Chương 70: Hẹn Ước Sinh Tử
Tuy nhiên sự tình cũng không có hương diễm và kích thích như tưởng tượng của tôi, Đinh Linh Linh chỉ đưa cho tôi chăn gối rồi đặt nó trên chiếc giường trống đối diện với giường của nàng, mỉm cười nói với tôi:
- Điều kiện có hạn, em chịu khó chút nha!
Tôi vội xua tay nói không có gì, tôi ngồi đây là ổn rồi, dù sao tôi cũng không ngủ được.
Nhưng nàng không chịu, nói như vậy quá thiệt thòi cho tôi, hơn nữa nếu đêm hôm khuya vắng, đột nhiên nàng tỉnh dậy, thấy trong phòng đang ngồi một người, như vậy đáng sợ lắm.
Tôi suy nghĩ một lúc, thấy cũng đúng, thế nên tôi làm theo lời nàng, đem tấm chăn bày ra, sau đó mặc nguyên bộ đồ nằm xuống.
Mà công nhận, bị hành suốt cả buổi, làm cho tôi cảm thấy rất mệt, đặc biệt là ăn trọn hai quyền của tên kia, vừa nằm xuống, làm cho tôi cảm thấy có chút đau.
Đinh Linh Linh híp híp mắt nhìn tôi, mỉm cười bước tới gần, nhẹ nhàng vuốt đôi mắt tôi, ôn nhu nói:
- Bây giờ điều gì cũng không cần nghĩ, làm bé ngoan ngủ một giấc, vào lúc sáng mai, mọi thứ đều sẽ trôi qua hết...
Tôi từ từ nhắm hai mắt lại, âm thanh của nàng vang vọng bên tai của tôi, kèo theo một mùi hương thơm ngát, khiến cho người ta cảm thấy rất thoải mái.
Thật kỳ lạ, sau khi nàng nói như thế, đau đớn trên người tôi dường như cũng giảm bớt, cả người đều cảm thấy dễ chịu, tôi hít một hơi thật sâu, mùi hương thơm ngát kia tiến vào trong lỗ mũi, tôi chỉ cảm thấy cả người mình như được thả lỏng, hết thảy khó khăn và nỗi buồn của tôi dường như đã biến mất.
Người ta nói con gái là nước, có thể làm tan chảy mọi tảng băng cứng, con gái là liều thuốc, có thể chữa khỏi tất cả đau đớn, vào lúc này, tôi xem như đã cảm nhận được.
Tiếng bước chân của Đinh Linh Linh xa dần, một tiếng cọt kẹt vang lên, tôi biết, nàng cũng đi ngủ rồi.
Nghĩ cũng buồn cười, vận mệnh vô thường, ngay cả nằm mơ tôi cũng chưa hề nghĩ sẽ có ngày mình chạy đến trong ký túc xá nữ sinh, rồi chạy đến trong phòng của một cô gái để ngủ, hơn nữa, còn là cô nam quả nữ.
Chiếc đồng hồ báo thức nhỏ trên giường đang kêu tích tắc, thời gian chậm rãi trôi qua, tôi vốn đang suy nghĩ một số chuyện, nhưng không hiểu tại sao, trong đầu tôi nhanh chóng cảm thấy mơ hồ, chóng mặt và tôi không thể không tiếp tục ngủ.
Quên đi, có chuyện gì thì ngày mai hẵn tính.
Tôi thả lỏng tinh thần của mình, thở một hơi xả xui, rồi cảm thấy choáng váng, đi vào giấc ngủ.
Mơ mơ hồ hồ, tôi có một giấc mơ rất kỳ lạ, trong mơ, tôi ngồi một mình ở tầng thượng, ngắm nhìn các vì sao trên bầu trời, những cơn gió lướt qua khuôn mặt, nhẹ nhàng ôn nhu, trong không khí, dường như có một mùi hương thơm ngát kéo đến, khiến cho người ta cảm thấy thoải mái khó tả.
Bỗng nhiên, ở phía sau lưng có người gọi tôi, tôi quay lại, thấy đó là Tân Nhã, tôi cảm thấy rất vui mừng, nắm lấy bàn tay của nàng và hỏi thăm vết thương của nàng như thế nào rồi, nàng mỉm cười và nói không còn vấn đề gì nữa.
Vì vậy, nàng ngồi bên cạnh tôi, vẫn ở trên tầng thượng như cũ, chỉ vào bầu trời, vui cười nói chuyện, Tân Nhã ở trong mơ, là một người rất vui vẻ, trên gương mặt luôn mang theo nụ cười.
Đang lúc nói chuyện, không biết vì sao, gió dần dần ngưng thổi, tôi đứng dậy và nắm tay Tân Nhã, dẫn nàng xuống cầu thang, nhưng sau khi đi một vòng, tôi không thể tìm thấy đường để đi xuống tầng dưới.
Tôi cảm thấy cuống lên, đang tính mang theo nàng nhảy xuống từ tầng thượng, nhưng đúng vào lúc này, trên bầu trời đêm có dị biến phát sinh, những ngôi sao trên bầu trời, liên tục nhấp nháy trong không trung, chỉ chốc lát, toàn bộ bầu trời dường như đang rung động không ngừng.
Tôi ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn lên phía trên, chỉ thấy được bầu trời đột nhiên tối đen như mực, trên đầu chỉ một mảnh tối thui, giống như có gì đó đang muốn rơi xuống đầu của tôi.
Những ngôi sao trên bầu trời, đột nhiên hóa thành rất nhiều loại dã thú, có những con gấu to lớn, có con như hổ như sói, mỗi con đều có thân hình khổng lồ, trong đó có rất nhiều loài thú kỳ lạ tôi không biết tên, và những con chim, đang giơ nanh múa vuốt đứng giữa không trung.
Trong lúc nhất thời các con thú gầm thét trong không trung, thỉnh thoảng còn kèm theo tiếng long ngâm mơ hồ, một luồng uy thế không tên tràn ngập trong thiên địa, làm cho người khác không nhịn được muốn quỳ xuống bái lạy.
Đột nhiên tôi cảm thấy trong lòng căng thẳng, mấy con quái thú to lớn đầy trời đang gào thét ở trên đỉnh đầu của tôi, giống như chúng nó đang muốn lao xuống chỗ tôi vậy.
Tôi lùi lại một bước, đưa tay kéo Tân Nhã, nhưng lại chụp vào không khí, khi tôi quay đầu lại, không thấy được nàng, chẳng biết nàng đã biến mất lúc nào!
Trong lòng tôi cảm thấy sợ hãi, trong miệng không ngừng gọi tên Tân Nhã, dưới chân đột nhiên giẫm vào khoảng không, ngã cắm đầu xuống phía dưới từ tầng thượng của tòa nhà!
Đó giống như đang rơi vào một hố đen, xung quanh chỉ có bóng tối vô cùng vô tận, hoàn toàn tĩnh lặng, tôi không ngừng rơi xuống, rơi xuống, hai tay liều mạng bắt tới bắt lui, nhưng đều không nắm bắt được thứ gì, mắt thấy, tôi dường như đang rơi vào một vực sâu không đáy....
Đột nhiên, một giọng nói cấp bách vang bên tai:
- Em làm sao thế, mau tỉnh dậy, mau tỉnh dậy...
Tôi lập tức giật mình tỉnh lại, mở to hai mắt, nhưng thấy xung quanh vẫn một vùng tăm tối, trong mơ hồ, dường như có ai đó đang đứng trước người tôi, gọi tên tôi, người kia, dường như là Đinh Linh Linh...
Tôi muốn vươn mình ngồi dậy, nhưng phát hiện mình không thể nhúc nhích, giống như một cơn ác mơ, có thể nhìn thấy mọi thứ trước mắt, nhưng không cách nào khống chế được thân thể của chính mình.
Dáng người của Đinh Linh Linh dần dần hiện rõ trong bóng tối, nàng đang đứng trước giường của tôi, lo lắng kéo tay tôi, không ngừng gọi tôi, nhưng tôi không thể đáp lại nàng, cũng không thể nhúc nhích được một chút nào.
- Bé ngoan tội nghiệp, không cần sợ, có chị ở đây...
Đột nhiên nàng cúi người xuống và ôm lấy tôi, hương thơm mờ nhạt kia liền chiếm toàn bộ tâm hồn tôi. Nàng thì thầm vào tai tôi: Đừng sợ, đừng sợ, mọi thứ sẽ trôi qua, em sẽ quên hết tất cả, có chị ở đây, em sẽ không phải lo lắng gì hết...
Bóng tối, hỗn loạn, đầu tôi, hỗn loạn, giấc mơ, dường như vẫn tiếp tục, tôi không biết, mấy thứ này là thật hay giả, người trước mặt tôi là mơ hay thật, tôi nhắm mắt lại lần nữa, mặc cho mùi hương kia tràn ngập trong giấc mơ.
Tôi dần dần mất đi ý thức, cái gì cũng không biết.
Ai, ác mộng đúng là đáng sợ mà...
Chẳng biết lúc nào, đồng hồ báo thức reo lên leng keng leng keng bên tai tôi, tôi bỗng nhiên tỉnh lại, ngồi dậy, thấy được ánh mặt trời chói mắt ngoài cửa sổ, thì ra trời đã sáng rồi.
Tôi đem đồng hồ báo thức tắt đi, thấy được phía dưới có một mảnh giấy, tôi cầm lên nhìn, bên trên có ghi: Chào buổi sáng, thức dậy rồi nhớ đừng chạy lung tung, chờ chị trở lại.
Tôi hơi ngạc nhiên, mọi thứ đêm qua đột nhiên tràn ngập trong tâm trí tôi.
Hương thơm say lòng người, cơn ác mộng khủng khiếp, bóng tối vô biên vô tận, tiếng thì thầm dịu dàng bên tai...
Trong lòng tôi hơi hồi hộp, vội vàng kiểm tra lại quần áo trên người, phù, cũng còn tốt, mọi thứ đều còn ở trên người.
Tuy nhiên, làm sao vẫn có một cảm giác thất vọng mơ hồ? Thật kỳ quái.
Cánh cửa phòng ngủ đột nhiên mở ra, Đinh Linh Linh mặc một chiếc áo croptop (1), quần short thun, đầu đội chiếc mũ có dạng gấu mèo kia, trong tay cầm theo bữa sáng, nhảy tung ta tung tăng vào trong phòng.
Tôi nhìn kỹ một chút, chợt nhận ra rằng, thì ra nàng cũng rất xinh đẹp.
- Em dậy rồi à, nào, mau tới ăn sáng đi...
Nàng lè lưỡi nói với tôi, cười hì hì, đặt đồ ăn sáng ở trong tay lên bàn, tôi nhìn thoáng qua, đó là hộp cơm của nàng, ở bên trong có vài cái lồng nhỏ, bên trong hình như là cháo.
- Có hơi bất tiện, vì chị chỉ có một hộp cơm này, nên chúng ta phải ăn chung với nhau.
Nàng nói rất tự nhiên, rồi đưa cho tôi một cái muỗng.
Tôi cúi đầu nhìn một chút, cái muỗng này chắc hẳn là của nàng không thể ngờ, nàng muốn làm gì đây?
- Ngại quá, em không thể dùng đồ vật của chị, em cũng không đói bụng, em nghĩ, mình nên rời khỏi đây.
Tôi nhẹ nhàng đem chiếc muỗng kia đặt xuống, không nói gì, quay người lại và đi ra ngoài, giờ đã hơn tám giờ sáng, cánh cửa lớn của ký túc xá nữ sinh đã được mở ra, giờ này tôi đi ra ngoài, cùng lắm sẽ bị người khác bàn tán, nhưng sẽ không bị xem là dâm tặc.
Nàng sửng sốt, thấy tôi thực sự muốn đi, vội vàng gọi tôi:
- Này, em cần gì gấp vậy, đợi lát nữa chị sẽ đi ra ngoài cùng với em, đâu cần phải như thế...
Tôi không nói gì, đi tới cửa, nhưng nghĩ một lát, quay đầu lại nở nụ cười với nàng, nói:
- Cảm ơn chị.
Nói xong, tôi quay người lại, đẩy cửa, cũng không quay đầu lại, đi ra bên ngoài.
Tôi biết, những điều kỳ lạ đêm hôm qua, đã quá nhiều, tôi không muốn để cho bên trong cuộc sống của mình lẫn lộn quá nhiều thứ, tôi không chịu đựng được, bởi vì, tính mạng của tôi đang dần dần đếm ngược.
Tôi nhất định phải tập trung hết tinh lực của mình, đi hoàn thành sứ mạng của bản thân, tôi không có quá nhiều thời gian để lãng phí.
Huống chi, Đinh Linh Linh mang tới cho tôi một cảm giác có chút kỳ quái.
Đây là một loại cảm giác khó tả, mặc dù đêm hôm qua dường như có xảy ra chút việc gì đó, nhưng đây chính là điều làm cho tôi cảm thấy nghi hoặc, tại sao nàng lại làm như vậy? Là vì báo ân? Hay vì nàng thực sự thích tôi? Hoặc là, nàng có mục đích khác?
Tôi không biết.
Tuy nhiên điều làm cho tôi cảm thấy kỳ quái, là khi tôi bước đi trong hành lang ký túc xá nữ sinh, không có bao nhiêu nữ sinh biểu hiện ra dáng vẻ kinh ngạc, tôi cảm thấy hồ đồ, lẽ nào nam sinh có mặc ở ký túc xá nữ sinh, đã không phải là chuyện mới mẻ gì sao?
Thôi kệ đi, tôi cũng lười quản nhiều như vậy, cứ như thế, tôi bước đi với dáng vẻ hiên ngang, oai phong hùng dũng đi ra khỏi cửa lớn của ký túc xá nữ sinh, bên trong tòa nhà đối diện có mấy nam sinh đi ra, ánh mắt nhìn tôi, giống như nhìn một anh hùng của thời đại thắng lợi trở về.
Cảm giác này, có vẻ cũng rất thoải mái!
Sau khi ra khỏi cửa, tôi không trở về ký túc xá ngay, mà quay đầu thẳng tiến về sân vận động nhỏ.
Dấu vết chiến đấu đêm qua vẫn còn ở hiện trường, con sơn tiêu kia đã biến mất, nhưng tôi không biết là nó bị tôi giết chết, hay bị người kia mang đi, gió thổi qua bãi cỏ vàng khô, cuốn theo đầy bụi đất, tôi biết, sau một khoảng thời gian, tất cả dấu vết ở đây sẽ không còn tồn tại, cũng sẽ không có ai biết được, điều gì đã xảy ra ở trên sân vận động nhỏ này.
Tôi cau mày, nhìn ngó xung quanh trống trải, trong lòng thầm nghĩ, người trẻ tuổi bí ẩn đến đây lấy mạng tôi, lai lịch của hắn là gì, và hắn sẽ xuất hiện vào lúc nào nữa?
Trong lòng tôi suy nghĩ đủ thứ, đang chuẩn bị về ký túc xá, nhưng mới vừa quay đầu, chẳng biết lúc nào phía sau đã đứng một người.
Tân Nhã!
Tôi lập tức cảm thấy mừng, đi nhanh tới, thấy được sắc mặt nàng có hơi tiều tụy, nhưng nàng mỉm cười với tôi, nhìn sơ qua cũng không có gì đáng lo.
- Chị về rồi à, thật tốt quá, là Nam Cung Phi Yến đưa chị về đây sao?
Nàng khẽ gật đầu:
- Ừm, cô Nam Cung đã nói với chị, là ngày hôm qua chị đột nhiên phát bệnh cấp tính, em đem chị đưa đến bệnh viện, sau đó lo lắng bệnh viện chăm sóc cho chị không tốt, nên đưa sang chỗ cô ấy, chị thực sự cảm ơn em, nếu không có em, sợ rằng hôm qua chị đã...
Tôi nghĩ thầm, Nam Cung Phi Yến vậy mà cũng biết biên lời nói dối, vì thế tôi mỉm cười ngắt lời nàng:
- Không cần khách khí gì với em đâu, chỉ cần chị không có việc gì thì tốt rồi. Mà cô Nam Cung đâu rồi?
Tân Nhã nở nụ cười:
- Cô ấy nói mình bị đình chức một tuần, không muốn đi vào, vừa tới cổng trường liền quay về, chị vốn muốn quay trở về ký túc xá, nhưng không biết thế nào, chị muốn đến đây đi dạo một chút, vừa vặn gặp được em.
Điều này nói lên thứ gì? Số phận!
Tôi vẫy vẫy tay đối với nàng:
- Đi, đi ăn cơm, chị đang bị bệnh nặng, không thể bỏ qua bữa sáng được.
Nói xong, tôi theo bản năng sờ vào bóp tiền, thầm nghĩ tối hôm qua sẽ không bị mất bóp chứ.
Cũng còn may, bóp tiền vẫn ở trong túi quần, tôi thuận tay móc ra, mở ra nhìn vào, tuy nhiên cái nhìn này làm nhịp tim của tôi đột nhiên tăng nhanh!
Tôi thấy được một mảnh giấy màu đen được đặt trong bóp của tôi hôm qua, dòng chữ phía trên đã thay đổi.
- Sau ba ngày, vào lúc trăng tròn, dưới cầu phía đông, không chết không thôi!
Tôi run lên vì cảm thấy lạnh lẽo, cái này dĩ nhiên là một hẹn ước sinh tử! Nhưng đây rốt cuộc là loại thuật pháp quỷ dị gì? Người trẻ tuổi kia, rốt cuộc là người, hay là quỷ?
Tân Nhã thấy tôi đờ người ra, kỳ quái hỏi tôi:
- Em làm sao thế?
Tôi từ từ hồi phục lại tinh thần, đem bóp tiền cất đi, miễn cưỡng nở nụ cười nói:
- Hình như em bị mất đi mười khối tiền... mà thôi kệ đi, chúng ta đi ăn sáng thôi.
Một lần nữa bước đi, nhưng tôi chỉ cảm thấy bước chân của mình nặng nề hơn rất nhiều. Cái này thực sự là một làn sóng chưa hết, đã có một làn sóng khác ập đến, tôi gần như bị ép không thở nổi.
Chúng tôi vừa bước đi không lâu, tôi lập tức thấy được mấy người đang đi về hướng tòa nhà thực hành, tôi quét tới quét lui, thấy được hai khuôn mặt quen thuộc, đều là học sinh ngành mỹ thuật.
Sau khi những người này đi qua, ở phía sau lại có một người xuất hiện, vừa nhìn thấy người này, trong lòng tôi lập tức chìm xuống lần nữa. Đây là một cô gái, mặc một chiếc áo khoác màu đen, đeo kính râm, đeo khẩu trang, hai tay cắm ở trong túi, bình tĩnh đi về hướng tòa nhà thực hành.
Đây chính là người mẫu lõa mô kia, cũng chính là người mang theo một khối đá động thiên!
Tôi dừng lại, ánh mắt trở nên nghiêm nghị, nhìn chằm chằm vào nàng.
Gió thu nổi lên bốn phía, trong lòng đất, đột nhiên nổi lên một trận gió lạ, chiếc khẩu trang của nàng đang đeo rơi ra trong chớp mắt, nàng vội vàng đưa tay chặn lại, nhưng trong khoảnh khắc ấy, tôi chưa kịp nhìn thấy rõ mặt mũi của nàng, thì cả người Tân Nhã giống như bị điện giật, run rẩy giữ dội.
Nàng chỉ về người con gái xa xa đằng kia, hét lên kinh hoàng:
- Làm sao là nàng... nàng, sao nàng vẫn còn sống...
(1) Crop-top là một chiếc áo cực ngắn, ôm sát hoặc hơi rộng, để lộ phần eo của người mặc. Chiếc áo có độ dài tương đối ngắn này thường chỉ giới hạn trong loại quần áo dành cho nữ.