Cấm Kỵ Sư

Chương 79: Tử Khí Lan Tràn

Chương 79: Tử Khí Lan Tràn


Tân Nhã đứng lẻ loi một mình ở nơi đó, nhìn ra ngoài khung cửa sổ, ánh trăng trong sáng chiếu rọi trên người nàng, giống như một nàng công chúa ở trong câu truyện cổ tích, bị nhốt ở trong tháp cao, khát vọng được tự do.
Nhưng rõ ràng khi nãy có một Tân Nhã khác, mặc một chiếc váy đen, hành động thất thường, tôi rõ ràng ràng đã nhìn thấy nàng nhảy ra khỏi thành tường, phi thân về nơi xa xa.
Lẽ nào đó là một ảo giác sao, hay đó là một quỷ ảnh?
Tôi âm thầm rời đi, không làm kinh động đến nàng.
Tất cả những thứ này, sẽ được sáng tỏ vào một ngày nào đó mà thôi.
Ngày hôm sau, tôi đã thực hiện đúng lời hứa của mình vào ngày hôm qua, nghiêm chỉnh đi đến lớp học chuyên ngành. Không ngoài điều gì khác, chỉ vì tinh thần nhà giáo kia của Trương lão. Trong xã hội ngày nay, thể loại giáo viên có trách nhiệm càng ngày càng ít. Nên tôi tôn kính ông ấy.
Bởi vì ông ấy yêu quý nghề nghiệp của mình, yêu quý cương vị của mình và yêu quý các học sinh của mình.
Mặc dù tôi không biết, lấy khả năng cùng trình độ chuyên môn của hắn, tại sao lại không lựa chọn một trường học tốt hơn. Hoặc chính bản thân mình tự xây dựng nên một lớp đào tạo chuyên nghiệp, nếu làm như thế, thu nhập chắc chắn sẽ cao hơn, và học sinh theo học sẽ càng nhiều.
Nhưng ý nghĩ này cũng chỉ tồn tại ở trong đầu tôi mà thôi. Trong cuộc sống này, mỗi người đều có bí mật của riêng mình, mỗi người đều có chuyện xưa của chính mình. Mỗi người đều là nhân vật chính trong cuộc đời của họ, mà cuộc sống này vốn đã quá khó khăn, cớ chi phải tốn công tốn sức đi cân nhắc đến người khác nữa? Sống tốt cho chính mình cũng đã đầy đủ.
Sau khi tan học, tôi liền chuẩn bị khởi hành, lên đường tới địa chỉ mà ngày hôm qua Nam Cung Phi Yến đã lưu lại trên tờ giấy, đường Phúc Nguyên số 79, để tìm gặp nàng, tôi tin rằng nàng có những biện pháp so với tôi còn hữu hiệu hơn.
Tuy nhiên khi tôi mới vừa bước tới trước cổng trường thì một chiếc BMW màu trắng đột diên dừng ở phía trước. Ngay sau đó, một cô gái vóc người lả lướt đi xuống, bộ dáng xinh đẹp, nhưng ở trên cặp lông mày của cô ấy có một luồng phong tình không thể tả được. Nàng quay đầu nói điều gì đó với người ở trong xe, sau đó liền đóng cửa xe và đi thẳng vào trường học.
Tôi thấy rất rõ, ngồi ở trong xe kia là một người trung niên khoảng năm mươi tuổi. Đầu tóc của hắn bị hói, mang một cặp kính râm, sau khi nhìn thấy cô gái kia tiến vào trong trường học, liền lái xe rời đi.
Trong lòng tôi không khỏi hơi động, xe BMW, cô gái xinh đẹp, lẽ nào nàng chính là cô nữ sinh mà A Long đã nói ngày hôm qua sao?
Trong lúc tôi đang suy nghĩ, cô gái kia liền tiến đến gần hơn, đúng lúc này, có một vài nữ sinh đi ngang qua, vừa nhìn thấy cô gái kia, liền líu la líu ríu quay quần lại với nhau.
- Oa, Điền Điền à, ngày hôm nay trông bạn xinh đẹp quá, chiếc váy này hẳn là mới mua đúng không?
- Đúng đó, tôi thấy bạn mặc vào rất dễ nhìn, vóc người càng đẹp hơn, ai, nếu như tôi mà mặc bộ đồ này, hẳn sẽ xấu chết mất.
