Chương 62: Tân Nhã Bị Thương Nặng
Ở phía sau ký túc xá nữ, tôi đứng đối diện với Tân Nhã, người đang mặc một chiếc váy đen.
Rất kỳ lạ, thời tiết đã trở lạnh, mọi người đều thay đổi trang phục mùa thu thành mùa đông, chỉ có Tân Nhã vẫn mặc váy.
Tôi hỏi nàng:
- Đêm hôm qua chị ngủ có ngon không?
Nàng từ từ gật đầu, vẻ mặt bình tĩnh giống như vẫn còn đang trong giấc ngủ.
Tôi hỏi tiếp:
- Đinh Linh Linh thế nào rồi?
Nàng suy nghĩ một chút rồi nói:
- Cũng không có chuyện gì, ngày hôm nay chị còn nhìn thấy nàng đi học nữa.
Tôi gật đầu, nhìn thẳng vào nàng, muốn ở trên khuôn mặt của nàng nhìn ra một chút dấu vết, nàng cùng tôi mặt đối mặt một lúc, có chút bối rối cúi đầu xuống, trong lúc nhất thời, tôi và nàng không có ai nói chuyện, bầu không khí trở nên trầm mặc, còn có chút lúng túng.
Chẳng biết vì sao, tôi cũng có chút không được tự nhiên, nhưng nhìn vào vẻ mặt của nàng, vẫn như cũ, bình tĩnh như mặt hồ, không nhìn ra dù chỉ là một làn sóng nhỏ nhất.
Nhìn vào Tân Nhã, tôi thực sự không có cách nào hình dung được một cô gái bình tĩnh như nước, ôn nhu và tĩnh lặng như nàng, cùng với cô gái tà ác thần bí kia với nhau.
Nhưng ngoại trừ nàng, vào lúc này ai sẽ mặc váy đen đây? Hay người nào đó luôn mặc váy đen?
Không có, trong toàn bộ sân trường này, bởi vì biệt hiệu sao chổi của nàng, không có người nào dám mặc chiếc váy đen giống nàng, mọi người đều cho rằng, đây là biểu tượng của sự xui xẻo.
Tôi lấy dũng khí, cố gắng nở một nụ cười thoải mái, nói với nàng:
- Đúng rồi, ngày hôm qua em có nghe được một chuyện đáng sợ, chị có muốn nghe không?
Tân Nhã không nói nàng muốn nghe, hay nói nàng không muốn nghe, chỉ nhìn về phương xa, nhàng nói:
- Ừm...
Tôi thở phào nhẹ nhõm, nói thật, tôi sợ nhất việc nàng không chịu mở lòng với tôi, giống như nàng không hề quan tâm tới tôi. Tôi không biết, rốt cuộc bây giờ nàng đang suy nghĩ việc gì.
Nhưng dù cho nàng không thèm để ý, tôi cũng phải nói.
Tôi liếm môi, cố gắng làm cho khuôn mặt mình trở nên sống động, tiếp tục nói với nàng:
- Chắc chị còn chưa biết, ở tầng thứ hai trên toàn nhà thực hành, một phòng học tận cùng ở bên trong, có người nói bị quỷ ám...
Lúc này biểu hiện của Tân Nhã mới có một tia biến hóa, nhưng vẻ mặt của nàng vẫn dửng dưng như không, nhìn tôi và nói:
- Ừm, chị biết.
Ặc, tôi không biết nói gì, thôi nào, đây là chuyện kinh dị có được không, bộ không thể biểu hiện một vẻ mặt ngạc nhiên được hay sao?
Tôi nở nụ cười khà khà, đột nhiên làm ra bộ dạng như nhớ thứ gì đó, nói với nàng:
- Ồ đúng rồi, suýt chút nữa em quên chị đã đến đây so với em sớm hơn một năm, nhưng tin tức em nghe được cũng không rõ ràng lắm, chị có tin tức nào cặn kẽ hơn có thể tiết lộ cho em không? Ở bên trong đó, rốt cuộc có con quỷ gì?
Vào lúc này, rốt cuộc Tân Nhã mới chịu lộ ra một bộ mặt đang suy nghĩ, giống như đã phục hồi lại tinh thần, nói với tôi:
- Chuyện này, thật ra chị cũng chưa từng được nghe nói, chị chỉ... Chính mình phát hiện ra, nhưng mà chị không nói điều này cho bất kỳ ai.
Tôi ngạc nhiên lần nữa, bản thân nàng phát hiện ra? Nàng thực sự nói với tôi là bản thân nàng phát hiện sao?
Tân Nhã không để ý tới bộ dáng của tôi, nói tiếp:
- Lẽ nào ngày hôm nay em gọi chị ra đây chỉ vì chuyện này sao, nếu như em thấy tò mò, chờ hôm nào chị có tiết học, sẽ dẫn em đi qua đó.
Tôi không biết trả lời nàng thế nào, tôi vẫn hoài nghi Tân Nhã chính là cô gái bí ẩn kia, còn nghĩ rằng nàng sẽ ấp úng che lấp, nói mình không biết gì, nhưng không nghĩ rằng, nàng không cần tôi hỏi thêm điều gì, tự mình nói ra hết, hơn nữa còn muốn mang tôi đi tới phòng học bị quỷ ám kia.
Nàng thực sự không biết điều đó, hay nàng cố tình diễn cho tôi xem?
Tôi không biết.
- A, tốt quá, chị biết em đối với những việc như thế này cảm thấy rất hứng thú, nếu thật sự có chuyện quỷ ám, nói không chừng em có thể giúp đỡ cho con nữ quỷ kia.
Tôi nói ra như không hề có chuyện gì.
Nhưng nàng lại nhìn tôi một cách kỳ quái, nói:
- Làm sao em biết trong đó nhất định là nữ quỷ?
Chết rồi, nói lỡ miệng, tôi vội vàng cười ha hả nói:
- À, ha ha, em chỉ tùy tiện nói ra thôi, mấy chuyện quỷ quái trong trường học này, bình thường đều là nữ quỷ, những câu chuyện linh dị trong sách có viết, nữ sinh có âm khí nặng, dễ dàng gặp bất trắc, đây cũng là điều bình thường mà.
- Ồ...
Tân Nhã cũng không hỏi tôi thêm câu gì, nhưng lại suy nghĩ trong một lúc rồi nói:
- Nhưng nếu chúng ta muốn đi, chúng ta phải lặng lẽ hành quân, tốt nhất là thừa dịp phòng vẽ tranh không có ai, hoặc đi vào đó vào buổi tối.
Trong lòng tôi hơi động:
- Không có ai ở trong phòng vẽ tranh? Buổi tối? Vì sao?
Rốt cuộc nàng cũng chịu nở nụ cười, nói:
- Sao em ngốc thế, muốn tìm quỷ, tự nhiên buổi tối là thích hợp nhất, nhưng buổi tối rất khó vào được, nếu đi vào ban ngày, phải nhân lúc phòng vẽ tranh không có người, bởi vì phòng vẽ tranh ở ngay bên cạnh phòng học bị quỷ ám, phòng vẽ tranh không có ai, chúng ta mới không bị chú ý.
Tôi gật đầu, thì ra là vậy, nhưng trong nhất thời tôi vẫn cảm thấy nghi ngờ về mục đích của nàng. Tại sao muốn tới đó lúc không có người, và vào ban đêm, lẽ nào nàng muốn nhân cơ hội này xuống tay với tôi?
- Đúng rồi, còn có một nguyên nhân khác nữa.
Tân Nhã đột nhiên nói,
- Chúng ta không thể đi vào những lúc phòng vẽ tranh được mở ra, bởi vì nhân viên nhà trường là Tất lão sẽ đi kiểm tra xung quanh đó, lúc trước cũng có vài nam sinh ngành mĩ thuật muốn nhìn lén phòng học kia, nhưng tất cả đều bị Tất lão đánh đuổi.
Câu nói này của nàng, làm cho trong lòng tôi hơi động, Tất lão? Luôn tuần tra quanh đó mỗi khi phòng vẽ tranh mở ra?
Điều này cũng có lý, bởi vì lúc đó tôi bị hắn phát hiện, đồng thời còn đánh đuổi tôi. Nói như vậy, Tất lão chắc hẳn rất quen thuộc với phòng học kia, nhất định hắn biết chi tiết gì đó, không chừng, chính là người trong trường học để cho hắn làm như vậy.
Nhưng càng nghĩ, càng cảm thấy không đúng, nếu trường học mở ra phòng vẽ tranh, tại sao còn muốn cho người giám thị, nói thật, tuy trường học này không lớn, nhưng một hai phòng học vẫn có thể sắp xếp được, đâu cần thiết phải mở ra phòng học cạnh căn phòng bị quỷ ám chứ?
Vì vậy, nếu đã mở ra phòng học đó, nhất định không sợ phát sinh ra những sự kiện quỷ quái, nếu sợ bị quỷ ám, nhất định sẽ không mở ra, đây là một vấn đề rất đơn giản, hoàn toàn không cần phải để một ai giám thị, bởi vì điều đó không cần thiết.
Nếu đúng như vậy, lẽ nào Tất lão có nguyên nhân của chính mình?
Tôi rơi vào trong trầm tư, Tân Nhã thấy tôi không nói một lời, cảm thấy kỳ lạ, lắc cánh tay của tôi vào hỏi:
- Em làm sao thế?
Tôi phục hồi lại tinh thần, nhìn vào gương mặt của nàng, trong trái tim nổi lên một cảm giác khó nói nên lời, cười khổ nói:
- Không có gì, em có thói quen hay bị phân tâm thôi.
Tân Nhã nở nụ cười, nói:
- Há, thực ra chị cũng hay như vậy, chắc em cũng nhận ra được, chị thường hay bị phân tâm, vừa rồi lúc em nói chuyện với chị chính là như vậy. Nhưng mà bây giờ thì không sao rồi.
Tôi không hiểu hỏi:
- Đây là tình trạng gì đây? Lẽ nào lúc chị bị phân tâm, chị có thể dự báo được điều gì?
Nàng lắc đầu nói:
- Không phải dự đoán được bất kỳ điều gì, chỉ là ở trong khoảnh khắc đó, sẽ có một cảm giác rất kỳ diệu, một cảm giác hồi hộp, giống như ở một nơi thật xa, có người đang nói chuyện cùng với chị, mỗi lần chị cố gắng tập trung lắng nghe, nhưng không cách nào hiểu được.
Tôi nhìn vào đôi mắt của nàng, trong suốt như nước. Nó thật tinh khiết, giống như một vùng nước suối không lẫn lộn bất kỳ tạp chất nào, nàng cũng nhìn tôi, trong ánh mắt không có chút giả tạo hay làm bộ, cũng như không có một chút ngụy trang.
Hầu như trong lúc này, tôi tự nhủ với bản thân mình rằng, cô gái bí ẩn kia tuyệt đối không phải là nàng.
Bởi vì những người có đôi mắt sạch sẽ như vậy, chắc chắn sẽ không phải loại người có tâm cơ thâm trầm.
Người cái gì cũng có thể làm bộ, nhưng chỉ có đôi mắt, không bao giờ có thể dối gạt được người khác.
- Tân Nhã, chị không nên suy nghĩ quá nhiều, đừng tạo cho bản thân áp lực quá lớn, có đôi lúc, con người cần phải bình tĩnh đối mặt với số phận của mình, giống như em, có thể chị không biết được quá khứ của em, nhưng trong thực tế, mỗi ngày em đều phải tự cổ vũ bản thân mình, muốn cho bản thân cố gắng hơn nữa, bởi vì em biết rõ em cần phải làm gì, em biết trong tương lai sẽ như thế nào, em hy vọng, chị cũng có thể dũng cảm đối mặt với cuộc sống này bằng lòng can đảm, đối mặt với mọi thứ trong cuộc sống này.
Tôi nhìn vào đôi mắt của nàng một cách chân thành, nói với nàng những gì đang ẩn giấu trong đáy lòng tôi, nàng cũng nhìn tôi, gật đầu mỉm cười:
- Chị biết, chị sẽ cố gắng... cảm ơn em.
Tâm tình của tôi không biết tại sao vui hẳn lên, cười nói với nàng:
- Hì, như vậy là tốt nhất, em sợ chị cả ngày không vui, vì thế nên có một số việc, em vẫn luôn không nói cùng với chị.
Tân Nhã nói:
- Chị biết, thật ra cũng có lúc chị tự hỏi, có một số việc, có nên nói ra với em không.
- Không quan trọng, chị cứ suy nghĩ kỹ rồi nói cho em cũng được, thái độ của một người không phải dễ dàng thay đổi, chúng ta cần phải có thời gian. Nhưng mà...
Tôi nhìn vào đồng hồ, nói với nàng,
- Em còn có chuyện, trước mắt sẽ không tán dóc với chị được, sau khi tan học vào buổi chiều, em sẽ tìm chị.
Nàng nhẹ nhàng gật đầu và nói:
- Được, chị chờ em tới.
Tôi nhìn nàng, trong trái tim cảm thấy ngọt ngào, đây là một cảm giác rất kỳ diệu, nói thật, tôi chưa từng cùng một cô gái nào nói nhiều như vậy, nhiều hơn những gì tôi nghĩ trong lòng, chẳng biết vì sao, khi tôi nhìn nàng, luôn luôn cảm thấy mình như dứt bỏ được những buồn phiền cùng ưu sầu, ngay cả lời nói cũng không tự chủ được trở nên dịu dàng và thắm thiết, giống như nếu tôi nói lớn tiếng, sẽ làm cho nàng sợ hãi.
Nhìn vào ánh mắt của nàng, trái tim tôi bỗng nhiên loạn nhịp, vội vàng nói với nàng:
- Cứ như vậy, em đi trước đây.
Vừa nói xong, tôi lập tức quay mặt đi, nhưng không cẩn thận bị vấp, suýt chút nữa lăn đùng ra đất, mặt tôi đột nhiên đỏ lên, quay đầu lại cười cười nhìn nàng, rồi quay người chạy đi.
- Này, em chờ một lúc, em bị rơi đồ này.
Tân Nhã đột nhiên hét lên ở phía sau, tôi sững sờ, mò mò trên người một lúc, chết, chữ cấm kia rơi mất tiêu rồi.
Tôi vội vàng quay người lại muốn tìm kiếm, Tân Nhã lại mỉm cười rồi chạy tới, cúi người cầm lấy tờ giấy kia trên mặt đất, đưa cho tôi rồi nói:
- Em đúng là sinh viên ngành thư pháp, đi tới chỗ nào cũng...
Nàng vừa nói xong hai câu này, tay tôi cũng vừa mới duỗi ra để nhận lấy tờ giấy, đột nhiên, sắc mặt của Tân Nhã thay đổi, trở nên xám ngắt, không còn một chút máu.
Sau đó, cơ thể của nàng đột nhiên run rẩy mãnh liệt, tôi rất kinh ngạc, vội vàng tiến lên để đỡ nàng, kêu lớn:
- Chị bị sao thế?
Tân Nhã hé miệng, nhưng đột nhiên phun một ngụm máu tươi ra ngoài, thân thể lảo đảo, và trong lúc này, tấm phù Pháp Quyết Chữ Cấm ở trong tay của nàng, đột nhiên bốc lên một ngọn lửa và bắt đầu cháy hừng hực trên tay của nàng.
Tôi hoảng loạn đến nỗi tôi không thể suy nghĩ ra bất kỳ điều gì, đập hai ba lần ngọn lửa kia liền không còn, Pháp Quyết Chữ Cấm hóa thành tro tàn, dần dần rơi xuống.
Trong lòng tôi cảm thấy căng thẳng, gần như trong nháy mắt rơi từ một vách đá vạn trượng xuống đấy cốc, sâu đến nỗi không thể nhìn thấy gì.
Tân Nhã vừa đụng tới Pháp Quyết Chữ Cấm của tôi, cơ thể liền bị thương nặng?
Tại sao lại như vậy? Lẽ nào nàng...
Khuôn mặt của Tân Nhã trắng như một tờ giấy, đã không nói được gì, máu trong cơ thể tôi đột nhiên dâng trào, không thể lo lắng được bất cứ điều gì, ngay lập tức cõng nàng lên, quay đầu chạy thẳng về hướng văn phòng.
Tôi biết, trình độ bây giờ của mình không cứu nàng được, tôi phải đi tìm Nam Cung Phi Yến, nhất định nàng ấy có cách.
Đầu của Tân Nhã nhẹ nhàng rơi xuống trên bả vai của tôi, tất cả mọi người trong sân trường, đều rất ngạc nhiên nhìn chúng tôi.
Tôi không thèm đếm xỉa đến ánh mắt của đám người, nói ở bên tai của Tân Nhã:
- Tân Nhã, chị phải chịu đựng, chị nhất định sẽ không có việc gì, hãy tin em...
- Ừm... Chị biết....
Nàng cố gắng nói ra.