Chương 96: Học Sinh Xếp Lớp
Trong sự khuyến khích của Nam Cung Phi Yến, Lam Ninh quyết định sẽ làm nha hoàn cho tôi sai sử, cam nguyện làm người giấy, tôi vẫn cứ một mực xua tay, nói cái gì cũng không chịu đồng ý, chuyện này có chỗ không thích hợp cho lắm, bất kể là tôi đang còn ở ký túc xá chung hay là tôi ở riêng bên ngoài, bên người cứ có một người giấy, còn bưng trà rót nước, tôi còn lo lắng hơn nữa, lỡ như mà trật tay làm đổ nước, giấy nát hết rồi thì biết làm sao bây giờ?
Nhưng mà Nam Cung Phi Yến khẽ nói với tôi.
- Em đừng có từ chối dứt khoát như thế, nàng ta là một cô hồn, không có nhà ở, em nói nàng có thể đi tới nơi nào nữa chứ? Huống chi nàng còn là Lục m Thiên Sát, nếu có ngày nào đó nàng bị kích thích điên lên hung tính quá độ làm hại nhân gian thì em tính sao đây? Cho dù nàng ta có sống thành thật đi nữa thì sau này lỡ gặp phải tên chỉ chú sư kia thì làm sao?
Tôi suy nghĩ lại một chút thấy chuyện này cũng có lý, nhưng mà nghĩ đến chuyện có thêm một người giấy bưng trà rót nước kế bên người thì tôi lại không thể tiếp thu được, vì thế tôi suy nghĩ một chút rồi nói với Lam Ninh.
- Không bằng thì như vậy đi, cô theo tôi cũng được, nhưng mà đừng nói tới chuyện người giấy gì đó nữa, nếu sau này có cơ hội thích hợp thì tôi sẽ an bài cho cô.
Lam Ninh nghe như vậy thì cũng không kiên trì nữa, vì vậy nàng ngoan ngoãn đứng bên cạnh tôi, trên mặt tràn đầy vui mừng giống như đã tìm được chân ái cả đời. Tôi không khỏi cười khổ, nhìn thử coi bên cạnh tôi là thứ gì vậy, không phải yêu ma thì là quỷ, còn có cái nào là người bình thường đâu?
Tất cả tạm thời cũng chỉ có thể như vậy, vậy nên tôi định trở về kí túc xá, lăn lộn bên ngoài cả đêm rồi, cũng coi như thu hoạch toàn thắng, tuy để tên chỉ chú sư kia chạy mất nhưng công cụ gây án của hắn lại bị tịch thu, hồn phách bị hắn nhốt cũng cứu được rồi, tuy chuyện này giống như đi bắt những người bán hàng rong, người thì chạy mất nhưng sạp hàng thì bị ném lại đây, nếu muốn lấy lại sĩ khí thì cũng mất một khoảng thời gian khá lâu đấy.
Huống chi lần này tên chỉ chú sư kia tổn thất thảm hại, ngay cả chân cũng để lại đây một cái. Nhưng mà tôi cũng có chút hơi lo lắng, nếu lúc hắn đủ thực lực trở lại đây trả thù thì sẽ rất là đáng sợ.
Nhưng mà lúc tôi chuẩn bị rời khỏi chỗ này thì bỗng nhiên Quan Hiểu Hà hiện ta, nàng do dự thật lâu mới nói với tôi rằng nàng bỗng nhiên muốn trở về nhà.
Tôi nhìn nàng một lát, cũng có chút hiểu được, nàng đã đánh mất tin tưởng với người khác, nàng không muốn giống như Lam Ninh, nàng không muốn làm một linh hồn không có tự do.
Thật ra chuyện này tôi có thể hiểu được, cuối cùng thì Lam Ninh không phải là người hiện đại, ở thời đại của nàng, nữ tử tri ân báo đáp rồi lấy thân báo đáp gì đó là rất bình thường, nhưng trong mắt những người hiện đại thì chuyện đó là không thể tưởng tượng được.
Cho nên khi Quan Hiểu Hà nói muốn rời đi thì tôi cũng không nói thêm gì, chỉ có hơi lo lắng mà hỏi nàng.
- Cô đi một mình như vậy có ổn không?
Quan Hiểu Hà cúi đầu, không nói gì, chỉ lắc đầu, vẻ mặt mờ mịt, thực hiển nhiên nàng cũng không biết.
Theo bản năng tôi chợt nhìn thoáng qua Nam Cung Phi Yến, nhưng nàng lập tức quay đầu đi chỗ khác làm bộ không thấy tôi nhìn nàng, tôi bỗng cảm thấy buồn cười nên cũng không nói gì, chỉ nhìn nàng một lúc lâu, sau một hồi nàng không chịu được nữa mới xua tay nói.
- Được rồi được rồi. Chị biết lại là chị chứ gì, nhưng mà em cũng đừng hy vọng chị giúp nàng ta quá nhiều, nói rồi đó, đưa tới nhà thì chị sẽ chạy về đây, mọi chuyện còn lại thì để nàng ta tự giải quyết.
Tôi cười híp mắt buông tay nói.
- Vậy cứ làm theo ý chị đi, nhưng mà cảm ơn chị nhiều nha…
Quan Hiểu Hà vội vàng liên tục nói cảm ơn, báo hại Nam Cung Phi Yến có chút không kiên nhẫn nói.
- Được rồi đó, mà nè nhà cô ở chỗ nào vậy, nói cho tôi nhanh đi để chúng ta còn đi sớm một chút…
Nói xong nàng liền tiến tới một bước đưa tay túm lấy cổ tay Quan Hiểu Hà, bỗng nhiên trời nổi lên một trận gió xoáy, tôi theo bản năng hơi nhắm mắt lại, cho tới khi tôi mở mắt ra thì trước mặt đã không còn bóng người.
Không thể tin là Nam Cung Phi Yến lại gấp như vậy, tôi lắc đầu cười khổ, nhìn quanh thì ở đây chỉ còn tôi và Lam Ninh, nàng nhìn tôi đầy sợ hãi, tôi chỉ có thể bất đắc dĩ mà vẫy tay với nàng.
- Theo tôi này…
Tôi dẫn Lam Ninh về ký túc xá, lúc này đã quá nửa đêm, không hề nghi ngờ gì nữa tôi phải chui vào bằng đường cửa sổ của nhà vệ sinh. Nhưng khi tôi muốn đi vòng ra đằng sau thì bỗng nhiên thấy thân hình Lam Ninh chợt lóe đã bước vào trong, tôi sửng sốt nhìn Lam Ninh đứng ở sau cánh cửa nhìn tôi cười tủm tỉm, nàng duỗi tay chỉ vào cánh cửa đang đóng chặt kia, ngay lập tức tôi thấy cánh cửa kia im lặng … mở ra rồi!
Tôi trợn mắt há hốc mồm, sửng sốt ước chừng mười giây đồng hồ mới phản ứng lại được, đúng rồi, Lam Ninh là nữ quỷ, có thể làm rất nhiều chuyện mà bản thân tôi không làm được, cái này, chuyện này, cái chuyện này…… Sau này tôi không cần lo lắng phải bò đường cửa sổ nhà vệ sinh nữa a!
Tôi cho Lam Ninh một ngón tay cái tán thưởng, sau đó thật cẩn thận mà vào ký túc xá, chỉ là có chút hơi lạ, cảm giác này, sao giống như tôi đang đi ăn trộm vậy?
Mà thôi mặc kệ đi, tất cả mọi chuyện đã kết thúc rồi, sau khi lặng lẽ đi về kí túc xá tôi định để Lam Ninh chui vào trong túi Càn Khôn, nhưng nàng lại nói như vậy không được, thân là hồn phách, không thể trực tiếp đi vào trong loại bảo bối tiên gia này, nhất thiết phải có một cái vật dẫn.
Tôi suy nghĩ mất nửa ngày mới nảy ra một ý nghĩ, lấy mảnh Ngọc Tỳ Hưu đã lâu chưa sử dụng kia ra, vừa vặn trên đó có một cái khe hở, Lam Ninh vừa trông thấy mảnh Ngọc Tỳ Hưu này đã rất thích, nói ở trong này có không ít linh khí rất tốt với nàng, trước mắt thì đây là vật dẫn thích hợp nhất.
Vì vậy Lam Ninh liền chui vào trong miếng Ngọc Tỳ Hưu, sau đó tôi lại cất Ngọc Tỳ Hưu vào túi Càn Khôn, lúc này mới xem như đại công cáo thành, định đứng dựa cửa sổ ngắm trăng, mà giờ này đã muốn sáng rồi còn trăng gì nữa.
Tôi nằm trên giường mà có cảm giác toàn thân như sắp tan ra, vốn dĩ không hề buồn ngủ nhưng mà không nghĩ tới, khi đặt lưng xuống giường rồi thì bỗng nhiên bị cơn buồn ngủ đột kích bất ngờ nên ngủ mất.
Sáng sớm ngày hôm sau, tôi mang tâm lý thấp thỏm chạy tới tìm Tân Nhã, không biết khi trải qua một đêm kinh tâm động phách như vậy thì sẽ lưu lại ký ức như thế nào với nàng?
Tôi ngồi đối diện với Tân Nhã trong rừng cây nhỏ, tôi tự cổ vũ lấy thêm dũng khí cho mình vài lần nhưng lại không biết nên mở miệng như thế nào, bỗng nhiên nàng nhìn tôi, hơi nở nụ cười mà nói.
- Tối hôm qua chị mơ thấy một cơn ác mộng thật đáng sợ.
Trong lòng tôi bỗng căng thẳng, thử thăm dò nàng.
- Vậy sao, đáng sợ tới cỡ nào?
Nàng lắc lắc đầu, cũng không có trả lời, ánh mắt thâm thúy nhìn phương xa, lại nói một câu.
- Sớm hôm nay Đinh Linh Linh tới phòng tìm chị, nói là xin lỗi chị.
- Nàng ta bị gì vậy.
Tôi lại hỏi thêm một lần nữa.
Tân Nhã thở dài.
- Không có gì, chỉ là có một số việc đã qua rồi, giống như những lời đồn trước đây về chị, bao nhiêu năm sau lại có ai thèm để ý tới nữa đâu? Chị cũng không trách nàng ta, huống chi đó cũng không phải là ý của nàng, chỉ cần sau này nàng vẫn là nàng còn chị vẫn là chị thì có chuyện gì cần phải nói ra chứ.
Tôi gật đầu, những lời này nghe có vẻ huyền ảo nhưng mà tôi cũng có thể hiểu được, tà thuật trên mái nhà nhất định là do Đinh Linh Linh làm, nhưng mà trước đó hồn phách nàng đã bị người ta khống chế cho nên cũng không thể nào trách nàng được. Hơn nữa những lời đồn về Tân Nhã như miệng quạ đen rồi đồ sao chổi chắc là do Đinh Linh Linh nói ra.
Nhưng cho dù như thế nào thì Tân Nhã cũng nói đúng, giờ phút này những chuyện đó đã qua rồi, thủ phạm gây chuyện đã bỏ chạy, mọi người đều đã trở về làm chính mình.
Bỗng nhiên Tân Nhã quay đầu lại nhìn tôi chằm chằm, nhẹ giọng nói.
- Em có biết, chị nhìn thấy gì ở cuối giấc mộng kia không ?
Tôi tự nhiên đoán không được, Tân Nhã buồn bã cười, ánh mắt lưu chuyển, chậm rãi nói.
- Máu, chị thấy khắp nơi đều là máu, kéo dài vô tận…
Tôi sửng sốt mất một lúc lâu không nói được gì.
Mấy ngày tiếp theo tôi lại khôi phục sinh hoạt bình thường như trước đây, mỗi ngày đi tới nghe bài giảng chuyên ngành một lần, sau đó lại trở về kí túc xá, viết chữ xem tranh, cân nhắc huyền bí trong từng chữ, cũng thuận tiện chờ Nam Cung Phi Yến về.
Bởi vì nàng đi đã lâu mà còn chưa trở về nên tôi cũng có chút lo lắng, không biết có phải nàng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn hay không, hay là trên đường về lại gặp chuyện của bản thân nữa, đương nhiên tôi cảm thấy chuyện sau có khả năng xảy ra cao hơn, bởi vì chị gái hồ lý khó hiểu này của tôi cũng có rất nhiều chuyện gạt tôi mà.
Bởi vậy nên tôi đang chờ nàng trở về.
Hôm nay Sở Kỳ tới tìm tôi nói rằng Đinh Linh Linh tạm thời nghỉ học về nhà, trước khi đi nàng có dặn Sở Kỳ thay nàng tới nó với tôi hai câu, một câu là cảm ơn, câu còn lại là thực xin lỗi.
Tôi cười, nụ cười phát ra từ trong nội tâm.
Xem ra mọi người đã bắt đầu trở về với con người thật của chính mình, giống như kia chỉ là một đoạn chuyện xưa đã kết thúc.
Nhưng mà với tôi mà nói thì những chuyện này chỉ vừa mới bắt đầu.
Lại qua thêm hai ngày nữa, Nam Cung Phi Yến cũng chưa trở về, nhưng ngày hôm sau vào giờ ngọ, tôi đang đọc sách trong ký túc xá thì đột nhiên có người đẩy cửa phòng ra, tôi tưởng là mấy người A Long nên cũng không để ý tới, không nghĩ tới ngoài cửa lại bay tới một giọng nói giống như đã từng quen biết.
- Chào cậu, đây chắc là phòng 303 hả ?
Tôi ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn, lại thấy trước mặt đứng một người, tóc có chút rối bời, mặc một cái áo khoác không được đẹp cho lắm, khuôn mặt có chút buồn ngủ, tôi với hắn đưa mắt nhìn nhau một lúc, có vẻ hắn nhìn tôi tới phát ngốc luôn, rồi sau đó hắn lại cười hắc hắc nói.
- Ay dô, tại sao lại trùng hợp như vậy chứ, tôi là học sinh xếp lớp mới tới, sau này chúng ta chính là bạn cùng phòng rồi.
Tôi trợn tròn mắt, đây không phải là người tôi gặp qua một lần lúc ở khu chung cư của Nam Cung Phi Yến, Thiệu Bồi Nhất đây sao !
Tôi nhớ hắn từng nói tới đây thăm người thân, sao bây giờ lại thành học sinh xếp lớp rồi ?