Cấm Kỵ Sư

Chương 54: Điều Tra Căn Phòng Bị Quỷ Ám

Chương 54: Điều Tra Căn Phòng Bị Quỷ Ám


Nam Cung Phi Yến nhìn thấy tôi kinh ngạc, bĩu môi nói:
- Con mắt trừng lớn như vậy làm gì? Tuổi tác của tộc hồ tiên bọn chị cùng nhân loại các em tính toán không giống nhau, thực ra chị bây giờ cũng chỉ tương đương với loài người bọn em hơn hai mươi tuổi mà thôi, không phải so với em lớn hơn một chút sao, gọi bằng chị cũng đâu có gì sai?
Thực sự tôi không biết nên đáp ứng, hay nên từ chối, nhưng mà tôi xoắn xuýt cả buổi, cuối cùng đưa ra quyết định là... Đành phải cười khổ ngầm chấp nhận.
Chị gái... Liền chị gái đi, vì nếu như là quan hệ giữa chị gái và em trai, nàng còn vì báo ơn, sẽ không có ý đồ xấu gì với tôi, đỡ phải chịu cảnh nàng suốt ngày quyến rũ tôi, tuy rằng tôi không phải là một tên mặt trắng nõn nà, nhưng tôi cũng sợ nàng giết tôi rồi ăn thịt.
Tôi ngậm miệng, nhất quyết không lên tiếng, cho nàng một đáp án không phủ nhận cũng không thừa nhận, nàng nghĩ thế nào là chuyện của nàng, trái lại tôi sẽ không gọi nàng là chị gái...
Nàng nhìn tôi nở nụ cười, giống như đang đợi tôi gọi nàng là chị gái vậy, tôi ngậm miệng suốt một buổi, nhất quyết không nói một từ, nín nhịn hồi lâu, không được ổn cho lắm, tôi cảm thấy mình nên làm theo để còn chuyển chủ đề khác.
Tôi chỉ vào phòng học có ma quỷ ám của toàn nhà thực hành, hỏi nàng:
- Được rồi, vậy sẽ nghe lời của chị, nhưng nếu chúng ta đã coi như người một nhà, em còn có một vấn đề nữa muốn hỏi chị một chút, ở bên đó có một phòng học, có phải bị quỷ ám không?
Nàng vô tình quay lại và nhìn về phía đó, gật đầu nói:
- Đúng đó, bị quỷ ám, có chuyện gì sao?
Không thể không nói, thế giới của hồ ly tinh cùng thế giới của nhân loại hoàn toàn không giống nhau, ngay cả chuyện ma quỷ đối với nàng cũng không tính là gì, giọng điệu tùy ý giống như đang nói: Chúng ta hãy cùng nhau đi ăn cơm.
Nhưng nếu nàng biết thì tốt rồi, tôi lại hỏi tiếp:
- Vậy chị có biết đó là loại quỷ gì sao, tại sao nó lại bồi hồi nơi đó mãi không chịu đi, ngày hôm qua em đã đi vào bên trong tòa nhà thực hành, phát hiện phòng học kia đã bị đóng kín khá lâu, chẳng lẽ ở đó từng phát sinh ra chuyện bí mật gì không muốn cho người khác biết sao?
Nam Cung Phi Yến bĩu môi nhìn tôi:
- Làm ơn đi, thời gian mà chị đến đây so với em còn muộn hơn, nếu như một vị tiên sinh như em còn không biết, vậy làm sao mà chị biết được?
- Nhưng mà, chị không phải là... Hồ Tiên sao? Theo như em biết, Hồ Tiên là không gì không làm được nha?
- Có phải em xem phim truyền hình nhiều quá nên bị lậm không? Ai nói cho em Hồ Tiên không gì làm không được? Đừng quên, chị dù sao cũng chỉ là một con Hồ Tiên mới hơn năm trăm tuổi, người ta còn nhỏ mà....
Nói xong, nàng lại ưỡn cao ngực về phía tôi, tôi không biết phải nói gì, liền kích cỡ 34D của cô mà còn nhỏ hả?
Nhìn nàng thờ ơ như không có chuyện gì, tôi chợt nghĩ ra một chuyện, nói với nàng:
- Nếu như chị cũng không rõ ràng, có dám cùng với em đi vào để khám phá chuyện bí ẩn trong đó hay không?
Nam Cung Phi Yến cau mày lại, thách thức nói:
- Chị chỉ sợ em không dám!
Được rồi, câu nói này của nàng đã chạm đến điểm mấu chốt trong lòng tôi, thực sự tôi cảm thấy hơi sợ hãi... Cho nên mới lôi kéo nàng đi cùng!
Nhưng tôi là đàn ông, tự nhiên không thể mất mặt được, vỗ vỗ bộ ngực nói:
- Vớ vẩn, em mà không dám sao? Ngày hôm nay có thể nói hai chúng ta không đánh nhau thì không quen biết, đến, trước hết mời chị đi vào...
Tôi chỉ vào phòng học kia nói, nàng quay đầu lại nhìn một chút, nhưng lại nhìn tôi mỉm cười trong im lặng, giống như nhìn thấu tâm tư của tôi, nhưng nàng không nói thẳng ra, mà hít một hơi thật sâu, rồi nói:
- Hừm, âm khí xung quanh đây thực sự rất nặng, vậy chị sẽ đi cùng với em đến đó, nếu như có thể bắt một tên tiểu quỷ nào đó chơi đùa, có vẻ cũng không tệ lắm.
Không thể không nói, lúc nàng hít hơi vào quả thật làm cho người ta cảm thấy choáng váng, tôi vừa ôm đầu chịu đựng, nàng đã quay người đi về hướng toàn nhà thực hành.
Tôi vội vàng ở phía sau hét lên:
- Này, chờ một lát đã rồi đi, sổ hộ khẩu...
Nàng quay người, mái tóc bồng bềnh tung bay, rồi nói:
- Là sổ hộ khẩu của em sao...
... Không quan tâm đó là sổ hộ khẩu hay là gì, tôi vội vàng thu thập một đống tài liệu chứng nhận cùng những bức ảnh đang nằm trên mặt đất, nhưng phát hiện được mình không có chỗ nào để cất, bởi vì chiếc áo của tôi bây giờ giống như áo của trưởng lão cái bang vậy.
Nam Cung Phi Yến cũng nhìn thấy tình huống này, xấu hổ đi tới, đưa tay ra, không biết từ nơi nào lấy ra một túi gấm nhỏ đầy màu sắc, giống như mấy chiếc túi vào dịp tết đoan ngọ, nàng nghiêm túc đem vật này đặt lên tay tôi rồi nói:
- Tiểu Thiên, chị sẽ cho em món bảo bối này, xem như đây là lời xin lỗi của chị, cũng coi như món quà ra mắt đối với em, túi này gọi là túi như ý, có thể chứa đựng rất nhiều thứ, sử dụng cũng khá đơn giản, chỉ cần em nghĩ đến nó, như ý tùy tâm. Có được cái này, em không cần phải lo lắng sau này đi ra ngoài không có chỗ để bỏ đồ vật.
Cái gì, túi như ý? Đây là một món bảo bối tốt a, tôi cảm thấy khá hưng phấn, đem hết những tài liệu chứng nhận cùng với đống hình ảnh đặt vào miệng túi, vận dụng tâm niệm một chút, trên tay liền trống không, lại vận dụng tâm niệm lần nữa, trên tay tôi đã xuất hiện lại cuốn sổ hộ khẩu...
- Nhưng nếu chị cho em, thì chị lấy gì mà sử dụng?
Tôi không thể không hỏi.
- Không sao cả, chị biết pháp thuật mà, có thể không cần phải sử dụng những vật ngoài thân như thế, hơi nữa chị còn có ở nhà đó, nên em không cần lo lắng.
Nam Cung Phi Yến ra vẻ không sao cả, vẫy vẫy tay, nói nó chẳng quan trọng, lúc này tôi mới yên lòng, đem túi như ý này treo ở bên hông, đồng thời cùng nàng đi về hướng toàn nhà thực hành bên kia.
Thực ra, trong kế hoạch của tôi, cũng không có một bước này, lúc này vừa ở trong ký túc xá, tôi tính ngày mai tìm một số người quen thuộc ngôi trường này, cố gắng hỏi thăm một ít tin tức về căn phòng học bị đóng kín, thường nói biết người biết ta mới có thể thắng lợi, nhưng tôi chưa kịp hành động gì thì bị Nam Cung Phi Yến tới quấy nhiễu, nhưng giờ đúng may mắn, nếu hiện tại có nàng đứng cùng chiến tuyến, hơn nữa nàng còn là một hồ ly tinh có đạo hạnh cao thâm, có nàng đi cùng tôi đến điều tra căn phòng ma quái kia, tôi còn cần phải sợ cọng lông gì?
Chẳng mấy chốc, hai chúng tôi đều đã đứng ở phía trước cửa tòa nhà thực hành, khu vực xung quanh tối thui, cửa sổ lầu hai đã đóng chặt, hôm nay tuy rằng không thấy thân ảnh của con quỷ xuất hiện, nhưng chúng tôi đi lên đó bằng cách nào?
Cửa lớn của tòa nhà thực hành sớm đã bị khóa lại, tuy rằng điều này không làm khó được Nam Cung Phi Yến, nhưng tôi cũng không muốn gióng trống khua chiêng, bị người khác phát hiện thì không tốt, cứ lặng lẽ vào thì hơn, không cần bắn súng, nếu có thể ở trong tình huống không gây kinh động bất kỳ người nào, lẻn vào bên trong phòng học này và tìm hiểu chân tướng của mọi chuyện, vậy thì tốt đẹp nhất.
Chờ sau khi tôi đã điều tra được chuyện này, bước tiếp theo, tôi sẽ đi điều tra cô gái làm người mẫu vẽ kia, sau đó tìm hiểu từng chút, vạch lá tìm sâu, tìm ra chân tướng...
- Này, em đang nghĩ gì thế, đi lên đi!
Nam Cung Phi Yến đột nhiên gián đoạn suy nghĩ của tôi, tôi ngẩn đầu nhìn lên phía trên, có chút khó khăn nói:
- Có vẻ như... hơi cao một tí a...
Nam Cung Phi Yến kinh ngạc nhìn tôi:
- Không phải vậy chứ, đây chỉ là lầu hai thôi đó, không phải em chỉ cần nhảy một bước là lên được sao?
Tôi ăn thành thật nói với nàng:
- Em xin chị, chị đang nói ngược lại đó, em có thể nhảy xuống từ lầu hai, nhưng nếu nhảy lên thì...
Nàng nhìn tôi chằm chằm, không thể tin được mở miệng:
- Thực sự khó tưởng tượng được, em có phải là cháu trai ruột của ông nội không thế?
- Híc, chị nói gì vậy, dĩ nhiên em là...
- Nhưng ông nội của em năm đó cũng không lớn hơn em bây giờ bao nhiêu, lúc ngài ấy chiến đấu với con mãng xà tinh kia, chị đã ở một bên, được tận mắt chứng kiến, giống như đại triển thần uy, thân thủ ngài siêu phàm, nhất là lúc cầm đại đao trong tay, trực tiếp chém đứt đầu của con mãng xà tinh, hay lúc lấy ra nội đan, quả thực đều rất tuyệt vời, nếu như em là một truyền nhân của Hàn gia, làm sao ngay cả lầu hai cũng nhảy lên không nổi?
Vừa nghe nàng nói như thế, tôi quá đỗi ngạc nhiên, thì ra ông nội năm đó mạnh mẽ như vậy? Nam Cung Phi Yến hỏi cũng có đạo lý, tại sao ông nội của tôi lúc cỡ tuổi tôi bây giờ đã mạnh như vậy, mà sao tôi lại yếu như thế?
Nhưng tôi muốn nói làm sao mà nàng biết được, ông nội một lòng muốn phá giải nguyền rủa của gia tộc Hàn gia, lúc tôi còn bé đâu có dạy tôi bất cứ thứ gì, chỉ khi xảy ra chuyện lúc tôi mười mấy tuổi, ông mới bắt đầu để tôi luyện viết chữ cùng xem tranh, dạy cho tôi điều huyền bí của cấm pháp Hàn gia.
Nhưng mà việc luyện viết chữ với xem tranh đâu có luyện ra khinh công đâu!
Bối rối trong một lúc, tôi chỉ đánh nói với nàng:
- Ai, chị không biết đâu, ông nội chỉ dạy cho em cách vận dụng thuật pháp của Hàn gia, mấy cái khác chưa kịp dạy...
Sắc mặt nàng thay đổi, vội hỏi:
- Làm sao, không lẽ ông nội của em đã không còn?
Tôi cười khổ nói:
- Nói cho đúng, em cũng không rõ ràng, nhưng ông nội thực sự không dạy em quá nhiều điều, mọi thứ đều do bản thân em chậm rãi lĩnh ngộ, nếu không chị cho rằng thuật pháp giam giữ của chị nhốt được em lại hay sao?
Nam Cung Phi Yến khẽ thở dài, cũng không hỏi nữa, chỉ lắc đầu nói:
- Chị biết sinh mệnh của loài người các em thường ngắn ngủi, lại vô cùng yếu ớt, mấy chục năm qua, chị vẫn muốn xuống núi để báo ơn, không nghĩ rằng đã không còn cơ hội nữa, được rồi, nếu chị đã gặp được em, vậy đó là duyên phận, sau này dù cho em muốn làm gì, chị đều se giúp đỡ em, đến đây, em nắm lấy tay của chị, chị sẽ đưa em lên đó.
Nàng vừa nói xong những lời này, tôi cũng có chút cảm động, đồng thời trong lòng cũng cảm thấy rất cao hứng, vì vậy nên tôi đưa tay ra theo bản năng, nắm lấy tay của nàng.
Thật mềm, thật trơn...
Tôi mới vừa nghĩ tới đây, thân thể đột nhiên bay lên không trung, bên tai xẹt qua một cơn gió, cảm thấy hoa mắt, chỉ nghe được âm thanh của tiếng mở cửa sổ, lát sau hai chân liền rơi xuống đất, tôi nhìn xung quanh một chút, chỉ thấy toàn một màu đen, chỉ mơ hồ nhìn thấy được ở góc tường có một đống bàn học cũ chất chồng lên nhau cùng một đống đồ vật lung tung, ở trên bảng đen còn có vài dòng chữ nguệch ngoạc còn chưa xóa...
Tôi thực sự đã bước vào được căn phòng bị quỷ ám kia.
Nhưng khi tôi quay đầu nhìn lại, đột nhiên bị dọa hết hồn, Nam Cung Phi Yến không có cùng vào đây với tôi!
Hơn nữa, cánh cửa sổ đằng sau đã bị đóng lại....
Chị ơi, chị muốn làm cái gì đây? !


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất