Chương 80: Đường Phúc Nguyên Không Hề Tồn Tại
Tôi hơi do dự một chút, trong lòng thầm nghĩ kỳ quái. Vừa nãy lúc tôi hỏi đường, nhiều người như vậy đều nói không biết, hắn cũng ở đó nhưng tại sao lại không nói ra, bây giờ lại đuổi tới?
Tuy nhiên vừa nghĩ tới tôi liền cảm thấy hợp lý. Đám người này ở trong bóng tối đều âm thầm lôi kéo khách nhân, cướp khách cũng phải có kỹ xảo. Có lẽ khi nãy hắn ta không dám nói, vì sợ đắc tội với đám người đó.
Sau khi tôi tìm cho hắn được một lý do thích hợp, lúc này mới yên tâm, mỉm cười nói với hắn:
- Cảm ơn...
Chiếc xe chạy rất nhanh ở trong đường xá của thành phố. Tôi cứ nhìn ra bên ngoài, trong lòng bắt đầu suy nghĩ về mọi thứ, suy ngẫm về trải nghiệm của mấy ngày vừa rồi.
Trên thực tế, ông nội đã đề nghị tôi đến Bình Sơn. Hắn có dự tính riêng của hắn, muốn để tôi tới nơi này tìm một âm dương sư tên là Tư Đồ. Tuy nhiên ngoài cái tên này cùng với một địa điểm ở bên ngoài thành thị, cũng chẳng còn những manh mối hay tin tức có giá trị nào khác. Trải qua mấy ngày nay, tôi thường thường vẫn nghĩ đến việc tìm người tên Tư Đồ này, để xem hắn có thực sự đưa ra được gợi ý hay giúp đỡ nào cho tôi không.
Tuy nhiên, muốn tìm người chỉ bằng vào một cái tên, điều này không khác gì mò kim đáy biển. Hơn nữa vị âm dương sư kia sống ẩn dật ở đây. Tôi cũng không thể gióng trống khua chiêng thông báo rằng mình đi tìm người. Hơn nữa, có khả năng hắn sẽ dùng một tên giả nào đó để sinh sống. Như vậy, trừ khi có một cơ duyên xảo hợp, nếu không tôi không thể tìm được hắn.
Hơn nữa những chuyện đang xảy ra ở trong trường học cũng làm cho tôi không rãnh đâu mà quan tâm. Chờ qua hai tháng sau trường học sẽ nghỉ. Đến lúc đó nếu tôi có thể đem sự tình trong trường học giải quyết xong, nếu Nam Cung Phi Yến rãnh rỗi, sẽ cùng nàng đồng thời tìm kiếm tung tích Tư Đồ. Đây là một lựa chọn không tồi. Tôi tin rằng nàng sẽ biết được một vài điều bí ẩn ở trong thành phố này.
Dọc theo đường đi, tôi vẫn đang trăn trở suy nghĩ. Vị tài xế lái xe kia cũng không nói một lời. Nhưng tôi đột nhiên phát hiện rằng hắn thỉnh thoảng cũng sẽ thông qua kính chiếu hậu, nhìn tôi với ánh mắt âm trầm.
Trong lòng tôi bỗng dưng có vài phần sợ hãi, lúc này mới nghĩ lại, hắn cũng là một trong những chiếc xe hắc ám kia. Đừng nói là cái tên này muốn tính kế tôi chứ?
Tôi đột nhiên cảm thấy lo lắng, bắt đầu suy nghĩ lung tung. Không biết lát nữa hắn sẽ dùng phương pháp gì để lừa đảo tôi. Có khi nào hắn sẽ động tay chân lên chiếc đồng hồ tính tiền không, hay là ngay khi tôi vừa xuống xe liền giở công phu sư tử ngoạm?
Ai, lúc vừa mới lên xe, nếu như tôi nói chuyện về giá cả với hắn trước thì tốt rồi. Tôi gõ gõ đầu mình, vẫn là kinh nghiệm không đủ a...
Chiếc xe đi đến một khu đổ nát trong thành phố. Tôi đối với nơi này không quen, cũng không biết hắn ta đang đi trên đường nào. Trên đường có gì? Khoảng hai mươi phút sau, hắn mới dừng xe ở trước một con hẻm, quay đầu nói với tôi:
- Xuống xe đi.
Tôi nhìn một chút con hẻm nhỏ có vài phần cổ xưa kia, lại quay sang nhìn hắn. Cố gắng nở nụ cười, có chút cảnh giác hỏi:
- Cảm ơn anh, tổng cộng bao nhiêu tiền thế?
Hắn không nhìn tôi, ở trong gương chiếu hậu, tôi thấy được khóe miệng hắn hơi nhếch lên. Dường như đang nở nụ cười, chậm rãi nói:
- Xuống xe đi, những người đi đến đường Phúc Nguyên, ta đều không thu tiền.
Tôi sửng sốt, lại còn có người như vậy, đây là đạo lí gì?
Cuối cùng, hắn vẫn không muốn tiền của tôi. Tôi xuống xe, ngơ ngác nhìn chiếc xe taxi này rời đi. Trong lòng âm thầm nghĩ, chẳng lẽ người này là cư dân ở đường Phúc Nguyên. Đây cũng là một điều may mắn.
May mắn sao?
Sau khi tự hỏi một lúc, tôi lắc đầu, quản hắn nhiều như vậy làm gì, tóm lại đến được nơi này là ổn rồi.
Con hẻm nhỏ này cách xa trung tâm thành phố, vị trí hẻo lánh, xung quanh đều là những phòng ốc cổ xưa. Dường như đã xây dựng được rất nhiều năm rồi. Ở bên trong thành phố này, phỏng chừng cũng sắp được trở thành công trình cổ lão cần được bảo vệ rồi.
Tôi có chút kỳ quái, đường phố cổ xưa như thế này, theo lý thuyết hẳn rất nhiều người biết mới đúng, tại sao những người kia đều nói là chưa từng nghe qua?
Mang theo sự nghi ngờ này, tôi đi vào trong hẻm nhỏ, đi được mấy bước, tôi liền theo bản năng nhìn vào biển số ở rìa đường. Nhưng không ngờ vừa nhìn, liền làm tôi giật cả mình.
Bởi vì ở trên biển rõ ràng viết: Số 3 đường Phúc Thuận.
Đường Phúc Thuận?
Không đúng a, không phải tôi đã nói rất rõ ràng sao. Nơi tôi cần đến là đường Phúc Nguyên mà? Lẽ nào người tài xế kia nghe lầm, hoặc là, hắn cố ý?
Trời ơi, quả nhiên mà, vẫn bị hãm hại, hóa ra tên kia cố ý đưa tôi đến sai địa điểm? Tuy nhiên tại sao hắn lại làm điều này? Hơn nữa, hắn cũng không cần tiền, này không phải là có bệnh sao!
Nhưng sau khi nghĩ một lúc, tôi vẫn đi vào. Nói không chừng đây chính là đường Phúc Nguyên, chỉ là tên gọi không giống mà thôi. Chờ tôi tìm đến số 79, hỏi một phát liền rõ ràng.
Trên con đường này rất yên tĩnh. Mọi gia đình đều đóng hết tất cả các cửa, thậm chí cả một bóng người cũng không nhìn thấy. Tôi nhìn số nhà và bắt đầu đi thẳng về phía trước.
Nhưng chỉ sau vài phút, tôi dừng lại ở trước nhà số 77, cả người liền sững sờ.
Bởi vì con đường đi tới đây cũng đã là phần cuối, đây là nhà số 77, đối diện là nhà số 78. Đi lên phía trước chỉ có một bức tường thật dày, căn bản đâu có nhà nào số 79.
