Chương 52: Tiểu Nữ Là Yêu Quái
Tôi nói với Nam Cung Phi Yến:
- Được rồi, nếu cô đã muốn hỏi em như vậy, bây giờ em sẽ nói cho cô biết, cô ở đây chờ em mười phút, em sẽ lập tức quay trở lại!
Vừa nói xong, tôi quay đầu chạy ngay về ký túc xá, Nam Cung Phi Yến bị hành động của tôi làm sững sờ, vội vàng ở phía sau hét lớn:
- Này, em đừng có chạy a, em...
Tôi không quay đầu trở lại, chỉ hét lên:
- Yên tâm đi, em sẽ không chạy mất đâu, một lát nữa em sẽ quay trở lại đây...
Tôi không quan tâm nàng nói cái gì ở phía sau, chạy một hơi về ký túc xá, đám người xem náo nhiệt đã yên tĩnh trở lại, nhưng xung quanh đèn đuốc còn sáng choang, rõ ràng, bất kể dù nam hay nữ hiện tại đều nằm ở trong trạng thái phấn khởi, đang bàn luận về tin tức lớn này.
Tôi cũng không để tâm được nhiều như vậy, tự tự nói với lòng mình, chim yến tước an biết chí lớn, Hàn Thanh Thiên tôi là một người làm chuyện lớn, đám chim sẻ nhỏ mấy người cú hót líu lo ầm ĩ đi, ca không chấp nhặt với các người!
Vội vàng chạy đến phòng mình trong ký túc xá, tôi bắt đầu lục lọi lung tung lên, A Long cùng với Tiểu Hồ Tử nhìn thấy mà sững sờ, hai người lôi kéo tôi nói ra lời thâm tình, người anh em à, lúc này xem như cậu đã gây ra chuyện lớn rồi, chắc không thể sống ở trong trường học này được nữa, nhưng bây giờ đã hơn nửa đêm, dù cho cậu muốn đi cũng không có xe, không bằng ráng chờ đến trời sáng, anh em đưa cậu vào thành phố, trời đất bao la, tự do bay lượn thoải mái...
Tôi bị hai người bọn họ làm bật cười, tôi chạy lúc nào? Tôi mắng một câu:
- Hai người các cậu đừng làm tôi phiền có được không? Tôi có nói tôi chạy lúc nào sao?
Không để ý đến bọn họ nữa, tôi lấy ra rất nhiều thứ từ bên trong tủ ngăn kéo nhỏ trong đống quần áo, là những đồ vật có thể chứng minh thân phận của tôi, sau đó bỏ hết tất cả vào trong túi, quay người liền chạy ra bên ngoài!
Đây thực sự là những thứ ở thế giới không chỗ nào không có, tôi cũng không tin, mình không thể chứng minh được tôi là con người?
Một lần nữa trở lại sân vận động, Nam Cung Phi Yến đúng là nghe lời, vẫn đang đứng ở chỗ này đợi tôi, vừa thấy tôi đã trở lại, lập tức xông lên nói:
- Hàn Thanh Thiên, em lại muốn chơi trò hề gì? !
Tôi không nói bất cứ lời nào, đem hết đồ từ trong túi lấy ra, vừa lấy vừa nói:
- Đến đây di, chẳng phải cô hoài nghi em không phải là loài người sao, cô mau xem đi, đây là chứng minh thư của em, đây là sổ hộ khẩu bản gốc, đây là bằng tốt nghiệp từ tiểu học đến cấp ba của em, đây là thẻ học sinh của em, đây là những giấy khen thưởng của giải thi đấu thư pháp, còn đây là những bức ảnh của em, từ nhỏ đến lớn đều có, cô có thể nhìn từng cái một, xem đây rốt cuộc có phải là em không, em cũng không tin, nhiều đồ như thế, không chứng minh được em là con người!
Tôi xếp lần lượt trên mặt đất, mặc dù ban đêm, nhưng tôi tin tưởng nàng tuyệt đối có thể nhìn thấy rõ ràng, bởi vì, bên trong đôi mắt của nàng đã phát ra ánh sáng màu đỏ.
- Hừ, trò mèo.
Nam Cung Phi Yến đột nhiên hừ một tiếng, tay giơ lên, trong tay nàng liền xuất hiện thêm một xấp giấy chứng nhận cùng nhiều bức ảnh, quơ qua quơ lại đối với tôi, nói:
- Thế nào? Cái này thì ai cũng biết, thuật che mắt mà thôi, đừng tưởng rằng như vậy thì có thể qua mặt được cô!
- Thuật che mắt...
Tôi không còn gì để nói, cầm lên một sổ hộ khẩu cổ xưa, quơ quơ trước mặt nàng, giận dữ nói:
- Mong cô nhìn cho rõ ràng, cô cũng có thể sờ vào nó, làm gì có thuật che mắt nào chân thực như vậy?
Nhưng Nam Cung Phi Yến lại tỏ ra khinh thường, cười lạnh nói:
- Đừng có xài mấy chiêu này, cô sẽ không mắc bẫy của em đâu, em muốn nhân cơ hội này để đánh lén cô sao, nếu như em ngu xuẩn mất khôn như vậy, cô bắt buộc phải dùng tới biện pháp của chính cô, buộc cho em hiện ra nguyên hình!
- Hiện ra nguyên hình...
Trời đất ơi, đây là đâu tôi là ai?
Nam Cung Phi Yến đột nhiên giơ cánh tay lên, ngay lập tức tôi giống như ngày hôm qua, đôi chân lại bay lên khỏi mặt đất một lần nữa, cả người không thể di chuyển, tôi đột nhiên cảm thấy hối hận, là tôi quá bất cẩn, nếu sớm biết nàng không nói đạo lý như vậy, vừa nãy đã tiên hạ thủ vi cường rồi, lần này thì xong, cơ thể đã mất sự kiểm soát...
Nhưng cơ thể bị mất kiểm soát còn chưa tính là gì, sau một khắc Nam Cung Phi Yến đột nhiên đi lại gần tôi, lộ ra một nụ cười mê hoặc chết người, sau đó... liền bắt đầu cởi hết quần áo của tôi!
Không, cái kia không thể gọi là cởi nữa rồi, nàng lấy tay đặt lên người của tôi, chỉ lướt một cái, chiếc áo của tôi ngay lập tức biến thành mảnh vụn bay khắp nơi, trong nháy mắt, thân thể của tôi đã cởi trần, một cơn gió lạnh vừa thổi qua, con mẹ nó, thật mát mẻ làm sao...
Nàng cười khúc khích, sau đó lập tức đưa tay ra và sờ mó xung quanh khắp cơ thể của tôi.
- Này này này, cô muốn làm cái gì, không cho phép sờ soạng lung tung...
Tôi không thể cử động được, bất đắc dĩ kêu to.
- Thật kỳ lạ, làm sao mò không ra...
Nam Cung Phi Yến không để ý đến tôi, vẫn cứ lầm bầm lầu bầu sờ soạng khắp nơi, vừa sờ vừa nói:
- Không thể tin được, bản lĩnh hóa hình của em cũng không tệ đó...
- Cô giáo Nam Cung, em phải nói bao nhiêu lần thì cô mới có thể tin tưởng em là con người đấy...
Tôi gần như mở lời cầu xin.
Nhưng nàng lại cau mày, giống như đang suy nghĩ về một điều gì đó, tiếp theo liền đặt tay lên quần của tôi, lúc này tôi cảm thấy tuyệt vọng, liều mạng hét lớn:
- Nam Cung Phi Yến, lão tử vẫn còn là một xử nam, xưa nay đều chưa từng bị nữ nhân nhìn qua, nếu như cô dám đụng vào quần của tôi, nửa đời sau của tôi liền phải bắt cô phải chịu trách nhiệm, tôi sẽ không để cho cô yên...
Nói tới đây, tôi cũng không biết lấy đâu ra sức mạnh, ném ngay sổ hộ khẩu đang nắm chặt trong lòng bàn tay, nàng nhanh tay lẹ mắt, lập tức đón lấy, nhưng lại nở nụ cười khanh khách:
- Không nghĩ tới một tên yêu quái như em còn rất thẹn thùng, quần áo của con người có gì tốt chứ? Cô còn không thèm mặc...
Nàng lại liếc mắt đưa tình với tôi, tôi không còn lời nào để nói, hét lớn:
- Cô đừng có nói mấy lời nhảm xịt đó với tôi, mau thả tôi xuống!
Nàng không để ý tới tôi, sự chú ý được đặt ở trên cuốn sổ hộ khẩu của tôi, sờ soạng mấy lần, hơi kinh ngạc nói:
- Thứ này sao giống như đồ thật vậy?
- Vô nghĩa, nó vốn là đồ thật! Là sổ hộ khẩu của nhà chúng tôi, nó được hơn hai mươi năm rồi đó!
Nàng nhìn tôi một chút, hơi nghi ngờ mở cuốn sổ hộ khẩu ra và nói:
- A, cô đã rõ ràng rồi, có phải em đã sống bên trong thế giới con người từ nhỏ, nói ngay, có phải em ăn đứa trẻ kia rồi không?
Tôi bị lời này của nàng mà tức điên lên, một chữ cũng không thể nói ra được.
Nàng vừa nói, vừa thuận tay mở cuốn sổ hộ khẩu, nhưng chỉ vừa mới nhìn, cả người nàng liền run rẩy, sắc mặt đột nhiên thay đổi, ngẩng đầu lên nhìn tôi hỏi:
- Ông nội của em là Hàn Vân Thiên?
Tôi nghe được giọng điệu của nàng không thích hợp, hỏi thử:
- Hàn Vân Thiên gì cơ?
Nàng phi thẳng tới trước mặt tôi, vẻ mặt không ổn định, hoảng loạn nói:
- Em chỉ cần nói cho cô biết có hoặc không?
Trong lòng tôi hơi động một chút, thầm nghĩ, nàng biết ông nội của tôi? Sẽ không phải có thù oán chứ? Không đúng, nếu như là kẻ thù, nàng phải hiện lên vẻ mặt ghét cay ghét đắng, nhưng bộ dáng của nàng, nhìn có chút... có chút giống như...
Sự thật đã rõ ràng trên đó, câu hỏi của nàng là hoàn toàn không cần thiết, ở trên đó đã viết rõ rõ ràng ràng rồi, còn hỏi cái gì nữa?
Tôi tự nhiên đâu thể chối được, nên sau đó thành thật đáp lại:
- Dạ đúng, ông nội của em chính là Hàn Vân Thiên, tờ đầu tiên của sổ hộ khẩu có viết... còn tên em ở trang cuối cùng.
- Ai nha... Hóa gia chính là gia đình của Hàn tiên sinh!
Vẻ mặt Nam Cung Phi Yến hơi có chút bối rối, vội vã búng ngón tay của nàng, tôi lại cảm thấy cơ thể mình phiêu phiêu, đột nhiên rơi xuống đất, trong lòng hốt hoảng, nàng đã xuất hiện ở một bên, đem tôi tiếp được, sau đó thả tôi ở trên mặt đất.
Hai chân tôi chạm được đất, lúc này mới có thể thở phào nhẹ nhõm, nhưng sau đó không biết từ khi nào cơ thể mình chảy đầy mồ hôi, bị một cơn gió lạnh lùa qua, đột nhiên rùng mình.
Nàng thấy thế vội vàng đem những mảnh áo vỡ vụn trên mặt đất khoác lên người tôi, còn nói:
- Đây thực sự là hồng thủy xông tới long vương miếu, Phi Yến vô ý mạo phạm, mong Hàn tiên sinh ngàn vạn lần đừng trách tội.
Tôi bị sự thay đổi đột ngột này của nàng làm chóng mặt, run rẩy mở miệng:
- Cô đừng nói đến vấn đề này nữa, trước tiên nói cho em, cô biết ông nội của em sao?
- Đúng vậy, đó là tự nhiên, ông nội ngài chính là ân nhân của tiểu nữ.
Nàng lui về phía sau hai bước, hướng tôi cúi đầu, sau đó chân thành nhìn tôi, khuôn mặt tràn đầy vẻ áy náy.
Lúc này tôi mới hoàn toàn yên tâm, nhìn những mảnh vụn của chiếc áo trên người, nói với nàng:
- Nếu không phải kẻ thù thì bây giờ dễ xử lý rồi, có điều lát hồi lại nói, cô có thể thi triển thuật pháp để cho cái áo của em khôi phục về hình dạng lúc trước không?
Nam Cung Phi Yến nhìn tôi một chút, đột nhiên khuôn mặt đỏ chót, nói lí nhí:
- Nhưng... nhưng mà hiện giờ người ta chỉ có thể phá, không thể sửa lại được, phép thuật của người ta còn chưa học đến nơi đến chốn mà...
- Cô...
Tôi không nói nên lời,
- Quên đi, chỉ một cái áo mà thôi, chỉ có hơi mất mặt lúc quay trở về...
- Thực sự xin lỗi ngài Hàn tiên sinh, ngày mai tiểu nữ sẽ mua quần áo mới cho ngài, chúng ta sẽ cùng ra đường, ngài thích cái gì tiểu nữ đều mua cho ngài...
Tôi cười khổ lắc đầu, gượng gạo nói:
- Cái đó thôi quên đi, vốn dĩ chuyện hôm nay đã không thể giải thích, cô còn muốn kéo em đi ra đường để mua cho em áo, vậy càng không thể giải thích được, ai không biết còn tưởng em được cô bao nuôi...
- Vậy... thì làm sao bây giờ?
- Quên đi, đó chỉ là một việc nhỏ thôi, nếu như cô đã biết em là ai, như vậy em không phải nói nhiều làm gì, bây giờ, nói một chút về cô đi, cô lúc nào mở miệng cũng hỏi em từ cái gì biến thành, vậy cô được biến từ gì đây, và cô tới ngôi trường này, lại để làm chuyện gì?
- Cái này.... cái này... tiểu nữ nên bắt đầu nói từ đâu đây...
Nàng có vẻ hơi xấu hổ, tôi cũng hiểu rằng nếu nàng không phải là con người, vậy chắc chắn nàng cũng hơi ngại khi nói thẳng mình là yêu quái gì biến thành, vì thế tôi mới tìm cho nàng một bậc thang để bước xuống, nói cho nàng:
- Như vậy đi, nếu như cô không biết bắt đầu từ đâu, vậy em sẽ hỏi cô từng câu một, câu hỏi đầu tiên, cô nói cho em nghe một chút, vì sao cô lại hưng sư động chúng tìm em, rốt cuộc cô muốn làm gì?
Lần này Nam Cung Phi Yến trả lời rất thoải mái, nói:
- Điều này rất đơn giản, tiểu nữ là yêu quái, từ khi tiểu nữ gặp mặt ngài lần đầu tiên, tiểu nữ liền cảm nhận được mùi trên người của ngài so với người bình thường không giống nhau, nên tiểu nữ khẳng định rằng ngài là một loài yêu quái nào đó biến thành, nhưng tiểu nữ không biết ngài rốt cuộc là yêu quái gì biến thành, cũng không biết ngài ở trong trường học này muốn làm gì, cho nên muốn nói rõ ràng cùng ngài, để cho ngài không được làm điều xằng bậy trong trường học...
- Cái đếch gì, ý của cô là, trên người em có mùi khác người thường, cô liền cho rằng em từ yêu quái biến thành?
Tôi nhìn nàng một cách bất mãn, sau đó tôi ngửi ngửi ở trên người của mình, ngoại trừ có một chút mùi mồ hôi, tất cả đều bình thường mà.
- Không, không phải ạ, không phải nói đến mùi hương của loài người, mà cùng với người bình thường không giống nhau, đó là một loại trực giác không nói ra lời được, đặc biệt vào ngày hôm qua, khi tiểu nữ đi dạy đã rất tức giận, nên mới tỏa ra một loại mê hương có năng lực quyến rũ, chỉ có mình ngài không bị ảnh hưởng, nên tiểu nữ tự nhiên khẳng định ngài không phải là con người, vì vậy, cho nên tiểu nữ...
Tôi gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, có vẻ như đây là bản năng tự nhiên của mọi loại yêu quái, nhưng mà, nhìn bộ dáng lúng túng và xấu hổ của nàng, tôi đột nhiên cảm thấy buồn cười.
Vì vậy nên tôi mới hỏi ra vấn đề thứ hai.
- Hiện tại em hỏi cô một lần nữa, cô là loại yêu quái nào biến thành?