Cấm Kỵ Sư

Chương 69: Đinh Linh Linh Ở Một Mình Một Phòng

Chương 69: Đinh Linh Linh Ở Một Mình Một Phòng


Khoảng năm phút sau...
Cái tên đáng thương kia rốt cuộc nắm lấy được cơ hội, dùng đầu húc mở cánh cửa của một căn phòng ngủ bên cạnh, bên trong lập tức vang lên một tràng tiếng thét chói tai, sau đó lại truyền tới âm thanh thủy tinh bị vỡ nát, cùng với một mảnh âm thanh kinh hãi.
Có lẽ, tất cả mọi người đều cho rằng xảy ra án mạng chết người, tuy nhiên tôi lại biết, tên kia đã chạy thoát rồi.
Tôi nghĩ thầm, đáng đời, ai bảo ngươi đuổi ta, đây chính là kết cục của việc xúc phạm cấm kỵ!
Tuy nhiên, người này quả nhiên lợi hại, ngay cả lầu bốn cũng dám nhảy, điều này so với tôi mạnh hơn nhiều, đến bây giờ tôi đối với lầu ba vẫn còn có chút chóng mặt.
Tôi vội vàng chạy đến vị trí hắn vừa nhảy xuống, ở trên cao cúi đầu nhìn phía dưới, trong màn đêm, lập tức thấy được một cái bóng cực kỳ mờ mạt, từ phía dưới ký túc xá nữ sinh chạy trốn như một làn khói, không để lại một dấu vết gì, chỉ để lại đằng sau một đám đông đang la hét um sùm.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, xem ra hắn cũng sẽ không làm thương tổn người bình thường, hoặc là nói, đám nữ hán tử này hung hãn vượt quá mức quy định?
Nhưng mà, hắn lại chạy mất, còn tôi làm sao giờ?
Quay đầu lại nhìn xem tầng thượng, tôi vừa muốn khóc, vừa muốn cười, lịch sử đúng là giống nhau đến mức làm người ta kinh ngạc mà, ở lần trước tôi xem như là phúc lớn mạng lớn, tránh được một kiếp, lúc này...
Cũng tốt, dù sao phía dưới đang la hét ầm ĩ, tôi cũng không thể xuống, dứt khoát mượn cơ hội này, kiểm tra sân thượng một lần nữa.
Tôi đứng lên, đi tới vị trí có bày tro cốt lần trước, lần này trên mặt đất lại sạch sành sanh, lại đi xung quanh nhìn một chút, cũng không thấy điều quái lạ hay dị thường gì.
Tuy nhiên lòng tôi vẫn không yên, nếu người kia đã làm ra đến thứ này rồi, chắc chắn không thể thu tay lại như vậy.
Dọc theo tầng thượng mặt đất, tôi cẩn thận từng li từng tí một kiểm tra xung quanh nền đất.
Mấy vị phía dưới vẫn đứng đó hoan hô ầm ĩ, phỏng chừng, lần này bắt được lưu manh đều rất hưng phấn đi. Tôi nghĩ tới tên kia, không nhịn được cười, ăn mặc thành cái bộ dáng kia, vốn đã không bình thường, bị người xem là biến thái rồi đánh một trận, đáng đời.
Nhưng tôi cũng có chút lo lắng, lần này không thành công, lần sau, hắn khẳng định còn có thể trở lại, hơn nữa thủ đoạn của người này phi thường quỷ dị, nói không chắc lúc nào, liền trúng chiêu lần nữa mà không thể giải thích được.
Tôi một bên tìm tòi, một bên suy tư, nhưng vào lúc này, tôi thấy ở cửa sổ trên mái nhà nơi đó thò ra một bóng người, hết nhìn đông tới nhìn tây, đối với tôi vẫy vẫy tay.
Tôi trong lòng hơi động, kỳ quái, dưới tình huống như thế này, sẽ là ai?
Hơn nữa, cái thang kia cũng bị tôi kéo lên rồi a, lẽ nào... Lại là một con quỷ?
Tôi nghi hoặc lại gần bên đó, người kia còn nhịn không được đối với tôi vẫy tay nhanh hơn, dáng vẻ rất cấp bách, tôi vừa đi tới gần nhìn, nhất thời liền sửng sốt.
Hóa ra là Đinh Linh Linh!
Tôi không khỏi kinh ngạc, nàng làm sao sẽ xuất hiện ở đây? Đinh Linh Linh một mặt lo lắng vẫy tay, thấp giọng gọi:
- Mau mau nhanh, thừa dịp các nàng còn chưa trở về...
Đây là tới giúp đỡ tôi? Tôi bước nhanh tới, nghi hoặc hỏi:
- Chị đây là...
Nàng cắt đứt lời nói của tôi:
- Nhanh lên một chút trèo xuống, đừng hỏi nhiều như vậy, nếu không đợi lát nữa em liền chạy không thoát.
Tôi vội vàng gật đầu, đi tới bên người nàng mới phát hiện, thì ra nàng đem hai cái cái ghế chồng lên nhau, cứ như vậy lảo đà lảo đảo đứng ở phía trên, đứng đó nói chuyện với tôi.
Tôi hơi do dự, nhưng vẫn tin tưởng nàng, mặc kệ như thế nào, tôi cũng đã từng cứu nàng, nàng làm sao cũng không thể gài bẫy tôi chứ?
Tôi đem cái thang buông xuống, nàng lánh sang một bên, nhìn tôi cẩn thận leo xuống, sau đó nhanh chóng cầm lên hai cái ghế, gọi tôi:
- Nhanh đi theo chị.
Được rồi, có vẻ như hiện tại tôi chỉ còn nước đi theo nàng, tuy nhiên nàng cũng không có mang tôi xuống lầu, mà xoay người tiến vào một căn phòng trong ký túc xá, quay đầu lại gọi tôi:
- Mau vào.
Này... Thật sự được chứ?
Đi vào phòng của nữ sinh trong ký túc xá, cho tới bây giờ tôi chưa từng làm, đặc biệt là thời điểm như thế này, ngộ nhỡ vừa quay đầu lại bà la sát lần nữa mang theo bộ đội đặc chủng của bà ta giết tới, tôi thật sự chống đỡ không nổi.
Thấy tôi do dự, Đinh Linh Linh không nói hai lời, xông lại liền đem tôi kéo đi vào, đóng cửa cái rầm.
Đầu óc tôi choáng váng ngẩng đầu nhìn lên, hóa ra bên trong căn phòng này cũng không có người khác, chỉ có một mình Đinh Linh Linh, tuy rằng cũng bày ra mấy cái giường, nhưng tất cả đều trống không.
- Hóa ra chị ở một mình trong căn phòng này!
Tôi kinh ngạc nói.
- Đúng nha, chị bao xuống đó, làm sao, không nghĩ tới đi?
Đinh Linh Linh chỉ mặc một chiếc áo ngủ thắt dây, xỏa tóc ra, bàn chân nhỏ để trần, cười vỗ vỗ bên giường, bắt chuyện tôi:
- Ngồi xuống nha, đừng khách khí, nơi này sẽ không có người tới đâu, yên tâm đi.
Tôi rất không tự nhiên đi tới, lại không dám ngồi ở trên giường của nàng, mà là ngồi xuống một chiếc giường trống khác, có phần lo lắng hỏi:
- Cái kia, làm sao chị phát hiện được em đang ở trên tầng thượng?
Nàng lần thứ hai nở nụ cười:
- Rất đơn giản nha, lúc mà em vừa chạy lên cầu thang, vừa đúng lúc chị từ trong phòng vệ sinh bước ra, tuy rằng chỉ là nhoáng lên liền đã qua, tuy nhiên chị vẫn nhận ra là em, sau đó người kia bị mọi người bao vây xung quanh, phải nhảy cửa sổ để chạy trốn, tất cả mọi người đều đuổi theo, còn có người tới xem trò vui, chị đoán em khẳng định khó có thể thoát thân, liền đi ra ngoài cứu em rồi.
Thì ra như vậy, tôi không thể kiềm nén nỗi cảm kích đối với nàng, điều này nhờ có nàng, bằng không, tôi hiện tại vẫn đứng đó tầng thượng tòa nhà quanh quẩn không có lối thoát, khổ sở suy nghĩ làm sao đi xuống được.
Tuy nhiên, tôi mới vừa thở phào nhẹ nhõm, trái tim lần nữa lại treo lên, bởi vì tôi chợt phát hiện, mặc dù giờ tôi đã xuống khỏi tầng thượng, nhưng tôi vẫn không ra được nhà ký túc xá a.
Nàng nhìn ra tôi lo lắng, cười nói:
- Em đừng lo lắng, tuy rằng chị không biết em chạy vào đây có chuyện gì, nhưng chị biết em nhất định có lý do của riêng mình, hiện tại em nếu như muốn đi ra ngoài, chị ngược lại cũng có một biện pháp, chỉ không biết em có đồng ý hay không.
- Cách gì?
Tôi hỏi, nàng mới vừa nói hai câu kỳ thực để tôi rất cảm kích, này nếu như đổi làm người khác, làm sao cũng phải gặng hỏi một phen, vậy mà Đinh Linh Linh không hỏi một tiếng, liền giúp đỡ tôi như thế, xem ra tôi lúc đó đã không cứu lầm người.
Nàng nhìn chăm chú vào khuôn mặt tôi, đánh giá tỉ mỉ một phen, bỗng nhiên cười hì hì, từ bên giường cầm lên một bộ quần áo, nói ra:
- Hiện ở bên ngoài đang loạn, nếu không, em mặc bộ đồ này của chị vào rồi lén lút đi ra ngoài?
Tôi há hốc mồm, nói hết nửa ngày nguyên lai để tôi giả bộ thành nữ nhân sao, đây là ý đồ xấu xa gì đây? Đây cũng quá máu chó đi...
- Không được không được, kiên quyết không được, vào thời điểm nguy hiểm như thế này, nếu như em ăn mặc một bộ trang phục nữ nhân đi ra ngoài, chẳng phải để người ta xem là biến thái rồi đánh vỡ mồm hay sao.
Tôi dùng sức lắc đầu biểu thị không đồng ý.
Nàng suy nghĩ một lúc lại lấy ra một chiếc mũ đội đầu nói:
- Không có chuyện gì, hiện ở đây đang rất loạn, em đội chiếc mũ này lên, bảo đảm không ai có thể nhận ra.
Tôi vừa nhìn, chiếc mũ nàng lấy ra này có hình dạng gấu mèo, là loại phía trên lòi ra hai lỗ tai, tôi cảm thấy lạnh lẽo, liều mạng xua tay:
- Hay chị cứ để cho em tự suy nghĩ đi...
Nàng tiện tay lại lấy ra cái kính râm, nói:
- Nếu không, em đeo thêm cái này nữa?
Tôi cạn lời:
- Chị gái à, hiện tại là nửa đêm đó, chị bắt em nhất định phải mang kính râm đi ra ngoài sao?
Nàng cũng sững sờ, lập tức cười hì hì:
- Chị thực sự quên mất chuyện này, vậy em nói bây giờ nên làm gì đây?
Tôi sợ nàng lại đưa ra một ý kiến hố người nào đó, vội đứng dậy đi tới bên cửa sổ, nhìn xuống, thấy được ở phía dưới là đằng sau ký túc xá, nhìn dáng vẻ rất cao, tôi quơ tay mấy lần, không được, nhảy xuống chỗ này chính là tìm đường chết.
Tôi nhíu mày, khổ sở suy nghĩ kế hoạch chạy trốn, Đinh Linh Linh liền ở một bên nhìn chằm chằm tôi không chớp mắt, ánh mắt kia, tựa hồ có chút nóng bỏng.
Trong lòng tôi có chút khác thường, dời ánh mắt đi chỗ khác, suy nghĩ tiếp, nàng bỗng nhiên mở miệng nói với tôi:
- Nếu không, em đêm nay liền ở lại nơi này đi.
Nàng vừa nói ra lời này, mặt của tôi đột nhiên đỏ lên, người cũng hoảng rồi, ông trời ơi, tôi lúc nào trải qua loại chuyện này? !
- Không không không không, em, để em đợi lát nữa, chờ không có động tĩnh gì nữa, liền lặng lẽ đi ra ngoài...
Trong lòng tôi nhảy lên ầm ầm, cũng không dám nhìn nàng, chỉ cảm thấy trên mặt nóng rát, tuy rằng trong lời nói này của nàng cũng không có ý gì, hơn nữa bây giờ còn là tình huống đặc biệt, nhưng mà...
Nàng bỗng nhiên nở nụ cười, ánh mắt vẫn cứ nhìn chăm chú vào trên mặt của tôi, ngẩng đầu nói:
- Thì ra thật sự sẽ có tiểu nam sinh mặt đỏ, thật đáng yêu...
Mẹ nó, đây là chị đang đùa giỡn tôi sao? Tôi cảm thấy khó chịu, nhìn trái nhìn phải rồi nói với nàng:
- Đừng nghịch nữa có được hay không, em cũng vì có chuyện quan trọng bằng không chị cho rằng hơn nửa đêm em chạy tới nơi này làm gì?
Nàng bật cười:
- Ừ, chị biết em có chuyện quan trọng, nhưng sao nào, hiện tại em khẳng định chạy không ra được, ngoại trừ làm bé ngoan nghe lời chị, em cũng chỉ có thể đi ra ngoài thừa nhận em chính là tên dâm tặc biến thái, như thế nào, em lựa chọn cái nào?
- Em...
Câu nói này của nàng trực tiếp đâm trúng ngay tim đen, không chờ ở chỗ này, phải đi ra ngoài bị người ta tóm lấy bạo hành một trận, sau đó đưa qua chỗ của bảo vệ, sau đó không chừng sẽ bị lệnh cưỡng chế đuổi học, sao đó sẽ bị người ta phỉ nhỗ cùng chỉ trính, chửi rủa, không chừng còn phải trên TV...
Ặc, nếu như vậy, thôi thì mình cứ đợi ở đây cho chắc.
Tôi không lên tiếng, không đồng ý, cũng chưa nói không đồng ý, ngồi lại đàng hoàng, thở dài.
Nàng nở nụ cười ôn nhu, lại nói với tôi:
- Yên tâm đi, chị là con gái còn không sợ, em sợ cái gì nữa, hơn nữa, chị giúp em như thế, cũng chỉ vì báo đáp ân tình em đã cứu chị lúc trước, em đừng nghĩ gì bậy bạ nha.
Vậy thì không thể tốt hơn, trong lòng tôi thầm nghĩ. Đinh Linh Linh là một nữ sinh khá nóng bỏng, tôi thực sự rất sợ hơn nửa đêm cô nam quả nữ ở chung một phòng, sẽ phát sinh chút gì, không nói những thứ khác, hiện tại ở trong phòng đang có một mùi thơm thoang thoảng, làm tôi cảm thấy có chút ngất ngất ngây ngây.
Tôi cố gắng nở nụ cười với nàng, chuyển đề tài nói:
- Được rồi, cái kia, mấy ngày nay Trần Hàn Dương kia thế nào rồi?
Nàng bĩu môi nói:
- Ai biết, mấy ngày rồi chị chưa thấy hắn, một nam nhân không có cốt khí.
Tôi kinh ngạc nói:
- Không phải chứ, Sở Kỳ nói, tối ngày hôm qua chị còn đi ra ngoài gặp mặt cùng với hắn...
Nàng ngớ ngẩn, mới nói:
- Ai nha, sao mà em ngốc quá, người ta chính là không muốn nhắc tới hắn mà thôi, em vẫn đừng nói hắn ra.
Tôi cũng sửng sốt, theo bản năng mà gãi gãi đầu, nghĩ thầm trong đầu mấy cô gái này không biết đang suy nghĩ điều gì?
Thật là khiến người ta không hiểu nổi.
Tiếng ầm ĩ bên ngoài, vẫn kéo dài suốt cả buổi, trận chiến so với lần trước còn lớn hơn rất nhiều, tất cả mọi người dường như đang thảo luận tên biến thái mặc váy đen kia là ai, mà lần này đối tượng hoài nghi đã bài trừ đám nam sinh bên kia, bởi vì hầu như rất nhiều người đều mắt thấy một màn kinh người lúc đó, cái tên nam nhân biến thái xông vào ký túc xá nữ sinh, thực sự nhảy từ lầu bốn cửa sổ xuống, không những không có chuyện gì, hơn nữa đứng dậy liền chạy, như một làn khói liền không còn bóng.
Chuyện này quả thực làm cho người ta nghe mà ly kỳ, do đó, vẫn kéo dài ầm ĩ đến rất khuya, khoảng hơn hai giờ đêm, đoàn người mới dần dần bỏ đi.
Nghe bên ngoài nữ sinh lần lượt về phòng của mình, ánh đèn cũng tắt từng cái một, tôi lúc này mới an tâm, Đinh Linh Linh nhưng cười nói với tôi:
- Được rồi, lúc này không sao rồi, chúng ta cũng nên nghỉ ngơi thôi...
Trong lòng tôi nhảy một cái.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất