Chương 97: Bạn Học Mới Kỳ Lạ
Thiệu Bồi Nhất, hai mươi tuổi, đến từ Băng Thành Cáp Nhĩ Tân, cũng coi như là đồng hương của tôi.
Đối với chuyện hắn tự nhiên đến đây, không chỉ có mình tôi kinh ngạc mà cả phòng tôi ai cũng kinh ngạc đến rớt hàm.
Chẳng những hắn lớn tuổi hơn so với chúng tôi, bằng cấp cũng không biết có hay không, thậm chí ngay cả việc hắn đến đây bằng cách nào chúng tôi cũng không rõ ràng cho lắm, bởi vì chúng tôi thấy nửa năm đầu tiên của năm nhất đã sắp trôi qua rồi mà hắn lại vừa mới chạy từ quê lên đây, là hắn muốn học cái quái gì vậy?
Huống chi từ sau lần gặp mặt lúc trước tôi đã đưa ra kết luận rằng hắn không phải là một người bình thường, hơn nữa Nam Cung Phi Yến cũng đã từng nói qua khi thấy hắn là cả người không được tự nhiên, giống như sức lực cả người bị rút sạch trơn, lại giống như không thể phát sinh nửa điểm ác niệm với hắn, thậm chí còn có hơi chút sợ hãi.
Khi đó tôi cũng đã có suy nghĩ, một người làm cho hồ ly tinh cảm thấy sợ hãi là một con người như thế nào?
Mà giờ khắc này đây, người này lại đứng trước mặt tôi mà nói rằng hắn sẽ ở chung phòng kí túc xá với tôi.
Nhưng điều làm chúng tôi kinh ngạc chính là Thiệu Bồi Nhất lại nói hắn học ở khoa Lịch Sử.
Tất cả chúng tôi đều biết rằng đây là một cái trường nghệ thuật ở đâu ra có khoa Lịch Sử chứ? Nhiều lắm cũng chỉ có thêm môn lịch sử, đó coi như là một chương trình học bắt buộc mà thôi, ai lại vì hắn mà mở nó thành một khoa riêng chứ?
Nhưng mà mọi chuyện lại cố tình cổ quái như vậy, trường học này lại mở thêm một khoa Lịch Sử, chỉ là không có nói với bên ngoài mà thôi, rồi mọi người thi nhau biết hết, cái khoa kỳ hoa này có một giáo viên giảng dạy, thêm một học sinh theo học nữa, tổng cộng có đến hai người!
Học sinh tự nhiên chính là Thiệu Bồi Nhất, mà người giáo viên kia…… Chính là Nam Cung Phi Yến.
Đúng vậy, Nam Cung Phi Yến đã trở lại, sau khi Thiệu Bồi Nhất vào học được một hôm thì trở lại trường, tôi có lặng lẽ đi tìm nàng hỏi tất cả mọi chuyện là như thế nào, không phải nàng rất chán ghét con người này sao, tại sao lại trở thành giáo viên giảng dạy cho người ta? Còn có cái Phúc Nguyên phố kia chưa hề tồn tại, sao lại có chuyện như vậy được?
Nam Cung Phi Yến cười không đáp, chỉ là nói cho tôi biết rằng có một số chuyện chưa đến lúc tôi được biết.
Tôi bĩu môi rồi quăng cho nàng một cái ánh mắt xem thường, sống đức hạnh một chút đi, nếu nàng không muốn nói cho tôi biết thì cần gì phải để lại một tờ giấy treo trên cửa cho tôi thấy chứ?
Nam Cung Phi Yến nhìn tôi bằng một ánh mắt kỳ quái, rồi nàng phì cười, nàng nói rằng tờ giấy kia không phải là để cho tôi xem.
Lúc này tôi hơi ngu rồi, mà ngẫm lại cũng đúng, trên tờ giấy đó cũng không ký tên mà cũng chẳng viết là ai nhận, tất cả mọi người đều có thể đọc được, sao tôi lại chủ quan nghĩ rằng tờ giấy đó để lại cho tôi được chứ?
Đúng là thất bại mà…
Ừ, đúng rồi, nàng còn nói đã đưa hồn phách Quan Hiểu Hà về nhà an toàn, Quan Hiểu Hà nói nàng chỉ muốn ở bên cạnh người nhà mà thôi, những chuyện sau này cứ thuận theo tự nhiên đi.
Kỳ thật nghiên cứu nguyên nhân chuyện này thì đầu sỏ gây tội chính là tên chỉ chú sư kia, nhưng mà Quan Hiểu Hà bị hắn lợi dụng cũng có chỗ đáng thương và đáng hận, nếu lúc trước nàng không một lòng mong muốn dáng người hoàn hảo, muốn giảm béo tự nhiên cũng sẽ không xúc động mù quáng mà đồng ý để tên chỉ chú sư kia thi thuật lên người, nếu không có chuyện này thì về sau cũng đã không xảy ra nhiều chuyện như thế, cho nên đây cũng coi như là vì một dáng người hoàn hảo mà phạm sai lầm đi.
Thiệu Bồi Nhất đến đây, thật ra hắn đến đây cũng không mang tới biến hóa gì cho trường học, chuyện này cũng chỉ coi như là một đề tài để bàn tán lúc rảnh rỗi mà thôi, mọi người bàn tán được vài ngày cũng sẽ mất đi hứng thú, trong trường học có hơn một ngàn người, ai lại đi để ý một người cả ngày chứ, thế nên mọi chuyện dần lắng xuống.
Trên thực tế Thiệu Bồi Nhất cũng không đi nghe giảng được mấy lần, trừ vài lần đi tới những môn bắt buộc để đối phó một chút, thì cả ngày hắn cứ đi tới đi lui trong trường, chuyên môn tìm tới mấy góc tường hay mấy cái xó xỉnh, hơn nữa hành vi của hắn cũng rất kỳ lạ, cũng giống như ngành học của hắn, hắn giống như mấy nhà khảo cổ học suốt ngày đi đào bới lung tung, sân trường sắp được hắn lật tung lên một hết rồi.
Tôi tận mắt thấy hắn lật tới lật lui một khối đá bình thường sau kí túc xá tới ba lần. Tôi không nhịn được nữa nên đành tìm một cơ hội hỏi hắn, rằng rốt cục hắn đang tìm cái gì, chẳng lẽ bên dưới trường học là mỏ vàng ? Hay là … hắn đang tìm quỷ vậy ?
Thiệu Bồi Nhất chỉ hơi mỉm cười nói với tôi, chẳng qua hắn đang tìm một món đồ mà thôi, tìm một món đồ đánh rơi trong trường học này.
Nhưng mà đó là cái gì thì hắn lại không chịu nói.
Hơn nữa, tôi sớm phát hiện ra rằng anh chàng này đặc biệt keo kiệt, chỉ thiếu điều hận không thể tính thêm kế để tiêu một khối tiền cho chính đáng. Đi ăn uống đều là theo hệ thống. Bất cứ ai muốn hắn mời ăn bữa cơm còn khó hơn đi lên trời.
Chỉ có một lần vào lúc ăn cơm trưa, cái tên này không biết là do phơi nắng nên đầu óc hỏng rồi phát thiện tâm hay sao đấy, một mình hắn gọi một mâm cơm trị giá bốn đồng tiền, sau đó lại mời chúng tôi cùng nhau ăn cơm, ba người chúng tôi vừa trông thấy vậy thì thầm nhủ đây là chuyện khó có được nha, vì thế nên không thèm khách khí nữa mà cùng nhau ăn cơm chung.
Đương nhiên chúng tôi không phải là người không có mặt mũi, mỗi người chỉ ăn một hai miếng lấy vị mà thôi, còn lại đều do hắn ăn hết.
Nhưng ai mà biết được, ăn cơm xong rồi tới lúc thanh toán tiền, hắn bắt tay duỗi ra.
