Chương 110: Nam Cung đại thổ hào
Ngay cả tôi cũng bị lời Nam Cung Phi Yến nói làm cho giật mình. Phòng 58 ngàn à? Cô ấy tưởng ở nơi này là Dubai sao?
Em gái quầy bar đã đứng phắt dậy, mặt cũng tái xanh, lắp bắp nói:
- Không, không có...
Đâu chỉ không có chứ! Tôi chắc hẳn cô ta còn chưa nghe nói qua phòng năm mươi tám ngàn.
Nam Cung Phi Yến xem thường bĩu môi, lại hỏi:
- Vậy năm nghìn tám thì sao?
Em gái tiếp tục nói lắp:
- Cũng… cũng không có... Phòng đắt tiền nhất của chúng tôi chính là phòng Vip dành cho khách quý 2888...
Nam Cung Phi Yến xua tay, hình như thậm chí lười nói nhiều với cô ta, thản nhiên nói với "Cường đầu trọc" đang choáng váng đờ người ra:
- Bảo người của anh lấy cho tôi một phòng lớn đắt tiền nhất, mang rượu ngon nhất lên. Về phần số tiền còn lại ---- bảo Tiếu Khải bò tới gặp tôi!
Tôi không nhịn được toát mồ hôi. Bất kể số tiền này của Nam Cung Phi Yến có phải là thật hay không, khí thế này quá mạnh mẽ, ngay cả tôi cũng phải lặng lẽ dịch ra vài bước. Thiệu Bồi Nhất còn âm thầm giơ ngón tay cái lên, vẻ mặt cười trông rất kỳ quái.
Mà "Cường đầu trọc" kia hẳn là người quản lý ở đây, lúc này biết gặp phải bà chủ giàu có nên lập tức cúi đầu khom lưng tự mình dẫn theo chúng tôi đi tới phòng, đồng thời quay đầu quát một người trẻ tuổi gần đó:
- Còn không nhanh gọi Tiếu Khải đến cho tôi, ngay lập tức tới tiếp khách ở Thiên Thượng Nhân Gian!
Chờ chúng tôi đi đến một gian phòng sang trọng lộng lẫy, tôi mới biết được hóa ra gian phòng này được gọi là Thiên Thượng Nhân Gian. Tôi bước nhanh vào trong nhìn, mắt lập tức không nhắm lại được nữa. Đây không phải phòng KTV nữa, quả thật chính là cung điện rồi...
"Cường đầu trọc" tươi cười mời chúng tôi vào phòng, nịnh nọt nói:
- Chị, tôi sẽ lập tức đi chuẩn bị rượu cho chị...
Hắn còn chưa nói hết một câu, Nam Cung Phi Yến đã trợn mắt:
- Cậu gọi ai là chị hả?
"Cường đầu trọc" sửng sốt:
- Ơ, tôi, tôi nói sai rồi. Tôi sẽ đi chuẩn bị rượu cho ngài ngay đây...
Nói xong, hắn lại vội vàng xám xịt lui ra ngoài, giống như rất sợ mình sẽ nói sai vậy.
Sau khi cửa phòng đóng lại, Nam Cung Phi Yến đảo tròng mắt, lúc này mới khôi phục lại dáng vẻ bình thường, cười hì hì quay đầu nói:
- Thế nào, chị tới đúng lúc chứ?
Thiệu Bồi Nhất hình như hồi lâu không dám thở mạnh, thấy vậy mới thở phào nhẹ nhõm, ngửa mặt ngã ở trên sô pha và thở dài nói:
- Mẹ nó có tiền đúng là tốt.
Tôi trêu nói:
- Không phải cậu cũng rất có tiền sao? Thật ra vừa rồi cậu chỉ cần ném năm triệu ra...
Hắn cười gượng nói:
- Sau đó lập tức bị người đánh gần chết... Cô Yến, cô lấy đâu nhiều tiền vậy? Đúng là giàu có!
Nam Cung Phi Yến cười thần bí:
- Chuyện này không quan trọng, quan trọng là các người nhất định phải nhớ kỹ, trên thế giới này, có đôi khi sức lực tiền tài lớn hơn so với bất kỳ lực lượng nào. Mà có vài người, cậu có nói cả ngàn đạo lý với hắn cũng không có tác dụng bằng trực tiếp cho hắn mười ngàn.
Tôi lặng lẽ gật đầu. Đúng lúc này, mấy nhân viên phục vụ lần lượt đi đến, bưng rượu lên, đĩa trái cây và các loại điểm tâm thoáng cái đã bày đầy cả bàn. Nam Cung Phi Yến nháy mắt với tôi, vì vậy tôi liền hỏi một nhân viên phục vụ:
- Sao Tiếu Khải còn chưa tới?
Nhân viên phục vụ dè dặt cười nịnh nọt nói:
- Anh Cường nhà tôi nói hắn sẽ lập tức tới ngay, lập tức tới ngay...
Tôi tò mò hỏi:
- Anh Cường nhà anh là ai?
Sắc mặt hắn thoáng biến đổi, dường như cho rằng mình nói sai nên vẻ mặt đau khổ nói:
- Tôi sai rồi anh trai, tôi chỉ thuận miệng nói thôi, anh trai đừng để ý mà. Hắn chính là… chính là người vừa đưa các người tới đây, là quản lý của chúng tôi...
Tôi không khỏi bừng tỉnh hiểu ra, còn cảm thấy buồn cười. Không ngờ người kia lại thật sự tên là anh Cường gì đó. Xem ra biệt hiệu “Cường đầu trọc” này đúng là tên xứng với người thực.
Nam Cung Phi Yến không nhịn được vung tay kêu lên:
- Tất cả ra ngoài đi, trong ba phút phải bảo Tiếu Khải lập tức xuất hiện!
Phục vụ viên kia liên tục “dạ, vâng”, bị dọa cho đầu cũng không dám ngẩng lên, lùi về phía sau và đi ra ngoài.
Thiệu Bồi Nhất ở bên cạnh lè lưỡi, không hiểu hỏi:
- Cô Yến, sao bọn họ lại sợ cô như vậy?
Nam Cung Phi Yến cười lạnh dưới, lắc đầu nói:
- Bọn họ sợ không phải tôi mà là sợ tiền tài, quyền thế, nếu không phải tôi ném mấy xấp tiền mặt ở trên quầy bar, có lẽ trong mắt bọn họ tôi cũng không hơn một cô gái tiếp rượu là mấy, nhưng...
Cô bỗng nhiên nháy mắt với chúng ta, nhỏ giọng nói:
- Chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi nơi này trong vòng hai giờ, nếu không, thủ thuật che mắt của tôi sẽ không còn tác dụng nữa đâu.
Tôi xỉu đây. Hóa ra tiền kia là giả à...
Chúng tôi đang nói chuyện thì bỗng nhiên có người gõ nhẹ vào cửa. Nam Cung Phi Yến nháy mắt với chúng tôi. Tiếu Khải tới rồi!
Cạch một tiếng, cửa phòng tự động mở ra, một người thanh niên với dáng vẻ cũng không tệ lắm đứng ở đó, cho dù trên gương mặt còn có chút non nớt, nhìn qua tuổi cũng không lớn nhưng lại đầy vẻ láu cá. Hắn đi vào trong phòng không nhìn tôi và Thiệu Bồi Nhất, trực tiếp cười nói với Nam Cung Phi Yến:
- Chị à, chị thật xinh đẹp, vừa rồi bọn họ nói với em là có ngôi sao khách quý tới, em còn tưởng là bọn họ lừa gạt em chứ...
Miệng tên này thật sự quá ngọt rồi. Nam Cung Phi Yến cười híp mắt liếc nhìn hắn nói:
- Em trai đúng là biết nói chuyện, nhưng bọn họ thật sự lừa gạt em rồi.
Hắn sửng sốt, hình như không ngờ Nam Cung Phi Yến lại cho hắn một cái đinh mềm như vậy. Nhưng hắn phản ứng cũng rất nhanh, sau đó lập tức lộ ra vẻ tươi cười a dua nói:
- Chị thật biết nói đùa. Nào để em tới rót rượu cho chị.
Hắn rất tự tin đi tới muốn lấy ly rượu, Nam Cung Phi Yến đã chậm rãi nói một câu:
- Cậu chính là Tiếu Khải?
Hắn nhìn Nam Cung Phi Yến cười như một bông hoa hướng dương, trong ánh mắt căn bản không có tôi và Thiệu Bồi Nhất, mở miệng đã nói:
- Đúng vậy, chị gọi em vào đây thì ai dám không nghe chứ... Chị uống loại rượu nào?
Mặt Nam Cung Phi Yến sa trầm xuống, một tay hất đổ chai rượu, ánh mắt sắc như dao quát:
- Tôi bảo cậu đứng nói chuyện với tôi sao? Tôi bảo cậu bò vào. Lẽ nào các người đều là người điếc à?
Mặt Tiếu Khải vốn đã rất trắng, lần này lại càng trắng hơn, ly rượu cầm trong tay suýt nữa rơi trên mặt đất, trợn mắt há hốc mồm nói:
- Chị, tôi, tôi sai ở đâu sao?
Nam Cung Phi Yến hừ lạnh một tiếng, vẫy tay với Thiệu Bồi Nhất. Thiệu Bồi Nhất hiểu ý, đứng dậy khóa trái cửa phòng. Tiếu Khải vừa nhìn thấy vậy thì sắc mặt càng khó coi hơn, không tự chủ được lùi lại mấy bước, hốt hoảng nhìn chúng tôi. Nam Cung Phi Yến híp mắt nói:
- Chẳng lẽ cậu không biết cậu sai ở đâu à?
Hắn lắc đầu:
- Tôi thật không biết, chị...
Nam Cung Phi Yến không nhịn được vung tay, chỉ nghe bốp một tiếng, trên gương mặt của hắn lại có thêm năm dấu ngón tay. Người này bị dọa cho sợ rồi, chỉ kịp oa một tiếng rồi che má, ngơ ngác nhìn chúng tôi, bắp chân như nhũn ra.
- Tiểu Thiên, cậu tới nói cho hắn biết hắn sai ở đâu.
Nam Cung Phi Yến cười híp mắt chỉ vào tôi, giọng điệu tương đối dịu dàng.
Tiếu Khải đã hoàn toàn bối rối, bị khí thế lật mặt còn nhanh hơn cả lật sách của Nam Cung Phi Yến trấn áp, nơm nớp lo sợ nhìn tôi đi tới. Tôi cười với hắn, nói:
- Đừng sợ, ngồi xuống lại nói chuyện.
Tôi nói xong còn vỗ nhẹ vào vai của hắn, nào ngờ người này bịch một cái đã ngồi bệt dưới đất. Tôi bất đắc dĩ cúi đầu nhìn hắn, trong lòng thầm nghĩ tôi cũng không đánh anh không đập anh, anh phối hợp với tôi như vậy làm gì? Tính lừa người à?
Nhưng Nam Cung Phi Yến cũng là quá giỏi. Nếu tôi không quen cô ta, với cục diện vừa rồi thì tôi chắc chắn sẽ xem cô ta thành một chị hai xã hội đen rồi.
- Tiếu Khải, thật ra anh cũng không cần phải sợ như thế, chúng tôi tìm anh cũng chỉ có chút chuyện muốn hỏi anh mà thôi. Chỉ cần anh ngoan ngoãn nói thật, tôi bảo đảm anh sẽ không có việc gì cả. Đương nhiên, nếu như anh không phối hợp với chúng tôi thì chính là tự gây phiền phức cho mình. Cho dù con người tôi không thích bạo lực nhưng...
Tôi cố ý kéo dài. Thật ra phía sau thế nào ngay cả tôi cũng không biết, bây giờ tim tôi còn đang đập thình thịch đây này. Có trời mới biết, tôi đã bao giờ giả mạo xã hội đen đâu?
Nhưng càng không nói ra lại càng làm người ta có không gian tưởng tượng, vẻ mặt Tiếu Khải thay đổi ba bốn lần, cuối cùng buồn bã giống như đưa đám nói:
- Anh trai à, tôi sai rồi, ngài có việc gì cứ nói, tôi chắc chắn sẽ không dám giấu...
Tôi thấy hiệu quả này cũng không tệ, vì vậy lại vỗ nhẹ vào vai của hắn nói:
- Trước tiên tôi hỏi anh một câu nói, anh và Hà Điền Điền có phải là bạn học cũ không?
