Cấm Kỵ Sư

Chương 55: Nữ Quỷ Trong Phòng Học

Chương 55: Nữ Quỷ Trong Phòng Học


- Này, chị ở đâu rồi? Đừng có nghịch nữa....
Trong căn phòng tối đen, lạnh lẽo thấu xương, tôi sợ hãi đến nổi run rẩy cả người, mở miệng nói trong không khí, tôi nghĩ nàng phải ở ngay bên cạnh tôi, chỉ muốn đùa với tôi một chút.
Tuy nhiên, không ai đáp lại.
- Chị mau ra đây đi, đừng trốn nữa, em biết chị đang ở đây...
Tôi lại hô lớn, những tiếng vang vọng truyền đến, nhưng mà trong căn phòng này vẫn không có ai đáp lại, tôi nhìn xung quanh, chỉ thấy được ở góc tường có một đống bàn ghế mờ ảo, nhìn qua trông giống như một đám quỷ đang nhe nanh múa vuốt.
Tôi không thể không nuốt ngụm nước bọt, chết tiệt, Nam Cung Phi Yến, cô rốt cuộc muốn làm cái quái gì đây?
Không đúng, tôi đột nhiên nhớ lại những lời mà nàng nói khi nãy, “chị sẽ đưa em lên”, mà không phải là “chị sẽ mang em lên”, xong rồi, lần nãy bị nàng cho hố rồi.
Tôi lùi về phía sau, phòng học này yên tĩnh đến dọa người, lạnh lẽo không chịu nổi, tôi đột nhiên nhớ tới việc xảy ra sáng nay, có một con mắt ẩn dấu phía sau cánh cửa...
- Chị rốt cuộc có chịu đi ra hay không? Nghe lời em, mau ra đây ngay đi, đừng đùa nữa có được hay không....
Tôi hét lớn về phía cửa sổ và nghĩ, nếu như Nam Cung Phi Yến thực sự không có mặt ở đây, tôi liền xuống kiếm nàng tính sổ, đùa kiểu gì thế, đem tôi một người ném vào phòng học ma quỷ này, ý định chơi tôi đúng hay không?
- Tôi ở đây...
Một giọng nói bỗng nhiên truyền đến từ phía sau lưng, tôi hơi sững sờ một chút nhưng rất vui vẻ, cô nàng Nam Cung Phi Yến này, hóa ra ở ngay phía sau tôi, còn muốn hù dọa tôi?
Tôi tháo rèm cửa sổ ra, nói giọng âm u:
- Em đúng là bị chị dọa sợ rồi... A!
Đứng ở phía sau rèm cửa sổ, không phải là Nam Cung Phi Yến, mà là một cô gái xa lạ có một mái tóc dài rối tung, nàng bận một bộ váy trắng, đột nhiên gió lạnh nổi lên, mái tóc này tung bay, lộ ra một con mắt trắng bệch, đang nhìn chằm chằm vào tôi!
Tôi hoảng hồn hét lớn, vội vàng lui về phía sau mấy bước, cô nàng này đã đứng sau lưng tôi vào lúc nào? !
Lập tức nhiệt độ xung quanh hạ thấp rất nhiều, gió lạnh xuyên vào da thịt, tôi lạnh run rẩy, nhưng nhìn về cánh cửa sổ phía trước đã bị nàng chặn lại, cửa chính của phòng học thì đã bị khóa, muốn chạy, phỏng chừng cũng chạy không thoát.
Tôi cố gắng lấy lại bĩnh tĩnh, cẩn thận quan sát nữ quỷ này, chỉ thấy hình tượng này của nàng, cùng nữ quỷ của ngày hôm đó rất giống nhau, tuy nhiên, ngày hôm đó chính là người giấy, vậy ngày hôm nay chính là gì đây?
Trong lòng vừa nghĩ, tôi vừa lặng lẽ đem nhẫn huyết ngọc đeo lên ngón tay giữa, bởi vì tôi đột nhiên cảm thấy được, đeo như thế này đánh nhau, thì sử dụng cây kim nhọn mặt trên của chiếc nhẫn càng hiệu quả, sau đó, lấy ra hai tấm phù chú có chữ Trấn, Khu.
- Cô là ai, tại sao lại ở đây?
Tôi cố giữ lấy bình tĩnh và cố gắng giữ cho giọng nói của mình không run rẩy.
Nữ quỷ này nhìn chằm chằm vào tôi, cũng không thấy nàng mở miệng, đã có âm thanh mờ mờ ảo ảo phát ra.
- Anh là ai, tại sao anh lại ở đây?
Nàng lại bắt chước lời nói của tôi? Được rồi, trước tiên nói cho nàng!
Giọng nói của tôi hơi từ tốn:
- Tôi đến đây để trợ giúp cho cô, không biết cô đã ở nơi này bao lâu, có oan khuất gì, hoặc là tâm nguyện gì chưa hoàn thành, cô cũng có thể nói hết với tôi, tôi sẽ tận lực giúp đỡ cô.
Nữ quỷ nhìn tôi một lát mà không nói gì, một lúc sau mới yếu ớt nói:
- Không có tác dụng, tôi bị giam cầm ở đây, cơ bản là không thể nào rời đi nơi này.
Nàng không thể nào rời đi? Nếu như vậy, nàng là chân thân của nữ quỷ ở nơi này, mà không phải nữ quỷ bằng giấy kia?
Hơn nữa, nhìn dáng dấp của nàng, dường như cũng không muốn hại người, mà giống như một phạm nhân đang bị giam cầm.
Tôi dần dần bình tĩnh lại một chút, chỉ đơn giản xem nàng là một người bạn, cùng với nàng nói chuyện như người một nhà.
- Thực ra không dám giấu giếm, tôi là một cấm kỵ sư, nếu như đã có người nào đó ác ý giam cô ở đây, điều đó vừa vặn nằm trong phạm vi chức trách của tôi, tôi nhất định phải cứu cô ra ngoài, trợ giúp cho cô sớm vào vòng luân hồi, bây giờ, cô không cần kiêng kỵ gì cả, chỉ cần nói cho tôi biết tình huống của cô là gì, hãy yên tâm, tôi là một người tốt, tôi sẵn lòng làm bạn của cô...
- Người tốt sao? Bạn bè sao...
Nàng lẩm bẩm một câu, nhưng đột nhiêm nở nụ cười thê lương,
- Nếu không phải vì bạn bè, tôi làm sao lại có thể bị kẹt ở chỗ này, người đời ai cũng tự nói mình là người tốt, nhưng lại có mấy người chân thành, tôi không tin, tôi không tin gì hết, anh cũng chỉ là một người ác ôn, không có lòng tốt đối với tôi, muốn lừa tôi đi ra ngoài, tôi không tin anh, tôi không tin...
Nàng đột nhiên phát điên lên, bên trong phòng học gió điên cuồng gào thét, ầm một phát, cửa sổ đóng sầm lại, rèm cửa cũng vang lên âm thanh ào ào, và chiếc váy của nàng phần phật bay lượn trong gió, khí tức trên người lập tức trở nên hung tàn.
Tuy nhiên, khi mái tóc dài của nàng tung bay, ngay lúc đó tôi đã thấy được một cảnh tượng khó tin.
Trên khuôn mặt của nàng chỉ có một con mắt, không có bất kỳ các bộ phận nào khác!
Tôi chấn động trong lòng, gần như theo bản năng muốn kích hoạt Pháp Quyết Chữ Trấn, đồ chơi này quá mức khủng bố, lần trước nữ quỷ ở tầng thượng là không có ngũ quan, toàn bộ khuôn mặt giống y như trứng vịt, nữ quỷ lần này, tuy nhìn chỉ có một con mắt, nhưng nhìn qua còn khủng khiếp hơn mấy phần.
Lẽ nào cô ấy cũng là người giấy sao?
Tôi hơi do dự, chiếc váy của nàng liền nhanh chóng đổi màu vào lúc này, khi nãy còn màu trắng, bây giờ chỉ chớp mắt đã biến thành nửa trắng nửa vàng, hơn nữa nó còn tiếp tục thay đổi.
Không được rồi, tôi không thể ngờ rằng cô ấy còn là một hoàng y nữ quỷ, lẽ nào câu nói vừa rồi của tôi đã gây kích thích đến nàng sao? Bạn biết đấy, loại nữ quỷ bị giam cầm thông thường đều có oán khí rất nặng, nhưng vừa nãy tôi cũng không có biểu hiện gì e ngại với nàng, vì thế nên nàng mới bằng lòng nói cùng tôi vài lời, hơn nữa khi nãy chiếc váy của nàng còn màu trắng.
Nhưng bây giờ nàng lại muốn chơi biến thân kiểu kinh khủng như vậy, điều này thể hiện rõ nàng đang rất giận dữ, nếu như không kịp thời ra tay, sẽ khó đối phó hơn rất nhiều!
Tôi không nói bất kỳ điều gì, tôi lấy ra Pháp Quyết Chữ Trấn, nhảy một bước tới gần cô ấy, trong đầu sớm đã đem cái con hồ ly tinh Nam Cung Phi Yến không đáng tin cậy kia ném qua một bên rồi, vào giờ phút này, ca phải chiến đấu hiên ngang một mình.
- Đùng!
Một tiếng vang rất to truyền đến, Pháp Quyết Chữ Trấn của tôi đã đánh tới, nhưng nàng không có phản ứng chút nào, vẻ mặt càng lúc càng dữ tợn, tôi nhìn kỹ lại, cái đệch! Hóa ra không biết khi nào có nửa chiếc ghế đã bay qua bên cạnh nữ quỷ, che chắn phía trước của nàng, tôi không đập trúng nữ quỷ, mà đập trúng cái ghế kia.
Nàng liền hướng về tôi lộ ra một nụ cười kinh khủng, đương nhiên, khuôn mặt của nàng chỉ có một con mắt, tôi hoàn toàn không nhìn ra được vẻ mặt của nàng, nụ cười kia, chỉ từ trong miệng của nàng phát ra mà thôi, ặc, không đúng, nàng ngay cả cái miệng cũng không có, vậy thanh âm kia phát ra từ đâu?
Không thể trách tôi vào lúc ngàn cân treo sợi tóc này suy nghĩ lung tung, thực sự dáng dấp của nàng quá tiêu hồn, nhưng tôi chỉ sững sờ trong chốc lát, nàng liền quơ tay một cái, cái ghế khi nãy liền bay thẳng về hướng của tôi.
Nhìn thấy nó liền muốn phang lên đầu của tôi, trong lúc nguy hiểm này, tôi bỗng nhiên khom người xuống, miễn cưỡng né tránh, nhưng sau đó lại một chiếc ghế khác bay tới, tôi lại lùi về phía sau lần nữa, né qua đòn đánh này, sau đó ngẩng đầu nhìn lên, không thể không cảm thấy chóng mặt.
Chỉ thấy nữ quỷ này giơ hay tay lên ngang người, một đống bàn ghế trong góc tường phòng học, cùng với đống đồ vật lung tung bay hết lên không trung, che ở phía trước người của nàng, tiếp theo hai tay nàng vung xuống, cái đống lung ta lung tung kia... Tất cả đều nhắm thẳng về phía tôi mà bay tới.
Mẹ nó, nữ quỷ này còn biết cả thuật pháp nữa, tôi nắm tay lại, cầm chặt hai phù chú kia, trợn mắt há mồm nhìn xem tình huống này, cái thứ này làm sao phá được?
Ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách...
Nhưng bây giờ biết chạy đi đâu a? Xung quanh đều đã đóng kín hết, bất đắc dĩ, tôi chỉ còn biết hai tay ôm đầu, chạy vòng quanh phòng học này. Một đống bàn ghế mục nát cùng với một đống đồ vật lung tung kia như giương nanh múa vuốt rượt theo phía sau, tôi chạy tới chỗ nào, chúng nó liền đuổi theo tới chỗ đó, xem bộ dạng như không đập chết tôi thì không bỏ qua.
Ông trời ơi, mặc dù khi còn nhỏ con có thói quen thích vẽ bậy lên bàn ghế, nhưng cũng không đến nỗi phải trừng phạt con thế chứ?
Vào lúc này, tôi đột nhiên nhớ tới chiếc chổi quét nhà kia....
Hơn nữa tôi còn rất thông minh, bị rượt chạy hết nửa vòng, tôi liền chú ý đến một chỗ tốt, đó chính là bục giảng gần tấm bảng đen ở phía trước!
Nhảy một bước dài qua đó, tôi đã đến được bục giảng, sau đó ôm đầu ngồi xổm xuống, một đống bàn ghế bay lượn trên không kia đều đập tới, chỉ nghe âm thanh ầm ầm đùng đùng không ngừng vang lên bên tai, nhưng hầu hết đều đập đến trên bục giảng cùng bảng đen, vị trí của tôi núp rất tốt, sau khi một thời gian đập phá ầm ĩ, tôi không bị tổn hại gì, nhưng lại bị một cây lau nhà chọc vài lần vào người.
Nhưng đây cũng không phải là cái đầu tiên, tôi nhanh chóng phát hiện được, đống bàn ghế kia sau đi đập phá xong lập tức tự động bay lên không trung, cùng tập hợp lại một chỗ, rồi sau đó xếp thành hàng bay về phía tôi, tôi cảm thấy cạn lời, đây là xem tôi làm bia ngắm sống sao?
Sau một đợt tấn công dữ dội khác, bục giảng gần như đã đổ xuống, nhưng tôi vẫn níu giữ nó lại được, mém tí nữa thì tôi cũng té xuống, bỗng nhiên, một thứ đồ vật đen thùi lùi rơi xuống ngay chân của tôi.
Tôi cúi đầu nhìn xuống, trong đầu lập tức có chủ ý, cái đồ lau bảng này có thể được dùng làm ám khí!
Tôi vội vàng cầm lấy đồ lau bảng, thừa dịp đợt tấn công kế tiếp còn chưa tới, nhanh chóng lấy ra nhẫn huyết ngọc đâm thủng ngón giữa, máu tươi chảy ra, ngón tay của tôi hơi run rẩy, một chữ “Phá” đỏ như máu cuối cùng cũng đã viết xong.
Hà hà, chữ phá này có pháp quyết khác hẳn với hai chữ kia, chính là chữ trấn cùng chữ khu, không gặp được âm linh không có tác dụng, nhưng năm đó, ông nội đã dùng pháp quyết chữ phá này để nổ tung cả hang núi, uy lực kia tôi đã tận mắt chứng kiến.
Cần lấy đồ lau bảng, tôi cong tay lấy đà, ném cái vèo đi ra ngoài, sau đó nhanh chóng chui phía sau bục giảng trốn một chút, nghĩ thầm, lần này cô đừng hòng đắc chí!
Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, tôi cầm lấy đồ lau bảng này ném ra ngoài như ném lựu đạn, trong tai liền nghe được một tiếng nổ vang ầm ầm, uy lực của Pháp Quyết Chữ Phá được thể hiện ra, sau đó một trận âm thanh ầm ầm, đùng dùng vang lên, hiển nhiên, tôi đã thành công!
Tôi nhảy lên, nhìn cho kỹ hơn, đống bàn ghế còn bay vèo vèo vào lúc nãy, bây giờ đã hóa thành một đống mảnh vỡ, nằm lung tung trên mặt đất, mà nữ quỷ đầy vẻ hung tợn kia, cũng bị cảnh tượng trước mắt làm cho chấn động, tuy rằng chỉ có một con mắt, không thấy được bộ dáng kinh ngạc của nàng, nhưng ánh mắt kia của nàng cũng đã thành thật hơn rất nhiều.
Đùa giỡn, ông nội đã từng nói, Pháp Quyết Chữ Phá này chính là hàm nghĩa cao nhất của cấm pháp Hàn gia tầng thứ nhất, hơn nữa còn dung hợp những đặc điểm của Pháp Quyết Chữ Trấn cùng Pháp Quyết Chữ Khu, có thể nói chỉ cần Pháp Quyết Chữ Phá vừa ra, yêu quỷ đều phục, tôi không tin, một con tiểu nữ quỷ trong phòng học tồi tàn này, có thể không sợ hãi?
Tuy nhiên, Pháp Quyết Chữ Phá này còn dùng máu của tôi, uy lực càng to lớn hơn, và vào lúc này tôi cảm thấy chóng mặt, có vẻ như vẫn không thể dễ dàng sử dụng những loại cấm pháp cao cấp như thế này.
Tôi từ từ đi tới, trong gió rét, quần áo bị phá nát trên người tôi cũng bay lượn phần phật, tôi cảm giác khí thế của mình không kém gì so với con nữ quỷ một mắt kia, liền ưỡn ngực, ngạo nghễ nói:
- Tôi không muốn làm tổn thương cô, bây giờ tôi nói cho cô lần nữa, cũng coi như là lần cuối, nếu như lúc này cô nói ra hết mọi chuyện, tôi vẫn sẽ trợ giúp cô, bằng không, đừng trách tôi không khách khí!
Nàng hơi do dự, dường như còn muốn động thủ, tôi cúi người xuống cầm lên đồ lau bảng bên trong đống đổ nát, nhìn vào đó một chút, sao đó nheo mắt nhìn nàng, nói:
- Như thế nào, không phục sao?
Kỳ thực khi dùng xong Pháp Quyết Chữ Phá, phỏng chừng tôi cũng không đủ khả năng để có thể nhanh chóng viết ra một từ phá nữa, lúc này hoàn toàn chỉ hù dọa nàng, cái đồ lau bảng giờ đây, đối với tôi mà nói, thực ra không bằng một cục gạch....
- Ai.....
Nàng thở dài một tiếng, gió ở xung quanh bất ngờ ngừng lại, cửa sổ cũng mở ra, rèm cửa cũng nằm im, bộ váy của nàng lập tức trở về màu trắng, tóc dài cũng chậm rãi rơi xuống, khôi phục lại dáng vẻ khi nãy.
Mọi thứ đều bình tĩnh, tôi lặng lẽ nhìn nàng, nhưng không nói gì, nàng lặng yên cúi đầu, cũng không nói gì cả.
Một lát sau, nàng đột nhiên ngẩng đầu lên và nhìn tôi bằng con mắt duy nhất của nàng, nói:
- Tôi thực sự có thể tin tưởng được anh sao?


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất