Chương 57: Cô Gái Kia Là Ai
Có người đang đến?
Lúc đầu tôi còn tưởng rằng Nam Cung Phi Yến xuất hiện, nhưng trong phòng học không có bất kỳ động tĩnh gì, nghiêng tai lắng nghe, trong hành lang truyền đến một tiếng bước chân mơ hồ.
Vào thời gian này, tòa nhà thực hành đã sớm đóng cửa từ lâu, tiếng bước chân này từ đâu ra?
Ánh mắt của Lam Ninh thay đổi, tiếng bước chân kia rất nhẹ nhàng, rất chậm chạp, giống như đang đi tản bộ, nhưng mỗi bước đi đều giống như đang đạp ở trong tâm trí người khác, làm cho người ta không tự chủ được cảm thấy căng thẳng.
- Hắn đến rồi...
Lam Ninh khẽ run rẩy.
Hắn đến rồi? Hắn là ai?
Tôi chậm rãi nắm chặt nắm đấm, xuất hiện ở nơi này vào đêm khuya, nói chung sẽ không là thứ gì tốt.
Tiếng bước chân kia càng ngày càng gần, chẳng mấy chốc đã gần đi tới trước cửa, nhưng càng đi tới gần càng chậm rãi, giống như đang thăm dò điều gì đó, đột nhiên ngừng lại.
Tôi đã thiếu kiên nhẫn, rón ra rón rén đi tới trước cửa và nhìn qua khe hở của tờ báo bị tôi xé rách vào hồi sáng.
Trong hành lang, tối om, bởi vì góc độ hạn chế, tôi không thể nhìn được xa lắm, chỉ mơ hồ thấy được một bóng người đang đứng ở nơi đó, dường như đang do dự điều gì.
Tôi đã quyết tâm, ngày hôm nay, mặc kệ ngươi là ma hay là quỷ, là yêu quái hay là thần thánh phương nào, tôi cũng muốn xem rõ ngươi là ai!
Ở trong bóng tối đợi một thời gian dài, tôi đã thích ứng được với bóng tối, lập tức mở to hai mắt nhìn chằm chằm...
Tôi thấy được thân ảnh của người này đang ẩn nấp trong bóng tối, chỉ có thể xem vóc dáng bên ngoài, nhưng dường như đó là một người có tóc dài.
Lẽ nào... Là một nữ nhân sao?
Tuy nhiên, chưa đợi tôi nhìn thấy rõ, người đang ẩn nấp trong bóng tôi giống như đã phát hiện được tôi, lập tức quay người chạy đi.
Lần này tôi đã thấy rõ ràng, người này xác thực là một người phụ nữ!
Tôi vội vàng đuổi theo, nhưng cánh cửa chính đã bị khóa ở bên ngoài, tôi lắc mạnh hai lần nhưng không có tác dụng, đành phải từ bỏ, nghe được tiếng bước chân kia dần dần đi xa, trong phút chốc, đã biến mất ở trong hành lang.
Tôi cau mày, quay đầu nhìn Lam Ninh một chút, nàng cũng có dáng vẻ kinh hồn chưa định, tôi lấy lại bình tĩnh, đi tới hỏi nàng:
- Cô gái khi nãy là ai? Cô ta tới đây làm cái gì? Cô ấy thường xuyên đến đây sao?
Lam Ninh nói năng hơi có chút lôn xộn:
- Tôi không biết nàng là ai, nàng, nàng rất đáng sợ, nàng có một pháp khí, thường xuyên đến đây tìm tôi, tôi, hồn phách của tôi, chính là bị nàng...
Đang nói chuyện, nàng đột nhiên xốc chiếc váy trắng của mình lên, trong lòng tôi hơi hoảng, nhưng định thần nhìn lại thì thấy sửng sốt, bởi vì dưới váy của nàng trốn trơn, dĩ nhiên không có đôi chân.
Tôi chỉ biết rằng quỷ hồn thường không có chân, nên tôi không biết liệu nàng có chân hay không, nhưng khi tôi nhìn thấy vẻ mặt đầy thương tâm của nàng, tôi cũng đã rõ, không phải quỷ hồn không có chân, mà chân của nàng đã biến mất.
Không chỉ như vậy, ngũ quan trên gương mặt nàng cũng không đầy đủ, tất cả những điều này, e rằng hồn phách của nàng bị người đang khống chế kia tạo thành.
Nàng bi ai nói:
- Nếu điều này cứ tiếp tục như vậy, chẳng bao lâu sau tôi sẽ hoàn toàn biến mất, nếu không phải ngày hôm nay anh có mặt ở đây, e rằng con mắt này của tôi cũng không thể giữ lại được.
Không biết vì sao, sau khi nghe được lời này của nàng, tôi lập tức phẫn nộ, trước đây chỉ nghe nói về bọn chuyên buôn nội tạng người, làm thế nào cả quỷ hồn đều không buông tha?
Tên hung thủ trong bóng tối này, cũng quá mức độc ác, nhưng mà, bộ phận của quỷ hồn có ích lợi gì?
Tôi không thể nào hiểu được, nhưng vào lúc này tôi đã đưa ra quyết định, tôi muốn đem việc này điều tra tới cùng, coi như không thể cứu được những bộ phận hồn phách của Lam Ninh, ít nhất tôi cũng không thể để cho nàng tiếp tục chịu đau khổ!
Nghĩ tới đây, tôi vội vàng nói với nàng:
- Lam Ninh, cô cứ yên tâm, tôi đã đáp ứng với cô, nhất định sẽ làm được, tôi cùng những người hại cô không giống nhau, bây giờ tôi đi ra ngoài truy bắt người kia, nếu như tình huống của cô ở nơi này thế nào, liền hét lớn tên của tôi biết.
Không đợi nàng kịp trả lời, tôi đạp một cước mở ra cửa sổ và nhìn xuống vị trí bên dưới, chuẩn bị nhảy ra ngoài.
Hừ, lầu hai mà thôi, tôi dậm chân một phát liền nhảy xuống...
Sau khi hai chân chạm đất, tôi nhìn xung quanh đây một chút, nhưng không thấy hình bóng của Nam Cung Phi Yến, trong lòng rất khó chịu, nhưng trong đầu đột nhiên lóe lên một ý nghĩ, người vừa mới khi nãy, sẽ không phải là Nam Cung Phi Yến chứ?
Tôi nhanh chóng chạy đến trước cửa chính của toàn nhà thực hành, cửa lớn này đã bị khóa, nếu như có người ra vào, tự nhiên sẽ có dấu vết, nói không chừng tôi còn có thể ngăn chặn được người kia!
Tôi chạy như một làn khói, nhanh chóng đền gần cánh cửa, nhưng khi tôi nhìn vào, cánh cửa này vẫn còn bị khóa, hơn nữa được khóa từ bên ngoài, dùng một loại khóa xích rất dày.
Nếu như thế, có vẻ như không có ai có thể ra vào được, tôi lắc khóa xích kia, vẫn còn khóa, mở cánh cửa ra một chút, cũng không thể mở ra.
Tôi nhìn khoảng cách từ lầu hai đến nơi này, nếu như bình thường, người kia nên chạy tới nơi này trước tôi, nhưng cánh cửa này cũng không có dấu vết có người ra vào, xung quanh cũng không có bóng người, lẽ nào tôi đoán sai rồi, người này, thực ra không phải là con người?
Tôi lại nghĩ tới Nam Cung Phi Yến một lần nữa, vừa này nàng mất tích rất bí ẩn, rất khả nghi, thậm chí những gì mà nàng nói với tôi lúc nãy, tôi cũng bắt đầu cảm thấy nghi ngờ, nhưng mà, nếu như nói nàng là người bí ẩn kia, thì tại sao lại muốn ném tôi trong phòng học đây? Là muốn cho Lam Ninh giết chết tôi, hay muốn mượn tay của tôi để diệt trừ Lam Ninh?
Hiện tại chuyện này còn rất nhiều chỗ khó hiểu, tôi nhìn cửa chính đen ngòm của tòa nhà thực hành, trên người có chút ớn lạnh, lui lại mấy bước, nhìn xung quanh một lần nữa, đột nhiên cảm thấy xung quanh mình chỉ có bóng đêm tăm tối, chính mình lại cô đơn và bất lực.
Tôi chậm rãi thở dài, nhưng tôi đột nhiên nghĩ tới, nếu người này không đi ra ngoài, chẳng lẽ còn ở bên trong sao? Chờ sau khi tôi rời đi, lại bắt đầu hành hạ Lam Ninh?
Vừa nghĩ tới đây, tôi vội vã quay trở lại nơi đó, lúc tới được dưới lầu, tôi nhìn lên phía trên, không có bất kỳ động tĩnh gì, nhưng mà, tôi nghĩ đến một vấn đề rất trọng yếu, tôi nhảy xuống rất dễ dàng, nhưng bây giờ làm sao lên đó được?
Nếu không, thử leo đường ống nước lên? Nhưng khoảng cách hai bên khá xa, tôi có thể không nhảy qua đó được. Cái tòa nhà chết tiệt này, tôi không biết ai thiết kế ra nó, khoảng cách giữa các tầng cũng cao hơn bình thường, có điều nghĩ lại cũng đúng, lớp học mà, đâu có giống như mấy tòa nhà chung cư.
Tôi đang ước lượng xem khoảng cách hai bên, xem thử mình có thể nhảy qua đó được hay không, đột nhiên phía sau truyền đến một tiếng cười to.
Tôi quay đầu lại theo bản năng, thấy được Nam Cung Phi Yến, không biết khi nào nàng đã đứng ở phía sau lưng tôi, còn cười ngửa tới ngửa lui.
Tôi vừa thấy được nàng liền giận không có chỗ phát tiết, mắng:
- Chị không thấy ngại sao mà còn cười khả ố như vậy? Tình huống khi nãy là thế nào, sao lại đem em ném lên rồi chị lại chạy đâu mất?
Nam Cung Phi Yến nhún vai một cái, bĩu môi nói:
- Cho xin đi, vừa nãy chị đã nói rõ ràng rồi, là chị đưa em lên đó, chứ đâu phải là cùng mang em đi lên, lẽ nào em quên rồi sao?
Ặc, nàng đúng là có nói như vậy thật, tôi cảm thấy nghẹn lời, nàng lại hì hì nở nụ cười, nói:
- Bên cạnh đó, chỉ có một nữ quỷ mà thôi, nếu như em đối phó không được, vậy làm sao có thể là em trai ngoan của chị đây? Nhưng bây giờ em đã vượt qua thử thách rồi, đi, lần này chị mang em cùng tiến lên đó!
Nàng vừa dứt lời, cơ thể tôi lại bay lên không trung lần nữa, bên tai xẹt qua một cơn gió lớn, cảm thấy hoa mắt, sau một lúc thì hai chân đã chạm đất...
Bắt đầu nhìn chăm chú xung quanh một chút, tôi đã trở về lại phòng học khi nãy, khác với ban đầu, chính là đống bàn ghế cũ nát kia cùng đống đồ vật lung tung chồng chất ở góc tường, đã trở thành một đống mảnh vụn nằm lung tung trên mặt đất, tấm bảng đen cũng đã bị bung ra, bục giảng thì ngã trên mặt đất, tôi gãi gãi đầu, đống lung ta lung tung đang nằm trên đất này, nếu để cho Tất lão nhìn thấy, còn không bị tình cảnh trước mắt dọa sợ mà chết ngay tại chỗ sao?
Lam Ninh vẫn đứng yên tại chỗ như cũ, nhưng khi nhìn thấy tôi cùng với Nam Cung Phi Yến bỗng trở nên có chút luống cuống, đặc biệt là lúc nhìn vào Nam Cung Phi Yến, có chút lảng tránh, cũng không biết nàng nhìn thấy dáng vẻ Nam Cung Phi Yến, nên cảm thấy tự ti, mặc cảm, hay là nàng đối với tộc hồ tiên sợ hãi theo bản năng.
Nam Cung Phi Yến nhìn chúng tôi một lúc, mỉm cười và vẫy tay:
- Không có chuyện gì đâu, hai người cứ đàm luận chuyện của nhau đi, tôi không có xen mồm vào đâu, tôi chỉ tùy ý nhìn xung quanh một chút thôi.
Trong lòng tôi hơi động, nói với nàng:
- Vậy chị có thể đi tìm kiếm giúp em được hay không, khi nãy có một người trốn ở chỗ này, người kia chính là....
Không chờ tôi nói xong, Nam Cung Phi Yến liền tỏ ra thái độ xem thường, nhìn tôi một chút rồi nói:
- Liền bộ dạng của em mà đòi đi truy tung người ta, người ta đã chạy đi từ lâu ở mặt sau của tòa nhà rồi.
- A? Chạy rồi...
Tôi không thể không vỗ đầu mình một phát, làm sao tôi lại quên mất vụ này, tiến vào nơi này hơn nửa đêm, ai lại đi bằng cửa chính chứ, tùy tiện tìm một cửa sổ ở phòng học nào đó, có thể thoải mái ra vào, hơn nữa không phải mỗi phòng học đều có lan can bằng sắt hết.
Tôi âm thầm hối hận, mới vừa rôi mình không chịu chạy ra mặt sau để kiểm tra một phen, có điều hối hận cũng đã chậm, Lam Ninh bối rối nhìn tôi, tôi vừa nghĩ liền hỏi nàng:
- Thôi bỏ đi, bây giờ tôi hỏi cô, cô có từng thấy khuôn mặt thật của người kia chưa, làm sao cô quen được người đó?
Lam Ninh thở dài:
- Chuyện này đã xảy ra vào một năm trước...