Chương 39: Thu Hồn
Tôi không để ý đến hồn phách đang nằm dưới đất của Trần Hàn Dương, mà trực tiếp đuổi theo bóng dáng vừa bị văng ra khỏi người hắn khi nãy.
Nhưng bóng dáng này vừa mới té xuống đất, sau khi lăn lộn mấy vòng thì đột nhiên đứng dậy, thân hình dần dần hiện rõ ràng, tôi vừa chạy được vài bước lập tức đứng lại, nhìn quái vật xuất hiện trước mắt này, trong lòng kinh hãi, đây rốt cuộc là cái thứ gì?
Cái thứ bị tôi đánh bay ra ngoài này, không phải quỷ hồn, mà cũng không phải là yêu quái, mà nhìn giống như một con khỉ lớn có vẻ ngoài quái lạ hơn!
Không, nói đúng hơn, nó giống như một con nửa người nửa khỉ vậy, nó ngồi xổm trên mặt đất, khắp người được bao phủ bởi một lớp lông đen, bộ dáng nhìn xấu không đỡ được, xấu xúc phạm người nhìn, đôi mắt thì có màu đỏ như máu, toát ra một tia hung ác và không cam lòng, nhìn chằm chằm vào tôi.
Đúng như vậy, vừa nãy ánh mắt khi tên Trần Hàn Dương kia nhìn chằm chằm vào tôi, cũng là loại ánh mắt này.
Một con khỉ kỳ lạ ở trong núi? Đây rốt cuộc là thứ gì, tôi nhanh chóng tìm tòi những kiến thức cơ bản trong đầu của mình, đột nhiên nhớ ra được, cái con nửa người nửa khỉ này, thực tế nó không phải là quái vật, mà là thứ mà trong cấm kỵ bút ký đã đề cập tới, sơn tiêu!
Sơn tiêu, là một loại quái trong truyền thuyết, chính là oán khí của người chết tụ tập lại mà thành, tính cách của nó cũng rất xấu xa và hung ác, tướng mạo rất quái dị, khỉ cũng không phải khỉ, gấu cũng không phải gấu, giống người mà cũng không phải người, lấy thức ăn là thịt người và hút linh hồn của con người để tồn tại, lực lượng vô cùng lớn, có thể xé toạt ra một con hổ và một con báo. Có thể nói, nó chính là bá chủ của ngọn núi.
Thế nhưng thứ này, bình thường chỉ có ở trong những khu rừng sâu, ở những nơi hoang sơ hiu quạnh ít có dấu chân người, người ta thường nói núi sâu thì ắt có quái, nước sâu thì ắt có yêu, nhưng mà trong ngọn núi nhỏ này, chu vi chỉ cũng hơn mười dặm mà thôi, mọi ngóc ngách của ngọn núi này phỏng chừng đều bị người ta đạp cho nát rồi, làm sao sẽ có thứ tuy luyện thành quái thế này cơ chứ?
Tôi cảm thấy hơi lo lắng, trong truyền thuyết con vật này rất mạnh mẽ và bạo lực, tuyệt đối không giống những con quỷ bình thường, với hành vi chế tạo sương mù khi nãy, ngăn cản tầm nhìn của mọi người, đạo hạnh của nó tuyệt đối không thấp, hơn nữa, rất có khả năng nó cố ý coi tôi là địch.
Tôi có thể thành công giết được cái tên này sao?
Trong khoảng thời gian này, tôi đã đối mặt cùng với con sơn tiêu này từ hai đến ba phút, nhìn thấy nó lại chậm rãi dò xét về phía trước, tôi đã chuẩn bị tiếp tục thi pháp, nhưng tôi đột nhiên nghe được ở phía xa xa trong núi truyền đến một tiếng còi, con sơn tiêu sau khi nghe được âm thanh này, nhìn tôi có vẻ hơi do dự, sau đó lại nhìn về phía hồn phách Trần Hàn Dương đang nằm ở trên mặt đất, không cam lòng gầm lên một tiếng, nhưng sau đó lại quay người, đặt bốn chân xuống đất, nhanh chóng chạy như bay, biến mất ở sâu trong khu rừng.
Tôi đột nhiên cảm thấy sững sờ, như vậy liền chạy? Lẽ nào con sơn tiêu này cũng không đơn độc một mình, nghe tiếng còi kia, chẳng lẽ còn có người triệu hoán nó hay sao?
Tôi nhìn chằm chằm vào sâu bên trong khu rừng, bỗng nhiên phát hiện được sương mù xung quanh dần dần thưa thớt, vội thu hồi lại tâm tư, nhanh chân chạy đến nơi hồn phách của Trần Hàn Dương, cúi đầu nhìn một chút, lần này cũng còn tốt, xem ra linh thể hư huyễn này đang nằm ở đây chính là của Trần Hàn Dương, chỉ thấy hai mắt của hắn đờ ra, nhưng trên khuôn mặt lại mang theo vẻ sợ hãi, giống như đang nhìn vào tôi, mà cũng không như không nhìn thấy tôi, một làn gió mát trong rừng thổi qua, hắn liền rung cầm cập.
Điều này thực sự thú vị, đây vẫn là lần thứ nhất mà tôi có thể quan sát hồn phách của một con người ở khoảng cách gần như vậy, trước đây nghe ông nội nói, những người có đạo hạnh có thể đối thoại cùng với hồn phách, nhưng xem bộ dáng hồn phách của hắn bây giờ, rõ ràng là đã bị dọa cho phát ngốc, cũng không biết sau khi cứu hắn, hắn có thể trở thành một tên đần hay không.
Nhưng chuyện này thì để sau hẳn nói, việc cấp bách bây giờ, là làm sao tôi có thể cứu hắn đây?
Đi một vòng tròn, có vẻ như đã quay trở lại vấn đề ban đầu, tôi cũng không thể đen hắn nhét ở trong túi chứ? Cái thứ hồn phách này rất yếu đuối, không cẩn thận một chút, vậy thì vạn kiếp bất phục, đặc biệt là những loại sinh hồn không trải qua tu luyện như hắn, vừa nãy hắn bị sơn tiêu phụ thể, tôi rất sợ hiện tại mà chạm vào hắn, sẽ làm cho cho hắn hồn phi phách tán.
Gãi đầu một cái, tôi đột nhiên có chút hối hận, bên trong những đồ vật mà ông nội lưu lại, có ba cây ngân châm, lúc trước tôi chỉ xem đó là ngân châm mà ông nội dùng để chữa bệnh, sau khi xem xong cấm kỵ bút ký mới biết được, hóa ra nó cũng là bảo bối của Hàn gia, ba cây ngân châm, tên của nó lần lượt là: Định hồn châm, độ hồn châm, khu hồn châm.
Tên gọi của ba cây ngân châm không giống nhau, tác dụng cũng không giống nhau, nhưng nó là pháp khí trọng yếu thường được sử dụng, nhưng tôi lại không có thói quen mang chúng theo ở bên người, mà tình hình bây giờ của tên Trần Hàn Dương này, chỉ cần dùng độ hồn châm đem hồn phách của hắn hấp thu, sau đó đưa vào trong cơ thể là xong xuôi. Đó chính là ý nghĩa của dẫn hồn.
Chỉ là bây giờ ba cây ngân châm kia cũng không ở bên người tôi, có nghĩ tới cũng vô dụng, tôi đi xung quanh hồn phách của Trần Hàn Dương hai vòng, cũng không nghĩ ra được biện pháp nào, mấy lần muốn thử dùng tinh thần lực đem hắn nắm ở trên tay, nhưng nghĩ lại cảm thấy việc này cũng quá tào lao.
Đang cảm thấy nôn nóng, thì bỗng nhiên nghe thấy được một tiếng la hét cách đó không xa:
- Tiểu Thiên, Tiểu Thiên...
Hóa ra là tiếng nói của Sở Kỳ, tôi quay đầu lại nhìn, quả nhiên là mấy người bọn hắn, đang vội vã chạy tới nơi đây, không nhịn được vẫy vẫy tay đối với tôi.
Tôi vội vàng ngăn cản họ lại, hiện tại hồn phách của Trần Hàn Dương đang không được ổn định, ngàn vạn lần không thể bị xua tan được.
- Mọi người trước tiên đừng tới đây...
Tôi nói lớn với bọn họ.
- Em vừa chạy đi đâu vậy hả, bọn chị đã tìm thấy được đồ vật của Trần Hàn Dương rồi...
Sở Kỳ thở không ra hơi, một bên nói lớn với tôi.
Trong lòng tôi hơi động, tìm tới đồ vật của Trần Hàn Dương?
Tôi tiến lên chỗ bọn họ, cũng không quan tâm khi nãy đã xảy ra chuyện gì, chỉ vội vàng hỏi Sở Kỳ:
- Chị vừa tìm thấy cái gì? Thân thể của hắn ở đâu?
Sở Kỳ mở tay ra, tôi vừa nhìn, trong tay nàng đang cầm một nút thắt, không khỏi nghi ngờ hỏi:
- Chị nói cái nút áo này là của Trần Hàn Dương?
Sở Kỳ lắc đầu nói:
- Chị cũng đâu có biết, đây là Linh Linh tìm thấy, nàng nói đây là của Trần Hàn Dương.
Tôi quay sang nhìn vào Đinh Linh Linh, trên mặt nàng đỏ lên, sau đó nói:
- Ngày hôm đó nút áo của hắn rơi ra mất, yêu cầu chị giúp hắn may lại, cho nên... cho nên chị mới biết....
Thì ra là như vậy, đã có nút áo của hắn, vậy thì dễ làm rồi.
Tôi nắm lấy nút áo của Trần Hàn Dương, nói với bọn họ:
- Mọi người ở nơi này chờ em một chút, em sẽ trở lại ngay thôi, nhớ kỹ, tuyệt đối không được chạy tới.
Sau đó, tôi lại nhìn Sở Kỳ:
- Chị có hiểu không?
Sở Kỳ sững sờ, khuôn mặt hiện lên vẻ mờ mịt, ngưng vẫn ngửa đầu nói:
- Ừ, chị hiểu rồi!
Tôi nói thầm trong lòng, cô cứ giả vờ đi, ngay cả tôi cũng không thể hiểu được, cô thì hiểu cái gì?
Tuy nhiên nếu nàng đã nói như vậy, chắc chắn nàng sẽ canh chừng Đinh Linh Linh cùng với Vương Vũ, chỉ cần bọn họ không chạy tới, tôi chắc chắc có thể dùng nút áo này để thu hồi hồn phách Trần Hàn Dương.
Nhanh chóng trở lại chỗ vừa nãy, tôi cẩn thận đem nút áo này đặt lên trên đỉnh đầu hồn phách của Trần Hàn Dương, sau đó lui lại hai bước, căng thẳng quan sát phản ứng của hắn.
Kỳ thực trong lòng tôi đang suy nghĩ, vào lúc này thì hẳn nên đọc một câu thần chú gì đó chứ? Thu hồn mà, khi còn nhỏ thường thấy người trong thôn hay làm như vậy, cái gì mà thiên linh linh địa linh linh, cái gì mà Lão Quân lập tức tuân lệnh, nhưng tôi suy nghĩ muốn nát óc, cũng không thể nhớ được trong cấm kỵ bút ký có ghi chép mấy câu thần chú như thế, bây giờ chỉ có thể nhìn vào kỳ tích mà hắn tạo ra thôi.
Khoảng một phút sau, hồn phách của Trân Hàn Dương vẫn không có chút phản ứng nào, tôi đột nhiên cảm thấy lo lắng, theo lý thuyết, nút áo này thuộc về một loại đồ vật thường được mang ở trên người, cũng có thể là nơi để hồn phách dựa vào, làm sao tên này một điểm phản ứng cũng không có, lẽ nào cái nút áo này căn bản không phải là của hắn?
Không đúng, nhất định là đã sai lầm ở khâu nào rồi, nhưng nhất thời tôi vẫn không thể nghĩ ra được bất kỳ điều gì vào lúc nào, quay đầu nhìn lại, Sở Kỳ và những người khác đang đứng cách đó không xa, vừa cảm thấy nghi hoặc, vừa lo lắng nhìn tôi.
Vào lúc này, hồn phách của Trần Hàn Dương đã rất yếu ớt, bọn học căn bản không thể nhìn thấy được, đây cũng chính là nguyên nhân mà tôi cảm thấy lo lắng, hồn phách của hắn đã bị thương, nếu không mau chóng trở lại trong cơ thể, liền vĩnh viễn không thể quay trở về được nữa, mà hậu quả nghiêm trọng nhất, chính là hồn phi phách tán.
Tôi không thể chờ được nữa, đi đến ngồi xổm bên cạnh Trần Hàn Dương và thì thầm với hắn:
- Trần Hàn Dương, tôi tới đây là để mang anh trở lại, anh còn chờ gì nữa? Nếu mà chậm một chút thì anh sẽ mất mạng đó, nhanh tiến vào bên trong nút áo nhanh lên một chút, bằng không sau này anh cũng không được đi học, không được tán gái, không phải anh đang học ngành âm nhạc sao, sau đó cũng sẽ không học được nữa, vào những ngày mà anh nghỉ ngơi...
Nói cũng kỳ quái, lời này của tôi còn chưa nói xong, ánh mắt đờ đẫn của Trần Hàn Dương bỗng nhiên nhìn tôi một chút, lộ ra một tia bất an cùng lo lắng. Sau đó, cả hồn phách của hắn đi vào bên trong nút áo kia...
Ặc, đây là tình huống thế nào? Tôi đột nhiên nhớ tới những thủ đoạn thu hồn trên tivi và trong sách có nói, thu hồn cũng phải vẽ bùa rồi niệm chú. Nhưng tôi một câu thần chú cũng không biết, liền hù dọa hắn một chút, liền thu được hồn phách của hắn rồi.
Thật là thú vị, có vẻ như cấm kỵ sư cũng không giống những đạo sĩ hay hòa thượng kia, một câu thần chú cũng không cần niệm, thần tiên phật tổ gì cũng không cần báo, chỉ cần nói vài câu là được, dựa vào lời giải thích của Triệu đại thúc, đây chính là lựa lời mà nói a.
Không suy nghĩ lung tung nữa, tôi đem nút áo kia cầm nơi tay, nhìn kỹ một chút, liền thấy được xung quanh nút áo này bao phủ một tầng ánh sáng trắng, xem ra hồn phách cũng không phải chui vào đây, mà là bám ở trên mặt.
Được rồi, tên này thành thật như vậy là được, tôi đem nút áo nắm ở trong lòng bàn tay, hay tay hợp lại, đem hồn phách của hắn bao phủ trong tay tôi, vui vẻ chạy về bên kia, tôi cũng không dám chạm vào nó.
Mấy người nghi hoặc nhìn tôi, đều lộ ra một vẻ mặt kỳ quái, Sở Kỳ hỏi:
- Vừa nãy em đang làm gì thế? Trong tay em đang cầm...
Ta mỉm cười nói:
- Không cần phải hỏi nhiều như vậy, em chỉ có thể nói cho chị biết sau khi Trần Hàn Dương đã được cứu một nửa, những lời khác thì để sau, hiện tại, chúng ta cần phải nắm chặt thời gian tìm được thân thể của hắn, đúng rồi, cái nút áo kia mọi người phát hiện ở nơi nào?
Hành động của tôi làm cho mọi người không hiểu lắm, nhưng cũng không ai hỏi nhiều, Đinh Linh Linh chỉ tay về phía bên cạnh:
- Là ở bên đó, vừa nãy bọn chị đã đi qua nơi này, vừa thấy bóng dáng của em liền chạy qua đây, em...
Tôi lắc đầu để ngăn chặn lại việc nàng tiếp tục đặt ra câu hỏi:
- Hãy nghe em, hiện tại điều gì cũng không cần hỏi, cái gì cũng đừng nói, bây giờ phải nhanh chóng tìm được Trần Hàn Dương, nếu không anh ta sẽ bị mất mạng.
Mấy người sợ hết hồn, sắc mặt Sở Kỳ và Đinh Linh Linh đều thay đổi, đôi mắt cũng hiện lên vẻ sợ hãi, chỉ có Vương Vũ vẫn trấn định, nhanh chóng chạy ra ngoài:
- Anh đến dẫn đường!
Vào thời khắc mấu chốt, mà tên này vẫn ổn như vậy, tôi cũng không nói gì, vội vã chạy theo phía sau lưng hắn.
Tôi đặt hai tay của mình lên miệng mà nói nhỏ:
- Trần Hàn Dương, tuy rằng miệng lưỡi của anh có hơi khó ưa, nhưng hiện tại phải cố gắng chịu đựng cho tôi, có thể còn mạng để mà sống hay không, liền xem ở chính bản thân anh...