Chương 130: Thượng Cổ Ác Thú
Sương mù chậm rãi tan đi, hiện ra hai con quái thú hình thể cao lớn bên trong, tôi nhìn chăm chú, chỉ thấy một trong số hai quái thú kia, giống như mãnh hổ, trên lưng có hai cánh, trên người mọc đầy gai ngược, trong miệng phát ra tiếng hô hiên ngang, đang gắt gao nhìn chằm chằm một đầu quái thú khác ở đối diện nó.
Trong lòng tôi nhảy lộp bộp một cái, quái thú này bên ngoài dữ tợn kỳ lạ, hai mắt đỏ đậm, vừa thấy chính là khuôn mẫu của một con ác thú, nhưng căn bản tôi lại không quen biết đây là con gì.
Lại nhìn về phía con đối diện nó, đó lại là một con quái thú giống như trâu, chỉ thấy trên đầu nó mọc một sừng, khắp cả người là lông xanh tinh mịn, hai mắt trong suốt, óng ánh có thần, sau lưng có hai cái đuôi, bộ dáng có chút giống cừu, nhưng lại có chút cực giống rồng, bốn vó không ngừng đá lẹt xẹt, thỉnh thoảng dùng một sừng chĩa về phía ác thú kia thị uy.
Con quái thú này làm sao lại nhìn quen quen nhỉ? Lần đầu tiên khi tôi nhìn thấy nó liền có loại cảm giác này, trên đầu một sừng, hai mắt trong suốt, hình thể như trâu, sau lưng có hai cái đuôi……
Tôi hơi suy tư, bỗng nhiên một đáp án xuất hiện làm lòng tôi chấn động, hoàn toàn khó có thể tin, bởi vì con quái thú này vậy mà rất giống Giải Trĩ hai đuôi chạy ra từ bên trong Ngọc Tì Hưu!
Trong đầu cơ hồ là nháy mắt liền nhớ tới năm đó, một màn kinh hoàng bên trong quán trà, nhớ rõ lần đó là lần đầu tiên trong đời tôi dùng Trấn Tự Quyết, thế nhưng lại vây khốn được thần thú Giải Trĩ hai đuôi, thế nhưng Giải Trĩ hai đuôi lại ra tay cứu tôi, đuổi theo cái tên quỷ keo kiệt kia cùng nhau biến mất ở bên trong bóng đêm, kể từ lúc đó Ngọc Tì Hưu đứt gãy, nó không trở về nữa.
Trong mấy năm này, tôi từng vô số lần ảo tưởng qua một ngày kia có thể gặp lại Giải Trĩ hai đuôi, nhưng lại trước sau không có thể như ý muốn, lại không nghĩ rằng, tại bên trong Tê Ngưu Lĩnh, lại trời xui đất khiến gặp được nó?
Nhưng mà tôi nhớ rõ hình thể Giải Trĩ hai đuôi lúc đó ước chừng to khoảng bằng một con cừu thôi, lúc này cũng đã lớn như nghé con, hơn nữa hình như lúc trước cả người đều mọc lông đen, hiện tại lại đổi thành lông xanh mịn màng, trừ bỏ trên đầu có một cái sừng, sau lưng có hai cái đuôi, còn có một đôi mắt sáng ngời thấu triệt có thần kia, những cái khác hình như cũng có biến hóa ít nhiều.
Đây vẫn là Giải Trĩ hai đuôi lúc trước hay sao?
Tôi có nghĩ thầm muốn đi qua nhìn kỹ một chút, nhưng nghĩ lại chung quy không nên lỗ mãng, đây cũng không phải là bạn bè cũ gặp mặt, ai biết ở trong mắt nó thì tôi có phải là địch nhân hay không chứ? Lại nói, cái thứ trước mặt này có phải Giải Trĩ hai đuôi kia không, còn không thể trăm phần trăm khẳng định, vẫn cứ nên im lặng theo dõi tình hình rồi tính sau.
Trong chốc lát, trong đầu tôi hiện lên nhiều ý niệm như vậy, dần phục hồi tinh thần lại, mới phát hiện chính mình không biết khi nào đã đi ra hai bước, lại bị Nam Cung Phi Yến một phen kéo lại.
- Em muốn làm gì? Hàn đại hiệp lực bắt song quái thú?
Nam Cung Phi Yến trừng mắt nhìn tôi liếc mắt một cái nói.
- Không, chỉ là em nghĩ đi lên khuyên bảo thử xem sao, ông chủ Phúc Duyên Trai không phải nói sao, phải đem chúng nó tách ra mới được.
- Ngu ngốc, em cho rằng đem chúng nó tách ra dễ dàng như vậy sao, em có biết hai con quái thú này là gì không?
Tôi vội hỏi chị đây là cái quái thú gì, Nam Cung Phi Yến nói cái con có hai đuôi kia có chút giống thần thú Giải Trĩ, mà một cái khác lớn lên hung ác, hình như là một loại ác thú trong truyền thuyết, nhưng đến tột cùng là cái gì, nhất thời nhận không ra, tóm lại, rất khó đối phó.
Tôi vừa nghe liền khẩn trương lên, tôi thấy kinh ngạc ác thú trong truyền thuyết là có bao nhiêu năm đạo hạnh, là tồn tại khủng bố cỡ nào? Chỉ bằng tôi cái cấm kỵ sư gà mờ này, hơn nữa thêm cái tiểu hồ ly mới có 500 năm đạo hạnh, có thể đối phó được sao?
Còn có cái quái thú giống Giải Trĩ kia nữa, tuy rằng mấy năm trước tôi đã từng dùng Trấn Tự Quyết vây khốn Giải Trĩ hai đuôi một lát, nhưng xem lúc này cái quái thú giống với Giải Trĩ hai đuôi, có thể cắn xé ngang tay với con ác thú quái dị kia, hiển nhiên không phải cái con năm đó đấu với tôi có thể so sánh, tôi không cho rằng tôi còn có thể nhẹ nhàng vây khốn nó.
Chính lúc này hai con quái thú đang giằng co, bỗng nhiên lại ngửa mặt lên trời hú dài, thân hình ngẩng lên, ngay sau đó, liền thấy quái thú giống như Giải Trĩ bốn vó lao nhanh, một sừng hứng về phía trước, quanh thân lóng lánh ánh sáng trắng, hung mãnh chạy về phía con ác thú còn lại.
Mà ác thú kia cũng thả người nhảy lên, dưới chân đạp khởi hồng quang, mở ra cái miệng rộng dữ tợn, nanh vuốt lạnh lẽo sắc bén dưới ánh mặt trời lập loè ra quang mang hung lệ, có thể thấy đại chiến giữa hai quái thú chạm vào là có thể nổ ngay.
Tim tôi lại treo lên cuống họng, thấp giọng hỏi.
- Cái này làm sao bây giờ, chúng nó lại đánh nhau rồi.
Sắc mặt của Nam Cung Phi Yến cũng khẽ biến, lẩm bẩm nói.
- Không dễ làm, cấp bậc hai con quái thú này tất nhiên là rất cao, nếu chúng ta xông lên, sợ là không đủ chúng nó nhét kẽ răng.
Chị ấy nói vừa dứt câu, phía trước đã truyền đến tiếng vang lớn ầm ầm, một đoàn quang mang nổ tung, hai con quái thú ở trong đó xé trảo giằng co, thế nhưng lại triển khai vật lộn.
Từ đầu đến cuối, hai con quái thú này cũng không liếc nhìn hai người chúng tôi bên này lấy một cái, có lẽ ở trong mắt chúng nó, chúng tôi chỉ là hai cái tiểu nhân vật bình thường, căn bản khinh thường để ý tới chúng tôi đi.
Tình hình chiến đấu rất nhanh đã trở nên kịch liệt, hình như thế lực hai cái quái thú ngang nhau, giống như sừng quái thú Giải Trĩ lợi hại, mà nanh vuốt ác thú giống hổ kia lại vô cùng sắc bén, ngươi tới ta đi đấu khó phân thắng bại, đá vụn xung quanh lại chịu tai ương, bị thổi lăn tứ tung.
Nhìn hai quái thú lại lâm vào đấu đá lẫn nhau, tôi ở một bên nhíu chặt mày, cũng lâm vào trong suy tư.
Nhớ rõ lúc trước ông nội từng nói, Giải Trĩ hai đuôi chính là một chi biến chủng của thượng cổ thần thú Giải Trĩ, ở trong truyền thuyết Giải Trĩ có thể phân biệt thị phi đúng sai, có thể biết thiện ác trung gian, là một loại thụy thú (thú mang điềm lành).
Nhưng từ xưa đến nay Giải Trĩ chỉ có một đuôi, sau lại không biết bắt đầu từ khi nào xuất hiện một loại Giải Trĩ hai đuôi, tính tình cũng gần giống tổ tông, cũng có thể phân rõ thị phi thiện ác, nhưng lại trời sinh tính hung bạo, kiệt ngạo khó thuần, đối đãi tà ác càng thêm cực đoan cùng bạo lực.
Lòng tôi bỗng nhiên nghĩ đến, nếu Giải Trĩ hai đuôi có thể minh phân biệt thiện ác thị phi, đó chính là hóa thân của chính nghĩa, theo lý thuyết hẳn là đứng chung một cái chiến tuyến cùng chúng tôi mới đúng, nếu như vậy……
Vừa nghĩ đến nơi đây, mấy khối đá vụn bỗng nhiên đánh về hướng chúng tôi, tôi đang muốn né tránh thì Nam Cung Phi Yến xông lên vài bước, phất tay đánh rớt đá vụn, nói.
- Quên đi, hai con quái thú này không phải là thứ mà chúng ta có thể đối phó, nơi này quá nguy hiểm, vẫn nên đi xuống trước đi, dù sao chúng nó một chốc một lát cũng đánh không xong, đi xuống nghĩ lại biện pháp rồi tính tiếp.
Nói xong chị ấy kéo tay tôi muốn rời khỏi đây, tôi lắc lắc đầu, thấp giọng nói.
- Không đúng, chúng ta vẫn luôn nghĩ sai rồi, hai con quái thú này, chỉ bằng chúng ta là căn bản không tách ra nổi.
Chị ấy gật đầu nói.
- Đúng rồi, nếu muốn tách chúng nó ra, vậy cần phải có thực lực đồng thời chiến thắng cả hai, nếu không chúng ta xông lên đó không phải là tiêu đời rồi sao.
- Cho nên, hiện tại em có cái ý tưởng, vì cái gì chúng ta cứ phải một hai phải tách chúng nó ra chứ? Nếu giúp đỡ một phương chiến thắng một bên khác, không phải có thể làm chiến cuộc dừng lại sao?
Khi tôi nói xong những lời này Nam Cung Phi Yến tức khắc sửng sốt, kinh ngạc mà nhìn tôi nói.
- Đúng rồi, sao chị không nghĩ tới chuyện này chứ, hiện tại thế lực chúng nó ngang nhau, chỉ cần có một lực lượng bất kì gia nhập một phương, a chỉ sợ một bên khác rất nhanh sẽ bại trận, chỉ là chúng ta giúp ai đây?
Tôi vươn ra ngón tay, chỉ Giải Trĩ hai đuôi đang đánh nhau trong kia, cười cười nói.
- Giúp nó, cùng nhau đánh cái con hổ bự kia.
Nam Cung Phi Yến cười vỗ tay một cái.
- Được, chị cũng đã nhìn ra, cái con hổ bự kia không phải cái thứ tốt, chúng ta cùng đi đánh nó, giúp cái con có đôi mắt to tròn lóng lánh kia đi!
Tôi xì một chút nhịn không được bật cười, đền lúc này rồi mà chị còn không quên bán manh, nhưng ngay sau đó chị ấy lại khẩn trương mà nói với tôi.
- Em nhất định phải thật cẩn thận, giải quyết không được lập tức chạy đi, nên nhớ không được rời xa hai mét quanh chị nha.
Tôi cười gật gật đầu, lại đột nhiên hét lớn một tiếng nhảy ra ngoài, tay sờ túi Càn Khôn một cái, đã thấy có một xấp phù chú xuất hiện trong tay.
- y, em đừng có vội chị còn…
Nam Cung Phi Yến vội ở phía sau kêu, tôi lại đâu có chờ chị, chị nói tôi ở bên cạnh người, tự nhiên là phải bảo vệ tôi, nhưng cấm kỵ sư chân chính phải trưởng thành từ trong chiến đấu.
Phá tự quyết rời tay mà ra, mang theo một luồng hồng quang, nhanh chóng bay về bên trong chiến đoàn.
Hồng quang đánh vào giữa hai con thú đang chiến đấu kia có vẻ là bé nhỏ không đáng kể, hai cái quái thú kia thậm chí nhìn cũng không nhìn một cái, nhưng mà ngay sau đó, một tiếng nổ vang rung khắp phía chân trời, một đoàn hồng quang nổ lên ngay sau đó.
Hai cái quái thú tức giận gầm rú, ở trong hồng quang liên tục lui về phía sau, sau một lát hồng quang hơi lui, tôi nhìn chăm chú một chút, hai cái quái thú lông tóc vô thương, cũng đã tách ra xa mười mấy mét, đồng thời quay đầu lại trợn mắt tức giận nhìn chằm chằm tôi.
Tôi thật sự sợ hai chúng nó cùng nhau xông tới cắn tôi, vì thế tôi lập tức cười hắc hắc với Giải Trĩ hai đuôi kia, nỗ lực lộ ra một bộ biểu tình ôn nhu vô hại, sau đó xoay tay lại đánh về phía ác thú giống như hổ kia.
Trong lúc vội vàng tôi cũng chưa chú ý tôi quăng ra ngoài là cái gì, dù sao ba chữ Trấn - Khu - Phá, vô luận cái nào đều có thể có hiệu quả.
Chỉ là lần này tôi lại tự đánh giá mình quá cao, lúc này đây tuy rằng cũng là một đoàn hồng quang đánh vào trên người ác thú giống hổ, nhưng mà nó lại không có chút phản ứng nào, chỉ là bộ dáng giống như rất tức giận, trừng mắt kêu vài tiếng ngao ngao quái dị với tôi, tựa hồ đang trách tôi xen vào việc người khác, ngay sau đó nó nhún người nhào về phía tôi.
Tôi hoảng sợ, không nghĩ tới lúc này đây không có một chút tác dụng nào, chẳng lẽ nói vừa rồi phá tự quyết tách chúng nó ra, cũng không phải bởi vì uy lực lớn mà là bởi vì thình lình xảy ra, dọa chúng nó nhảy dựng mà thôi?
Nam Cung Phi Yến cũng đã đuổi tới đây, khẽ kêu một tiếng, ngăn ở trước mặt tôi, phất tay bày ra một mảnh sương trắng, túm tôi liền nhảy về phía sau, đồng thời giận dữ nói.
- Em không muốn sống nữa sao, mới có bao nhiêu đạo hạnh mà lại dám đánh bừa với bọn nó!
Tôi không tự chủ được bị chị ấy kéo đi mất, cơ hồ là đồng thời, ác thú giống hổ kia cũng đã đột phá khỏi phiến sương trắng, nhào tới đây, nhưng chúng tôi đã lui lại nên nó không bắt được gì, ngẩng đầu gào rống một tiếng giống như muốn nhào tới thêm lần nữa.
Nam Cung Phi Yến đưa tôi ra sau lưng, lòng bàn tay quay tròn lấy ra một viên cầu màu đỏ rực, tôi liếc mắt một cái liền nhìn ra, thứ này nhất định là nội đan của chị.
Phàm yêu vật tinh linh trên thế gian, đều có tu nội đan, trong đó có thể nói ẩn chứa toàn bộ đạo hạnh cùng tinh hoa, là một cái pháp bảo lợi hại nhất của yêu quái, nhưng một khi nội đan này bị phá, có nghĩa là yêu quái kia ít nhất cũng bị hủy đi một nửa đạo hạnh, nghiêm trọng hơn sẽ bị đánh hồi nguyên hình, nặng hơn nữa sẽ nôn ra máu mà chết.
Nam Cung Phi Yến lấy ra nội đan, ngay sau đó liền muốn tung ra, tôi vội ngăn chị lại nói, không đến mức phải liều mạng như vậy, càng không cần dễ dàng dùng nội đan.
Tôi mới vừa lôi kéo chị lại thì con ác thú giống hổ kia cũng muốn nhào lên tiếp, sắc mặt Nam Cung Phi Yến biến đổi, vội vàng đem tôi đẩy ra, đang muốn tung ra nội đan, lại thấy Giải Trĩ ở bên cạnh bỗng kêu một tiếng, thân hình đột nhiên hóa thành một tia chớp, từ bên nháy mắt ập đến, ác thú giống hổ đột nhiên không kịp phòng ngừa, vừa vặn bị Giải Trĩ một sừng đánh bay, quay cuồng mấy cái giữa không trung rồi bổ nhào xuống đất, tức giận rống dài, ngay sau đó xoay người nhào lên, nhất thời hai con quái thú lại lao vào cùng một chỗ đấu đá lẫn nhau.
Nam Cung Phi Yến lôi kéo tôi lại lùi lại mấy bước, dồn dập mà nói với tôi.
- Em có biết đây là quái vật gì sao, chị vừa mới nhận ra được, đây là một trong bốn đại hung thú thời thượng cổ, Cùng Kỳ, đừng nói là chị, ngay cả đem tất cả tinh linh ma quái trong núi này gọi tới, cũng thắng không nổi nó.
Trong lòng tôi tức khắc cả kinh, quái thú này cư nhiên là ác thú Cùng Kỳ trong truyền thuyết? Khó trách lại hung ác như vậy, nhưng mà tôi lập tức nói với chị.
- Cùng Kỳ thì như thế nào, không phải còn một con Giải Trĩ chống lại nó sao, em biết trong thiên tính chị e ngại loại vật này, nhưng mà không sao cả chị cứ tin tưởng ở em, em cùng con Giải Trĩ kia nhất định có thể chế phục nó!
Dứt lời, tôi mặc kệ Nam Cung Phi Yến ngăn trở, lại xông ra ngoài một lần nữa, trong lúc xoay người đã đeo Huyết Ngọc Ban Chỉ lên ngón tay.
Bởi vì lúc Nam Cung Phi Yến nói ra quái thú này lại là Cùng Kỳ, trong nháy mắt tôi đã hiểu rõ dụng ý của ông chủ Phúc Duyên Trai, hiện tại vấn đề mấu chốt chính là chế phục con Cùng Kỳ này!