- Khụ khụ, vừa rồi đồ ăn bốn đồng tiền, vừa lúc mỗi người một khối, lấy tiền……
Chúng tôi đều hết chỗ nói rồi, rõ ràng là cậu ăn nhiều nhất được không hả?
Cứ như thế mà trôi qua từng ngày, nửa tháng sau A Long tìm tới chỗ tôi tố khổ, nói rằng tên Thiệu Bồi Nhất kia đúng là quá biến thái, chuyện là tối hôm trước hai người đi vệ sinh với nhau, cũng hơn nữa đêm rồi, trong lúc hắn đang đứng xả thoải mái thì bỗng nhiên Thiệu Bồi Nhất quay đầu lại nói câu.
- Này, cậu cứ đứng đằng sau nhìn tôi như thế tôi không thể tiểu được á …
Lúc đấy A Long quay đầu lại nhìn thì nào có ai đứng sau đâu chứ ! Ngay lập tức hắn bị dọa cho chết khiếp.
Vậy mà ngay lập tức Thiệu Bồi Nhất cười ha hả vỗ vai hắn, còn nói không có việc gì không có việc gì, một đứa bé mà thôi.
Vẻ mặt A Long như đưa đám nói.
- Tiểu Thiên, trước đây tôi vẫn cho là cậu rất biến thái, tối ngày cứ thần bí, nhưng mà từ lúc hắn đến rồi, tôi lại cảm thấy cậu giống như là tiên nữ vậy.
Tôi cười như điên, đưa chân đạp hắn một cái.
- Cậu mới là tiên nữ, cả nhà cậu đều là tiên nữ…
Bắt đầu từ chuyện này tôi không thể bình tĩnh được nữa, không lẽ trong nhà vệ sinh có quỷ thiệt hả? Hay là cái tên kia đang nói giỡn?
Tôi đi tìm Thiệu Bồi Nhất hỏi, hơn nữa cũng bày tỏ thái độ của tôi, nói rằng vừa mới xảy ra một chuyện ngay trong trường học, tôi không hi vọng lại xảy ra thêm chuyện gì khác nữa, hơn nữa hắn cũng đã biết quan hệ giữa tôi và Nam Cung Phi Yến, tuy rằng tôi rất cảm ơn lần trước hắn giúp đỡ tôi nhưng nếu hắn cứ giấu giếm rồi thần bí như thế thì tôi sẽ bắt hắn để điều tra.
Giằng co một hồi Thiệu Bồi Nhất mới chịu nói cho tôi biết, hắn nói tôi không cần khẩn trương, quỷ hồn vốn là có ở khắp mọi nơi, trong nhà vệ sinh cũng có một con nhưng không phải dạng hay đi hại người, nó chỉ xem đó như là nơi cư trú mà thôi, mà hắn có thể thấy quỷ hồn cũng không có gì thần bí, đó là bởi vì tổ tông nhà hắn đều là khiêu đại thần, hắn kế thừa huyết mạch gia tộc lại có m Nhãn trời sinh, cho nên hắn mới có thể nhìn thấy quỷ, đây đều là những chuyện bình thường.
Thì ra nhà hắn là khiêu đại thần, khó trách tôi vẫn luôn cảm thấy hắn thần bí, mà khi tôi hỏi hắn mục đích hắn tới trường học này một lần nữa thì hắn lại nhếch miệng cười, hắn nói với tôi hắn chỉ chịu nhờ cậy của người khác tới đây tìm một thứ tôi không cần để ý làm gì, bởi vì chuyện này không liên quan gì tới tôi.
Được rồi, tôi chỉ biết ngậm miệng không hỏi nữa, không liên quan gì tới tôi lại không phải là chuyện hại người gì, tôi cũng lười đi quản.
Có điều tôi vẫn ghi nhớ chuyện tìm vị m Dương Sư Tư Đồ Vẫn kia, mấy ngày này Nam Cung Phi Yến vẫn luôn rất ít lộ mặt, thật vất vả tôi mới gặp được nàng sau một khóa học lịch sử, tôi hỏi nàng chuyện này tưởng rằng ít nhiều gì thì nàng cũng biết được, ai mà ngờ vẻ mặt nàng cứ mờ mịt, lắc đầu nói nàng trước nay không nghe nói qua tên này.
Không chỉ như thế Nam Cung Phi Yến còn nói, chức nghiệp âm dương sư này quá mức rộng lớn, tất cả mọi chuyện tâm linh đều có thể quy tụ về phạm trù âm dương sư, giống như bói toán, xem tướng, vẽ bùa niệm chú, nghiên cứu âm dương ngũ hành, đều có thể tính là âm dương sư.
Hai chữ âm dương bao hàm toàn diện, nào chỉ đơn giản là một người?
Vừa nghe nàng nói như vậy tôi liền cảm thấy chút hy vọng lẻ loi của mình sắp tan biến, ông nội ơi là ông nội, nếu ông đã chỉ dẫn cháu trai của mình đi được tới đây rồi thì sao lại không kể thêm một chút tin tức về vị âm dương sư kia cho con nghe chứ?
Ngay lúc tôi đang cảm thấy nản lòng, Nam Cung Phi Yến lại nói, nếu tôi muốn tìm kiếm hắn vậy cũng không cần buồn rầu, ở thành phố Bình Sơn này có không ít bịp bợm giang hồ nhưng kì nhân dị sĩ lại không nhiều lắm, nếu như người đó ở Bình Sơn thật thì chỉ cần tìm trong một đám người đó cũng sẽ có một người là hắn mà thôi.
Lời này nói không sai, chỉ cần người đó còn ở chỗ này thì một đám người xuống tìm kiểu gì mà chả tìm được.
Tôi lại phấn chấn tinh thần, mời nàng cuối tuần này đi dạo trong thành phố chung với tôi, Nam Cung Phi Yến thoáng do dự một chút nhưng cuối cùng vẫn đồng ý, nàng cười nói chuyện của em trai chính là chuyện của nàng, chỉ cần có thể hỗ trợ, tuyệt đối không chối từ.
Tôi có chút cảm động, nhưng khi nhìn nàng lại thấy vẻ mỏi mệt hiện lên trên cái má lúm đồng tiền kia.
Hình như gần đây nàng rất bận rộn.
Nhưng mà nàng bận chuyện gì mới được chứ, nàng có chuyện muốn làm hay lại là chuyện gì có liên quan tới Thiệu Bồi Nhất?
Tôi nhớ tới lúc ban đêm đấu pháp với tên chỉ chú sư kia, Nam Cung Phi Yến hiện thân ở trong mộ Hoàng Bì Tử, rồi còn cả thiếu niên áo đen gọi là Thường Khánh kia nữa.
Cái trường học nho nhỏ như vậy mà náo nhiệt ghê gớm.
Hôm nay trở lại ký túc xá, tôi muốn gọi Lam Ninh ra để hỏi nàng chuyện ở trong mộ Hoàng Bì Tử là làm sao, nàng nói nàng từng là quỷ ở nơi này đã trăm năm, lúc chỗ này còn là một bãi đất hoang nàng đã ở đây rồi, cho nên nhất định nàng sẽ biết chuyện về mộ Hoàng Bì Tử.
Nhưng khi tôi đang muốn lấy Ngọc Tỳ Hưu ra thì cửa phòng bỗng nhiên bị người mở ra, tôi vội vàng cất Ngọc Tỳ Hưu rồi ngẩng đầu lên nhìn, lại thấy A Long mang vẻ mặt buồn bực đi vào phòng.
Ngày thường rất ít khi nhìn thấy vẻ mặt này của hắn, tôi không nhịn được mà hỏi hắn có phải xảy ra chuyện gì rồi hay không?
A Long thở dài nói nàng sắp không được rồi.
Tôi sửng sốt, vội hỏi hắn, ai sắp không được?
Hắn lẩm bẩm nói.
- Hà Điền Điền……