Chương 38: Lấy Máu Làm Vật Tế
Những suy nghĩ này lóe lên ở trong đầu của tôi, trên thực tế cũng chỉ mới hai giây đồng hồ mà thôi, không đợi tôi kịp suy nghĩ ra biện pháp gì, thì trước ngực tôi đột nhiên lóe lên một luồng ánh sáng nhàn nhạt màu đỏ.
Nhẫn huyết ngọc!
Tôi lập tức nghĩ đến món bảo bối này, trong một thời gian khá dài, nó vẫn được tôi đeo ở trước ngực như một sợi dây chuyền, tôi gần như đem nó quên đi mất.
Lần cuối cùng mà nó phát ra ánh sáng màu đỏ nhàn nhạt này, chính là lúc còn học ở trường cấp ba, đó là cái đêm mà tôi đã gặp được con trai của Dạ Ma, nhưng mà trường hợp gặp con nữ quỷ ở sân thượng của ký túc xá nữ, thì nhẫn huyết ngọc này lại không hề có chút phản ứng nào, thế mà vào thời điểm này, nhẫn huyết ngọc lại sáng lên ánh sáng đỏ mờ nhạt lần nữa, điều này nói rõ cái gì đây?
Lần này, sợ rằng đụng phải một con quỷ khó chơi rồi.
Trong lòng tôi càng thêm dè chừng, ánh mắt nhìn khắp mọi nơi xung quanh, nhưng không thấy có bất cứ điều gì bất thường. Vì vậy nên tôi tháo chiếc vòng cổ xuống, lấy nhẫn huyết ngọc ra, sau đó đeo lên tay.
Thành thật mà nói, đến bây giờ tôi vẫn chưa rõ ràng được tác dụng cụ thể của chiếc nhẫn này, nhưng ông nội đã từng nói nếu như gặp nguy hiểm thì phải đeo nó lên, vậy nó chắc hẳn rất ghê gớm.
Tôi không có thời gian để suy nghĩ về việc đó, sau khi đeo nhẫn huyết ngọc vào tay, tôi nhanh chóng lấy ra Pháp Quyết Chữ Trấn, bây giờ tôi chỉ có thể sử dụng thứ này mà thôi. Tôi phải giải quyết việc này càng nhanh càng tốt trước khi những người kia đi qua.
Nhưng tôi đột nhiên cảm thấy có điểm không thích hợp, khoảng cách giữa chúng tôi không xa lắm, nhưng như thế nào bọn họ còn chưa lại đây?
Theo bản năng quay đầu nhìn lại, tôi đột nhiên sợ hết hồn, không biết từ lúc nào ở đằng sau tôi nổi lên một tầng sương mù trắng xóa, toàn bộ khu rừng này như ẩn như hiện trong sương mù, đâu còn có thể nhìn thấy được bóng dáng của mấy người Sở Kỳ nữa.
Không được rồi, chắc chắn đây là một cái bẫy, trong lòng tôi trầm xuống, nhìn lại về phía bóng lưng của Trần Hàn Dương, càng nhìn càng cảm thấy kỳ quái hơn, lập tức tôi cũng không do dự nữa, cầm lấy Pháp Quyết Chữ Trấn kia, nhắm vào đỉnh đầu của Trần Hàn Dương, vỗ mạnh xuống!
Tôi không thể quản được nhiều như vậy, trước hết nhìn xem tên này rốt cuộc có thay đổi gì không đã!
Trần Hàn Dương dường như không hề có phản ứng, trong lòng tôi cảm thấy vui vẻ, nếu Pháp Quyết Chữ Trấn này mà đập lên đỉnh đầu của hắn, thì mặc kệ hắn là sinh hồn của tên Trần Hàn Dương kia, hay vẫn là yêu ma quỷ quái nào đó biến thành, cũng phải ngoan ngoãn nằm im.
Sau đó, lúc mà bàn tay tôi sắp đập trúng hắn, hắn đột nhiên dừng lại, bất ngờ quay đầu, nhưng không có di chuyển thân thể, mà cái đầu kia lại xoay 180 độ, khóe miệng nở một nụ cười tà dị, gắt gao nhìn chằm chằm tôi!
Tôi dám thề, tôi chưa từng gặp qua một vẻ mặt nào kỳ dị như thế, trên mặt của hắn bao phủ một tầng khí đen, đôi mắt hoàn toàn là màu trắng, miệng của hắn đang nhếch lên, mang theo một nụ cười tà ác.
Vào lúc này, tôi thậm chí có thể nhìn thấy rõ ràng rằng đỉnh đầu cùng quanh thân của hắn đều tỏa ra từng tia từng tia khí đen, làm cho người ta có cảm giác giống như.... Một con quỷ!
Không biết vì sao, khi tôi nhìn thấy được khuôn mặt quỷ dị đến cực điểm này, cả người tôi dường như mất hết sức lực, cánh tay nhẹ nhàng rơi xuống, hai tay của tôi buông lỏng, tấm phù Pháp Quyết Chữ Trấn kia cũng chậm rãi bay xuống mặt đất.
Con mẹ nó, cái tình huống này là sao đây? Lẽ nào hắn chỉ nhìn tôi một chút, tôi liền không còn sức nữa?
Tôi lùi về phía sau hai bước, muốn nhấc tay lấy ra tấm phù Pháp Quyết Chữ Khu còn lại trong túi quần, nhưng lực bất tòng tâm, hai cánh tay như bị đóng băng, ngay cả nhấc lên cũng không nhấc nổi, nói chi đến việc lấy đồ trong túi.
Thân thể của Trần Hàn Dương vẫn đứng im, vẫn giữ tư thế quay đầu lại phía sau, giờ phút này lại từ từ đi về phía tôi, trong miệng phát ra một tràng cười quái dị, từng bước từng bước một tới gần.
Bà ngoại nó, đây mà là sinh hồn của tên Trần Hàn Dương kia sao? Làm sao so với mấy con ác quỷ còn dữ dằn hơn? Hai tay tôi vô lực, nhưng hai chân lại không có chuyện gì, tôi liên tục lui về phía sau, trong đầu đang nhanh chóng liều mạng suy nghĩ, rốt cuộc cái này là thứ gì vậy?
Điều đáng buồn là dù cho đôi chân của tôi không thể cử động, tôi cũng không quan tâm lắm. Nhưng bàn tay của tôi lại không thể cử động, liền phù chú gì tôi cũng viết không được, còn chơi cái gì nữa? Thực sự hối tiếc mà, sơm biết có chuyện như vậy thì tôi cũng đã luyện tập viết chữ bằng chân rồi.
Cái tên Trần Hàn Dương này cũng không để ý tôi đang suy nghĩ điều gì, bỗng nhiên tốc độ nhanh hơn, chỉ thấy bóng dáng lóe lên, trong chớp mắt liền đứng trước mặt của tôi, mặt đối mặt cùng với tôi!
Một đôi mắt giống như con cá chết xuất hiện ở trước mặt tôi, trong lòng tôi cả kinh. Đột nhiên thấy hắn đang chậm rãi mở miệng ra với tôi, lộ ra hai hàng răng nanh sắc nhọn!
Tư thế kia y như đang muốn hôn tôi vậy, tôi không chịu được la hét lớn lên, cái đầu đập thẳng vào đầu hắn, chỉ cảm thấy mềm nhũn, Trần Hàn Dương liên tục bị tôi đập đầu không ngừng lùi lại, kêu quái dị liên tục, tôi lại nhìn chăm chú vào hắn lần nữa, đầu của tên Trần Hàn Dương này đã bị tôi đánh cho lõm vào bên trong, mũi gãy, miệng bầm dập, một con mắt đang treo lơ lửng bên ngoài viền mắt, khiến cho người ta vừa nhìn vào liền cảm thấy kinh khủng.
- Cho ngươi chừa cái tội dám hù dọa lão tử!
Tôi ngoài miệng kêu như vậy, nhưng trong lòng càng thêm hoảng sợ. Đây rốt cuộc là một con quỷ, hay là một thứ quái thai gì vậy?
“Trần Hàn Dương” dường như giận dữ, trong miệng hét lên vài tiếng quái dị, sau đó đưa tay lên nặn nặn đầu của chính hắn, giống như đang làm một mô hình bằng đất sét vậy, ở trên mặt nhào nặn một hồi, sau đó lại buông tay ra, con mẹ nó, lại quay về hình dáng ban đầu rồi.
Lẽ nào những đòn đánh vừa rồi của mình đối với hắn là không có ảnh hưởng gì sao?
Trần Hàn Dương bỗng nhiên xoay người lại, khôi phục lại tư thế bình thường. Hình như hắn đã bị tôi chọc cho tức điên lên, liền phi thân lên, giương nanh múa vuốt đánh về phía tôi.
Cái tên Trần Hàn Dương này, cứ hay chán ghét tôi cùng với Tân Nhã, tôi sớm đã nhìn hắn không vừa mắt, không nghĩ tới hiện tại biến thành bộ dáng này, cũng tiếp tục muốn chống đối với tôi, nhất thời cơn giận trong lòng tôi không có chỗ phát tiết, đáng tiếc là hai tay của tôi đã vô lực, thủ đoạn gì đều không thể dùng được, chỉ đành dựa vào thân thủ linh hoạt, trốn đông trốn tây, tránh xa những đòn tấn công của hắn.
Cũng không biết cái tên “Trần Hàn Dương” này rốt cuộc muốn làm gì, toàn bộ thân thể bỗng nhiên co lại như cây cung, giống y như một con khỉ lớn, nhe răng nhếch miệng, nhào về phía tôi, cào, cắn, động tác nhanh chóng, răng trước vuốt sau, mấy lần tôi suýt nữa bị hắn cào trúng.
Tôi không thể không tự hỏi, nếu như đây thực sự là sinh hồn của Trần Hàn Dương, làm sao lại biết được những đòn công kích vật lý như thế này? Thông thường, sinh hồn vốn không có trải qua tu luyện, coi như là bị ác quỷ nhập vào, cũng không thể nắm giữ được những đòn công kích mạnh mẽ và nhanh nhẹn như thế này, đây rõ ràng là một con khỉ điên mà!
Vừa mới phân tâm, bước chân của tôi liền rối loạn, nhìn thấy hắn nhào lên lần nữa, tôi cuống quít né sang bên cạnh, nhưng bước chân sai lầm, lập tức bị vấp, cả người ngã rầm xuống đất.
Mặc dù tôi có thể né tránh lần công kích lần này của hắn, nhưng hai tay tôi vô lực, căn bản chưa kịp đứng dậy, hắn ta lại nhào lên lần nữa. Lần này, tôi hoàn toàn không thể tránh né được.
Trong lòng tôi cảm thấy nặng nề, đang muốn dùng tư thế lăn lộn kiểu con lừa để né tránh, nhưng đột nhiên cảm thấy một cơn đau đớn xót ruột xót gan từ ngón tay cái bên bàn tay phải truyền đến, vội vàng quay đầu nhìn lại, hóa ra cú ngã khi nãy, đã làm cho bàn tay tôi đập mạnh vào một tảng đá.
Tuy nhiên, lòng bàn tay đụng trúng, mà ngón tay cái lại bị đau là có ý gì?
"Trần Hàn Dương" đã nhào tới, miệng của hắn mở to ra, gần như mở rộng đến bên mang tai, nhìn thấy cực kỳ khủng khiếp. Tôi không suy nghĩ được nhiều nữa, lăn mình ngã xuống đất, dùng tư thế lăn kiểu con lừa để trốn ra thật xa, mới có thể né tránh được một đòn chí mạng này.
"Trần Hàn Dương" không đánh trúng, cũng không có lập tức nhào về phía tôi, mà cực kỳ tức giận, cắn vào tảng đá bên cạnh, nhai nó, âm thanh nhai mạnh mẽ nghe rôm rốp, hắn nhai đá mà như nhai cơm, ngay lập tức tảng đá kia bị hắn nhai nát bét, mẫu vụn của đá cứ rơi lả tả xuống từ khóe miệng của hắn.
Tôi nhìn mà sợ hãi không thôi, cái tên này sao lại biến thái như vậy, hiện tại tôi hầu như có thể khẳng định được, đây không phải là sinh hồn của Trần Hàn Dương, không có sinh hồn nào mà lại mạnh mẽ như vậy, may mà lúc này trời đã vào mùa thu, không có những ngọn cỏ quá cao, may mắn là được sự trợ giúp từ những tảng đá và cây cối kia, tôi lập tức rút đi thật xa, xem như đã không ở trong phạm vi tấn công của hắn, xem như đã tránh thoát khỏi tai họa lần này, nếu không, sợ rằng bây giờ đầu của tôi đã bị hắn cắn đi nửa cái rồi.
Hắn cứ đứng ở nơi đó nhai hết tảng đá, tôi vội vàng nhìn ngón tay của mình một chút, bởi vì nỗi đau khủng khiếp khi nãy ở trên ngón tay vẫn còn, nó giống như bị một cây ngân châm đâm vào thật sâu bên trong.
Nhưng tôi vừa nhìn liền sững sờ, thấy ở phía trên ngón tay cái của tôi, dọc theo chiếc nhẫn huyết ngọc, đang chậm rãi chảy xuống một vết máu, dùng lúc đó, nhẫn huyết ngọc lần thứ hai phát ra ánh sáng đỏ nhàn nhạt.
Vết máu này... nó đến từ đâu thế? Tôi kinh ngạc nhìn biến hóa của nhẫn huyết ngọc, cùng với vết máu kia, đột nhiên cảm thấy trái tim đau buốt dữ dội, giống như đau đớn ở ngón tay, đã truyền đến cho trái tim rồi.
Ngạc lập tức, ánh sáng đỏ của nhẫn huyết ngọc càng thêm mãnh liệt, vết máu ở trên ngón tay giống như bị nhẫn huyết ngọc hấp thu hết, thấy được vết máu kia hòa vào trong nhẫn huyết ngọc, đột nhiên biến mất không còn tung tích.
Khoảnh khắc đó, tôi bỗng nhiên có một loại cảm giác trời đất quay cuồng, trước mắt chỉ thấy được một màu đen, đột nhiên có một nguồn sức mạnh vô danh sinh ra từ trong trái tim của tôi, ngay lập tức liền truyền đến toàn thân, nó rất nóng, tôi rõ ràng cảm ứng được nó đang phun trào trong dòng máu của tôi, mạnh mẽ không thể tả, hai cánh tay của tôi ngay lập tức liền trở về bình thường, và tôi cảm thấy được máu huyết toàn thân tôi đang sôi trào, không, giống như máu trong người tôi đang bị đốt cháy!
Ngay lập tức cả người tôi trở nên vô cùng nóng bỏng, đầu óc hỗn loạn, miễn cưỡng mở đôi mắt ra, lại phát hiện được những thứ mà tôi thấy giờ đây chỉ toàn một màu đỏ như máu.
Không sai, là máu, đôi mắt tôi bây giờ tràn đầy máu, màu đỏ của máu, máu bị đốt cháy, lúc này tên “Trần Hàn Dương” kia ở trong mắt của tôi, cũng bị mơ hồ đi, tôi chịu không nổi cảm giác máu của mình đang bị đốt cháy, té ngã ở trên mặt đất, hai tay ôm đầu rống to, lăn qua lăn lại trên mặt đất, muốn phát tiết ra sự khó chịu cùng sự nóng bỏng này.
Trực giác, cảm thấy thời gian đã trôi qua rất lâu, cảm giác máu đang sôi trào trong cơ thể tôi mới dần dần ổn định lại. Từ từ mở đôi mắt ra, phát hiện mọi thứ đã trở lại bình thường, không còn một màu đỏ như máu nữa, mà tên “Trần Hàn Dương” kia, nhưng đang đứng ở cách đó không xa, nhìn chằm chằm vào tôi, giống như nó đang bị choáng vậy.
Tôi không biết có phải hắn bị hành động khi nãy của tôi làm cho choáng váng hay không, mà bây giờ quên đi mất việc tấn công, tôi dùng một tay chống đất đứng dậy, nhìn vào chiếc nhẫn huyết ngọc kia lần nữa, liền nhận thấy được mặt trên của chiếc nhẫn đang chảy xuôi một tầng máu màu đỏ, giống như màu đỏ của bảo thạch lưu ly vậy, chậm rãi lưu động.
Tôi cảm thấy sửng sốt, lẽ nào đây chính là máu của tôi?
Ở trong đầu, dường như có thêm thứ gì đó mà không nói rõ được, tôi ngơ ngác nhìn chiếc nhẫn huyết ngọc quái dị này, đột nhiên rõ ràng, thì ra cấm vật này của Hàn gia, cần phải được kích hoạt bằng máu.
Giống như tẩu thuốc kia của ông nội tôi vậy, bây giờ nhớ lại, chắc nó cũng là một trong những loại cấm vật, tôi vẫn nhớ rõ ràng, năm đó ông nội dùng làn khói bên trong tẩu thuốc, lấy nó để triển khai ra cấm pháp, đánh tan tà thuật của Mã Cửu, bây giờ nghĩ về nó, đấy mới chính là áo nghĩa chân chính của cấm pháp.
Mà chiếc nhẫn huyết ngọc này của tôi, chính là muốn lấy máu làm vật dẫn, lấy máu làm vật tế, mới có thể phát huy ra uy lực lớn nhất của cấm pháp.
Tôi từ từ ngẩng đầu lên, nhìn về tên “Trần Hàn Dương” không biết rốt cuộc là thứ gì kia, đang ngơ ngác đứng ở phía trước, tôi hít sâu một hơi, chụp vào ngón tay, một giọt máu tươi bắn ra, đang ngưng động ở phía trước mặt tôi.
Đúng rồi, chính là nó, tôi nhanh chóng vươn ngón tay ra, chạm vào giọt máu kia, sau đó ngón tay của tôi lập tức động, giọt máu tươi ở trên tay của tôi vẽ ra từng đạo vết máu, giống như là khế ước bằng máu vậy, chỉ trong chớp mắt, một chữ “Khu” bằng máu tươi đã được viết ra ở trước mắt, ngưng tụ ở giữa không trung, nó giống y như chữ viết mà khi xưa ông nội tôi đã dùng khói để viết ra vậy.
Không cần phải đi suy nghĩ nhiều làm gì, tôi vung một tay lên, hét lớn:
- Đi!
Liền thấy được chữ bằng máu kia chớp lên, bay về phía trước, so với chữ bằng khói của ông nội năm đó thì quỷ dị và ác liệt hơn rất nhiều, cái tên “Trần Hàn Dương “kia vẫn đang đứng ngây người tại chỗ, tựa hồ muốn né tránh, nhưng tốc độ của chữ bằng máu này quá nhanh, chỉ xẹt qua một đường đỏ như máu ở giữa không trung, hắn căn bản chưa kịp tránh né, liền hú lên quái dị, khoảnh khắc tiếp theo, Pháp Quyết Chữ Khu đỏ như máu kia liền đánh vào ngực hắn.
"Trần Hàn Dương" hét lên thảm thiết, toàn thân đột nhiên bị đánh bay ra ngoài, nhưng ánh mắt của tôi quá vô đối, ngay lúc thân thể của hắn vừa bay ra, tôi rõ ràng nhìn thấy được một cái bóng bay ra từ phía sau lưng của hắn, văng sang một bên khu rừng.
Không tốt, có vẻ như đây mới chính là thủ phạm thật sự!