Chương 51: Tôi Muốn Chứng Minh Tôi Là Người
Giọng nói này vang lên quá đột ngột, cộng thêm bây giờ đã là đêm khuya nên làm tôi giật mình, nghe kỹ một chút, dường như hơi quen tai.
Vừa nghe bên ngoài có người đang gọi tôi, Tiểu Hồ Tử lập tức ngậm miệng lại, cái tên này căn bản không muốn nói ra tên người con gái kia cho tôi biết, lúc này vừa nghe có ai đó gọi tôi liền im lặng, cái đầu lập tức thò ra cửa sổ.
A Long tát cho hắn một cái, lôi hắn trở lại, sau đó trợn mắt nói:
- Người ta đâu có gọi cậu, cậu thò đầu ra làm cái gì?
Chưa kịp hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, phía dưới lại gọi lên một lần nữa:
- Hàn Thanh Thiên, em mau ra đây cho cô! Em đi ra đây ngay cho cô!
Giọng nói này càng lúc càng lớn, tôi hốt hoảng chạy tới, nghĩ thầm đây là người nào thế, đêm hôm khuya khoắc rồi còn gọi to như thế, ai không biết còn tưởng tôi đã làm ra chuyện gì xấu xa.
Tôi ló người ra ngoài cửa sổ, vừa mới nhìn xuống, lập tức sững sờ.
Thế nào lại là Nam Cung Phi Yến.
Quá sợ hãi, tôi nhanh chóng rụt đầu lại, nghĩ thầm tại sao nàng lại tìm tới cửa? Tôi.... ài, hiện tại tôi vừa nhìn thấy nàng, liền nhớ lại bộ dáng khuôn mặt xanh lè cùng với bộ móng vuốt và hàm răng nanh kia của nàng.
Thực ra điều này cũng không có gì đáng sợ cả, mấu chốt là, nàng mới lúc trước là một nữ giảng viên xinh đẹp gợi cảm, hấp dẫn chết người, lúc sau liền biến thành một người sói trong đêm, điều này không thể không làm người khác sợ hãi.
Nhìn tôi vẻ mặt lo lắng, A Long bày ra bộ dáng đã hiểu rõ, đi tới vỗ vỗ bờ vai của tôi rồi nói:
- Người anh em, mau mau nhanh đi ra đó một chút đi, nữ nhân mà, chỉ có thể ẩn giấu được một thời gian mà thôi, nếu như gặp phải bất kỳ rắc rối gì, tôi là một người từng trải, tôi rõ ràng hơn cậu về vấn đề này.
Tôi dở khóc dở cười nói:
- Cậu hiểu rõ cái đếch gì, tôi đâu có làm chuyện gì xấu, lời cậu nói, giống như tôi đang bội tình bạc nghĩa với người ta vậy.
Hắn ta nhìn ra bên ngoài cửa sổ và nói với tôi:
- Chẳng lẽ không phải cậu làm chuyện gì xấu với người ta, nên người ta mới tới tìm cậu tính sổ? Ặc, coi như cậu bắt cá hai tay, bị phát hiện ra cũng rất nguy hiểm đó...
- Cậu xéo sang một bên đi, đừng có nói gì hết, coi như tôi không có mặt ở đây...
A Long gãi gãi đầu, nghi ngờ nhìn về phía bên ngoài cửa sổ:
- Đây rốt cuộc là ai.... mẹ nó!
Hắn sợ hãi đến nổi phải rụt đầu về trong nháy mắt, trên mặt lúc xanh lúc trắng, sững sờ nhìn tôi, đột nhiên mắng một câu:
- Bà ngoại cậu, tiểu tử cậu có còn là con người hay không?
Tiểu Hồ Tử cảm thấy hiếu kỳ, cũng không chờ đợi được ló đầu ra liếc nhìn, cả người đột nhiên sợ hãi run rẩy, hét lên một tiếng rồi té ngã trên mặt đất, chỉ tay vào tôi, run giọng nói:
- Cậu... cậu cậu cậu cậu cậu....
Tôi đập bàn một cái:
- Tất cả im miệng hết cho tôi, ai cũng không được nhằm vào tôi, cứ coi như tôi không có ở đây, biết chưa hả?
Tiểu Hồ Tử nhìn tôi một cách khó tin:
- Tôi nói, cậu... thật sự đem nàng... làm cái kia rồi?
A Long đột nhiên vỗ đùi:
- Đúng, chắc chắn đó là vào ngày hôm qua, cái tên này vừa tan học liền chạy mất, tôi đang thắc mắc hắn làm cái gì, hóa ra là đi học một khóa phụ đạo với cô giáo a...
