Cấm Kỵ Sư

Chương 104: Tiền tài cùng sinh mệnh

Chương 104: Tiền tài cùng sinh mệnh


Tôi vốn cho rằng người hắn ta ám chỉ là Nam Cung Phi Yến, bởi vì con tiểu hồ ly kia từ hôm qua đến bây giờ không ra mặt, không ngờ ước chừng hơn mười phút, quả nhiên từ phía xa có một chiếc xe taxi từ từ lướt tới... !
Chú ý cách tôi dùng từ, không sai, nó lướt đi, ngay trong sương mù sáng sớm, tốc độ nhanh đến nỗi ngay cả chớp mắt cũng không kịp, mới vừa phát hiện bóng dáng chiếc xe đó, một khắc sau nó đã tiến đến phía trước cách đó không xa.
Tôi chớp mắt một cái, chiếc xe đã dừng ở trước mắt tôi, cửa xe vừa mở ra, từ bên trong có một người đàn ông mặc áo khoác đen bước xuống.
Khi tôi định thần nhìn lại, không khỏi sững sốt, đây thật sự là người đã đưa tôi đến phố Phúc Nguyên lần trước.
Anh ta nhìn thấy tôi, ngược lại cũng không bất ngờ, chẳng qua là thoáng ghé mắt nhìn tôi một cái, lại cúi đầu nhìn ba người nằm trên đất, tùy ý vẫy tay nói:
- Lên xe đi.
Cả người tôi ngẫn ra, anh ta làm sao tới được nơi này, chẳng lẽ, anh ta cùng Thiệu Bồi Nhất sáng sớm đã hẹn xong?
Thiệu Bồi Nhất cười cười với anh ta, còn cho tôi một cái nháy mắt, vì vậy tôi chỉ đành kiềm chế nghi ngờ trong lòng, cùng anh ta mang ba người nằm trên đất lên xe, bất kể nói thế nào, vẫn muốn rời khỏi nơi này trước đã.
Thật ra chiếc xe này, ngồi nhiều người như vậy, hiển nhiên là rất chật chội, nhất là ba vị kia đều trong trạng thái ngủ mê man, trong đó dáng người A Long lại là cái loại tương đối khỏe mạnh, nếu muốn toàn bộ ngồi vào căn bản không thể.
Tên áo khoác đen nhìn thấy tình huống này, đưa tay chỉ A Long, nói:
- Hắn, ra cóp sau.
Ách, phải làm như vậy sao? Tôi gãi đầu một cái, nhìn A Long một chút, lại nhìn người khác một chút, rõ ràng tên này chiếm chỗ nhất.
Không có biện pháp khác, A Long, tôi đành có lỗi với cậu vậy, cậu chịu ủy khuất một lát nhé...
Tôi cầu nguyện trong lòng, cùng Thiệu Bồi Nhất dùng sức đem A Long đưa vào cóp sau, tên áo khoác đen bước đến và đóng cửa lại, tôi lo lắng hỏi:
- Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?
Anh ta không trả lời, nhưng hỏi ngược lại tôi:
- Chuyện của cậu giải quyết như thế nào rồi?
- Giải quyết chuyện gì?
Tôi không hiểu hắn đang nói gì.
- Phố Phúc Nguyên, cậu không phải quên rồi chứ?
Anh ta nhìn tôi với ánh mắt quái dị, tựa như tôi đang giả bộ hồ đồ.
Phố Phúc Nguyên... trong lòng tôi có chút lay động, nói thầm:
- Chỗ đó nhiều nhất chính là số 78, dường như cũng không có số 79.
Tôi vốn muốn chờ anh ta đích thân trả lời, không nghĩ tới anh ta lần nữa nhìn tôi một cái, khóe miệng cũng lộ ra một tia cười quái dị, cũng không nói gì, liền xoay người lên xe, ngay sau đó, xe di chuyển.