Tôi nghi ngờ nhìn bức tường kia gần nửa ngày, lại tiến lên gõ gõ thử, xác nhận là hàng thật, cũng không có loại hình cơ quan gì. Xem ra tôi đã đi không đúng chỗ rồi.
Tôi chán nản, cúi đầu ủ rũ đi ra ngoài, nhưng ở nơi đầu hẻm, tôi đột nhiên nhìn thấy được một người bước ra khỏi cửa. Tôi vui mừng khôn xiết, vội vàng chạy tới hỏi thăm nơi này có phải đường Phúc Nguyên không. Tuy nhiên người kia nhìn tôi với vẻ kỳ quái, chỉ vào biển số nhà và nói, chính tôi cũng đã đấy, nơi này là đường Phúc Thuận. Làm gì có đường Phúc Nguyên nào, hắn sống ở đây hơn ba mươi năm, cũng chưa từng nghe nói có một địa phương nào tên như thế.
Lúc này tôi đã hoàn toàn chết lặng. Vốn nghĩ lần này tôi đến trong thành phố này tìm Nam Cung Phi Yến, cùng lắm thì nàng sẽ không có ở đây. Nhưng không hề nghĩ rằng, cái con đường mà nàng nói không hề tồn tại. Đây không phải là đang chơi tôi sao?
Trong lòng tôi có rất nhiều nghi vấn, nhưng cũng không còn cách nào khác. Đành phải một mình quay trở về trường học.
Sau khi đến trường đã là buổi chiều. Ở trong ký túc xá, có hai người đang ở đó uống bia. A Long vẫn như cũ, vẫn bộ mặt biểu lộ cảm xúc rất khó chịu. Hắn đang ở đó phân cao thấp cùng cái đùi gà, gặm đến mức dầu dính đầy tay. Tiểu Hồ Tử ngồi ở bên cạnh thỉnh thoảng ném hai ba hạt đậu phộng vào miệng, cả hai đều không nói gì, trong phóng rất yên tĩnh.
Thấy tôi trở về, A Long cầm lon bia lên uống một ngụm lớn, sau đó ném cho tôi một lon, cười toe toét nói lớn:
- Tiểu Thiên, đến đây, hôm nay anh em ta làm một bữa nào.
Tôi nhận lấy lon bia, nhìn sang bên cạnh thấy trên mặt đất đã nằm bảy đến tám cái lon không. Vì vậy nên tôi khuyên hắn:
- Cậu uống ít thôi, đừng uống nhiều quá. Tâm tư ở trong lòng chính là bọt biển, có cái gì nghĩ không được thì cứ thoải mái nói thẳng ra, uống bia cho lắm thì làm được gì.
A Long cứng đầu cứng cổ nói:
- Làm sao mà vô dụng? Tôi chính là muốn dùng bia để làm tan bọt biển, đem những lời thề non hẹn biển dối trá kia cho nó chết đuối hết, tình yêu là cái mẹ gì, sau này tôi sẽ không hề tin vào nó nữa.
Tôi lắc lắc đầu, nói:
- Làm sao, lẽ nào lần này cậu yêu thật lòng sao? Mới quen được vài ngày mà, đâu đến nỗi như vậy chứ?
A Long không trả lời tôi, lại uống một ngụm lớn, dùng sức đem lon bia ném lên sàn nhà, thở phì phò, hét lớn:
- Cậu có biết không, ngày hôm nay tôi đi tìm nàng. Nàng lại không biết xấu hổ mà nói khoác, nói đó chính là cha nuôi của nàng, là do tôi nghĩ nhiều mà thôi. Cậu nói, cậu nói xem, đây chẳng lẽ là do tôi nghĩ nhiều sao? Ông già kia không phải có tiền sao, có tiền thì ghê gớm lắm à? Tôi khinh bỉ hắn!
Tôi cũng mở lon bia ra và uống một hớp:
- Cậu cũng đừng có suy nghĩ nhiều làm gì. Bây giờ đã thấy rõ được nàng là loại người như thế nào, sau này đừng để ý tới nàng nữa, hãy tránh xa nàng ra. Không hiểu mấy cô gái suy nghĩ thế nào, lúc nào cũng lo nghĩ tiền với tiền.
A Long kêu lên:
- Không đúng, cậu sai rồi. Ngày hôm nay tôi đã suy nghĩ, có tiền vẫn đúng là ghê gớm. Cậu không biết xã hội bây giờ, đều lấy cái gì làm thước đo thành công của một người đàn ông sao? Tiền, chính là tiền đó, chỉ có tiền mới là tối cao, nói gì cũng hợp lý hết. Bà ngoại nó, cậu yên tâm đi, sau này nếu cô gái kia tìm đến tôi, tôi sẽ mặc xác nàng. Đến một ngày nào đó, tôi muốn cho nàng quỳ xuống dưới chân tôi để cho tôi chinh phạt!
Có vẻ như hắn đã nghĩ thoáng rồi, như vậy cũng bớt cho tôi nói mấy lời vô nghĩa. Tuy nhiên tôi thầm thở dài, cậu muốn cô gái kia để mặc cho cậu chinh phạt, chắc tôi không thể chờ đợi để được nhìn tình huống nàng ta thế nào, bởi vì tôi đoán rằng mình chắc không sống nổi qua năm nay.
Nhưng tôi không có ý định muốn nhúng tay vào. Vốn trước đây cũng đã từng nghĩ qua, nhưng bây giờ ngẫm lại, tôi thấy mình vẫn không nên tự đi chuốc lấy nhục nhã. Tôi mà đi tìm người ta, hơn phân nửa người ta sẽ coi tôi như là bệnh nhân tâm thần, đá tôi ra khỏi cửa. Vận mệnh của một người được nắm giữ trong tay của chính họ, có rất nhiều người, rất nhiều chuyện, đều là do gieo gió mà gặt bão. Cấm kỵ sư không phải là Chúa cứu thế. Huống chi cái mạng này của tôi không biết có trụ tới một ngày kia hay không, trước tiên vẫn nên đem mấy việc trước mắt xử lý tốt đi rồi tính sau.
Chuyện này dường như cứ thế mà trôi qua. Mỗi người đều sinh hoạt theo quỹ đạo vốn có của riêng mình. Chẳng mấy chốc, hai ngày trôi qua. Trong hai ngày này, Nam Cung Phi Yến vẫn không hề có tin tức. Tôi cũng không đi tìm Tân Nhã, Đinh Linh Linh cũng không hề lộ diện, và nữ quỹ Lam Ninh ở trong tòa nhà thực hành vẫn khỏe mạnh.
Mọi thứ dường như khá bình thường, bao gồm cả ông thầy dạy mỹ thuật Trần Tuấn kia, cũng đến lớp như thường lệ. Gặp tôi trên đường cũng nhe răng nở nụ cười. Nhưng tôi nhận thấy được trong hai ngày vừa qua, cô gái người mẫu kia vẫn không hề xuất hiện.
Mà tôi cũng ở trong hai ngày này, nắm chặt tất cả thời gian để nghĩ ngơi dưỡng sức, tu luyện tinh thần lực, vẽ phù. Tôi muốn chuẩn bị thật đầy đủ, như vậy mới có thể sống sót trong trận chiến sinh tử. Mới có thể tiếp tục giải quyết những việc sau này, nếu không, mọi thứ đều chỉ là vô nghĩa.
Hơn nữa tôi nghĩ rằng người trẻ tuổi kia chính là chìa khóa then chốt. Chỉ cần có thể đánh bại hắn, hầu như tất cả mọi vấn đề đều sẽ được giải quyết dễ dàng.
Hôm nay là ngày tiết sương giáng, là cái tiết cuối cùng của mùa thu, nằm ở giữa tháng, tôi thu thập xong tất cả các đồ vật, liền lên đường trước khi trời tối.
Trận chiến ước định sinh tử ở hồ Đông, tôi đến đây.