- Oa, chiếc túi xách này lần trước tôi đi dạo phố đã từng thấy qua, giá cả chắc cũng mấy ngàn nhỉ?
- Làm sao mà mấy ngàn được, ít nhất cũng hơn một vạn đó...
Cô gái được kêu là Điền Điền kia mỉm cười một cách kiêu ngạo và nói:
- Mấy bạn vớ vẩn quá, cái túi xách này cũng đâu có quý như vậy, mới chỉ hơn có tám ngàn thôi.
- Oa...
Cứ như vậy tiếng kinh ngạc vang lên khắp nơi, nhưng cô gái kia lại không dừng bước chân của nàng, chỉ mình cười lần nữa đối với những nữ sinh kia, rồi tiếp tục đi về phía trước.
Tôi đứng cách đó không xa, đem hết tình cảnh vừa rồi nhìn ở trong mắt. Không thể không thầm thở dài. Quả nhiên nàng là một người con gái mà A Long khó có thể kiểm soát được, không bằng chút nữa khuyên A Long nên quên đi, hắn cua không nổi.
Ngay lúc tôi đang do dự, nên quay lại tìm A Long, hay trước tiên vẫn nên đi tìm Nam Cung Phi Yến. Cô gái kia đã đến bên cạnh, ngẩng đầu cao cao, không hề liếc mắt nhìn tôi chút nào. Kiêu ngạo giống y như một con chim công.
Nhưng đúng vào lúc này, trong lòng tôi liền chìm xuống, ánh mắt nhìn chăm chú vào khuôn mặt của nàng, không hề chớp mắt.
Không phải tôi bị khuôn mặt xinh đẹp của nàng mê hoặc, cũng không phải mang theo ánh mắt phê phán soi mói nàng. Mà là khi nàng vừa đến bên cạnh, tôi đã phát hiện ấn đường của nàng phát ám, ở giữa hai lông mày mơ hồ có một đoàn hắc khí.
Mặc dù bây giờ nàng đang trang điểm, son phấn kia cũng khó có thể che giấu được. Nàng đi đến càng lúc càng gần, tôi càng rõ ràng nhìn thấy được, hắc khí kia đã bao trùm toàn bộ lông mày của nàng, thậm chí đang dần có xu hướng lan tràn về hai mắt của nàng.
Tôi biết rằng đoàn hắc khí kia, cách gọi chuẩn xác nhất, nên được gọi là tử khí.
Trong cơ thể con người có ba ngọn đèn, hai cái ở vai cùng một cái ở trên đỉnh đầu. Những ngọn đèn này không thể nhìn thấy được, nhưng chúng cũng chính là nguồn gốc của âm dương. Ba ngọn đèn này được phân biệt là thiên đăng, địa đăng và mệnh đăng. Thiên đăng cùng với địa đăng được phân ở hai bên vai của người, còn mệnh đăng thì nằm ở trên đỉnh đầu.
Bình thường ba ngọn đèn này sẽ bảo vệ con người khỏi bị âm khí tập kích, nhưng sau khi chúng chịu phải sự tập kích của âm khí, ba ngọn đèn cũng sẽ yếu đi. Lông mày xuất hiện hắc khí thực ra bởi vì mệnh đăng suy yếu mà tạo thành. Đó cũng là cách tốt nhất để nhìn xem một người có bị âm khí tập kích hay không. Đây cũng là điều mà làm cho người ta hay nói là ấn đường biến thành màu đen.
Thiên đăng và địa đăng cùng tắt thì không có vấn đề gì, có thể chậm rãi phục hồi. Nhưng một khi mệnh đăng ở trên đỉnh đầu tắt, người cũng có thể đi gặp Diêm Vương gia. Bởi vì đỉnh đầu người là khởi nguồn của lục dương, kinh mạch lục dương toàn thân đều tập trung ở nơi này, đó chính là vị trí đòi mạng.
Đồng thời, độ dày đặc của hắc khí ở giữa cặp lông mày cũng có thể thấy được trạng thái xâm nhập của âm khí. Một khi đoàn hắc khí dày đặc đến mức đem con mắt hoàn toàn bao phủ, thì mệnh đăng cũng sớm bị dập tắt, mà bây giờ nhìn vào tình huống của cô gái này, có vẻ như cách đại nạn đã không xa nữa.
Tôi rất ngạc nhiên, không biết rốt cuộc có chuyện gì đã xảy ra với cô gái này. Đang suy nghĩ muốn nhìn nàng kỹ hơn, nhưng dường như nàng đã phát hiện tôi đang nhìn lén nàng, cau mày trừng tôi một cái, liền quay đầu nhanh chóng tời đi.
Không ổn rồi, tôi phải đến cho A Long biết ngay lập tức. Dù thế nào đi nữa, nhất định phải tránh cô gái này xa một chút, miễn cho xảy ra chuyện gì.
Nhưng mới vừa đi được mấy bước, tôi liền dừng lại, cảm thấy hơi do dự. Với tính cách bướng bỉnh không tới Hoàng Hà không từ bỏ, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ kia của A Long. Nếu như bây giờ tôi đi nói cho hắn, chưa chắc hắn sẽ nghe lọt tai. Dù sao đã đến lúc thế này, đổi lại là ai cũng sẽ không cam tâm, chung quy cũng phải làm rõ ràng mới hết hy vọng.
Tôi nhìn bóng lưng của cô gái rời đi, thầm nghĩ, để cho A Long ăn một chút thiệt thòi cũng tốt, không chừng khi hắn đi tìm cô gái kia, hai người vừa thấy mặt liền GAME OVER, so với tôi nói hàng trăm câu còn hiệu quả hơn.
Chuyện như thế này, nếu như chính bản thân mình không hết hy vọng, thì ai nói gì cũng vô dụng mà thôi.
Vì vậy sau khi hơi do dự một chút, tôi liền bỏ đi cái ý nghĩ này. Người tốt không phải làm như vậy, đôi khi làm người tốt cũng phải có phương pháp, nếu không bị người ta hiểu lầm là đầu óc của mình có vấn đề thì mệt.
Như vậy trước tiên tôi vẫn nên đi tìm Nam Cung Phi Yến thôi, chờ lúc quay trở lại tìm A Long. Lúc đó tôi không cần nói một lời, chuyện này liền có thể trôi qua.
Cứ như thế, tôi đi ra khỏi trường, đợi ở ven đường chưa tới một phút, liền thấy một chiếc xe ô tô ở đằng xa. Trong lòng tôi thầm hận, nếu mà ngày hôm qua lúc tôi đang truy đuổi ông thầy dạy mỹ thuật kia, có thể may mắn như thế này thì đã có khả năng có thể đuổi kịp hắn ta.
Cái này gọi là trời không theo ý người, càng muốn làm chuyện gì thì càng gặp khó khăn tầng tầng lớp lớp, chuyện ở trên đời, luôn luôn như vậy.
Thực ra tôi cũng không biết đường Phúc Nguyên này nằm ở đâu. Nên tôi đành lên xe và hỏi tài xế.
Nhưng tôi không nghĩ tới bác tài sau khi nghe được địa điểm này, đầu óc cũng mơ hồ, hỏi tôi có phải đã nhớ nhầm hay không.
Tôi cũng mơ hồ, móc ra tờ giấy mà ngày hôm qua Nam Cung Phi Yến để lại và xem xét cẩn thận lại lần nữa.
- Muốn tìm tôi thì đến đường Phúc Nguyên số 79, tuy nhiên có khả năng tôi không ở chỗ đó.
Tuy rằng câu nói phía sau của Nam Cung Phi Yến có chút không đáng tin, nhưng những từ trên giấy rất rõ ràng. Sau khi xác nhận không sai, chính xác trăm phần trăm là đường Phúc Nguyên số 79 a.
Tôi đem tờ giấy đưa cho tài xế nhìn. Hắn cầm tờ giấy nhìn một lúc lâu, sau đó mới đưa tờ giấy trả lại cho tôi, gãi gãi đầu và nói với vẻ mơ hồ:
- Thực sự tôi chưa bao giờ nghe về nơi này, nhưng tôi thường chạy ở khu ngoại ô. Đôi khi tình huống ở trong thành thị tôi cũng không quá rõ ràng. Không chừng đó là tên của một con đường mới đổi tên nào đó. Tôi đề nghị cậu nên đi xe tôi đến nội thành, rồi sau đó liền đi bắt một chuyến taxi khác. Những người kia chạy cả ngày ở trong thành phố, nhất định có thể biết được.
Trong lòng tôi cảm thấy nghi ngờ, nhưng cũng không nói gì. Hắn nói cũng có đạo lý, người dù sao cũng không phải bản đồ, khó tránh khỏi có những địa phương không biết tên.
Chẳng mấy chốc chúng tôi liền đi vào thành phố, tôi trả tiền xe hết năm tệ, sau đó liền nhảy xuống xe và bắt đầu tìm một chiếc taxi khác.
Thực ra tôi cũng không cần tìm làm gì, bởi vì ở ven đường có ít nhất năm đến sáu chiếc xe taxi đổ ở đó. Đây đều là những tài xế quanh năm đón khách ở chỗ này, vừa thấy được có người xuống xe, thì có hai chiếc chạy tà tà đến gần, ý tứ chính là đến gần tôi để mời tôi đi xe họ.
Trước đây khi đi vào trong thành phố, hầu như xưa nay tôi không bao giờ giao dịch với họ. Khi tôi muốn đi taxi, tôi cũng đi xa hơn một chút bên lề đường để đón xe, bởi vì hầu hết bọn họ đều thuộc loại xe có tính chất lừa đảo, mỗi một người đều giống như một tên côn đồ. Từ xưa đến nay tôi là một người không muốn tự tìm phiền toái, cho nên tôi luôn luôn tránh xa bọn họ, chạy được bao xa thì chạy.
Tuy nhiên lần này tôi muốn trốn đã không còn kịp nữa. Ba người tài xế đã chạy đến đây. Trên mặt họ biểu lộ lên vẻ mặt khát khao cùng nóng bỏng, cũng không biết bao lâu rồi họ chưa được ăn uống nữa...
Một người trong số họ vội vàng hỏi tôi:
- Em trai, em đi đâu thế? Lên xe của tôi đi nè...
Khi nói chuyện, hắn liền đưa tay ra và kéo lấy tôi. Đây không phải là đón khách nữa, mà là cướp người, cướp người đó. Tôi vội rụt tay lại và mở miệng nói:
- Đường Phúc Nguyên số 79, anh biết nó nằm ở đâu không?
Người này sững sờ, nhìn hai người bên cạnh một chút, rồi lắc đầu nói:
- Chưa từng nghe qua.
Tôi lại đưa ánh mắt chuyển hướng hai người kia. Nhưng không có gì bất ngờ, cả hai người bọn họ đều lắc đầu. Vẻ mặt khát khao khi nãy giờ đây đã trở thành biểu tình thất vọng, liền xoay người rời đi.
Cách đó không xa còn có một vài chiếc xe, vừa nhìn thấy mấy người đó liền hỏi bọn họ:
- Này, cái đường Phúc Nguyên số 79 á, con mẹ nó, ai biết nó nằm ở chỗ nào không?
Mấy người đó đều lắc đầu, hiển nhiên không ai biết chỗ đó. Còn có vài người đối với tôi chỉ chỉ trỏ trỏ, thì thầm với nhau. Nói tôi giống như một tên dế nhũi mới vào thành phố, khẳng định là đã nhớ lầm tên đường, vì vậy mọi người ai cũng chẳng để ý đến tôi nữa.
Trong lòng tôi muốn nổi điên nhưng cũng không thèm quan tâm đến đám người này. Tôi quay người đi về phía trước. Dưới cái mũi có cái miệng. Ở một nơi lớn như thành phố này, tôi liền không tin tìm không được người nào biết chỗ này.
Nhưng tôi mới vừa bước đi chưa tới 100 mét, ở phía sau đột nhiên vang lên tiếng còi xe. Tôi quay đầu nhìn lại và thấy được một chiếc taxi dừng ở bên cạnh. Một người đàn ông mang một chiếc kính râm và khoác chiếc áo da thò đầu ra, giọng điệu trầm thấp hỏi tôi:
- Cậu muốn đi tới đường Phúc Nguyên số 79?
Người này có vẻ như cũng là một người trong số những người kia. Tôi hơi ngạc nhiên, theo bản năng gật gật đầu:
- Đúng vậy.
Hắn đột nhiên mỉm cười với tôi, vẫy vẫy tay và nói:
- Lên xe đi...


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất