Cấm Kỵ Sư

Chương 115: Tám Chữ Chân Ngôn.

Chương 115: Tám Chữ Chân Ngôn.


- Chị thấy được địa ngục!
Khi Tân Nhã thốt ra những lời này, nhất thời tôi cảm thấy một dòng khí lạnh từ sau lưng chạy dọc lên, nhanh chóng trải rộng toàn thân, địa ngục, như thế nào nàng lại nhìn thấy địa ngục?
Vừa rồi rõ ràng là để nàng đoán trước một chút chuyện của Hà Điền Điền, sao bây giờ lại có quan hệ tới địa ngục rồi? Hay là, nàng đoán trước tình cảnh sau khi Hà Điền Điền chết xuống địa ngục sao?
Tôi lại lần nữa rùng mình một cái, lại không hỏi nàng nhìn thấy gì, tôi biết, nàng vừa mới khôi phục lại từ trong cảnh tượng đáng sợ kia, tốt nhất tạm thời không cần nhắc nàng nhớ lại nữa, nếu không điều đó sẽ vĩnh viễn trở thành bóng ma của nàng.
Nhưng tuy rằng tôi thấp giọng an ủi, kêu nàng không cần suy nghĩ nhiều, kia hẳn là chỉ là ảo giác thôi, Tân Nhã lại mở to hai mắt, lẩm bẩm tự nói……
- Vừa rồi chị nhắm mắt lại, nghĩ tới chuyện Hà Điền Điền, không biết như thế nào mà lại đi tới một cái hang động kỳ quái, bên trong có thật nhiều tảng đá hình thù kỳ lạ, nhưng tất cả đều đỏ như máu, ở giữa hang động đó là một cái ao máu màu đỏ sậm, giống như chị đang trôi dạt trên ao máu đó vậy.
Tân Nhã chậm rãi kể lại chuyện vừa rồi, bên trong ao máu kia nổi đầy những bong bóng, từng luồng sóng nóng rực bốc lên từ ao máu, trong nháy mắt nàng bay tới trên đỉnh hang động, bầu trời bên ngoài tối tăm vô cùng, trên bầu trời như được che kín bằng mùi máu tanh mãnh liệt.
Nàng đưa mắt nhìn chung quanh, trong tầm mắt đều là một màu đỏ máu, không có không trung, chỉ có một mảnh màn trời buông xuống màu đỏ sậm, đại địa rộng lớn vô ngần, có núi cao, biển rộng, có hồ nước, có cây cối, có các loại cảnh tượng hiếm lạ cổ quái, càng nhiều hơn nữa chính là đám người đông đúc phía dưới.
Nhưng mà nàng nhìn kỹ, núi cao kia chính là núi đao, biển rộng kia lại là biển lửa, kia hồ nước lại là hồ máu, cây kia chính là cây vạn tuế treo đầy những lưỡi kiếm!
Đám người kia, như là đám âm hồn đang chịu phạt.
Nơi này, dường như là cảnh tượng nơi địa ngục.
Tân Nhã ngây ngốc bay lượn lờ giữa không trung, có làn gió chậm rãi thổi tới, nàng cứ tùy theo gió mà phiêu đãng, trong ngọn gió đó lại mang theo vô tận mùi máu tanh tiêu điều cùng với tiếng vong hồn kêu rên thảm thiết, làm linh hồn nàng run rẩy sợ hãi.
Nàng đang ở giữa không trung, khẩn trương vô cùng mà nhìn xuống xem thử, phía dưới nơi nơi đều là núi đao biển lửa, thướt đá ao máu, dụng cụ tra tấn dao và cưa, vô số âm hồn đang chịu tra tấn ở nơi đó, tiếng khóc thét kêu la thảm thiết vang vọng không ngừng, nhìn về phía xa hơn, lại có vô số chảo dầu thật lớn, bên trong dầu nóng sôi sùng sục, rất nhiều âm hồn quay cuồng giãy giụa ở trong chảo dầu, bị nổ đùng đùng.
Cơ hồ là hồn vía nàng sợ sắp bay mất, cả người lung lay sắp đổ, nhưng lại thấy trên mảnh đại địa màu máu này, nơi nơi đều là một vài bức tranh miêu tả cảnh tượng kinh khủng nơi địa ngục này, ở phương xa, lại có rất nhiều nhà giam, giam giữ âm hồn ác quỷ nhiều không đếm được, một đám bộ mặt dữ tợn, uể oải gào to, lại vĩnh viễn cũng không cách nào trốn thoát……
Tân Nhã chậm rãi nói tới đây, liền dừng lại, nàng mở to hai mắt, trong con ngươi mỹ lệ kia tràn đầy sợ hãi, tôi thầm than một tiếng, duỗi tay vỗ cái trán của nàng, thấp giọng nói bên tai nàng.
- Được rồi, có lẽ đó chỉ là ảo giác của chị mà thôi, nếu thật sự không có cách nào cứu được Hà Điền Điền, thực xin lỗi chị, cái gì cũng không cần suy nghĩ nữa.
Nàng chậm rãi nhắm mắt lại, cảm xúc lại dần dần bình phục lần nữa, lại cắn chặt môi.
Tôi biết, thứ nàng nhìn thấy chắc chắn là địa ngục trong truyền thuyết rồi.
Địa ngục, là ngục giam cùng pháp trường của âm phủ, là địa phương cầm tù cùng trừng phạt những vong hồn nghiệp chướng nặng nề.
Tân Nhã nhìn thấy cảnh tượng này, đại khái chính là nói sinh mệnh Hà Điền Điền sắp tới hồi kết, nàng sẽ lập tức đến Địa Ngục chịu những hình phạt và thống khổ này.
Nhìn Tân Nhã vẫn chưa hết sợ hãi, trong lòng tôi rất là xin lỗi, sau khi nàng hơi hồi phục lại, liền nói sẽ đưa nàng đi ra ngoài đi dạo một chút, ăn một chút gì đó. Ý của tôi là muốn dời đi lực chú ý của nàng, để nàng tiếp xúc với ánh mặt trời nhiều hơn, cùng giao lưu với người khác nhiều chút, có thể như thế sẽ xua tan sương mù trong lòng nàng.
Vì thế, chúng tôi tùy ý đi ra ngoài một chút để giải sầu, lại ăn chút gì đấy, thời gian thấm thoắt đã tới buổi trưa, bỗng nhiên nàng nói muốn tới phòng khiêu vũ, nói tôi không cần đi với nàng nữa, tôi hiểu được là nàng không muốn để nhiều bạn học thấy tôi ở bên cạnh nàng, nàng nghĩ như thế sẽ không tốt cho tôi.
Tôi không có phản đối, nàng đi luyện vũ đạo cũng được, cũng tốt hơn là cứ một mình ngồi trong kí túc xá.
Tôi chia tay với nàng, một người cũng thấy nhàm chán, ngay lập tức chạy tới phòng thực nghiệm chơi thử, từ sau khi tôi cứu Lam Ninh ra khỏi đấy, tôi cũng chưa từng tới nơi này tiếp, nghe tiểu Hồ tử nói, mấy ngày trước nơi này đã xảy ra sự kiện quỷ phá, cửa sổ đều bị hư hết, ổ khóa cũng rớt, pha lê cũng nát, trong phòng vô cùng hỗn độn.
Lãnh đạo trường học còn ra lệnh, muốn gia tăng giám sát vào ban đêm, cho mỗi nhân viên bảo vệ trường một cái dùi cui điện với một cái bộ đàm, hơn nữa còn yêu cầu tiến hành điều tra từ bên trong và phòng bị bên ngoài, tiến hành thẩm tra hành vi làm hư hao tài sản nhà trường này, cần phải được nghiêm trị, lúc cần thiết có thể truy cứu trách nhiệm pháp luật.
Lúc ấy tôi nghe xong mà dở khóc dở cười, trường học này đã biết rõ là quỷ phá mà lại còn làm như vậy nữa, thật là làm cho người ta không nói được lời nào, nhưng mà sau đó tiểu Hồ tử lại nói tiếp, trường học đã quyết định, sang năm sẽ tiến hành sửa chữa khu phòng thực nghiệm này, cũng quy hoạch lại tất cả phòng học, đến lúc đó cũng sẽ mua thêm một mớ thiết bị cùng phương tiện dạy học mới.
Tôi nghĩ đây cũng coi là cái tin tức tốt.
Trở lại ký túc xá, vừa mở cửa ra đã thấy A Long đang xách một chậu nước đi rửa mặt, gần đây cái tên này mất ngủ, chắc giờ mới thức dậy đây,
Tôi bỗng nhiên muốn đùa giỡn với cậu ta một chút, muốn dọa cho cậu ta nhảy dựng lên, vì thế tôi liền rón ra rón rén đi đến phía sau lưng, cười vài tiếng hắc hắc quái dị.
Kết quả A Long kêu một tiếng thật to, chậu nước trực tiếp nghiêng qua một bên, dưới chân trơn trợt, bùm một cái liền té ngã trên đất, thấy hắn bưng cái mông mà không đứng lên nổi.
Tôi vừa thấy thế thì thầm nghĩ không tốt, lúc này gây hoạ lớn rồi nha, vội qua đi kéo cậu ta lên, sau đó chạy nhanh tìm cây lau nhà mà lau vũng nước, trong lòng thầm nghĩ đây là rảnh quá tự tìm việc làm hả, tôi hù dọa hắn làm gì nha, lúc này còn phải tự tay đi lau phòng.
Cậu ta ai da ai da xoa cái mông mất nửa ngày, nhìn tôi đã lau hết nước trên sàn, lúc này mới rầm rì nói.
- Cậu muốn hù chết tôi đúng không, này là ban ngày ban mặt, tự dưng cậu thình lình …
- Cậu còn không biết xấu hổ mà nói nữa hả, ban ngày ban mặt mà cậu cũng sợ hãi à?
Tôi vừa nói vừa cất cây lau nhà rồi chỉ tay ra ngoài nói với cậu ta.
- Cậu nhìn thử coi bây giờ là mấy giờ rồi, tới giữa trưa rồi mà cậu mới ngủ dậy, không phải cậu luôn nói mình gan lớn sao, vậy mà tôi mới chỉ cười vài tiếng cậu đã té bò trên mặt đất rồi? Lại còn đưa nước vào kí túc xá rửa mặt nữa, sao cậu không đi tới phòng vệ sinh mà rửa?
A Long trừng mắt nói.
- Còn không phải do các người doạ tôi hả, một đám đều không phải người bình thường, vốn dĩ tôi đang sống bình thường, kết quả cậu nói tôi không thể soi gương ban đêm, không thể kể chuyện ma quỷ, dọa tôi không thể tiếp tục sống về đêm nữa. Lúc này tới cái tên Thiệu Bồi Nhất không bình thường kia nữa, đi WC thì cậu ta nói bên trong có quỷ, tôi nào còn dám đi chứ? Ai về đây rồi cũng kéo tôi đi cùng, tới mức bây giờ thần kinh tôi thất thường luôn rồi nè
Tôi không khỏi buồn cười, nói.
- Cậu nói một chút tinh thần cậu thất thường như thế nào cho tôi nghe thử đi, tôi cũng khá là tò mò, cái tên gia hỏa nhà cậu bữa nào cũng ăn không ít cơm nha?
- Có quan hệ cái rắm gì tới chuyện ăn cơm, cậu không biết đấy thôi, hiện tại mỗi lần tôi đi rửa mặt, nhắm mắt lại tôi liền cảm thấy bên cạnh có người đứng nhìn, sau đó tôi lại mở một con mắt nhắm một con mắt, kết quả, tôi nhắm con mắt bên nào thì người đó đứng bên đó mà nhìn tôi, cái này làm tôi sợ muốn chết, kết quả bưng một chậu nước về phòng rửa thì tới cậu làm tôi sợ.
- Ồ, lại có cả chuyện này nữa hả?
Tôi có hơi tò mò, chuyện này là thật hay giả?
- Đúng vậy, tôi còn có thể lừa gạt cậu sao, kỳ thật tôi cũng không biết rốt cuộc có quỷ nhìn tôi hay không, dù sao bây giờ tôi cứ cảm thấy như vậy, đi WC ban ngày còn tốt một chút, chủ yếu là không dám rửa mặt, cậu nói thử hai người các cậu chơi người ta như vậy có được không.
Nhìn A Long tức tới lỗ mũi xì khói, tôi còn cảm thấy buồn cười, loại chuyện này nếu nói ra thì hơn phân nửa đều là tự mình dọa mình, nhiều người đi rửa mặt như thế sao con quỷ kia cứ phải nhìn một mình cậu? Cậu lớn lên cũng không mấy đẹp mắt, vẫn là một người thô lỗ, muốn nói thì đây vẫn là tác dụng tâm lý, tự mình dọa mình thôi.
Vì thế tôi liền khuyên hắn, đừng có tự suy nghĩ trong lòng nữa, người ta là quỷ nhưng vẫn có thời gian sinh hoạt nghỉ ngơi, buổi tối chắc người ta còn đi ra ngoài tản bộ các kiểu, ban ngày ban mặt người ta còn muốn nghỉ ngơi, cậu rửa mặt là chuyện của cậu, đi sợ nó làm gì?
Không nghĩ tới tôi vừa nói như vậy A Long lại càng sợ hãi, vẻ mặt như đưa đám nói.
- Cái ý kiến tồi tệ cậu vừa nói ra đó, vậy thì con cọp trong sở thú ban ngày nó cũng nghỉ trưa đó, cậu có dám vào trong lồng nó chơi hay không? Người chết trong nhà xác sẽ không nhúc nhích, cậu đi tới đó ngủ thử một đêm đi!
Cái tên này nói cũng đúng, tôi gãi gãi đầu, cười nói.
- Nếu cậu cứ một hai tưởng tượng như thế, tôi đây cũng không có biện pháp, nhưng tôi có thể dạy cho cậu một cái biện pháp, gọi là Tám Chữ Chân Ngôn, nếu tới khi nào cậu cảm thấy sợ hãi cứ đọc thầm nó, Tám Chữ Chân Ngôn này chính là: Bát phương không ngại, tâm cảnh không minh. Mặc kệ ở trong tình huống như thế nào, nếu mà cậu cảm thấy trong lòng hốt hoảng, tự dưng sợ hãi, đều có thể niệm tụng mấy lần.
A Long giống như vớ được bảo bối, không ngừng nhớ kỹ, còn cố ý xé một tờ giấy, viết mấy chữ kia vào đấy, vừa nhìn vừa niệm: Bát phương không ngại, tâm cảnh không minh, bát phương không ngại, tâm cảnh không minh……
Tôi cười lắc lắc đầu, nếu như trong lòng một người có ma, có quỷ, đều sẽ nghĩ ghi nhớ, mặc dù là cái gì cũng không có, nhưng bản thân cũng sẽ tự nghi thần nghi quỷ, không có việc gì thì tự mình hù dọa mình, còn không phải là rửa mặt, đi WC sao, có gì đáng sợ đâu chứ? Cho dù có quỷ, thứ đó có thể chui từ trong bồn rửa tay hay bò từ trong WC ra tới hay sao?
Tôi cũng lười quản chuyện cậu ta, muốn nằm xuống nghỉ ngơi, cầm lấy bản sách cổ lên xem thuận tiện chờ Hoàng Tam Ca mà Thiệu Bồi Nhất tìm lúc trước sẽ tới đây báo tin.
Nhưng mà cả buổi sáng hôm nay từ lúc rời giường tới giờ cũng chưa thấy mặt Thiệu Bồi Nhất đâu, cái tên này ban ngày ban mặt mà chạy đi đâu vậy?


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất