên cạnh phòng nhỏ, nâng Hà Điền Điền lên muốn mang cô ta đi.
Tôi bước lên xem thử, khí đen vẫn cứ che phủ giữa hai lông mày của Hà Điền Điền, nhưng lại hơi phai nhạt vài phần so với lúc trước, trải qua một phen đối thoại vừa rồi nàng lại lâm vào trạng thái hôn mê.
Chúng tôi mang theo Hà Điền Điền, đi theo phía sau Hoàng bá, loanh quanh lòng vòng đi ra khỏi cổ trạch thần bí này, rất nhanh đã đi tới cổng lớn.
Hoàng bá mở cửa lớn ra, khom người cười nói.
- Bồi Nhất tiên sinh, Hàn tiên sinh, Thất gia nhà tôi công việc bề bộn, đãi khách không chu toàn, mong rằng các vị thông cảm, về sau có việc gì tùy thời hoan nghênh hai vị tới đây làm khách.
Thiệu Bồi Nhất do dự một hồi mới mở miệng nói.
- Hoàng bá, việc lúc trước theo như lời tôi nói, rốt cuộc Thất gia quyết định như thế nào?
Hoàng bá nheo lại mắt, đôi tay lại lần nữa bỏ vào ống tay áo, khẽ lắc đầu nói.
- Tính tình Thất gia cậu cũng biết rồi đó, chuyện của ngài ấy, ai dám hỏi nhiều? Tôi thấy hay là như vậy đi, nói không chừng vài ngày nữa khi Thất gia từ quan ngoại trở về, tình huống lại không giống nhau, cậu cũng đừng nóng vội.
Thiệu Bồi Nhất gãi gãi đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ chắp tay với Hoàng bá, nói tiếng Hoàng bá làm phiền, lập tức quay đầu bước đi ra ngoài.
Tôi nhìn nhìn Hoàng bá, ông ấy cũng gật đầu mỉm cười với tôi rồi nói.
- Đại ân trợ giúp của hàn tiên sinh ngày hôm nay, Thất gia tính tình cao ngạo, ta thay ngài ấy nói câu cảm tạ, về sau có việc gì Hàn tiên sinh cứ việc mở miệng.
Hoàng bá này cũng thật biết cách làm người, tôi sờ sờ cái mũi, cũng không biết phải nói gì, chỉ đành phải trưng bộ mặt tươi cười với ông ta rồi xoay người cũng đi theo.
Lúc này không trung vẫn là một mảnh tối tăm như cũ, nhìn không thấy được ánh trăng hay một ngôi sao nào, cũng không biết bây giờ là giờ nào. Tôi bước một chân ra ngạch cửa, đang muốn nhìn xem thời gian, bỗng nhiên trước mắt sáng ngời, ánh sáng nhạt loá mắt, tập trung nhìn kỹ, thì ra phía Đông trời đã hửng nắng, ánh bình minh đầy trời, đã là sáng sớm.
Trong lòng tôi hình như có sở ngộ, quay đầu nhìn lại lập tức sợ ngây người, chỉ thấy nơi nào còn có cái gì nhà cao cửa rộng, đèn lồng cao gầy, phía sau rõ ràng là một tòa cổ mộ hoang vu, phóng mắt nhìn chung quanh, thì ra nơi này là một bãi tha ma.
Lúc này tôi mới hiểu ra, khó trách đêm qua ông tài xế chạy tới nơi này, sau khi thấy rõ tình huống liền bị dọa chịu không nổi, sau khi chúng tôi xuống xe thì vội vàng chạy đi, chắc là nghĩ chúng tôi đêm khuya chạy tới nơi này để trộm chôn người chết.
Không thể nghĩ được đêm qua, chúng tôi ở cổ mộ hẳn một đêm, tôi nhìn Thiệu Bồi Nhất, thần thái hắn lại rất tự nhiên, bộ dáng hoàn toàn không để trong lòng, xem ra là đã sớm biết được sự thật, lại cố ý gạt tôi.
Tôi lấy lại bình tĩnh, cúi đầu xem thử ba cùng anh trai Hà Điền Điền, còn có A Long, ba người này vẫn đang còn nằm bò trên mặt đất, ngáy ầm ầm, chắc là đang ngủ rất ngon.
Tôi đang muốn đánh thức bọn họ, Thiệu Bồi Nhất lại ngăn lại tôi nói.
- Đừng nóng vội, bây giờ ở xung quanh đây đều là nơi hoang dã, đánh thức họ dậy lại càng thêm phiền phức.
Tôi nhướng mắt hỏi.
- Không gọi tỉnh thì làm sao bây giờ, dù sao chúng ta cũng phải rời khỏi địa phương quỷ quái này, trở về nghiên cứu bước tiếp theo nên làm thế nào, không phải là cậu dự định cõng bọn họ trở về chứ?
Thiệu Bồi Nhất cười hắc hắc, chỉ chỉ phương xa nói.
- Đừng nóng vội mà, chẳng mấy chốc sẽ có người tới đón chúng ta...


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất