Chương 61: Hàm Nghĩa Của Cấm Kỵ
Sau khi quay trở lại ký túc xá, tôi không thể dùng cửa sổ nhà vệ sinh để chui vào được nữa, ký túc xá nữ sinh có bác gái, ký túc xá chúng tôi cũng có bác trai, hơn nữa, khi nãy bác trai đã tận mắt nhìn thấy tình huống của tôi, dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, lôi kéo một nữ giảng viên chạy trong đêm tối, lúc này thấy tôi quay trở lại, không thèm nói năng gì, mở cửa cho tôi vào, ánh mắt nhìn tôi giống như đang nhìn một dũng sĩ từ chiến trận thắng lợi trở về.
Giờ đã muộn rồi, nhưng A Long cùng Tiểu Hồ Tử vẫn còn thức, vừa thấy tôi quay trở về, liền nhảy xuống giường, A Long còn hỏi:
- Vừa nãy chúng tôi nghe nói cậu bị cô ta kéo vào phòng bảo vệ? Tiểu tử cậu có bị đánh đập gì không?
Tiểu Hồ Tử nhìn tôi từ trên xuống dưới, vuốt cánh tay của tôi, rồi sờ chân của tôi, tự hỏi:
- Dường như không có chỗ nào bị thương, chẳng lẽ bị nội thương sao?
Tôi dở khóc dở cười nói:
- Mấy cậu nghe tin đồn này ở nơi nào thế, không phải bây giờ tôi vẫn khỏe mạnh sao? Yên tâm đi, chúng tôi chỉ đi ra sân vận động nói chuyện chút thôi, sau khi nói xong, tôi quay trở lại.
- Tiểu Thiên, không phải tôi đã nói với cậu rồi sao, chuyện này... Làm sao lại không cẩn thận như vậy?
A Long bày ra tư thế đại ca nói chuyện với tôi.
- Chuyện gì là chuyện gì a? Tôi nói với các cậu chuyện gì cũng không có, thực ra, chuyện này là như vậy...
Vì vậy, tôi liếm môi và bắt đầu bịa chuyện với họ. Tôi nói mình cùng Nam Cung Phi Yến vốn đã quen biết, hơn nữa còn là bà con xa với nhau. Vào tối qua, tôi giới thiệu cho nàng bạn trai, mà nàng không hề biết. Ai ngờ được nàng rất tức giận, vì vậy nên đến đây để hưng binh vấn tội.
Sau khi nói xong, tôi bóp bóp mũi của mình, nghĩ thầm câu chuyện dối trá này, ngay cả bản thân tôi cũng không tin.
Hai người bọn họ bắt đầu hoài nghi, nhưng A Long lại suy nghĩ một chút, vỗ đùi nói:
- Mẹ nó, nói hết cả buổi, thì ra các người đã quen nhau từ trước, tôi nói làm sao mà cô ấy luôn luôn chú ý đến cậu, vào buổi học lần trước, không biết vì sao nàng đột nhiên cáu gắt, chúng tôi ai nấy cũng cảm thấy sợ hãi và không thể di chuyển được, chỉ có cậu như một người không liên quan, nói đi là đi ra ngoài ngay, chẳng trách chẳng trách...
Tiểu Hồ Tử cũng nói:
- Như vậy, nàng là chị gái họ của cậu?
Tôi đành phải thừa nhận:
- Đúng rồi, là chị họ!
Sau đó, hai tên ngốc này bị tôi lừa gạt, tôi còn nói cho bọn họ biết, ngày mai, nhất định phải giúp tôi bác bỏ tin đồn, hai tên này đều thuộc hàng nhiều chuyện, ước gì có chút việc để làm, nghe xong liền vỗ ngực đáp ứng.
Lúc này tôi mới cảm thấy an tâm, thở phào một hơi. Nghĩ thầm, từ nhỏ tôi đã nghe các câu chuyện của ông nội, quả nhiên không uổng phí, luyện thành bản lĩnh nói dối chuyên nghiệp.
Cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi, nhưng tối hôm đó tôi hoàn toàn mất ngủ, con mắt cứ mở thao láo, có một nỗi băn khoăn cứ ám ảnh trong đầu tôi, tôi thực sự không hiểu, một ngôi trường bèo nhèo ở một nơi giống như khu du lịch hoang dã, sao lại có nhiều vấn đề như vậy?
Nữ quỷ đáng thương Lam Ninh bị giam cầm trong lớp học, nữ sinh có thể tróc ra hồn phách của quỷ hồn, loại yếm thắng thuật trên sân thượng ký túc xá nữ sinh, quỷ bằng giấy không có mặt, còn có Tân Nhã thần bí, cùng với năng lực tiên tri giống nguyền rủa của nàng...
Rốt cuộc có những bí mật gì ẩn giấu sau tất cả những điều này?
Rốt cuộc, tôi phải làm như thế nào?
Tôi suy nghĩ rất lâu, trong đầu rất loạn, mọi chuyện cứ xoắn xuýt cùng nhau, giống như một mớ hỗn độn.
Trong cõi u minh, tôi dường như đã thấy được một đầu manh mối vô tình bị lộ ra trong đống lộn xộn này, nhưng một cơn buồn ngủ ập đến, rồi kéo tất cả rơi vào quên lãng.
Cứ như vậy, lăn lộn qua lại một lúc, mơ mơ hồ hồ, cuối cùng cũng coi như cầm cự được đến bình minh, tôi không đi học, mà ở lại trong phòng ký túc xá, lấy ra cấm kỵ bút ký, tôi cảm thấy, mình phải tăng cường sức mạnh bản thân.
Bởi vì sau khi trải qua vài lần đối chiến, tôi nhận thấy năng lực của mình vẫn còn quá ít, chỉ biết viết ra có ba chữ, thế còn làm cấm kỵ sư cái rắm!
Vì vậy, tôi nhất định phải... Viết thêm được nhiều từ nữa!
Không có cách nào, cấm pháp hiện tại tôi có thể hiểu, cũng chỉ có một con đường là viết chữ, hơn nữa tôi nhớ rằng, những cấm pháp mà ông nội thi triển, dường như đều lấy viết chữ làm chủ, vì thế tôi bắt đầu nghiên cứu từ khía cạnh này.
Bên trong cấm kỵ bút ký có ghi chép, những chữ cổ xưa của Trung Quốc, lúc đầu, thực sự là một biểu tượng thần bí, bên trong mỗi chữ, đều ẩn giấu được những bí ẩn của thế giới tự nhiên, nếu biết sử dụng đúng cách, rất nhiều chữ có chứa một hàm nghĩa đặc thù, có thể hòa vào bên trong cấm pháp.
Tôi đột nhiên nhớ tới lúc ông nội phá hủy khối đá động thiên, đã dùng hai chữ “Định” cùng với chữ “Thu”, còn lúc ở bên trong hang động diệt trừ bộ xương của Mã Cửu, sử dụng hai chữ “Diệt” cùng “Giết”, tôi không biết liệu mấy chữ này có thuộc tầng thứ nhất của cấm pháp hay không, bởi vì ông nội không hề giải thích, và trong cấm kỵ bút ký cũng không có ghi chép.
Nhưng tôi suy nghĩ kỹ một chút, ba chữ trấn, khu, phá nếu là quy tắc chung của tầng thứ nhất, như vậy, chữ định cùng chữ thu phải thuộc về tầng này, nhưng cấp bậc của chữ diệt cùng chữ giết, rõ ràng cao hơn tầng thứ nhất, chẳng lẽ nói, đó là cấm pháp tầng thứ hai mới học được sao?
Ân, chắc cũng gần như vậy, chữ diệt cùng chữ giết, chắc chắn lợi hại hơn, nếu so sánh, chữ định cùng chữ thu, dường như thích hợp hơn với trình độ hiện tại của tôi.
Tôi suy nghĩ một lúc, lại lật xem cấm kỵ bút ký, đồng thời trong lòng không ngừng cân nhắc, ngoại trừ hai chữ này, liệu còn có những chữ nào tôi có thể sử dụng không?
Tôi nhớ về phù hiệu mà năm đó ông nội vẽ ra, bắt đầu giơ tay lên vẽ vẽ, nhưng khi ấy thời gian quá ngắn, trong trí nhớ đã không rõ ràng, quơ tay múa may cả buổi đều không đúng, tôi đành phải tạm thời từ bỏ, thứ tôi học là thư pháp cổ điển, lát nữa đi mua mấy quyển sách cổ về rồi từ từ nghiên cứu vậy.
Ngoại trừ mấy thứ này, cấm kỵ sư còn có thể làm được những gì? Tôi xem qua cấm kỵ bút ký hết nửa ngày, nội dung chủ yếu, hầu như chỉ nói về việc loại bỏ các điều cấm kỵ.
Tuy nhiên, tôi suy nghĩ một chút, ở trong trường học này, có vẻ như không có sự tình liên quan đến điều cấm kỵ xảy ra, dù sao, rất nhiều lúc mọi người đều vô tình làm ra những hành vi cấm kỵ, nhưng nếu muốn báo ứng tìm tới cửa, cần phải có một điều kiện cần và đủ mới có thể xảy ra. Nếu không, đất nước Trung Quốc có nhiều người như vậy, mỗi ngày đều muốn làm rất nhiều chuyện, nếu như theo nội dung ghi chép bên trong cấm kỵ bút ký, chẳng phải cái gì đều không thể làm sao?
Cũng giống như hành vi soi gương lúc nửa đêm của A Long, Tiểu Hồ Tử đi nhà vệ sinh vào đêm khuya, đây là điều rất nhiều người đã làm, nhưng chưa có ai từng gặp quỷ cả.
Nếu như ngay cả việc đi vệ sinh cũng muốn chọn ngày, tìm một vị trí nào đó, rồi họa phù, đọc một vài từ, và cuối cùng còn quy ước ra một tư thế cố định... Cái kia cũng quá hố người đi.
Do đó, tôi đột nhiên cảm thấy được, cấm kỵ sư, nhất định còn có một năng lực đặc biệt nào đó, cho nên mới có thể được xưng là một loại nghề nghiệp thần bí nhất, và cũng có thể truyền thừa qua hàng ngàn năm.
Tất nhiên, mức độ cao thâm nhất của cấm pháp, bây giờ tôi căn bản không thể tưởng tượng được, mấy tờ cuối cùng bên trong cấm kỵ bút ký có ghi chép, là ba tầng của cấm pháp, tầng thứ nhất là diệt yêu trừ quỷ, tầng thứ hai là diệt trừ quỷ thần, và tầng thứ ba là phá hủy thế giới.
Nghĩ lại mà xem, diệt quỷ thần, phá thế giới, điều này cần bản lĩnh to lớn cỡ nào? Nhưng bây giờ, ngay cả một con quỷ tôi cũng không thể diệt được, gặp phải tiểu hồ ly Nam Cung Phi Yến, cũng đành bó tay toàn tập, nghĩ đến đây mà cảm thấy thẹn với liệt tổ liệt tông.
Tôi suy nghĩ miên man một hồi, đã lật tới trang cuối cùng của cấm kỵ bút ký, tay tôi vẫn cầm lấy quyển bút ký, mơ hồ có một loại cảm giác không nỡ bỏ xuống.
Trong lúc vô tình, tôi chợt phát hiện được bên trong tấm bìa màu đen của quyển bút ký này, lộ ra một góc ố vàng, giống như là một mảnh giấy, tôi chạm vào, quả nhiên có thứ gì đó.
Nhịp tim tôi đập nhanh, chẳng lẽ bên trong bút ký này còn ẩn giấu nội dung gì đó?
Tôi nhanh chóng đem thứ kia lấy ra, nhưng đó chỉ là một tờ giấy đã ố vàng. Tôi mở nó ra và thấy một đoạn văn được viết bằng chữ Khải.
- Phương pháp của cấm kỵ, vừa là điều cấm đối với người, vừa là thứ để cho người sử dụng, sức mạnh tự nhiên của cấm kỵ không phải bình thường, chỉ cần một sai lầm nhỏ, không những hại người, mà còn hại mình. Hậu nhân của Hàn gia nhớ sử dụng một cách thận trọng, nếu có con cháu chẳng coi đây là gì, xúc phạm cấm kỵ của Hàn gia, đại họa sẽ đến. Hãy ghi nhớ kỹ điều này.
Đoạn văn này rất đơn giản, nhưng ở đoạn tiếp theo phía dưới, còn viết một chữ cổ kiểu Đại Triện, quen thuộc với những sách cổ nên tôi nhìn một chút liền nhận ra, đấy là một chữ cấm.
Ở bên cạnh từ này, còn có một dòng chữ nhỏ: Cấm, cát hung chi kỵ.
Trái tim tôi đập thình thịch, bên trong cấm kỵ bút ký có ghi chép, cấm kỵ sư, có thể loại bỏ cấm kỵ, cũng có thể tạo ra điều cấm kỵ, chẳng lẽ, đây chính là chìa khóa để tạo ra điều cấm kỵ?
Nhìn vào con chữ to đùng này, càng lúc tôi càng trở nên kích động, cầm cây bút lên, và viết ra chữ cấm này.
Tuy nhiên, sau khi viết xong, tôi thấy không có phản ứng gì, cầm lấy con chữ này và nhìn một chút. Dường như không có gì dị thường, chẳng lẽ do tôi viết quá nhanh, hay do tôi chưa tập trung hết tinh thần?
Tôi hít một hơi thật sâu, cầm cây bút lần nữa, trải tờ giấy ra, tập trung tâm trí, lại viết ra một chữ cấm.
Đặt cây bút xuống, nhìn xung quanh một chút, lần này tương đối hài lòng, hình chữ cùng với ý nghĩa đều đúng hết, nhìn vào chữ này, tôi dường như đang cảm giác được một luồng hơi thở mang khí tức cổ xưa ập vào mặt.
Tuy nhiên, lần này nó cũng không hề phản ứng gì, không giống như những chữ mà tôi đã từng viết trước đây, sau khi viết xong, sẽ có một tia sáng đỏ nhấp nháy yếu ớt.
Có chuyện gì đang xảy ra ở đây?
Tôi trầm tư suy nghĩ, chữ này chắc hẳn đã được viết chính xác, có lẽ tôi chưa tìm ra được phương pháp để sử dụng nó? Hoặc nói, công lực của tôi còn chưa đủ?
Đang suy tư, đột nhiên bên ngoài có rất nhiều tiếng ồn truyền vào, tôi tập trung tinh thần, nhìn đồng hồ, hóa ra giờ đã hơn mười một giờ sáng rồi, đã đến giờ nghỉ trưa.
Tôi vỗ trán một cái, nhớ ra một chuyện quan trọng, vội vàng đem mọi thứ cất đi, nhanh chóng chạy ra bên ngoài.
Bởi vì tôi đã lên kế hoạch, trong giờ nghỉ trưa sẽ đi qua tìm Tân Nhã, tôi phải nghĩ cách để tìm xem, cô gái mặc váy đen trong miệng Lam Ninh ngày hôm qua, có phải là nàng hay không.
Nhưng sắp sửa chạy ra khỏi cửa, tôi quay người lại và lấy chữ cấm mới vừa viết xong bỏ ở bên người, nếu như thuận tiện, tôi sẽ nhân cơ hội này để kiểm tra...