Chương 56: Nữ Quỷ Lam Ninh
Tôi bóp bóp mũi của mình, nhìn vào đồ lau bảng trong tay, cười nói với nàng:
- Cô cảm thấy thế nào?
Nàng lại trầm mặc một lần nữa, lại một lúc sau, mới thở dài yếu ớt, nói:
- Thực ra, tôi đã ở nơi đây rất lâu rồi.
Tôi gật đầu nói:
- Điều này là tự nhiên, giờ hãy nói một chút đi, về cô là sinh viên của ngành nào, và vì nguyên nhân gì... Bị mắc kẹt ở chỗ này?
Nữ quỷ này lắc đầu nói:
- Tôi không phải là sinh viên ở nơi này, có lẽ tôi đã chết được hơn một trăm năm, chỉ vì khi trường học này được xây dựng lên, vừa vặn phá hoại ngôi mộ của tôi, cho nên tôi mới bồi hồi ở nơi này...
Ồ? Tôi cảm thấy kỳ quái, còn tưởng rằng nàng là một sinh viên bên trong ngôi trường này, không nghĩ tới nàng là một con quỷ năm xưa.
Tôi suy nghĩ một lúc rồi hỏi nàng:
- Vậy cô tên là gì, và tại sao cô lại chết?
Nàng thở dài nói:
- Tên của tôi là Lam Ninh, năm ấy mười tám tuổi vì nhiễm bệnh mà chết, chưa từng làm hại bất kỳ ai, nhưng lại bị những người kia hủy hoại ngôi mộ của tôi, làm cho tôi phải trôi dạt khắp nơi, cô độc không có chỗ nương tựa.
- Nếu như vậy thì cô ở trong trường học này cũng từng làm ầm ĩ một trận chứ?
Tôi suy đoán nói.
- Không, tôi không có. Mặc dù đã chết vẫn bị người phá hủy ngôi mộ, nhưng tôi vẫn chưa hại ai bao giờ. Chỉ là, tôi không có nơi nào để đi, chỉ có thể lang thang ở trong tòa nhà và quanh khuôn viên trường.
- Vậy chẳng phải sau này cô rất nhanh sẽ buồn chán sao? Vậy mỗi ngày cô thường làm gì?
Tôi hơi xúc động, đột nhiên muốn biết được sinh hoạt của một nữ quỷ như thế nào...
- Ban đầu, tôi rất buồn chán, nhưng theo thời gian trôi qua, tôi cảm thấy có thể nhìn mọi người sinh hoạt mỗi ngày cũng rất tốt. Nhưng, nhưng không ai có thể nhìn thấy được tôi, mặc dù vào tiết tự học buổi tối, tôi ở ngay bên cạnh bọn họ, nhưng từ xưa đến nay không ai có thể ngẩng đầu nhìn tôi một chút...
Tôi nghe xong mà sởn gai óc, hóa ra khi học sinh tham gia tiết tự học buổi tối, nữ quỷ này liền ở ngay bên cạnh nhìn.
Nữ quỷ Lam Ninh nói tiếp:
- Tháng ngày cô quạnh như vậy trải qua rất lâu, mãi cho đến một ngày kia, một nữ sinh đến ngôi trường này, nàng ấy có thể nhìn thấy tôi, hơn nữa, nàng cũng không hề sợ tôi...
Lam Ninh nói rằng vào lúc đó, nữ sinh kia ở lại phòng tự học rất muộn, mà nàng thì cứ như thường ngày, ở trong phòng học bay tới bay lui, còn tạo gió nổi lên, đem các trang sách lật liên tục, nàng nói như thế làm nàng cảm thấy rất thú vị.
Lúc đầu thì nữ sinh kia cũng không để ý, nhưng sau khi nàng quấy rối một lúc, nữ sinh kia mới bắt đầu không cao hứng ngẩng đầu lên nhìn Lam Ninh nói: Được rồi, bạn có xong chưa, làm cho người ta không thể học tập được gì cả.
Lúc đó Lam Ninh rất kinh ngạc, vì thế liền hỏi nữ sinh kia: Cô thấy được tôi?
Nữ sinh nhìn nàng và dần dần nở nụ cười, nói: Tôi đã nhìn thấy được bạn một thời gian rồi, bạn là một tiểu nữ quỷ rất nghịch ngợm.
Lam Ninh cảm thấy rất hạnh phúc, đây là người đầu tiên có thể nhìn thấy nàng, đồng thời còn là người không sợ nàng.
Nữ sinh kia tên là Tuyết, và sau đó, hai người, à không đúng, một người một quỷ, liền trở thành bạn tốt của nhau. Bất cứ khi nào tự học vào buổi tối, Lam Ninh sẽ ngồi xuống và lặng lẽ nhìn Tuyết đọc sách và viết chữ, đôi khi quấy rối cô ấy. Đợi sau khi các bạn học khác ra hết bên ngoài, hai nàng sẽ nói chuyện cùng nhau, có lúc đến trong sân trường rồi mới rời đi.
Ngày qua ngày, họ càng trở nên thân thiết hơn, và họ đã thực sự trở thành một người bạn tốt không có gì giấu nhau. Đôi khi, Lam Ninh sẽ kể cho cô ấy về cuộc sống cô đơn và lạnh lẽo trước đây của mình ở bên trong ngôi mộ, cô ấy cũng kể một số chuyện vui ở trong lớp cho Lam Ninh. Có lúc, Lam Ninh sẽ kể cho cô ấy những chuyện trong quá khứ, cô ấy sẽ nói với Lam Ninh về cuộc sống hiện tại của cô ấy, khi nói đến chỗ thú vị, cả hai sẽ cùng nhau cười to lên.
Tháng ngày tươi đẹp này trải qua hơn ba năm, nhưng đến một ngày kia, Tuyết tìm đến Lam Ninh, nói với nàng rằng mình đã đến lúc tốt nghiệp.
Đúng vậy, đã sắp tốt nghiệp đại học, và Tuyết sẽ mãi mãi rời đi nơi này, Lam Ninh rất hoang mang và rất sợ hãi, nàng năn nỉ cầu xin Tuyết đừng rời đi, vì nàng mà ở lại nơi này.
Nhưng điều này làm sao có khả năng? Người quỷ cách biệt, nàng nhất định phải ở mãi nơi này cho đến lúc trời đất già đi, ở đây cho đến khi hồn phi phách tán, mà Tuyết sẽ bắt đầu một cuộc sống mới, một tương lai tốt đẹp đang đợi cô ấy, khung cảnh núi non tuyệt đẹp đang đợi cô ấy, lưu lại nơi đây, đùa gì thế?
Lam Ninh không cách nào có thể giữ Tuyết ở lại, nàng thậm chí nói rằng mình muốn rời đi nơi này cùng với Tuyết, chỉ cần sống cùng nhau là được, thực sự nàng không muốn trải qua cuộc sống cô đơn lạnh lẽo như trước kia, tuy rằng gốc rễ nàng ở nơi này, ngôi mộ của nàng nằm ở đây, nếu như nàng rời khỏi, không bao lâu sau hồn phách của nàng sẽ tiêu tán trong không khí, cho dù như vậy, nàng vẫn cam tâm tình nguyện.
Tuy nhiên, Tuyết không hề muốn như thế.
Cô ấy muốn rời đi để bắt đầu một cuộc sống mới, làm thế nào có thể mang theo một con quỷ bên cạnh mình?
Trong ba năm này, đây chỉ là một loại sinh hoạt bình thường đối với cô ấy, bởi vì từ nhỏ cô ấy đã nhìn thấy được quỷ, nên tự nhiên không lạ gì đối với một con quỷ, xưa nay cũng không hề sợ hãi, hiếm khi nào cô ấy thấy được trong ngôi trường này có một con quỷ rất biết nghe lời, cô ấy chỉ cho rằng đây là một trò tiêu khiển với mình mà đối xử, bạn tốt sao? Tỉnh lại đi, làm thế nào một con người với một con quỷ có thể trở thành bạn với nhau?
Nhưng tâm cơ của Tuyết lại rất sâu, cô ấy không nói những lời này trước mặt của Lam Ninh, bởi vì Lam Ninh là nữ quỷ, Tuyết lo sợ sẽ bị nàng trả thù.
Chẳng bao lâu sau, tới gần lễ tốt nghiệp, mấy ngày nữa Tuyết sẽ rời đi nơi này.
Đêm hôm đó, Tuyết chạy đến phòng tự học, tìm tới Lam Ninh, nói với nàng rằng mình muốn ở lại nơi này với nàng vĩnh viễn.
Lam Ninh tin rằng đó là thật, nên nàng mừng rỡ không thôi, nhưng đúng vào ngay lúc này, nàng thấy được Tuyết lấy ra một con dao gọt hoa quả, sau đó từ từ đặt trên cổ tay của chính mình.
Thấy được Tuyết muốn tự sát, Lam Ninh đột nhiên bị dọa sợ, nàng chỉ muốn Tuyết lưu lại ở nơi này cùng nàng, nhưng không nghĩ đến việc để Tuyết phải chết, nàng hoảng hốt và xông lên muốn ngăn cả Tuyết lại, nhưng không hề nghĩ tới, lúc nàng xông lên tới gần bên cạnh Tuyết, cây dao kia lại đâm thẳng vào lồng ngực của nàng.
Lâm Ninh cảm thấy kinh ngạc, kinh ngạc làm cho nàng ngây người, Tuyết đã lùi lại phía sau vài bước, nói cho nàng biết hết tất cả, cũng nói cho nàng nghe, đây là con dao đã được cao nhân thi pháp, chẳng bao lâu nữa nàng sẽ phải hồn phi phách tán.
Nàng không thể tin tưởng đây là sự thật, nàng la hét nhào tới, nhưng Tuyết đã chạy ra khỏi phòng học.
Trước đó Tuyết đã từ lâu đi tìm cao nhân chỉ điểm, ở cánh cửa của phòng học và cả cánh cửa sổ dán vào phù Định Hồn, hơn nữa còn dùng dao khắc lên đó, Lam Ninh hoàn toàn không thể nào rời khỏi được phòng học này, chỉ biết ở bên trong thất vọng cùng phẫn nộ, trơ mắt nhìn Tuyết dần dần chạy xa, không bao giờ quay đầu nhìn lại.
Nhưng Lam Ninh không có bị hồn phi phách tán, pháp lực trên con dao kia hoàn toàn không đủ để giết chết nàng, nhưng nàng cũng phải chịu thương tổn rất lớn, và phù chú trên cửa sổ vào lúc đó, đã khóa chặt nàng lại, từ đây, nàng liền bị giam cầm ở nơi này.
Nàng không cam lòng, nàng oán hận, nàng muốn báo thù, muốn phát tiết!
Mặc dù nàng không có cách nào để rời đi phòng học này, nhưng nơi này là phòng tự học, sẽ có học sinh chủ động đi vào, vì vậy phòng tự học này bắt đầu xuất hiện chuyện quỷ quái.
Nàng đem hết thảy mọi oán giận đều phát tiết hết lên trên người những học sinh này, suốt một thời gian dài náo loạn không thể tả, thậm chí còn có mấy sinh viên bị mất mạng, lúc đó trường học tìm đến mấy người đạo sĩ, nhưng đều không làm nên được chuyện gì.
Sau đó, trường học đã đem phòng tự học này đóng kín mãi mãi, trên cửa sổ che kín hết rèm cửa sổ, cửa lớn cũng bị khóa lại, nói với bên ngoài rằng phòng này đã trở thành phòng chứa đồ, đồng thời đem mấy phòng học xung quanh bỏ trống không dùng.
Kể từ đó, nơi này không bao giờ xuất hiện sự kiện quỷ quái gì nữa.
Dần dần, một vài năm trôi qua, những giảng viên cùng với những học sinh biết chuyện đã không còn ở đây nữa, trong trường học cũng đã khôi phục yên tĩnh, yên tĩnh, như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Thời gian giống như liều thuốc chữa bệnh tốt nhất, khiến cho mọi người dần dần quên đi thương tổn cùng những nỗi đau.
Sinh viên vào trường học này càng ngày càng đông, dần dần phòng học đã không đủ, cho nên trường học mới bắt đầu dùng những phòng học đã bị bỏ trống xung quanh phòng học quỷ ám lần nữa, nhưng vì đề phòng lỡ có chuyện gì xảy ra, phòng học này chưa từng bị động đến.
Lam Ninh kể một hơi đến đây, khuôn mặt đã chứa đầy bi thương, tôi cũng lắng nghe, như mê như say, mãi đến cho đến lúc nàng không ngừng kể, phải qua một lúc lâu, tôi mới từ trong cơn mê tỉnh táo lại, không khỏi thổn thức.
Thế gian này, liệu có phân biệt đúng sai sao?
Nàng vốn là một nữ quỷ ngoan ngoãn nhưng cô độc, vô hại đối với tất cả mọi người, nhưng bởi vì bạn tốt của nàng sắp sửa rời đi mãi mãi, nên nàng đã phải cầu xin để giữ lại, mới tạo thành tất cả những hậu quả sau này, mà vị nữ sinh tên Tuyết trong miệng của nàng, cũng hơi quá mức độc ác, tình bạn nhiều năm, dĩ nhiên kết quả ra như thế, tuy nói nữ quỷ này cũng có chỗ không đúng, dây dưa quá mức, nhưng đó cũng là ý tốt, tại sao phải hại nàng?
Nhưng Tuyết trong câu chuyện kia, sau khi tốt nghiệp xong, nàng sẽ bắt đầu một cuộc sống mới, không thể cứ ở mãi cùng với một con quỷ, Lam Ninh trở nên rối rắm vì hai chữ tình bạn, khổ sở thuyết phục nàng, làm cho Tuyết cảm thấy khó khăn, dù sao đi nữa Lam Ninh là một con quỷ, đối với con người mà nói, đó là một sự tồn tại rất khủng khiếp, sẽ gây tổn hại đến mọi người, nếu Tuyết không quyết định dứt khoát như vậy, ai biết một ngày nào đó Lam Ninh có nổi điên hay không? Làm ra một sự tình tổn thương đến con người?
Tôi có chút mê man, đây đến tột cùng là người sai, hay là quỷ sai đây? Hoặc là nói, con người và quỷ không nên có bất kỳ gặp gỡ gì, lúc vừa mới bắt đầu các nàng đã sai lầm, liền khẳng định sẽ chịu một kết cục bất hạnh?
Tôi thở dài, tôi thừa nhận, mình không có cách nào phán đoán chuyện này là đúng hay sai, có thể, ai cũng không sai hết, sai chỉ ở số phận.
Tôi hít một hơi thật sâu và chậm rãi nói:
- Được rồi, tôi đã hiểu rõ. Tôi không nói quá nhiều về chuyện cũ của cô, chỉ có thể bày tỏ sự tiếc nuối. Hiện tại tôi chỉ có thể hỏi cô một câu thôi, nếu như tôi thả cô đi ra ngoài, cô sẽ làm gì tiếp theo? Có muốn báo thù hay không?
Lam Ninh đau thương nói:
- Bây giờ tôi đã bị người khác khống chế, mặc dù anh muốn giúp tôi, sợ cũng rất khó khăn, trừ khi....
Nàng nói tới chỗ này, nhưng đột nhiên dừng lại một lúc lâu, biểu hiện trên mặt chậm rãi thay đổi.
- Có người đang đến!
Nàng hốt hoảng nói ra.
(Nếu được, mấy ca ca tỷ tỷ thả tym cho đệ nhé =))