Chương 36: Không Nên Nói Chuyện Lung Tung
Rất nhanh đã đến buổi trưa, chúng tôi đặt một tấm thảm ăn dã ngoại trên bãi cỏ, sau đó lấy ra những thức ăn mà chúng tôi mang đến.
Sáu người chúng tôi tuy có những mục đích khác nhau, nhưng cũng rất vui vẻ, đặc biệt là Trần Hàn Dương, cái tên này quả thực rất giỏi về việc làm hài lòng phái nữ, lúc kể chuyện cười, lúc lại kể chuyện xưa, làm mấy cô gái cứ cười suốt, thậm chí ngay cả Tân Nhã cũng thỉnh thoảng nở nụ cười.
Trong lòng tôi có chút khó chịu, trong lúc vô tình ngẩng đầu lên, đột nhiên thấy được vị trí của chúng tôi, ở đối diện với tảng đá mặt trăng kia, tảng đá kia dường như bị kẹt một nửa, nhìn từ góc này của chúng tôi, có chút không ổn định.
Tôi thuận miệng nói:
- Tảng đá kia làm sao giống như muốn rơi xuống vậy?
Mọi người sững sờ, quay đầu lại nhìn một chút, nhưng sau khi quay mặt lại, họ cũng không cao hứng cho lắm.
Trần Hàn Dương nói:
- Người anh em, cậu có ý gì đây, ngày hôm nay thật tốt lành khi người nào đó không có nói nhiều, vậy mà cậu lại đi thế chỗ.
Sắc mặt Tân Nhã thay đổi, Đinh Linh Linh tát Trần Hàn Dương một cái, mắng:
- Câm miệng, khi nào người khác hỏi anh thì anh hãy mở miệng, nếu không thì anh đừng có hé răng!
Lời này có chút vu vơ, đây là đang nói người nào thế? Giống như một câu nói này mắng cả ba người luôn a, Sở Kỳ vội vàng hòa giải:
- Ha ha, mấy người muốn làm gì thì làm đi, đùi gà này tôi sẽ ăn hết, còn có cái này nữa, ăn luôn, này, Trần Hàn Dương, đưa cho tôi sốt cà chua với, tôi nếm thử món đùi gà quẹt sốt cà chua có ngon hay không...
Trần Hàn Dương giận dỗi đưa sốt cà chua cho Sở Kỳ, mà Đinh Linh Linh dường như cũng ý thức được mình nói không đúng, lại đạp Trần Hàn Dương một cước, nói:
- Này, để trừng phạt, anh phải hát cho chúng tôi nghe một bài.
Nhưng lần này Trần Hàn Dương không thèm nghe nàng, rõ ràng là không hài lòng, đứng dậy và nói:
- Anh đi vệ sinh một lát.
Hắn quay người rời đi, nhưng chắc là cảm thấy không thích hợp cho lắm, quay người lại và nở nụ cười với Đinh Linh Linh, nói:
- Nếu em muốn nghe anh hát, khi trở lại anh sẽ hát cho em nghe.
Đinh Linh Linh giận dữ mắng:
- Ai thèm.
Hình như Trần Hàn Dương bị mắng quen rồi, nên không tức giận chút nào, cười cười đối với nàng và quay người rời đi.
Bầu không khí nhất thời có chút không ổn lắm, Sở Kỳ nhìn xung quanh một chút, sau đó trừng Vương Vũ:
- Cậu chỉ biết ăn thôi.
Vương Vũ không hiểu sao mình lại bị mắng, gãi gãi đầu, nhìn xung quanh một chút, đột nhiên nói một câu không đầu không đuôi:
- Tôi xem tảng đá kia giống như mới vừa di chuyển.
Sở Kỳ lại trừng mắt nhìn hắn, nhưng lại nở nụ cười nói:
- Tôi nói cậu hôm nay thật kỳ quái, quên đi, không để ý đến cậu nữa, này, Tân Nhã à, cậu nhìn xem bức tranh tôi vẽ ngày hôm nay như thế nào, còn của Linh Linh nữa, cho cậu nhìn này.
Nàng lại thay đổi chủ đề một lần nữa, Tân Nhã nhận lấy bức tranh của hai người bọn họ, gật đầu và nói:
- Ừm, rất đẹp, tôi thật ghen tị với các cậu, có thể đem cảnh đẹp như vậy vẽ lại, thật là tốt.
Tôi không biết tại sao, mỗi khi Tân Nhã vừa mở miệng đều chất chứa một cỗ u sầu, thật giống như cái cô Lâm Đại Ngọc chuyên đa sầu đa cảm kia, Sở Kỳ cười hì hì nói:
- Kỳ thực điều này cũng đâu có gì đâu, mà vẽ vời làm chi cho rắc rối, lấy máy ảnh ra chụp mấy phát, là có thể lưu lại khung cảnh ở đây rồi.
Tân Nhã hơi lộ ra nụ cười, lắc đầu nói:
- Nếu như vậy thì chỉ lưu lại được vẻ đẹp bên ngoài, còn vẻ đẹp bên trong, chúng ta cần phải dùng tâm để vẽ ra, coi như là chụp ảnh, cũng phải dùng cái tâm mới chụp hoàn mỹ được.
Đinh Linh Linh bởi vì lời nói sai lầm của nàng khi nãy, đang cảm thấy chán nản, nghe vậy cũng nở nụ cười:
- Tân Nhã, tại sao cậu không nhảy cho chúng tôi xem một bài nhỉ, đã lâu rồi không thấy cậu khiêu vũ, tôi sẽ thử một chút xem có thể vẽ được nó ra không, nếu được chắc chắn sẽ rất đẹp.
Tân Nhã sửng sốt một chút, cố nặn nụ cười nói:
- Không được đâu, ngày hôm nay tôi cảm thấy cả người không thoải mái, hay là hôm khác đi. Đúng rồi, bây giờ chúng ta đi thôi, dù sao ở nơi này vẽ cũng xong rồi, không phải nên đi dạo xung quanh một chút sao?
Đinh Linh Linh cảm thấy không hài lòng lắm, “Ồ” một tiếng, sau đó nói:
- Vậy cũng được, Vương Vũ, cậu đem mọi thứ dọn dẹp một chút, đều ăn xong rồi, ai nha, cậu làm sao lại còn ăn vậy Sở Kỳ, cậu ăn nhiều nhất đó...
Không thể không nói nữ nhân là một loài động vật rất kỳ lạ, các nàng có thể dùng một tốc độ nhanh nhất để nói sang chuyện khác. Hơn nữa mới lúc trước thì còn âm u như trời mưa, nhưng đột nhiên lúc sau lại rực rỡ như trời nắng, ai cũng không thể đoán được bọn họ nghĩ gì trong đầu mình.
Dù sao, tôi cũng không hiểu.
Trong thời gian mà hai nữ nhân đang vui đùa với nhau, Vương Vũ đã âm thầm đem mọi đồ đạc dọn xong vào ba lô, tôi không thể nhận ra được, Sở Kỳ còn có thể phân công công việc rõ ràng như vậy, rất có đầu óc, nàng gọi Tràn Hàn Dương tới để làm sinh động bầu không khí, gọi Vương Vũ tới để làm cu li cùng phụ trách hậu cần, nhiệm vụ của tôi thì chăm sóc cho Tân Nhã, nhưng mà đáng tiếc, cho đến bây giờ, tôi cùng Tân Nhã chưa nói được quá mười câu nữa.
Nhìn mọi người đang thu dọn đồ vật, tôi đột nhiên bật lên một câu:
- Trần Hàn Dương sao còn chưa trở lại nhỉ?
Sở Kỳ sững sờ một chút, sau đó trả lời:
- Trần Hàn Dương? Có người này sao, không phải chúng ta chỉ có chừng này người thôi sao? Đâu ra Trần Hàn Dương nữa?
Tôi sợ hãi, mặt tái mét, sau đó đứng bật dậy:
- Chị... chị nói cái gì? !
Đinh Linh Linh cũng kinh hãi không kém, vội hỏi Sở Kỳ:
- Cậu đang nói nhăng nói cuội gì đó a, nó rất đáng sợ đó, không phải hắn đang đi vệ sinh sao?
Sở Kỳ đột nhiên cười lớn:
- Ha ha, tôi hù dọa các cậu một chút thôi, xem mấy người các cậu người nào cũng biến sắc, đúng là nhát gan, Vương Vũ, cậu mau đi xem xem rốt cuộc tên Trần Hàn Dương kia đang làm gì, mà lâu như vậy còn chưa trở lại!
Hóa ra chỉ là hù dọa người, Vương Vũ cũng nghe lời, đáp ứng một tiếng liền rời đi, tôi nhìn chằm chằm nàng nói:
- Bà chị của tôi, như vậy là không nên đâu, ở nơi hoang dã như thế này, những câu nói như thế sẽ dễ dàng dẫn mấy thứ không sạch sẽ tới đó.
- Không, chị không có nói gì hết.
Nụ cười trên mặt Sở Kỳ dần dần biến mất, mà Đinh Linh Linh cùng với Tân Nhã cũng nhìn tôi một cách kỳ lạ.
Tôi nhìn dáng vẻ của các nàng, có vẻ như đang sợ hãi, liền mỉm cười nói:
- Tôi chỉ là trêu chọc mọi người thôi, ban ngày ban mặt làm gì có thứ gì chứ, ha ha ha, có phải bị tôi dọa sợ rồi không.
Sở Kỳ bĩu môi:
- Không có chút nào đáng sợ hết, chị chỉ xem đây là một trò đùa mà thôi!
Cô nàng này còn mạnh miệng cho được, rõ ràng ràng mới vừa rồi còn biến sắc, nhưng tôi cũng không nói thêm điều gì, có một số việc tự mình biết là tốt rồi, lẽ nào tôi sẽ nói cho họ biết: Tôi đã nghe nói về chuyện này lúc còn bé sao?
Phải biết rằng âm khí trong núi rất dày đặc, so với linh khí đầy đủ trong thành phố, thì mấy con quỷ xấu xa tụ họp ở đây rất đông. Ở địa phương của chúng tôi, có một câu chuyện kể rằng có vài đứa con nít lên núi đi chơi, nhưng bọn nó có một ý đồ không tốt chút nào, đó là mọi người cùng nhau không chú ý đến một đứa trẻ trong đám chúng nó, để hù dọa hắn.
Vì vậy, sau khi đám nhóc tiến vào ngọn núi, mấy đứa trẻ kia chơi đùa rất vui vẻ, mà một đứa bé khác lại giống như một người trong suốt, không ai để ý đến hắn, ai cũng không nhìn hắn, cũng không ai nói chuyện với hắn, thậm chí khi hắn nói chuyện dường như cũng không ai nghe thấy, thậm chí có đứa còn nói: Ai nha, phải chi hôm nay bạn ấy cũng tới thì tốt rồi.
Đứa bé kia bị dọa sợ hãi, bởi vì hắn chính là cái người bạn ấy trong câu nói đó.
Sau khi chơi đùa một hồi, bọn trẻ dường như cũng cảm thấy đủ rồi, đã nghĩ muốn nói cho đứa trẻ kia biết là mọi người đang đừa giỡn với nó. Nhưng ai biết được, đứa trẻ ấy lúc này đã không thấy đâu, mọi người đi tìm khắp nơi nhưng cũng không thấy, đột nhiên cảm thấy sợ hãi, cả đám chạy về nhà để tìm người lớn, nhưng vẫn như cũ không tìm thấy được thân ảnh của đứa bé ấy.
Lúc này có người nói, mấy người không cần đi tìm nữa, ở sâu bên trong vùng núi, hoặc là nơi có âm khí dày đặc, chính là không thể nói lung tung, nếu như nói một người nào đó không có, làm bộ như hắn không tồn tại, như vậy hắn sẽ bị quỷ núi xem như là một người đã bị vứt bỏ. Đứa bé này sợ đã không còn ở trên dương thế, hơn nữa ngay cả linh hồn cũng đã biến mất rồi.
Nói rõ ràng hơn, thì đứa bé này đã bị quỷ núi bắt đi rồi, bị ăn thịt, bị hút linh hồn, coi như mọi người có thể tìm được, chắc cũng chỉ có thể tìm được một bộ xương trắng mà thôi.
Nhưng mà quỷ núi rốt cuộc là thứ gì? Vì sao nó lại có thể ăn thịt người? Vấn đề này, mãi cho tới bây giờ tôi vẫn không hiểu được.
Đương nhiên, vào thời điểm này, tôi cũng không thể đem cái chuyện này ra hù dọa các nàng được, dù sao chỉ là mấy con bé, lại ở một nơi hoang dã như thế này, nếu thật sự bị tôi dọa sợ hãi, vậy thì chẳng có ý nghĩa gì.
Vì vậy nên tôi thường cảm thấy, thiếu hiểu biết cũng là một loại may mắn, bất kỳ điều gì cũng không biết, vậy thì không cần kiêng kỵ gì cả, thích làm gì thì làm, tất nhiên, đó là lúc chưa xảy ra chuyện gì. Nào giống như tôi đây, làm cái gì cũng phải để ý trước sau, kiêng kỵ đủ mọi thứ, lúc nửa đêm đi nhà vệ sinh cũng phải giấu tấm gương đi, thực sự là khó chịu.
Chúng tôi nhanh chóng thu dọn mọi thứ, để hết vào trong ba lô, Đinh Linh Linh có chút lo lắng nhìn lên trên núi, nói thầm:
- Cái tên Trần Hàn Dương này, rốt cuộc là làm cái gì vậy, sau lâu như thế rồi mà còn chưa trở lại, chờ hắn ta về tôi phải đạp hắn chết.
Sở Kỳ nói:
- Được rồi, được rồi, có thể cậu ta bị tiêu chảy hay táo bón gì đó thôi, không phải Vương Vũ đã đi tìm hắn rồi sao, gấp cái gì.
Tân Nhã ở bên cạnh tựa hồ muốn nói gì đó, tôi vẫn luôn chú ý đến nàng, thấy nàng muốn nói gì đó nhưng lại không chịu mở miệng, tôi thấp giọng hỏi:
- Tân Nhã, có chuyện gì à?
Sắc mặt của nàng không dễ nhìn lắm, mím chặt môi, không chịu hé răng, chỉ lắc đầu. Tôi cảm thấy nghi ngờ, đang muốn hỏi lại, nhưng đúng vào lúc này, Vương Vũ vội vàng chạy xuống từ phía trên sườn núi, người còn chưa tới, thì đã hét lớn:
- Không ổn rồi, Trần Hàn Dương... đã biến mất!