Tôi nở nụ cười khổ, cúi đầu đối với bọn họ:
- Mấy đại ca, làm ơn đừng có nói tôi như vậy có được không, thật ra tôi cái gì cũng không có làm, tôi bị nàng dọa sợ nên mới chạy về đây, nàng...
Tôi đang không biết làm như thế nào để giải thích, Nam Cung Phi Yến ở bên ngoài tiếp tục hét to:
- Hàn Thanh Thiên, cô biết em ở trên đó, nếu như em không chịu ra đây, cô sẽ đi lên đó, hậu quả em tự biết! Em nhất định phải chịu trách nhiệm với cô!
Trời đất ơi, trái tim nhỏ bé của tôi vì sợ hãi gần như nhảy ra ngoài, điều này so với ác quỷ quấn thân còn đáng sợ hơn, tôi chịu trách nhiệm? Tôi chịu trách nhiệm điều gì a!
Lúc đầu nàng mới gọi, còn không có ai để ý tới, nhưng cái câu “Em đến chịu trách nhiệm với cô”, giống như đốt lửa cho bao thuốc nổ vậy, uy lực quá mức to lớn, làm cho cái đám nam sinh lẫn nữ sinh suốt ngày rãnh rỗi này, cũng háo hức thò đầu ra xem náo nhiệt.
Ngay sau dó, toàn bộ ký túc xá liền sôi sục lên, không chỉ riêng ký túc xá nam sinh, ký túc xá nữ sinh đối diện cũng bắt đầu náo nhiệt hẳn lên, trên thực tế, chuyện như vậy cũng không phải hiếm thấy, con gái với con trai mà, đôi lúc nói chuyện yêu đương, rồi xảy ra chuyện gì thì hét lên ầm ĩ, cũng là chuyện thường hay xảy ra, nhưng mà tình huống ngày hôm nay không giống nhau, đứng ở phía dưới ký túc xá không phải là một nữ sinh, mà chính là một cô giáo, hơn nữa, nàng ấy lại hét lớn tên của một nam học sinh, đây còn tính là chuyện nhỏ sao?
Rất nhanh, mấy tên nam sinh không sợ trời không sợ đất bắt đầu ồn ào lên, đám nữ sinh đối diện cũng đều thò đầu ra ngoài, nghị luận sôi nổi, tôi dám cam đoan, toàn bộ ký túc xá này, có ít nhất một nửa số người đang háo hức để được xem kịch vui.
Nhưng trong tình huống này, âm thanh của Nam Cung Phi Yến càng lúc càng cao, giống như nàng hoàn toàn không để tâm bất kỳ người nào xung quanh.
A Long chạy đến cửa sổ và lén lút thò đầu ra nhìn một lúc lâu, xong đối với tôi giơ ngón cái lên và nói:
- Tiểu Thiên, cậu khẳng định rằng cậu sẽ không đi ra ngoài sao? Tuy rằng tôi không biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, nhưng mà chờ lát nữa, người bảo vệ sẽ đến, cậu và cô ấy sẽ trở thành người nổi tiếng đó, vẫn tận dụng thời gian bây giờ để ra ngoài xử lý cho ổn thỏa đi.
Vẻ mặt tôi đau khổ nói:
- Vấn đề hiện tại không phải là tôi giải quyết với nàng, mà tôi sợ rằng mình vừa đi ra ngoài, nàng liền đem tôi giải quyết mất.
Nhưng tuy rằng nói như thế, tôi cũng hiểu rõ ràng, việc này không thể tránh khỏi, sớm hay muộn nàng cũng đến tìm tôi để tính sổ, cũng không biết rốt cuộc tôi đắc tội nàng ở chỗ nào, mà lại nhìn chằm chằm tôi không buông tha, lẽ nào nàng đã phát hiện ra thân phận chân chính của tôi sao?
Tôi cắn răng, đúng lên muốn chạy ra bên ngoài, A Long vội vàng nói:
- Có muốn tôi đi ra ngoài cùng với cậu không? Tốt xấu gì cũng có thêm người chịu đánh, nếu như nàng muốn làm gỏi cậu, tôi cũng có thể can ngăn...
Tôi đột nhiên nhớ lại hai móng vuốt kia lần nữa, cười khổ nói:
- Quên đi, tôi đi ra ngoài một mình là được, các cậu đừng bận tâm, nếu như nàng thật sự muốn làm gỏi tôi... cậu cũng không thể ngăn cản được đâu.
Tôi tháo ra nhẫn huyết ngọc và đeo nó trên ngón tay, tự cổ vũ bản thân một lúc rồi chạy xuống, nếu như nàng không sợ tiết lộ bí mật, vậy tôi cũng không có gì phải sợ cả, dù sao ở đây có rất nhiều người đang nhìn chăm chú, tôi không tin nàng dám làm gì tôi, nếu có bản lĩnh nàng đứng ngay phía trước nhà ký túc xá, biểu diễn một tiết mục biến thân đêm khuya cho tôi nhìn một chút.
Bây giờ mới hơn chính giờ đêm nên ký túc xá chưa đóng cửa, có rất nhiều người đều chưa ngủ, đều thò đầu ra xem trò vui, có người lắc lư đèn pin rọi sáng lung tung, có tên còn huýt sáo, la ó lên, chỉ một chút mà đã lung tung lên.
Tôi nhắm mắt chạy thẳng ra bên ngoài, vừa nhìn một chút, quả nhiêm Nam Cung Phi Yến đang đứng ở dưới ký túc xá, hai tay đang chống eo, ngẩng đầu nhìn lên phía trên, nhưng hôm nay nàng thay đổi một bộ đồ jean bó sát người, đang ở chỗ này la hét:
- Hàn Thanh Thiên, em mau xuống đây cho cô...
Tôi cười khổ nói:
- Cho em xin đi, đừng có la hét nữa được không, có chuyện gì thì cô cứ nói đi.
Nam Cung Phi Yến quay đầu sang nhìn về phía tôi, xoa xoa eo, giống như một con gà mái nhỏ đang muốn tìm người chiến đấu vậy, mọi người ở phía trên ai cũng hai mặt nhìn nhau, mắt to trừng mắt nhỏ, đồng loạt im lặng để chờ đợi trò vui.
Nói thật, đây là lần đầu tiên tôi bị nhiều người chú ý đến như vậy, cảm giác khó chịu này thì đừng hỏi, nhưng Nam Cung Phi Yến lại thờ ơ như không có gì, vẫn cứ trừng mắt nhìn tôi, giống như tôi đối với nàng làm chuyện kia rồi vậy.
Tôi hơi mất kiên nhẫn:
- Rốt cuộc cô có nói chuyện hay không đây, nếu không có chuyện gì thì em đi về lại đây, đã khuya rồi, chú ý đến ảnh hưởng một chút, em cùng cô đâu có quan hệ gì, dù cô có theo đuổi em cũng không được đâu...
Lúc này Nam Cung Phi Yến mới chậm rãi đi lên phía trước ngó trái ngó phải một lúc, sau đó hừ nói:
- Nếu không làm chuyện gì xấu, cần gì phải sợ cái nhìn của người khác? Cô hỏi em, người tối ngày hôm qua em tìm rốt cuộc từ đâu đến?
Tôi sửng sốt, cái gì mà người tôi tìm đến, rõ ràng là người kia đến đúng lúc cứu mạng tôi, nhưng lời này của nàng rõ ràng làm cho rất nhiều người hiểu lầm, làm cho bây giờ mọi người đột nhiên thảo luận sôi nổi với nhau.
- Cô giáo Nam Cung à, em muốn nghiêm túc giải thích với cô, người kia em căn bản không quen biết, là chính hắn ta đi gõ cánh cửa nhà cô, mắc mớ gì đến em? Lẽ nào cô nhất định muốn cho em ở đây nói ra bộ dáng của cô ngày hôm qua sao?
- Em nói đi, nói ngay đi, hừ, cho rằng làm như thế mà cô sợ sao? Nói cho em biết, chuyện ngày hôm qua giữa chúng ta vẫn chưa xong đâu, em chạy không thoát!
Xong rồi xong rồi, hai lời này vừa ra khỏi miệng, tôi đoán rằng vĩnh viễn sẽ giải thích không rõ, đám người hai bên nhà ký túc xá đã loạn thành một đống, ầm ĩ hét lớn, chuyện của cặp đôi này quá nóng bỏng, đi gõ cửa nhà cô giáo xinh đẹp? Bộ dáng tối ngày hôm qua? Chuyện của hai ta ngày hôm qua vẫn chưa xong?
Giờ đây tôi cũng có cảm giác muốn chết, mấy thứ này đều là sao đây? !
Nàng mở miệng ra định nói tiếp, nhưng tôi lại không thể chịu được nữa, nghĩ thầm nếu để cho nàng tiếp tục nói hưu nói vượn, dù cho ngày hôm nay tôi bị nàng hóa thân thành bộ dáng con sói đêm đen nuốt ăn, cũng phải rời đây trước rồi tính tiếp!
Tôi đi nhanh về phía trước, nắm cánh tay của nàng, kéo đi ra hướng xa xa bên ngoài:
- Đi, chúng ta tìm một nơi tốt hơn để nói chuyện cho rõ ràng.
Nàng cũng không chịu yếu thế:
- Đi thì đi, cô muốn xem thử một chút, em có thể dẫn cô đi đâu!
Ở phía sau vang lên một âm thanh to lớn vang lên, tiếng thét chói tai không ngừng, tôi cố gắng dồn lực, kéo nàng chạy một hơi đến bên sân vận động, đứng dưới giá bóng rổ, nàng vung tay tôi, mắng nhiếc:
- Đến đây đi, dù sao một núi không thể chứa hai hổ, ngày hôm nay, ngay tại chỗ này, quyết định một trận tử chiến!
Tôi muốn sụp đổ, cái gì mà một núi không thể chứa hai hổ? Cái gì mà quyết một trận tử chiến? Tôi đâu có chọc giận cô đâu?
Tôi cau mày nói:
- Nam Cung Phi Yến, trước tiên cô đừng làm ồn nữa có được không, có chuyện gì thì chúng ta từ từ nói, chẳng lẽ cô muốn gọi bảo vệ tới nơi này sao? Bây giờ đã yên lặng, không có bất kỳ ai, hai ta hãy nói trắng đen một lời, rốt cuộc cô muốn làm gì đây!
Nam Cung Phi Yến cười lạnh, hỏi ngược lại:
- Cô muốn làm gì sao? Cô còn chưa hỏi em đây, ẩn núp ở bên trong trường học này, rốt cuộc có ý đồ gì? Nói cho em biết, chúng ta tuy rằng không phải loài người, nhưng ở nơi này là địa bàn của cô, nếu như em mốn lăn lộn ở chỗ này, vậy phải sống đàng hoàng, không được gây sự, nếu có một chút hành vi sai trái nào đó, đừng trách cô nuốt em luôn!
A? !
Cằm của tôi suýt chút nữa rơi xuống dưới bàn chân, điều này nghĩa là... trực tiếp thừa nhận nàng không phải là loài người, còn muốn nuốt tôi, lẽ nào nàng là xà tinh sao?
Sắc mặt tôi thay đổi, từ đó cho tới bây giờ, ác quỷ tôi cũng thấy, quái thú cũng từng gặp, sơn tiêu quỷ nước cũng thấy qua, các đồ vật không phải người tôi đều gặp hết, chỉ chưa từng thấy có một đại mỹ nữ sắc nước hương trời nào, ở trước mặt tôi tự hào nói: Tôi không phải là con người!
Theo bản năng tôi lùi về phía sau hai bước, kéo dài khoảng cách một chút, sau đó mới nghi ngờ nhìn nàng:
- Cô không phải là con người? Vậy cô... cô là... Ma quỷ? Yêu quái? Tinh linh?
Nam Cung Phi Yến hừ một tiếng:
- Hừ, em khỏi cần quan tâm cô là cái gì, trước tiên nên nói một chút em là thứ gì, nói chung, ngày hôm nay nhất định phải rõ ràng, nếu như em lại giả bộ hồ đồ, che che giấu giấu, đừng trách cô không khách khí, ngày hôm qua cô đã mời em uống không chén thanh trà vạn năm, cô đã biểu thị thành ý của mình, nếu như em không chịu thành thật, vậy cô bắt em phải ói ra lại thanh trà vạn năm của cô!
Tôi cười khổ nói:
- Xin lỗi, không ói ra được, đã tiểu ra ngoài rồi...
Nhìn thấy sắc mặt nàng thay đổi lần nữa, tôi vội vàng nói:
- Dừng lại, dừng lại, trước tiên cô đừng nên kích động, em sẽ nói thật với cô, như vậy có được chưa?
Sắc mặt Nam Cung Phi Yến lúc này mới ổn định lại, hai tay chống nạnh, dữ dằn hét lớn:
- Nói mau! Em đến bên trong trường học này rốt cuộc có mưu đồ gì!
Tôi chán nản gãi gãi đầu, chị gái à, hai người chúng ta ai là lẻn vào đây? Tôi đường đường chính chính thi được 420 điểm vào ngôi trường này có được không?
Nhưng tôi cũng đã nhìn ra được, Nam Cung Phi Yến tuy rằng thừa nhận nàng không phải loài người, nhưng nhìn biểu hiện của nàng, dường như nàng cũng không có ác ý, trái lại, giống như nàng giữ gìn bình an của ngôi trường này hơn.
Tôi quyết định, tôi muốn chứng minh rằng tôi là một con người!