Chương 116: Vô Đề
Mãi cho đến gần buổi chiều, Thiệu Bồi Nhất mới lắc lư quay trở lại, tôi hỏi cậu ta đã đi đâu, cậu ta lại gãi gãi đầu nói rằng cậu ta đi thăm mộ.
Kết quả những lời này lại làm A Long thêm hoảng sợ, ánh mắt nhìn chúng tôi quái dị vô cùng, Thiệu Bồi Nhất cười ngượng ngùng với cậu ta vài tiếng, nói là đừng khẩn trương, tôi chỉ đi lượn vài vòng bên đám mồ mả bên chỗ Hoàng Bì Tử mà thôi, nên gọi tắt là viếng mộ.
Không giải thích thì còn tốt, vừa mới giải thích xong A Long đã quay đầu chạy ra ngoài, nói rằng hai người các cậu cứ tán gẫu với nhau đi, gì đâu mà cả ngày không phải quỷ chính là mộ……
Tôi cũng vui vẻ, nói phía sau lưng cậu ta, bảo cậu ta học tập tiểu Hồ tử đi, chạy nhanh tìm người bạn gái, cậu sẽ có việc để làm, không cần cả ngày nằm dài ở trong ký túc xá nữa.
À, đúng rồi, gần đây tiểu Hồ tử tìm được một người bạn gái, tôi cũng quên không nói ra, hơn nữa cũng là bạn học chung phòng vẽ tranh với bọn họ, nghe nói là ở trong quá trình hai người học tập chung, thường xuyên tham khảo tri thức chuyên nghiệp với nhau, chậm rãi nảy sinh cảm tình. Nhưng mà tôi càng thêm tin tưởng rằng hơn phân nửa là trong lúc hai người đó phác họa thân thể, tham khảo phương diện cấu tạo thân thể với nhau cho nên mới đến với nhau đấy.
A Long chạy đi mất, trong phòng chỉ còn tôi cùng Thiệu Bồi Nhất, tôi bắt lấy cơ hội khó có được này, vì thế hỏi cậu ta, mộ của Hoàng Bì Tử, rốt cuộc là cái địa phương gì?
Thiệu Bồi Nhất ấp a ấp úng, còn có chút không muốn nói, tôi xua xua tay nói.
- Nếu cậu không muốn nói ra thì dẹp đi, tôi cũng không phải nhất định muốn biết, chỉ tò mò mà thôi, cậu nên làm gì làm gì đi, tôi phải nắm chặt thời gian ngủ một giấc, nói không chừng buổi tối còn xảy ra chuyện gì nữa.
Tôi xoay người muốn leo lên giường đi ngủ, cậu ta lại cười hắc hắc nói.
- Kỳ thật nói với cậu mấy thứ này cũng không có gì, chỉ cần cậu giữ bí mật là được, bởi vì việc này quan hệ khá lớn, liên lụy cũng nhiều, có một số việc, càng là bí mật của năm tộc đại tiên, trừ bỏ người nhà họ Thiệu chúng tôi ra, trên cơ bản không có người biết.
Tôi vừa nghe, vội nói.
- Vậy thì cậu ngàn vạn đừng nói nữa, tôi gánh không nổi cái trách nhiệm này đâu, nếu mà lỡ có chuyện gì xảy ra tôi tránh không được hiềm nghi tiết lộ thông tin mất.
Cậu ta vừa nghe tôi nói như vậy, ngược lại chủ động nói.
- Không sao, nếu tôi coi cậu là người ngoài, thì lần trước cũng không mang theo cậu đi tới nhà Hoàng Thất thái gia làm gì, chuyện phải nói từ rất lâu trước kia.
Dứt lời, cậu ta liền vội vàng nói ra, thật giống như sợ tôi không nghe, người này thật là, chưa đánh đã lui rồi sao.
Cậu ta nói với tôi, mộ Hoàng Bì Tử, kỳ thực là một tổ xà đại tiên đang ở đó, mà ở khoảng vài thập niên trước, đó là địa bàn Hoàng Thất thái gia.