Trong lòng tôi bức rức, hết thảy các thứ này rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, làm sao tất cả mọi người đều thần thần bí bí, cái bình sơn thành cổ quái này, rốt cuộc có phải là con người không? Tôi cứ cảm thấy, khoảng thời gian này tôi gặp phải thật là nhiều điều phi nhân loại.
Thiệu Bồi Nhất vỗ vai tôi một cái, thấp giọng nói:
- Ngu ngốc, số 78 đi về trước nữa, không phải là số 79 sao, mau lên xe, thời gian của anh ta rất quý báu, không đợi các người đâu.
Tôi bị hắn kéo lên xe, mơ hồ đóng cửa xe, ngay sau đó chỉ cảm thấy trước mắt là một làn khói mù mờ mịt, chiếc xe lăn bánh…
Không thể không nói, cảnh tượng kế tiếp rất là quỷ dị, bởi vì tôi nhìn thấy tên áo khoác đen này căn bản không có lái xe, thành thực mà nói, anh ta ngay cả tay cũng không đặt ở trên tay lái.
So với lần anh ta chở tôi đến con phố Phúc Nguyên, lần trước rất có dáng dấp lái xe, lần này hoàn toàn không giống như là người tài xế, ngược lại là so với tôi còn nhàn nhã hơn, hai tay để ở sau ót, tựa hồ đang suy tư điều gì đó, bỗng nhiên, còn nhắm hai mắt lại...
Trong lòng tôi bỗng thấy thất thượng bát hạ (Thất thượng bát hạ: thành ngữ Hán ngữ, ý chỉ sự do dự bất định, bối rối), cũng không biết anh ta đây là muốn dẫn chúng tôi đi đâu, bất quá sau một phen đấu tranh tư tưởng, nhìn một chút qua Thiệu Bồi Nhất lại mang dáng vẻ trấn định như thường, tôi liền thầm mắng bản thân mình một câu: Có cái gì ghê gớm lắm đâu, cùng lắm là ngồi trong một chiếc xe ma, mình là cấm kỵ sư, mình là con cháu Hàn gia, chân ướt chân ráo đã cùng ác quỷ định ước, mình sợ cái rắm ấy?
Nghĩ như vậy, trong lòng tôi cũng từ từ an định lại, đã đến tức an toàn, ngay cả cổ mộ, hoang mộ tôi đều đã đi qua, còn cùng một lão chồn chơi cờ, bây giờ bất quá là ngồi xe ma mà thôi, có đáng để tôi sợ sao?
Vì vậy tôi cũng dứt khoát thoải mái dựa người vào lưng ghế, nhìn tên áo khoác đen, trong đầu nghĩ tôi ngược lại muốn xem anh ta có thể làm gì...
Kết quả là, không có chuyện gì xảy ra, xe đi rất nhanh rồi dừng lại, cảnh vật ngoài cửa sổ xe cũng rõ ràng, tôi đi ra ngoài nhìn một cái, nơi đây thật sự là nơi ở của Nam Cung Phi Yến.
Nam Cung Phi Yến đã chờ chúng tôi, cửa xe vừa mở ra, tôi lập tức xuống xe, buồn bực nói với cô ta:
- Hóa ra là cô giúp chúng tôi gọi xe?
Nam Cung Phi Yến cười nói:
- Nói nhảm, xe không gọi, chẳng lẽ tự mình đi được? Mau đưa bọn họ lên, tôi đã cho mướn một gian phòng vô cùng tốt.
Vì vậy tôi vội vàng cùng Thiệu Bồi Nhất đem ba người kia mang ra ngoài, đến lúc này ba người này vẫn còn ngủ, không biết tại sao bọn họ có thể ngủ say như vậy.
Tên tài xế thần bí kia hoàn thành nhiệm vụ, Nam Cung Phi Yến tùy thân lấy ra một thứ gì đó, đưa cho hắn, tên tài xế khẽ mỉm cười, cũng không nhìn chúng tôi một cái, xe chạy về phía trước, rất nhanh liền biến mất ở trong sương mù sáng sớm.
Tôi hỏi Nam Cung Phi Yến:
- Cô mới vừa đưa cho hắn cái gì vậy?
- Đương nhiên là tiền a, cậu kêu xe chẳng lẽ không đưa tiền?
Cô ta rất kinh ngạc nhìn tôi hỏi ngược lại.
- Tiền?
Tôi không khỏi kinh ngạc,
- Lần trước anh ta đưa tôi đi phố Phúc Nguyên, tại sao không đòi tiền tôi?
Nam Cung Phi Yến phì cười, từ trên người móc ra một loại tiền đầy màu sắc nói:
- Cậu xem, hắn muốn là loại này tiền, cậu có không?
Tôi cúi đầu nhìn một cái, nhất thời trong lòng cả kinh, thứ này chính là thứ tiền vàng bạc! Mệnh giá nhỏ nhất ở phía trên dường như đều là một triệu.
- Hắn... Hắn rốt cuộc là người nào, chẳng lẽ hắn không phải là người?
Tôi kinh ngạc hỏi.
- Chuyện này nói như thế nào đây…
Nam Cung Phi Yến suy tư một chút, mới lên tiếng:
- Hắn hẳn là người, nhưng cũng vừa không hoàn toàn là người, nhắc tới chuyện này có chút phiền toái, tôi cũng không rõ lắm, tóm lại, cậu chỉ cần nhớ kỹ, anh ta là người đưa đò của thành phố này, là được rồi."
- Người đưa đò…
Tôi lẩm bẩm, ánh mắt nhìn xa trong sương mù sáng sớm, như có điều suy nghĩ.
- Không sai, hắn chính là người đưa đò trong thành phố.
Thiệu Bồi Nhất ở bên cạnh cười nói:
- Công việc của hắn, chính là đưa một số người, đến nơi bọn họ muốn đến, nhưng lại không cách nào tìm được, trong truyền thuyết, người bình thường nếu như có thể gặp phải bọn họ, tức họ có thể thực hiện tâm nguyện không cách nào hoàn thành. Dĩ nhiên, ở cực kỳ lâu trước kia, bọn họ dùng xe ngựa, bất quá bây giờ thời đại tiến bộ rồi, cho nên họ cũng đổi thành xe taxi...
Tôi có chút không hiểu hỏi lại:
- Nhưng tôi ít ngày trước ở ven đường thấy hắn, cùng một ít khách chờ ở chung một chỗ, dường như cũng không có gì bất đồng a.
Thiệu Bồi Nhất vừa cùng Nam Cung Phi Yến hai mắt nhìn nhau một cái, vỗ tôi một cái, cười nói:
- Tiểu đệ, tin tôi đi, trừ cậu ra, những người đó tuyệt đối không thấy được hắn.
Tôi lần nữa ngây người.
Khi tôi cùng Thiệu Bồi Nhất, Nam Cung Phi Yến, cùng nhau đem Hà Điền Điền còn có ba người ngủ bất tỉnh kia đến phòng đã đặt sẵn, sương mù sáng sớm đã chậm rãi tiêu tán, con đường vắng vẻ dần dần náo nhiệt lên, mọi người bắt đầu một ngày mới.
Đây hiển nhiên là một gian nhà mới vừa cho mướn, trống rỗng, bên trong trừ một cái giường, một cái bàn, mấy cái ghế ra, không có vật gì khác.
Nhìn Hà Điền Điền lẳng lặng nằm ở trên giường, tôi lau đi mồ hôi trán, nhìn Nam Cung Phi Yến nói:
- Tôi nghĩ chuyện tối ngày hôm qua, chị hẳn cũng biết rõ, vậy tiếp theo nên làm gì đây?
Nam Cung Phi Yến phẩy tay, thờ ơ nói:
- Rất dễ làm a, để cho bọn họ nghỉ ngơi một chút, bình phục hẳn, tìm cho bọn họ một chiếc xe cũ, sau đó trở về quê hương.
Tôi trợn to hai mắt:
- Đơn giản như vậy sao?
