Chương 131: Giải Trĩ, Chào Ngươi.
Hào quang đỏ như máu lập lòe trên đầu ngón tay, thừa dịp hai quái thú đại chiến, tôi ở bên cạnh vung tay dùng phương pháp huyết chú, viết một chữ Trấn thật lớn.
Tôi cảm thấy giờ này khắc này không nên dùng Phá Tự Quyết, tuy rằng uy lực Phá Tự Quyết rất lớn, nhưng mà trước mắt lấy đạo hạnh của tôi viết ra, cũng không gây thương tổn gì quá lớn đối với nó, như vậy còn không bằng tôi dùng Trấn Tự Quyết, ngay cả khi không thể nào vây khốn ác thú Cùng Kỳ, tốt xấu gì cũng tận lực đeo theo sau chân nó, sau đó để cho Giải Trĩ tới thu thập nó.
Tôi vung tay đánh ra Trấn Tự Quyết, Cùng Kỳ đang tranh đấu cùng với Giải Trĩ hồn nhiên không để ý tôi đánh lén, ngay sau đó, Trấn Tự Quyết không nghiêng không lệch dừng ở dưới chân Cùng Kỳ, tức khắc hóa thành một mảnh hồng quang, lan tràn ra từ dưới chân Cùng Kỳ.
Cùng Kỳ gầm lên giận dữ, hiển nhiên ý thức được cái này không phải cái thứ tốt gì, vội vàng nhảy về phía sau, muốn tránh ra khỏi hồng quang. Nhưng nó nhảy về phía sau một chút, lại tự nhiên nhảy không ra được, hồng quang kia quay chung quanh trên đùi nó, giống như một cái xiềng xích, nó như lâm vào bên trong vũng bùn, bước đi gian nan, kêu quái dị rồi giãy giụa vài cái, nhảy tới một bên, nhưng động tác thật sự trì trệ, cũng không thể tránh thoát khỏi mảnh hồng quang.
Huyết chú này quả nhiên tương đối lợi hại nha, tôi vừa thấy biện pháp này có hiệu quả, trong lòng vui mừng, đưa tay vào túi Càn Khôn trảo ra một xấp Trấn Tự Quyết, một tờ tiếp một tờ bay về hướng Cùng Kỳ chụp lên người nó.
Tôi cũng không tin nhiều Trấn Tự Quyết như vậy, trấn không được gia hỏa này!
Bản thân Cùng Kỳ so đấu ngang nhau với Giải Trĩ, nhưng hiện tại dưới chân đột nhiên hành động chậm chạp, lập tức liền rơi xuống hạ phong, Giải Trĩ thấy tôi hỗ trợ, chấn hưng thần uy, ngửa mặt lên trời kêu to, một sừng phát ra quang mang như tia chớp, hung hãn khởi xướng tiến công về hướng Cùng Kỳ.
Chỉ trong chốc lát, Cùng Kỳ đã bị đánh bay mấy lần, phiến hồng quang thi triển quấn quanh ở dưới chân nó, làm nó căn bản không thể nào phát huy ra thực lực vốn có, hơn nữa tôi lại bên cạnh không ngừng truy kích, một tờ thêm một tờ Trấn Tự Quyết đánh ra, tuy rằng đây là giấy làm ra, không có uy lực to lớn giống như huyết chú, nhưng lượng biến dẫn đến biến chất, Cùng Kỳ lại ốc còn không mang nổi mình ốc, không rảnh lại đây thu thập tôi, cuối cùng tôi một hơi đem mấy chục tờ Trấn Tự Quyết hoàn toàn chụp vào trên người nó.
Lúc mới bắt đầu thì chỉ có dưới chân Cùng Kỳ hành động không tiện, lúc này toàn bộ thân thể đều chậm chạp lại, giống như là não bị héo rũ, ở nơi đó lảo đảo lắc lư, nhe răng nhếch miệng, vài lần muốn xông tới xử lý tôi, tiếc rằng lực bất tòng tâm, Giải Trĩ lại căn bản không cho nó cơ hội, cuối cùng Cùng Kỳ bị Giải Trĩ đám một phát, rốt cuộc ngã trên mặt đất, thở hổn hển muốn giãy giụa đứng dậy, lại rốt cuộc không dậy nổi.
Giải Trĩ giống như một sũng sĩ giành được chiến thắng, một sừng để ở yết hầu Cùng Kỳ, đạp lên bụng Cùng Kỳ, bức Cùng Kỳ bất đắc dĩ gào rống, nhưng đã vô lực phản kháng.
Tôi cười ha ha, không thể tưởng được đường đường là thượng cổ ác thú, cư nhiên có thể bị lật đổ như vậy, thật là thống khoái, tôi đi qua cầm trong tay tờ Trấn Tự Quyết cuối cùng chụp vào trên ót Cùng Kỳ, để Cùng Kỳ tức giận tới trợn trắng hai mắt, phun bọt mép, bốn trảo đạp lung tung, trong miệng thấp thấp rít gào, nhưng cũng chỉ có thể gương mắt nhìn tôi.
Tôi chắp tay nói với Giải Trĩ.
- Giải Trĩ lão huynh, chào ngươi nha.
Tôi bắt đầu mở lời rồi lại tiếp tục nói.
- Đã nhiều năm chúng ta không gặp nhau thật là có chút nhớ, không biết hôm nay ngươi còn nhớ rõ ta hay không?
Loại thần thú này đều có thể nghe hiểu tiếng người, nó nghi hoặc ngẩng đầu lên, nhìn tôi vài lần, lại hình như là đột nhiên nghĩ tới, tức khắc cao hứng gật gật đầu, trong miệng phát ra tiếng kêu mị mị, nhưng cẩn thận nghe lại có chút giống tiếng nghé con kêu.
Tôi sắp ngất, đây là Giải Trĩ hay là con cừu, hay lại là nghé con vậy, làm sao mà lại kêu cái tiếng giống như thế được?
Nam Cung Phi Yến vẫn luôn đi theo bên cạnh tôi, lúc này cũng sớm lại đây, cẩn thận kéo tôi một phen nói.
- Làm sao, trước đây em quen biết nó hả?
Tôi gật gật đầu.
- Đúng vậy, có quen, lão bằng hữu, phòng ở của nó bây giờ đang còn trong tay em này.
Phòng ở? Nam Cung Phi Yến càng mơ hồ, nhưng mà tôi cũng không giải thích quá nhiều, nói với Giải Trĩ.
- Chúng ta gặp nhau ở chỗ này cũng là duyên phận, ta còn muốn nói với ngươi một câu xin lỗi, năm đó không biết ngươi là người tốt, còn thiếu chút nữa là làm ngươi bị thương, mà ngươi lại cứu ta một lần nên ta muốn nói thêm lời cảm ơn.
Nói xong tôi lại chắp tay khom người với nó lần nữa. Kỳ thật tôi làm như vậy cũng có nguyên nhân, đều nói Giải Trĩ có thể phân rõ thị phi thiện ác, trong lòng người có một chút gây rối nó đều có thể biết, cho nên ở trước mặt nó tốt nhất tôi vẫn nên thành thật một chút, đừng gây ra chuyện gì lại làm nó hiểu lầm, cái sừng kia nhìn thì hào quang lập lòe, lỡ nó húc tới tôi một cái thì chắc chắn bụng tôi sẽ bị nó húc thủng.
Giải Trĩ hai đuôi lại gật gật đầu với tôi, kêu hai tiếng, thần thái rất là bình thản, ngay sau đó nó quay đầu, dùng một sừng chĩa về phía Cùng Kỳ, lại ủi hai cái, trong mắt toát ra vẻ ngạo nghễ khi thắng lợi.
Cảm giác này giống như là con mèo nuôi trong nhà, bắt được một con chuột thật to, đắc ý dào dạt cùng người tranh công.
Có điều tôi lại không biết kế tiếp nên làm cái gì bây giờ, tuy rằng hình như là Giải Trĩ hai đuôi có thể nghe hiểu tôi nói, nhưng mà nên giao lưu cùng nó như thế nào đây, lại làm sao để nó làm theo ý nghĩ của tôi đây?
Nam Cung Phi Yến nhìn Giải Trĩ, lại nhìn Cùng Kỳ, giống như hiểu ra gì đó, lôi kéo tôi nhỏ giọng nói.
- Cùng Kỳ có đam mê nuốt quỷ, có phải em đang suy nghĩ để cho Cùng Kỳ đi xử lý ác quỷ địa ngục trong người Kha Khôn Thành kia đúng không?
Xem ra chị cũng nghĩ đến điểm này, tôi gật gật đầu, nhưng mà chị lại nói.
- Em có chút không biết trân trọng người tài, chuyện bé xé ra to đi, thứ đó chỉ là một ác quỷ địa ngục nhỏ bé mà phải dùng thượng cổ ác thú đi đối phó? Lại nói tiếp, tuy rằng Cùng Kỳ đã bị khống chế, nhưng mà cũng không phải là do em khống chế, Giải Trĩ người ta có thể nghe em sao?
Tôi lắc đầu nói.
- Chị cũng đừng xem thường ác quỷ địa ngục, đó cũng không phải là ác quỷ bình thường ở nhân gian, chị cũng nói qua, thời gian ác quỷ ở trong địa ngục đều dùng vạn năm để tính toán, nói như vậy, sợ rằng ác quỷ kia ở địa ngục đã được vạn năm, ngày ngày chịu khổ hình tra tấn, trên người nó tích lũy oán khí cùng năng lượng tiêu cực, thì không có ác quỷ bình thường nào có thể so sánh được, Lam Ninh được xưng Lục m Thiên Sát, nhưng ở trước mặt nhân gia, chỉ sợ đều không bằng đứa trẻ con mới sinh. Tuy rằng ông chủ Phúc Duyên Trai nói, loại ác quỷ này là dùng phương pháp dương thọ đổi âm mệnh đi vào nhân gian, chỉ có chứa một bộ phận năng lượng cùng ý thức của bản thể, nhưng mà tôi phỏng chừng, nếu không phải là Cùng Kỳ, chỉ sợ nhân gian không gì có thể hạn chế được quỷ địa ngục này.
- Nhưng mà, em làm sao để nó nghe theo em?
- Em cũng đang vì chuyện này mà buồn bực đây, nếu không, chị đi thương lượng với Giải Trĩ được không? Chắc đại khái chị có thể hiểu ngôn ngữ của nó đúng chứ?
- Chị hiểu hay không cũng vô dụng, Giải Trĩ chỉ thích người thiện lương chính trực, mà chị là một con hồ ly tinh, em cảm thấy nó có thể nghe lời chị sao? Chị thấy vẫn là em đến nói với nó đi, không phải em rất thiện lương chính trực sao, nói không chừng nó sẽ nghe lời em thì sao.
Tôi cùng Nam Cung Phi Yến ở bên cạnh nhỏ giọng lẩm nhẩm lầm nhầm thương lượng, Giải Trĩ bên cạnh bỗng nhiên lại ngẩng đầu cao kêu lên lần nữa, sau đó một sừng trên đầu đột nhiên bộc phát ra điện quang bắt mắt thêm lần nữa, cúi đầu, giống như phải chọc thủng bụng Cùng Kỳ.
Tôi liếc mắt một cái liền đã nhìn ra, rõ ràng là nó muốn hạ sát thủ, xử lý Cùng Kỳ!
- Chậm đã chậm đã, để lại cho nó một mạng, ta còn có chuyện muốn nói……
Tôi chạy nhanh đến ngăn ở phía trước nó, liên tục xua tay, Giải Trĩ cũng thật nghe lời, thời điểm sừng còn cách bụng Cùng Kỳ chỉ mấy centimet thì đúng lúc dừng lại, Cùng Kỳ bị dọa ngao ngao rống to, hiển nhiên cũng biết chính mình muốn xong đời.
Giải Trĩ nghi hoặc nhìn tôi, hình như đang đợi tôi giải thích, tôi cũng không biết trong lòng nó đang suy nghĩ cái gì, cũng không biết sau đó nó có thể húc tôi bay đi luôn hay không, cũng không biết ở trong mắt nó, tôi rốt cuộc có tính là người tốt chính trục hay không.
Tôi nuốt ngụm nước miếng, có chút khẩn trương nói với nó.
- Mọi chuyện là như vầy, hiện tại nhân gian có ác quỷ quấy phá, hơn nữa ác quỷ này phi thường lợi hại, đến từ sâu trong địa ngục mà chúng tôi lại không thể thu phục được nó, cho nên muốn để Cùng Kỳ có thể nuốt quỷ ra mặt, xử lý con ác quỷ kia.
Tôi nói chuyện cẩn thận, ngẩng đầu nhìn thì thấy Giải Trĩ không có phản cảm gì, ngược lại toát ra biểu tình tò mò, vì thế yên lòng, vội đem toàn bộ mọi chuyện giản lược lại nói cho nó một phen, đương nhiên, thuận tiện cũng không quên tâng bốc nó, nói nó từ xưa đã dũng mãnh, là tượng trưng cho công chính, có thể phân biệt thị phi đúng sai, có thể biết thiện ác trung gian, chính là người xuất sắc trong thần thú, những truyền tụng tán dương của mọi người về nó vẫn còn cho tới bây giờ……
Nam Cung Phi Yến bỗng nhiên lặng lẽ lôi kéo tôi, thấp giọng nói.
- Em cái tên ngu ngốc này, nó là Giải Trĩ, công chính thanh bình, người vuốt mông ngựa là không thể tồn tại trước mặt nó, em làm vậy đâu có được.
Tôi lúc này mới ý thức được mình nói lỡ, vội vàng ngậm miệng, ngẩng đầu nhìn thử thì thấy Giải Trĩ hai đuôi lại không có tức giận, mà là híp mắt, vẻ mặt đắc ý, dường như rất là hưởng thụ những lời tôi vừa khen nó lúc nãy, tôi không khỏi trợn tròn mắt, không phải nói Giải Trĩ công chính thanh bình sao, phân biệt đúng sai sao, hoá ra nó cũng thích nghe lời hay nha!
Xem ra Giải Trĩ hai đuôi này, rốt cuộc vẫn là biến chủng, cũng có điểm khác nhau với thần thú thượng cổ Giải Trĩ.
Nhưng mà tôi vẫn nhanh chóng chuyển lời, không dám tiếp tục khen, nói với nó rằng, hiện tại cái người bị ác quỷ bám vào người kia đau đớn muốn chết, cần trợ giúp cấp bách, cho nên hy vọng có thể tạm thời lưu mạng ác thú Cùng Kỳ lại, đi thu thập ác quỷ kia.
Sau khi nó nghe xong những lời tôi nói, dường như chẳng có chút khinh thường phun một hơi dài, ngay sau đó quơ quơ đầu, kêu hai tiếng, cũng không giống như đồng ý với ý kiến của tôi.
Lòng tôi buồn bực không biết nó rốt cuộc có ý tứ gì, đang muốn quay đầu hỏi Nam Cung Phi Yến, lại thấy trên sừng nó bỗng nhiên lại nhấp nhoáng điện quang lần nữa, vậy mà nó lại canh ngay lúc tôi không để ý trực tiếp chọc vào bụng Cùng Kỳ!
- Ai nha……
Tôi thất thanh kêu lên, đang nghĩ ngợi tới lúc này Cùng Kỳ xong đời rồi, lại không nghĩ rằng Cùng Kỳ ngay trong lúc nguy cấp như thế này bỗng nhiên hét lớn một tiếng, thân mình đột nhiên nhảy lên thật cao, Giải Trĩ một sừng chậm một bước, chưa kịp xuyên phá bụng nó, chỉ là rạch một miệng vết thương thật to trên người nó, máu tươi đầm đìa nhỏ xuống từ trên trời, ngẩng đầu nhìn thì thấy ác thú Cùng Kỳ vừa nãy đang còn thoi thóp đã phá không chạy đi mất.
Không thể tưởng được gia hỏa này cư nhiên xảo trá như thế, vừa mới rồi vẫn luôn giả bộ dáng nửa chết nửa sống, trên thực tế nó đang tích tụ lực lượng, lúc này đột nhiên tránh thoát phong ấn, tự nhiên có thể làm nó trốn thoát.
Tôi tức tới liên tục dậm chân, Giải Trĩ càng kêu to mu mu, ngay sau đó bốn vó phấn khởi, bay lên không đuổi theo.
Tôi vừa thấy Cùng Kỳ chạy mất, bây giờ mà Giải Trĩ cũng chạy đi luôn, chẳng phải là lăn lộn mất công sao? Vì thế vội tiến lên muốn cản nó, nhưng là sao có thể ngăn được? Nhân gia là thần thú Giải Trĩ căn bản không để ý tôi, chỉ thấy nó đạp mạnh bốn vó, dưới chân liền nổi lên mây mù, ngay sau đó kêu lên một tiếng, vậy mà lại đáp mây bay bay lên không, truy đuổi theo ác thù Cùng Kỳ kia……
Tôi đứng ngây ngốc sững sờ tại chỗ, hoàn toàn trợn tròn mắt, hoá ra tôi mất công nói nửa ngày đúng là đang phí công sao?