Nếu như nói vẻ vừa rồi mặt hắn thay đổi ba bốn lần, vậy hiện tại chắc hẳn phải thay đổi bảy tám lần, miệng mếu máo, do dự hết nhìn tôi lại nhìn Nam Cung Phi Yến, cuối cùng bị ánh mắt cô dọa cho run rẩy, gật đầu nói:
- Là... xem như là bạn học cũ, nhưng không phải quá quen thuộc, chỉ là học cùng một trường...
Tôi hài lòng gật đầu nói:
- Ừ, xem như anh vẫn tính là thành thật. Tôi hỏi lại anh, là anh giới thiệu ông chủ kia cho Hà Điền Điền... bao nuôi cô ấy?
Tôi vừa hỏi tới đây, vẻ mặt Tiếu Khải lại không thay đổi nữa, mà cố định thành... màu tái mét.
- Anh trai ơi, không phải là tôi giới thiệu đâu, thật sự không phải đâu. Đúng, đúng là người kia tìm tôi, bảo tôi làm mối cho hắn, chuyện của bọn họ sau đó thì tôi không biết gì nữa, thật đấy, tôi không biết gì cả...
Tôi vung tay ngăn hắn lại, hỏi tiếp:
- Bây giờ anh nói những lời đó cũng vô dụng thôi. Tôi chỉ muốn biết làm sao để tìm được người kia?
Tiếu Khải liều mạng lắc đầu:
- Cái này thì tôi thật sự không biết, mỗi lần đều là hắn tới tìm tôi, cho dù từng cho tôi một số điện thoại nhưng sau đó căn bản không gọi lại được. Đại ca ơi, trời đất chứng giám, trước đây tôi căn bản lại không quen biết hắn, tôi chỉ từng giới thiệu một em gái cho hắn, sau đó Hà Điền Điền xảy ra chuyện gì cũng không liên quan gì đến tôi...
Tôi bỗng nhiên khẽ nhíu mày, ngồi xổm xuống hỏi hắn:
- Kỳ lạ thật. Tôi chỉ hỏi anh làm sao có thể tìm được hắn, tôi có nói với anh là cô ấy xảy ra chuyện gì sao?
Vẻ mặt hắn đầy cầu xin nói:
- Đại ca chưa nói nhưng Hà Điền Điền tới tìm tôi. Đại ca, đại tỷ à, các người do Hà Điền Điền tìm tới đúng không? Thật ra nếu là tôi, cô ấy cầm nhiều tiền như vậy cũng đủ cho cô ấy hưởng thụ rồi, cần gì cứ phải tìm người kia chứ? Cô ấy về nhà sống tử tế không được sao...
Tôi thở dài, cắt ngang lời hắn nói:
- Hà Điền Điền chỉ còn sống không được bảy ngày nữa. Tất cả đều là do người anh giới thiệu gây ra. Nếu như bây giờ anh thành thật nói cho tôi biết làm sao để tìm được người kia, tôi có thể giúp anh. Bằng không, chỉ dựa vào tính cách này của anh, tôi thật sự không thể bảo đảm sau đó sẽ xảy ra chuyện gì đâu.
Nam Cung Phi Yến bỗng nhiên nói:
- Tiểu Thiên, em nói đạo lý với hắn nhiều như vậy có tác dụng gì chứ! Em quên lời chị nói rồi à?
Cô xoay người lạnh lùng hỏi Tiếu Khải:
- Người kia tổng cộng cho cậu bao nhiêu tiền?
Tiếu Khải không dám không trả lời, lúng ta lúng túng nói:
- Thật ra không nhiều, cũng chỉ, cũng chỉ hai chục nghìn đồng thôi...
Nam Cung Phi Yến hừ một tiếng, lắc đầu nói:
- Với loại người như cậu, tôi nghĩ cậu cũng không dám cầm quá nhiều đâu.
Cô tiện tay sờ ra phía sau một cái, lúc đưa ra đã thấy cầm lấy một xấp tiền dày ném vào trên mặt Tiếu Khải, thản nhiên nói:
- Tôi cho cậu năm chục nghìn, thành thật nói lại không sót một từ cho tôi!