Cô ấy trừng mắt so với tôi còn lớn hơn:
- Đúng vậy, chỉ đơn giản như vậy, nếu không cậu còn muốn như thế nào?
- Không cứu người sao?
Tôi chỉ vào Hà Điền Điền nói,
- Chẳng lẽ chúng ta khổ sở một đêm, lại trắng tay?
- Vậy cậu còn muốn thế nào? Bây giờ đã biết rõ, Hà Điền Điền này tuổi thọ đã hết, ai cũng không giúp được cô ta, chúng ta duy nhất có thể làm chính là mau giúp đưa cô ta về nhà, cùng người nhà mong đợi cô ta quay về đoàn tụ, cậu nếu là muốn cứu cô ta, dường như là không thể nào.
Tôi ngẩn người, cúi đầu nhìn khuôn mặt tái nhợt của Hà Điền Điền, nhớ lại lời cô ta nói, dùng mười năm tuổi thọ đổi cho một tên đàn ông, trong lòng không khỏi căm giận, dùng sức nắm quyền nói:
- Nhưng mà, chúng ta cứ như vậy để cho tên ghê tởm kia được như ý sao? Nếu tiếp tục như vậy, sẽ còn có biết bao nhiêu người bị hại? Mười năm rồi lại mười năm, chẳng lẽ hắn muốn sống thành một con quái vật bất tử sao? !
Nam Cung Phi Yến giống như không nhận ra tôi nữa, nhìn chằm chằm tôi nhìn hồi lâu, mới nói:
- Làm ơn đi, tiểu đệ đệ khả ái lại hiền lành của tôi, chẳng lẽ cậu quên, đây là đổi chác, là cô ta cam tâm tình nguyện sao?
Đúng vậy, đây vốn chính là đổi chác, ngươi tình ta nguyện, lại không bắt buộc cô ta làm, cô ta bỏ ra mười năm sinh mạng, mà tên kia cũng hứa hẹn bỏ ra năm triệu, công bình hợp lý, dường như không ai có lỗi.
Tôi đang ngẩn người, Thiệu Bồi Nhất ở bên cạnh chen lời:
- Thật ra thì tôi cũng cảm thấy, giao dịch này không có cái gì là không đúng, nếu như không có khoản tiền này, mẹ cô ta sẽ bệnh nặng mà chết, mà người nhà của cô ta phải mang một món nợ lớn thật mệt mỏi, thậm chí cả đời lao khổ, bây giờ cô ta dùng mười năm sinh mạng, đổi lấy việc mẹ khỏi bệnh, người nhà hạnh phúc, tôi nghĩ cô ta cũng là cam tâm tình nguyện, coi như cậu bây giờ tìm đến tên kia, buộc hắn đem sinh mạng trả lại cho Hà Điền Điền, vậy mẹ cô ta không cách nào sống được, cái vấn đề này sẽ làm thế nào?
Tôi nhất thời im lặng, Thiệu Bồi Nhất nói một câu cũng rất có đạo lý, sinh tồn và cuộc sống trước mắt, thực tế thông thường chính là tàn khốc như vậy, lựa chọn cuộc sống, cũng thường chính là vô tình như vậy, nếu như giữa hai người chỉ có thể sống một người, Hà Điền Điền sẽ chọn ai?
Tôi lần nữa nắm quyền, trầm giọng nói:
- Bất kể như thế nào, tôi cũng nhất định phải tìm ra tên kia, cho dù tiền của hắn đã giúp rất nhiều người, nhưng, dùng tánh mạng người khác làm vật trao đổi, đối với bản thân chính là một sự xúc phạm, trên thế giới này, cũng là bởi vì có quá nhiều người như vậy, mới để cho trái tim mọi người càng thêm méo mó và tăm tối hơn, dùng tiền bạc mua sinh mạng, đây chính là giao dịch không công bằng, tên đó hẳn vì thế mà trả giá thật lớn!
Tôi nhìn Hà Điền Điền, tiếp tục nói:
- Cho dù cô đã không cách nào cứu, tôi hy vọng, cô là người bị hại cuối cùng.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất