Chương 109: Có phòng 58 ngàn không?
KTV Hồng Nguyệt, khi chúng tôi lại đến đây thì nơi này đã đèn đuốc sáng trưng, đủ màu chói mắt, trong cửa khó có thể giấu được tiếng ầm ĩ vọng ra. Xe vào cửa nườm nượp, mọi người mặc đủ kiểu trang phục khác nhau ra ra vào vào. Chỗ này nào có vắng vẻ như cảnh tượng lúc sáng nữa.
Tôi và Thiệu Bồi Nhất xuống xe. Hắn lập tức móc từ trong túi ra một tờ tiền mặt đưa cho người đưa đò Hoàng Tuyền. Tôi liếc nhìn thấy đó là một tờ mệnh giá năm triệu, phía trên viết rõ ngân hàng Thiên Địa.
Người đưa đò Hoàng Tuyền vung tay một cái, xe nhanh chóng bay đi. Tôi mỉm cười nói với Thiệu Bồi Nhất:
- Cậu cũng không tiết kiệm tiền nhỉ? Dùng năm triệu gọi xe, quá trâu bò!
Hắn cười hì hì và vỗ nhẹ vào trong túi, đắc ý nói:
- Chỉ cần cái này là xong thôi. Hơn nữa, với mệnh giá năm triệu này, hai chúng ta cộng lại có thể mua một xấp, đủ gọi xe hai tháng.
Tôi phải giơ ngón tay cái khen hắn. Má nó, đúng là giỏi tính kế, người này ra cửa không mang theo nhân dân tệ lại mang theo tiền âm phủ...
Nhưng đứng ở cách cửa KTV đèn màu rực rỡ không xa, hai chúng tôi đang định vào trong thì Thiệu Bồi Nhất bỗng nhiên gãi đầu, khẽ nói:
- Tiểu Thiên à, từ nhỏ đến lớn tôi chưa từng vào nơi thế này, tôi đột nhiên thấy khẩn trương...
Tôi cười mắng:
- Thằng nhóc cậu bớt nói linh tinh đi, không phải buổi sáng mới tới một lần sao? Cậu khẩn trương cái rắm à.
Hắn lộ vẻ mặt đau khổ nói:
- Nhưng ban ngày và buổi tối căn bản không giống nhau. Cậu nói xem, lát nữa tôi vào trong phải làm sao mới giống vẻ thường xuyên đến được? Bên trong có phải có rất nhiều phụ nữ xinh đẹp không? Có thể biết đánh nhau không?
Tôi bất đắc dĩ nói với hắn:
- Cậu nghĩ những điều này có tác dụng sao? Hai chúng ta cũng đâu phải tới chơi mà tới tìm người đấy. Chúng ta đi vào trong trực tiếp tìm Tiếu Khải, cậu để ý mấy chuyện khác làm gì?
Vẻ mặt hắn buồn bực gật đầu:
- A, cậu nói cũng đúng, nhưng lần này cậu vào trước đi...
Được rồi, vậy tôi vào trước. Nhưng tôi nhìn hắn vài lần, nghĩ thầm người này đi số 79 phố Phúc Nguyên thần bí như vậy cũng không nhíu mày, sao vào một KTV chẳng khác gì phải đi chết vậy?
Vì vậy tôi coi như làm gương đi vào trước, chỉ là một nơi hát hò thôi, có gì phải sợ chứ? Cùng lắm thì có vài phục vụ đặc biệt, dù sao chúng tôi tới tìm người, trong túi tôi chỉ có hơn bảy mươi đồng, trong túi Thiệu Bồi Nhất là một xấp tiền âm phủ, cho dù có gặp phải cướp cũng không cần sợ.
Chúng tôi đi vào, ánh đèn lập tức tối lại. Tôi quay đầu nhìn xung quanh, chỉ thấy trong đại sảnh lờ mờ có đám người đang ngồi, trong đó nữ có nam có, nhưng bởi vì quá tối nên căn bản không nhìn thấy rõ gì cả.
Tôi đi vào bên trong, bên cạnh có một người phụ nữ trang điểm lòe loẹt, ăn mặc thật mát mẻ bỗng nhiên quay đầu liếc nhìn chúng tôi, sau đó lại gác chân lên, híp mắt dùng ngón tay ngoắc chúng tôi.
Tôi quay đầu nhìn lại, chỉ thấy ánh mắt người phụ nữ kia đang nhìn chăm chú vào trên mặt Thiệu Bồi Nhất và khẽ cười, còn cố ý kéo cao chiếc váy vốn đã được xẻ tà cao...
Mẹ kiếp, đây là trắng trợn muốn dụ dỗ chúng tôi sao? Nhưng sao người phụ nữ đó không nhìn tôi mà cứ nhìn Thiệu Bồi Nhất là có ý gì hả?
Tôi nhìn lại và lập tức hiểu ra. Hóa ra trên mặt Thiệu Bồi Nhất đã đỏ không khác gì tấm vải lụa đỏ từ lúc nào. Cậu ta đang liều mạng nghiêng đầu qua, cũng không dám liếc nhìn về phía người phụ nữ kia.
Tôi không khỏi cảm thấy kỳ lạ, chẳng lẽ Thiệu Bồi Nhất còn biết sợ thấy phụ nữ sao? Không phải chứ? Khi hắn dẫn tôi đi tới nơi thần bí như số 79 phố Phúc Nguyên còn thản nhiên bình tĩnh, sao tới đây lại kém vậy?
Được rồi, thật ra tôi cũng không hơn hắn được bao nhiêu, nhưng mấy năm qua bản thân luyện lực tinh thần cũng không phải là vô nghĩa. Tôi lập tức vận đủ thị lực, nghiêm khắc trừng mắt với người phụ nữ kia. Cô ta vừa bắt gặp ánh mắt tôi thì lập tức ngây người run rẩy giống như bị điện giật, vội vàng cúi đầu xuống, không dám nhìn chúng tôi nữa.
Trong lòng tôi không khỏi thầm đắc ý, quay đầu khẽ nói với Thiệu Bồi Nhất:
- Lão Thiệu, cậu đừng cho tôi mất mặt nữa được không. Ưỡn lưng lên. Đó chỉ là một người phụ nữ mà thôi, chẳng lẽ cậu còn sợ cô ta ăn thịt cậu à?
Thiệu Bồi Nhất nhăn mặt khẽ nói:
- Sư phụ tôi nói phụ nữ là con cọp cái. Cậu nhìn bộ dạng cô ta xem, váy xẻ tà cũng sắp đến nách rồi, tôi chịu không nổi a...
Tôi nghẹn lời. Vậy cậu là Tát Mãn hay là hòa thượng vậy?
- Xin cậu, có chút tiền đồ được không. Nam Cung Phi Yến không xinh đẹp hơn cô ta à? Sao cậu không sợ?
- Điều này sao giống nhau được, Nam Cung Phi Yến... Từ trước đến nay tôi lại không từng thấy chị ấy làm người...
Tôi lại nghẹn lời, chỉ mong Nam Cung Phi Yến đừng nghe được lời này của hắn, nếu không thì tôi cũng phải lo lắng thay cho hắn mất...
Tôi hạ giọng nói với hắn:
- Cố lên tinh thần một chút, cậu đừng quên chúng ta tới đây làm gì. Cậu cứ coi mấy cô gái kia đều là yêu ma quỷ quái thì không phải hết sợ rồi sao?
Hắn nghe tôi nói vậy liền nhìn xung quanh, sống lưng lập tức lại ưỡn thẳng, khẽ nói:
- Tiểu Thiên, cậu tốt nhất đừng nói, tôi vừa nhìn cẩn thận thì thấy thật sự không giống người...
Tôi không thể nói gì được với hắn nữa, chỉ bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó lảo đảo đi về phía quầy bar, cố gắng làm ra vẻ mặt lưu manh, gác tay lên trên quầy bar, trầm giọng nói với em gái xinh đẹp trẻ tuổi nhưng trang điểm đậm bên quầy bar:
- Tôi tìm Tiếu Khải.
Tôi không dùng lời lẽ lịch sự khách sáo vớ vẩn gì đó kiểu như "Chào em, mong, cảm ơn", tôi cảm thấy ở đây thì phải tỏ ra khí phách sẽ tốt hơn, như vậy người khác mới có thể ngước mắt nhìn mình. Bằng không giống như Thiệu Bồi Nhất thì chỉ có thể làm cho người khác để mắt tới thôi...
Sau khi tôi nói ra những lời này, còn tưởng rằng em gái nhỏ sẽ lập tức cười tươi như hoa, dùng ánh mắt đầy quyến rũ ngoan ngoãn nói cho tôi biết Tiếu Khải ở đâu. Nào ngờ cô ta chỉ nâng mí mắt nhìn tôi rồi hừ một tiếng nói:
- Không quen...
Hai chữ này làm tôi nghẹn lời. Không quen? Cho dù cô ta nói không biết ở đâu, hoặc hỏi anh tìm hắn có chuyện gì, tôi cũng có thể chấp nhận nổi. Nhưng cô ta lại còn nói không quen biết...
Thiệu Bồi Nhất trốn ở sau lưng tôi. Xem ra muốn trông cậy vào hắn thì căn bản là không được rồi. Tôi chỉ đành kiên nhẫn nói tiếp:
- Tiếu Khải không phải người của chỗ các cô sao? Ban ngày tôi từng tới một lần, có người nói với tôi hắn sẽ có mặt vào buổi tối...
Lúc này em gái nhỏ này thậm chí còn không ngẩng đầu:
- Vậy anh đi tìm người làm ban ngày mà hỏi. Dù sao tôi cũng không biết...
Tôi nổi giận. Hắn là người ca đêm, tôi hỏi người làm ban ngày làm gì? Đây không phải là muốn cãi nhau à? !
Tôi lại kiên nhẫn nói:
- Vậy làm phiền cô nói cho tôi biết, ở đây ai quen hắn được không? Tôi là bạn học cũ của hắn, có việc cần tìm hắn...
Lúc này em gái nhỏ cuối cùng ngẩng đầu nhìn hai chúng ta, ngược lại không tiếp tục làm khó tôi nữa mà hất cằm ra hiệu về phía những người phụ nữ ngồi ở trên sô pha, nói:
- Mấy người ngồi bên kia đều biết, anh tới đó mà hỏi.
Tôi nhìn lại, da đầu liền tê rần. Chỉ thấy những người ngồi trên sô pha bên đó đều lộ ra tay trắng, chân nõn nà, ai nấy đều trang điểm đậm, tóc đỏ mặt đỏ môi đỏ chẳng khác nào một đám nữ quỷ. Tôi làm gì có can đảm dám qua hỏi bọn họ chứ?
Tôi đang bối rối, bỗng nhiên thấy một người đàn ông đi qua bên cạnh. Anh ta khoảng ba mươi mấy tuổi, dáng người vạm vỡ, để ria mép, chợt nhìn qua rất giống với Cường đầu trọc. Hắn đi qua nhìn hai chúng tôi nói:
- Hai cậu em nhỏ, chỗ chúng tôi là nơi ăn chơi, tới chỉ có khách và người tiêu tiền tới, không có bạn học cũ gì cả. Cậu muốn tìm người thì phải thuê phòng. Cậu phải biết rằng muốn tìm người ở đây, bất kể nam hay nữ đều không miễn phí đâu.
Giọng điệu và thái độ này của hắn thật ra rất tốt, nhưng trong lời nói này lại khiến người ta muốn chửi thề. Muốn tìm người còn phải thuê phòng à?
Hắn nhìn ra sự do dự của tôi nên cười lạnh một tiếng, lại tiếp tục nói:
- Chỉ sợ các người là học sinh của trường nào đó. Không phải là tôi làm khó dễ các người, thật ra vừa rồi Tiếu Khải ngồi ngay trong đại sảnh, các người nhìn qua cũng không nhận ra, còn giả vờ bạn học cũ gì chứ! Nhưng nếu các người muốn gặp hắn thì cứ theo quy định mà làm, chỉ cần thuê phòng riêng là được, mức thấp nhất là 588, sau đó muốn tìm ai thì tùy.
Tôi nhìn vẻ mặt hắn ngoài cười nhưng trong không cười, đã muốn đạp phát lên trên mặt hắn rồi. 588 em gái anh đó! Bây giờ trong túi ông đây chắc hẳn ngay cả 88 đồng còn chẳng có. Thiệu Bồi Nhất bên cạnh ngược lại có tiền, tờ trị giá thấp nhất trên người là năm triệu, nhưng anh dám thu sao?
Tôi và Thiệu Bồi Nhất ngơ ngác nhìn nhau, chẳng ai ngờ chỉ tới tìm một người mà còn bị làm khó dễ như vậy. Lại nói Tiếu Khải kia rốt cuộc là nhân vật gì, không ngờ phải thuê phòng 588 mới có khả năng tìm hắn chứ?
Xem ra chuyện hôm nay đành phải hủy bỏ rồi. Đối với nơi thế này, cấm kỵ sư gì đó, truyền nhân Tát Mãn gì đó đều không có tác dụng bằng 588, mẹ nó thật sự quá bi ai mà.
Nhưng trong lòng tôi thầm tính toán, nếu sử dụng cách thông thường không có tác dụng, vậy đừng trách tôi sử dụng thủ đoạn đặc biệt. Người cần phải tiêu 588 mới có thể vào tìm Tiếu Khải, vậy là quỷ thì hẳn không cần chứ?
Tôi lạnh lùng nhìn một vòng quanh đại sảnh, chỉ thấy một người hình như đang đứng dậy rời khỏi đại sảnh, vì vậy cười lạnh nói:
- Được rồi, nếu anh đã nói vậy, chúng tôi rời đi là được rồi. Nhưng mong anh nhắn lại với Tiếu Khải, người thật sự muốn gặp hắn không phải là chúng tôi, bảo lát nữa bản thân hắn nên cẩn thận một chút.
Nói xong, tôi lại lôi Thiệu Bồi Nhất muốn rời đi, trong lòng đã quyết định, khi ra tới cửa tôi sẽ bảo Lam Ninh bước vào. Còn không phải là Tiếu Khải sao? Chờ Lam Ninh tìm được anh, tôi bảo cô ấy dùng một con mắt đối diện với anh. Không tin không dọa chết được tên khốn kiếp nhà anh!
Chỉ có điều hai chúng tôi vừa xoay người đi được mấy bước, bỗng nhiên lại thấy một người đẹp tóc dài mặc bộ đồ da màu đen ôm sát người từ bên ngoài đi tới. Chỉ thấy cô đi bốt, hai bắp đùi thon dài săn chắc trong chiếc quần da bó sát có vẻ đặc biệt gợi cảm, eo thon, ngực đầy, mái tóc dài đen bóng giống như thác nước chảy xuống trước ngực. Cho dù trên gương mặt đẹp lạnh lùng chỉ thoa chút phấn, nhưng phong thái và vẻ đẹp kia đã đủ làm cho tất cả phụ nữ trong đại sảnh bị lu mờ.
Ở trước mặt phượng hoàng kiêu ngạo, trăm chim cũng phải thần phục, nói gì tới cả một phòng đầy quạ đen chim sẻ thế này!
Nhưng người này cũng không là phượng hoàng, mà là hồ ly - Nam Cung Phi Yến.
Tôi đang ngạc nhiên không biết vì sao cô ta lại đột nhiên tới đây, Nam Cung Phi Yến đã đi tới trước mặt chúng tôi, gương mặt đẹp lạnh lùng mà cao quý ngẩng đầu nhìn lướt qua những người trong đại sảnh, ngạo nghễ nói:
- Tiếu Khải mà tôi bảo các người tìm đâu rồi?
Oa, phong thái này của cô đúng là mười phần ngự tỷ. Tôi nhún vai, giả vờ không thể nói, chỉ vào tên "Cường đầu trọc" nói:
- Hắn biết, nhưng bảo phải thuê phòng 588 mới bằng lòng nói.
Nam Cung Phi Yến nhíu mày và đi ra phía trước, dưới sự kinh ngạc của tên Cường đầu trọc, em gái quầy bar cùng tất cả mọi người trong đại sảnh, cô lấy từ trong túi ra vài xấp tiền mặt đập lên trên quầy bar, không thèm liếc mắt nói:
- Chỗ này của các người có phòng 58 ngàn không?