Mộ Hoàng Bì Tử sao, danh như ý nghĩa chắc chắn phải là tổ chồn, đại khái Hoàng Thất thái gia ở hơn trăm năm trước, bởi vì tính tình táo bạo bất thường, ngộ thương mười mấy tánh mạng, lúc đó bị Hoàng Gia giáo chủ cũng chính là Lão thái gia trục xuất khỏi Trường Bạch sơn, cũng bày một cái ván cờ cho ông ta, nói cho ông ta mỗi ngày tĩnh tu dưỡng khí, khi nào có thể giải được ván cờ này, khi đó mới có thể trở lại quan ngoại, hơn nữa trong khoảng thời gian đó không được dùng pháp thuật, nếu như lại gây ra chuyện gì sẽ bị trục xuất khỏi hương đường vĩnh viễn.
Hoàng Thất thái gia có lợi hại tới đâu, cũng không dám đấu tranh cùng toàn bộ gia tộc, cứ như vậy Hoàng Thất thái gia chịu đựng cơn tức giận, mang theo người nhà, già trẻ ngàn dặm xa xôi đi ra Sơn Hải Quan, tìm được một chỗ linh khí không tồi, đã định cư ở nơi đó, nơi đó cũng chính là mộ Hoàng Bì Tử.
Đương nhiên, năm ấy binh hoang mã loạn, nơi này là một bãi tha ma, chỉ là phong thuỷ không tồi, Hoàng Thất thái gia mang theo người ở chỗ này kinh doanh vài năm, cũng có chút quy mô, nơi xa mọi người kính sợ, từ đó gọi nơi này là mộ Hoàng Bì Tử.
Chẳng qua Lão thái gia để ông ta tĩnh tu dưỡng khí, như vậy có hơi chút làm khó ông ta một tí, Hoàng Thất thái gia vốn dĩ chính là hộ pháp đại tướng nổi danh gia tộc, đánh nhau mới giỏi, đang yên đang lành tự nhiên cho đi đánh cờ làm gì?
Cứ như thế qua vài thập niên, ông ta cũng không thể phá giải cái ván cờ đáng chết kia, mà Hoàng bá kia, trên thực tế chính là người Lão thái gia năm đó phái tới, một là vì giám sát Hoàng Thất thái gia tu hành dưỡng tính, hai là thay thế Lão thái gia, cùng giải ván cờ với Hoàng Thất thái gia.
Sau lại có một ngày, không biết từ đâu chui ra mấy cái xà tinh, bản lĩnh cũng rất là cao cường, hiếu thắng chiếm lấy mộ Hoàng Bì Tử này. Hoàng Thất thái gia tự nhiên không sợ, nhưng bởi vì lúc xuất quan, bị Lão thái gia ước thúc, không thể nào thi triển hoàn toàn pháp lực, lại hấp tấp ứng chiến, sau khi cùng đối phương liều mạng một ngày một đêm, dần dần chống đỡ hết nổi.
Hơn nữa mấy cái xà tinh kia, đánh không theo chiêu số gì, rõ ràng là xà tinh hoang dã, ra tay lại tàn nhẫn dị thường, cuối cùng Hoàng Thất thái gia không địch lại, bất đắc dĩ phải mang theo người chạy ra khỏi mộ Hoàng Bì Tử, chạy đến một cái đồng cỏ chăn nuôi phía ngoài hơn mười dặm, tạm thời an thân.
Trên thực tế nơi này cũng là một mảnh hoang mộ, nhưng phong thuỷ nơi đó hoàn toàn không thể so sánh với mộ Hoàng Bì Tử, hơn nữa rách nát không chịu được, Hoàng Thất thái gia không thể nuốt trôi cục tức này, sau khi tu dưỡng một thời gian, lần thứ hai dẫn người xuất chiến, thề muốn đoạt lại gia nghiệp khổ tâm kinh doanh kia.
Lúc này đây Hoàng Thất thái gia có chuẩn bị mà đến, là một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm, tức khắc cùng mấy cái xà tinh kia đánh một trận khó phân thắng bại, đại chiến suốt ba ngày ba đêm, đánh đến mức cát bay đá chạy, trời đất u ám, cỏ trong phạm vi mười dặm xung quanh bị lật úp xuống luôn, chân chính xứng với câu nói kinh tâm động phách.
Ở thời điểm này, lại tới một vị mỹ nữ, tự xưng là Yến phu nhân ở Nam Sơn, pháp lực thực sự kinh người, nhanh gọn tách song phương ra, cũng khuyên bọn họ dừng tay, không cần chọc trăm họ lầm than, thiên nộ nhân oán, đến lúc đó hai nhà đều gặp tai ương.
Những lời này nói nghe nhẹ nhàng, nhưng Hoàng Thất thái gia nơi nào chịu nghe, trong chuyện này rõ ràng ông ta là người bị hại, thưa kiện cũng là nguyên cáo, tự nhiên đầy miệng là lý lẽ, hô quát không chịu bỏ qua, một hai không phải người chết chính là ta vong.
Chính là xà tinh bên kia cũng có lý, nói cái địa bàn này căn bản là của chúng nó, chẳng qua chúng nó ra ngoài vài thập niên để tránh né thiên kiếp, kết quả vừa trở về liền thấy bị người khác chiếm mất nhà, cho nên mới sẽ đánh nhau như thế, cái này không gọi là cướp đoạt địa bàn, mà cái này gọi là bảo vệ gia viên.
Hoàng Thất thái gia cũng không phục, ngươi nói là nhà ngươi thì nó là nhà ngươi hả? Lúc đi lại không khóa cửa nhà, cũng không để ai lại canh hết, dựa vào đâu nói là nhà của các người, có giấy chứng nhận quyền sử dụng tài sản hay không?
Đến lúc này cái vị Yến phu nhân kia cũng không có cách giải quyết, cái này không giống nhân loại, phòng ốc còn có cái khế ước công văn quyền sử dụng tài sản gì đó, nơi này là hoang mộ cổ động, ai chiếm trước là của người đó, ai bản lãnh lớn thì thuộc về người đó, hiện tại hai bên đều đúng lý hợp tình, phải giải quyết vụ kiện tụng này như thế nào cho phải?
Yến phu nhân nghĩ tới nghĩ lui liền nói, nàng có một tòa nhà cũ ở cách đó không xa, cũng có mấy năm rồi không ai ở, nhưng vẫn luôn có người thu thập quét tước rất sạch sẽ, sân cũng không nhỏ, nếu Hoàng Thất thái gia không chê, vậy đưa cho ông ta làm chỗ an thân.
Lời này rõ ràng vẫn là thiên vị xà tinh, nhưng Hoàng Thất thái gia cũng ngượng ngùng, người ta đều đưa tòa nhà của mình ra để cho mình ở rồi, vậy còn có gì đáng nói hơn nữa? Huống chi mấy người này đều là đồng hương với nhau khó tránh khỏi chiếu cố một ít, mà mình là ngoại lai, nhịn một chút, có chỗ rồi thì dọn tới ở đi.
Vì thế, Hoàng Thất thái gia liền mang theo người, cùng Yến phu nhân cùng nhau đi tới tòa nhà cũ trong lời của nàng, tới rồi mới thấy nơi này quả nhiên không tồi, quy mô so với mộ Hoàng Bì Tử kia còn chỉnh tề hơn, địa điểm cũng khá tốt, phong thuỷ bố cục cũng thượng giai, tuy rằng cách thành phố không xa lắm nhưng nói chung là cũng khá tiện.
Cứ như vậy hai bên mới xem như dừng tay, nhưng cũng từ đây tuyệt không lui tới, tuy rằng cách nhau rất gần nhưng hai bên không có vừa mắt nhau, nếu không có Yến phu nhân hòa giải, sợ là đã sớm lại đánh nhau rồi, hơn nữa không thể không thừa nhận, pháp lực của Yến phu nhân xác thật rất cường đại, bọn họ cũng không thể không cố kỵ vài phần.
Nhưng mà mấy năm nay, Yến phu nhân bế quan, hai bên liền ngẫu nhiên cũng có va chạm một chút, vài lần thiếu chút nữa là đánh nhau tơi bời. Mà lúc này ở bên trong hương đường quan ngoại, cũng nghe nói về chuyện này, nhưng lại không thể trực tiếp ra mặt, vì thế, liền cử Thiệu Bồi Nhất, truyền nhân Tát Mãn đại biểu đại tiên quan ngoại tổng hương đường, tới tìm bọn họ để đàm phán hai bên, cho bọn họ dừng tay giảng hòa, đồng thời cũng thuận tiện đến xem thử tình hình gần đây của Hoàng Thất thái gia như thế nào.
Thiệu Bồi Nhất lải nhải thầm thì nói những chuyện này ra một lần, tôi mới hiểu được nguyên do chân chính Thiệu Bồi Nhất đến nơi đây, cũng hiểu rõ chuyện xưa giữa Hoàng Thất thái gia và mộ Hoàng Bì Tử. Đồng thời cũng âm thầm kinh hãi, không thể tưởng được cậu ta lại có địa vị lớn như vậy, có thể đại biểu quan ngoại tổng hương đường, cái tên này thật là ghê gớm.
Xem ra mấy ngày trước, Nam Cung Phi Yến đi cùng với cậu ta, hẳn là đi xử lý những việc này, nhưng mà khi nói tới đây, tôi có chút buồn bực, Nam Cung Phi Yến có lai lịch gì? Còn có Yến phu nhân rất lợi hại kia, lại là thần thánh phương nào?
Thiệu Bồi Nhất ha hả cười nói.
- Nam Cung Phi Yến, chính là con gái nhỏ của Yến phu nhân kia đó!
Tôi lập tức hiểu rõ, thì ra một nhà toàn hồ ly nha.
Đương nhiên, Thiệu Bồi Nhất vẫn chưa nói kỹ càng tỉ mỉ, tỷ như, hiện tại xà tinh ở mộ Hoàng Bì Tử cùng Hoàng Thất thái gia lại có mâu thuẫn gì? Cậu ta suốt ngày cứ đi lục lọi khắp sân trường, là đang tìm cái gì?
Nhưng những lời này tôi sẽ không hỏi, cậu ta muốn nói thì nói, không muốn nói đó chính là bí mật của bọn họ, trừ phi họ yêu cầu tôi hỗ trợ, bằng không, tôi cũng không muốn nhúng tay vào, nói thật mấy chuyện của yêu quái với nhau thật đúng là tôi không hiểu lắm, mỗi người đều có những sứ mệnh riêng, tôi cũng không tính trộn lẫn chung.
Hai chúng tôi nói chuyện một lát đã thấy sắc trời dần tối, vì thế chúng tôi lại chuẩn bị đi tới chỗ Nam Cung Phi Yến.
Sau khi đi vào trong thành phố, đầu tiên là Thiệu Bồi Nhất lôi kéo tôi cùng nhau chạy tới mua một bó hương thật lớn, nói là để dành cho nhóm tiểu tiên thủ hạ của Hoàng Tam Ca, sau đó chúng tôi mới đi tới chung cư của Nam Cung Phi Yến, canh giữ ở bên người Hà Điền Điền, cùng ngồi đợi với người nhà cô ấy đợi Hoàng Tam Ca đến.
Bởi vì Nam Cung Phi Yến là hồ tiên bản địa, sợ làm cho người ta hiểu lầm, sau khi chúng tôi tới nơi này chị ấy đã tránh đi chỗ khác. Tôi cùng Thiệu Bồi Nhất chờ đến buổi tối 8 giờ, nhiệt độ trong phòng bỗng nhiên hạ xuống, sau đó, đầu tiên là anh trai Hà Điền Điền ngất đi, ngay sau đó, lão nhân kia lại rung lắc cả người, sau đó ông đứng lên cười với hai người chúng tôi, nhìn kỹ lại thì thấy tròng mắt ông ta đã chuyển thành màu xanh.
Cái tên Hoàng Tam Ca này thật đúng là tới vô ảnh đi vô tung, hơn nữa sau khi ông ta tới đây cũng không hề nói điều gì vô nghĩa, trực tiếp nói cho chúng tôi biết, ông ta đã dẫn người điều tra qua phạm vi một trăm cây số xung quanh, đúng là có vài nhà phù hợp với điều kiện mà tôi đưa ra, đều là gia tài bạc triệu, mắc bệnh nguy kịch, rất nhanh sẽ tắt thở, nhưng mà trong đó đột nhiên hồi quang phản chiếu lại sống lại cơ hồ là không có.
Nhưng cũng có một người như vậy, tình huống không giống với những người khác, Thiệu Bồi Nhất vội hỏi rốt cuộc tình huống người này như thế nào, Hoàng Tam Ca lại nhíu mi, trầm ngâm một lát mới nói.
- Người này có điểm quái dị, nhìn là người sống, nhưng mà lại giống người chết……