Cẩm Y Dạ Hành

Chương 100: Tiểu quỷ khó chơi

Chương 100: Tiểu quỷ khó chơi





Đả Tự: Bảo Ngọc Ăn Đậu Hũ--- 4vn. eu

Buổi sáng ngày thứ ba, một dốc nhỏ đẳng sau Lô Long Quan ngoài phạm vi ba tầm tên bắn, đám người bất đầu công việc, xẻng xúc tuyết trắng bỏ vào trong nồi, một lúc liền tan sạch nóng hôi hổi, rau dại và thịt khô ném vào trong nồi, thịt cháo đồ ăn đầy hương vị bắt đầu bay ra thơm ngào ngạt.


Hi Nhật Ba Nhật nắm trong tay một cục tuyết, nhặt một bánh sữa, vừa ăn vừa hướng tới Đái Dụ Bân nói: “An Đáp, cái này thật là con mẹ nó kỳ lạ, không phải nói tối qua giao dịch sao? Trên quan thành tại sao không đánh ra đèn hiệu để có thể thông qua? Một lát ngươi dẫn mấy người qua đó hỏi thăm đến tột cùng là chuyện gì”.


Đái Dụ Bân nói: “Được, đại nhân không cần phải sốt ruột. Lạp Khắc Thân không truyền ra tin tức biến động, chắc không xảy ra chuyện gì. Bọn họ một lần đã mua hơn trăm xe hàng hóa, chắc hẳn gom góp xe không dễ, chậm trễ thời gian, ta lập tức đi tìm hiểu”.


Hi Nhật Ba Nhật nói: “Ừm, trì hoãn quá lâu là không được, chúng ta đẫn theo nhiều hàng hóa như vậy, bởi vì nghĩ đến đây là có thể giao dịch, nên chỉ mang theo hai cái lều, đại bộ phận người chỉ có thể ngủ ở trong ổ tuyết, cả đêm còn phải giữ lửa, thời gian lâu chắc sẽ lạnh quá biến thành bệnh”.


Đang nói, một người cao lớn đầy lông một vai sương khói đi tới: “Đại nhân, tịch Phật Câu Lực Cách lão già kia lạnh quá nên sinh bệnh, rốt cuộc cùng là người lớn tuổi, đầu có chút nóng lên, tinh thần lão không đủ sáng suốt, người xem làm sao?”


Hi Nhật Ba Nhật cau mày nói: “Chúng ta chăng phải mang theo thuốc sao? Nhưng hắn ngàn vạn lần không được xảy ra chuyện, trong nội cung hết sức phức tạp, trong bí đạo càng không cần phải nói, cùng không biết Yến vương Chu Lệ sau khi vào ở cải biến những thứ gì, nếu như cung thất có chỗ tăng giảm, thì chỉ có hắn mới có thể nhận ra đường đi, cho dù là vẽ ra bản đồ, chúng ta cùng tìm không thấy”.


Người đầy lông nói: “ Dược liệu phòng lạnh giải nhiệt thì có, vừa rồi đã nấu chén thuốc cho hắn uống, nhưng mà lão già này thân thể yếu ớt, bệnh có vẻ tốt lên nhưng chưa hẳn sẽ khỏi ngay lập tức”.


Hi Nhật Ba Nhật lắc lắc đầu nói: “Trước đem hắn dời vào trong lều của ta đi, người này có tác dụng quan trọng, không thể bệnh đến nỗi không đứng dậy được” Hắn quay đầu lại nói với Đái Dụ Bân: “Thật sự là đã xảy ra chuyện gì, mụ nội nó, đúng rồi, hỏa dược chôn dấu trong bí đạo có vấn đề gì không? Đây chính là chuyện vô cùng quan trọng”.


Đái Dụ Bân nói: “Không cần lo về hỏa dược, chỉ nội số dầu đó cùng đủ để đốt đến chấn động thiên địa”.


Hi Nhật Ba Nhật nghiến răng nghiến lợi nói: “Bằng không, lửa đã nổi lên, cùng không được để Chu Lệ chạy thoát, ta muốn đem hắn nổ chết trong cung, đem cả nhà hắn nổ tan xương nát thịt, hắn chết, mới làm quân tâm tướng sĩ người Mông ta vô cùng phấn chấn”.


Đái Dụ Bân cười nói: “Bí đạo chỉ có Tịch Nhật Câu Lực Cách đi vào, hỏa dược cất giữ như thế nào ta cùng không thể biết, nhưng mà nghe Tịch Nhật Câu Lực Cách nói, những hỏa dược quân dụng kia đều đóng gói cực kỳ nghiêm mật. Bên ngoài thùng gỗ đều có mấy tầng giấy dầu không thấm nước để phòng ấm, lại bọc thêm một tầng sáp, phòng chừng kho đó trăm tám mươi năm sau cùng sẽ không bị ẩm mà không còn công hiệu”.


Hi Nhật Ba Nhật vui vẻ nói: “Như vậy là tốt nhất”.


Hai người đang nói, người đầy lông dẫn theo hai người, đưa Tịch Nhật Câu Lực Cách đi tới. Hi Nhật Ba Nhật nhìn Tịch Nhật Câu Lực Cách mặt ừng hồng, gian nan thở dốc, không khôi cau mày nói: ‘‘Mới qua một đêm, tại sao bệnh đã thành dạng này? Nhanh nhanh nhanh, dìu vào trong lều nghĩ tạm, cho hắn uống thuốc, thật sự là không được, nếu như tối nay giao dịch, ta cường bức dẫn hắn vượt qua, chăng phải sẽ làm cho người ta hoài nghi sao?”


Bọn họ định chọn mua chút ít nhu yếu phẩm phục vụ cho cuộc sống làm lý do, đem một số nhân mã tham dự vào kế hoạch này qua. Mà Tịch Nhật Câu Lực Cách là một người không thể thiếu trong đó. Nhưng đã năm nào rồi. Nhiều tráng niên như vậy ngươi không cần, lại muốn dẫn một người già tuổi đã ngoài thất tuần đi qua, chắc chắn sẽ khiến người Minh hoài nghi, bởi vậy bọn họ định hoá trang cho Tịch Nhật Câu Lực Cách trẻ lại một chút, lại gắn thêm một chòm râu đen, thừa dịp bóng tối nhập nhằng nhìn không rõ, cũng có thể miễn cường vượt qua kiểm tra.


Nhưng hắn giờ đây thành như vậy, nếu tất cả mọi người đang bận vận chuyển hàng hóa, chỗ này đã có một người yếu ớt không thể động đậy, cuối cùng còn muốn dẫn hắn nhập quan, người ta có thể không sinh nghĩ? Tuy nói chưa hẳn bởi vì cái này mà nghi ngờ đại sự của bọn họ, nhưng chuyện này thật sự là rất khó khăn, Hi Nhật Ba Nhật muốn đích thân chủ trì việc thông qua kiếm tra, không được phép sai sót nửa điểm.


Đái Dụ Bân nhướng mày, đột nhiên nảy ra ý hay nói: “Đại nhân, không cần vì thế mà lo lắng, ta đột nhiên nghĩ tới một biện pháp tốt để cho Tịch Nhật Câu Lực Cách có thể lừa dối vượt qua kiểm tra”.


Hi Nhật Ba Nhật vội hỏi: “Biện pháp gì?”


Đái Dụ Bân nói: “ Nếu như lúc giao dịch bệnh tình hắn còn chưa có tốt lên, vậy cùng không cần bắt hắn vất vả giả bộ làm người khỏe mạnh, dứt khoát giả trang thành người già nua, nói hắn là một vị trưởng lão trong tộc, sinh bệnh nặng, muốn đi thành lớn cầu y hỏi dược”.


Hi Nhật Ba Nhật mừng rỡ: “Tốt! Cớ này thật tốt, thật là không chỗ sơ hở, ha ha ha, An Đáp, đến lúc đó nói hắn là cha ngươi nhé, hiếu tử dẫn theo cha đi chữa bệnh, lấy cớ này thật sự là tốt. Ha ha ha.


Đái Dụ Bân sắc mặt cứng đỡ, trên mặt có điểm phát khổ: “Nhận một thái giám làm cha? Ha ha, ha ha…


“Cái gì? Bọn họ lại là người của thất đệ? Thất đệ bởi vì khoản tiền xây Vương phủ, cho nên làm chút ít chuyện làm ăn để kiếm tiền? Cái này... Hồ đồ! Thật sự là hồ đồ!”.


Yến vương không biết nên khóc hay cười ngồi xuống nói: “Đường đường một vị Vương gia, vậy mà làm việc cùng đám thương dân tranh lợi, cái này cùng coi như bỏ qua, nhưng trực tiếp vi phạm nhúng tay vào cấm vật triều đình đã ra lệnh cấm. Người nọ tên gì?”


Từ Phi ôn nhu nói: “Sĩ Hoằng vừa rồi đã hỏi qua, hai người kia thân phận công khai gọi là Hạ Tầm, Cao Thăng, nhưng thân phận chính thức là Dương Húc, Tây Môn Khánh. Một người là sinh đồ Thanh châu, một người là lang trung huyện Dương Cốc”.


Yến vương lắc đầu liên tục: “Hoang đường, thất đệ thật sự là hoang đường”.


Từ Phi nói: “Vương gia, đã là môn hạ thất vương đệ, người nên cấp cho hắn mặt mũi, không tính mấy lần tảo trừ phía bắc, thất vương đệ đã trợ lực cho người rất nhiều, tình nghĩa huynh đệ, vì việc nhỏ này không đáng để trở mặt. dù sao việc thông quan giao dịch vốn chính là chuyện mắt nhắm mắt mở, để bọn họ đi thôi

Yến vương nói: “À? Minh Nhi ở nơi nào? Tiểu gia hỏa kia không tức giận sao?”


Từ Phi cười nói: “Minh Nhi nha đầu kia sao biết mang thù trong lòng. Nói đến sự việc đêm đó, trên đường đi nàng cực kỳ hưng phấn, coi như một sự kiện rất thú vị, về phủ liền kể cho mấy nữ nhân nghe, cực kỳ khoe khoang, đêm hôm qua. Nhìn hai tên tiểu tử to gan lớn mật ở trong lồng giam khổ sở vì lạnh, nàng tự nhiên còn cho chúng đi ra, nàng sẽ không so đo những chuyện này đâu”.


Yến vương thở dài nói: “Vậy là tốt rồi, gọi Sĩ Hoằng đưa bọn họ đi ra ngoài, chuyện này đã huyên náo quá mức, thất đệ cùng thật sự là... Ài!”


Sĩ Hoằng theo như lời hắn nói, họ Chu tên Năng, người An Huy, kế tục chức Nhâm yến sơn hộ vệ Phó Thiên hộ của phụ thân, phụ trách hộ vệ Yến vương cung, Hạ Tầm và Tây Môn Khánh sau khi bị đưa về cung, chính là do hắn tiến hành thẩm tra xử lí.


Từ Phi lại nói: “Bọn họ là người Tề vương, bởi vì nhất thời hiểu lầm. Bị chúng ta bắt, trên đường chịu chút ít đau khổ, tục ngữ nói, đánh chó phải ngó mặt chủ, cứ như vậy đem bọn họ thả ra ngoài, thất Vương đệ cảm thấy nhục nhã, tính tình hắn người cùng không phải không biết, trong mấy huynh đệ, hắn là một người cực kỳ coi trọng mặt mũi”.


Yến vương trừng mất nói: “Vậy muốn thế nào? Chăng lẽ muốn bốn vương khua chiêng gõ trống tống tiễn bọn họ đi ra ngoài mới được sao?”


Từ Phi che miệng cười nói: “Vậy không cần, bọn họ đang làm việc không mấy quang minh, người tự nhiên không tiện ra mặt”.


Nàng suy nghĩ một chút rồi nói: “Gọi Cao Sí tống tiễn bọn họ đi ra ngoài, có thế tử Yến vương ra mặt, cùng coi như cho bọn họ đủ mặt mũi, Tề vương biết chuyện, chắc không có ý kiến gì đâu”.


Chu Lệ vuốt cằm nói: “Cùng tốt, kêu tiểu quỷ khó chơi Cao Sí đưa người đi”.


Hạ Tầm và Tây Môn Khánh đã từ phòng củi đến một căn điện, tuy nói bên trong không phải cao sang, cùng không có chậu than sưởi ấm giường, cộng thêm chỗ này đã lâu năm không tu sửa, có phần hoang vu, tro bụi cùng nhiều, nhưng so với phòng củi bốn phía hở toang hoác kia thì tốt hơn nhiều.


Tây Môn Khánh dậm chân, đi tới đi lui trong phòng: “Chúng ta đã nói thân phận thật, theo lý thuyết Yến vương điện hạ sẽ không làm khó chúng ta nữa? Sao còn không cho chúng ta đi?”


Hạ Tầm nói rất chắc chắn: “Yên tâm đi, cho dù vị nữ nhi kia của Từ quốc công không chịu bỏ qua, chúng ta cùng không cần lo lắng đến tính mạng”.


Tây Môn Khánh nói: “Tiểu nha đầu gọi là Minh Nhi kia sao? Ha ha, vậy không có việc gì, tiểu nha đầu kia tâm địa rất tốt, ngươi không thấy ngày hôm qua nàng còn đưa thảm cho chúng ta sao”.


Hạ Tầm âm u nói: “Đúng vậy, là đưa một cái thảm, một cái thảm chuyên dụng của tiểu quận chúa, một cái thảm thật nhỏ, từ đầu ngươi còn nói mỗi người một nửa, lúc ngủ liền liều mạng quấn trên người, ta chỉ chen vào được một chân”.


Tây Môn Khánh cười khan nói: “Cái này... Ha ha ha, ta lúc ngủ thường hay như vậy..


Hai người đang nói chuyện, tự nhiên một tiếng rầm vang lên chỗ cửa điện, âm thanh mở khóa truyền đến. Hai người lập tức đứng cùng một chỗ, ngưng thần nhìn ra cửa đại điện.


Cửa điện mở ra. Bốn thị vệ vương phủ tiến vào, đứng ngay trước cửa, đứng thăng như đao, uy phong lẫm liệt, sau đó một người mập mạp xuất hiện ở cửa ra vào, hai nội thị cao lớn có lực đỡ hắn. Bước qua bậc cửa, đi vào trong điện.


Tên mập mạp này mặc một nho bào màu xanh, tết tóc nho cân, tướng mạo mặt vuông tai lớn, khí độ mười phần bình tình, chỉ là dáng người hắn thật sự là quá mập, nhìn vóc dáng cao cao, chắc khoảng hơn hai mươi tuổi, nhưng cho dù mặc áo choàng khá rộng, cùng không che dấu được dáng người mập mạp của hắn, còn phải để hai nội thị cao lớn lực lường đỡ lấy.


Hạ Tầm thầm nghĩ: “Ta nhớ rõ Văn Hiến ký có nói trưởng tử Chu Lệ bị chứng phát phì, từ nhỏ thân hình mập mạp, chăng lẽ chính là người này?”


Mập mạp trên mặt mang chút nụ cười, cùng không bởi vì thân phận hai người hơi thấp mà lộ ra vẻ kiêu căng, không chờ hộ vệ thông báo, hắn đã chắp tay, mỉm cười nói: “Ta là Chu Cao Sí, thế tử Yến vương. Gia mẫu và thị vệ đi săn bắn tại Lô Long Khâu, gặp hai người hành tung bí ẩn, nghĩ lầm là người xấu. Liền sai thị vệ đến dò xét làm rõ thân phận các ngươi, cùng là do vệ môn hơi lỗ mãng, chưa tra ra thân phận các ngươi, đã cường chế ra tay bắt người, đến nỗi sinh ra rất nhiều hiểu lầm. Hai vị dọc đường chịu khổ, đều là Yến vương ta phủ không phải, Cao Sí xin nhận lỗi với hai vị”.


Nói xong liền cúi đầu khom lưng trông rất vất vả.


Hạ Tầm thầm nghĩ: “Sớm nghe nói đến ba đứa con trai của Yến vương, trưởng tử Cao Sí là người vô cùng nhân từ, đối với người ngoài thành tâm thành ý, vừa nho nhã lại nhân ái, đệ đệ của hắn vì để đoạt địa vị nhiều lần dùng ác ngữ hãm hại hắn trước mặt Chu Lệ, thậm chí âm thầm gây bất lợi cho hắn, hắn vẫn giữ gìn tình huynh đệ, còn ở trước mặt phụ thân nói tốt cho bọn họ. Hôm nay chỉ thấy một mặt, sách viết có vẻ không sai, thân phận hắn đường đường là thế tử Yến vương, nếu không có tính nhân hòa trời sinh, thật sự không cần phải khách khí với chúng ta như thế”.


Hạ Tầm và Tây Môn Khánh vội vàng cùng tiến lên trước hoàn lễ, Chu Cao Sí là thế tử Yến vương, Yến vương tương lai, theo như chế lễ đồng thân vương, cho dù là đại quan trong triều cũng phải dùng lễ thần tử khấu kiến, huống chỉ hai người bọn họ thân phận lớn nhất cùng chỉ là một sinh đồ nho nhỏ, hai người vội vàng tiến lên khấu kiến, trong miệng nói: “Thế tử ngàn vạn lần không cần đa lễ như vậy, chúng ta thật có chỗ không phải, nếu không Vương phi cùng sẽ không sinh nghi” .


Chu Cao Sí vội vàng nói: “Miễn lễ miễn lễ, hai vị không cần dùng đại lễ tham kiến”.


Hắn lại cười ha ha nói: “Vừa rồi Chu Thiên hộ đã hỏi rõ thân phận các người, nếu có chỗ đắc tội, kính xin thứ tội, cao Sí này đến, thứ nhất bồi lễ, thứ hai chính là muốn tiễn hai vị rời phủ. Hai vị nếu không trách móc, xin mời đi theo ta”.


Chu Cao Sí vừa mới khó nhọc xoay người, liền gặp một tiểu cô nương mặc đồ trắng sôi nối chạy vào, phía sau là hai thị vệ đi theo, vừa thấy Hạ Tầm và Tây Môn Khánh liền kêu lên: “Tốt lắm, thì ra các ngươi là môn hạ Tề vương, khó trách sao lại to gan đến như vậy, môn hạ Tề vương có thể khi dễ ta sao?”


Chu Cao Sí vừa thấy nàng, thân thể vội vàng đứng lại. Hai tay ôm quyền, rất khó khăn cúi đầu xuống, trang trọng hướng về phía Từ Minh Nhi chào: “Chất nhi Cao Sí, kính chào a di”.


Tiểu nha đầu thân hơi lóe lên, liền đi qua bên cạnh hắn, Chu Cao Sí rất khó khăn ngửa bụng lên, ngẩng đầu xem xét, tiểu di hắn đã chăng biết đi đâu, Chu Cao Sí ngơ ngấn xoay người, nhìn thấy Từ Minh Nhi đã đứng ở trước mặt Hạ Tầm và Tây Môn Khánh, chắp tay sau đít, ngẩng đầu lên dò xét bọn họ.


Chu Cao Sí đã nghe kể sự tình trải qua nghĩ tiểu di còn muốn làm khó hai người kia, vội vàng nhấc chân chạy tới, nhắc nhỡ: “A di, tất cả chuyện này đều là hiểu lầm, phụ vương và mẫu thân đã dặn dò Cao Sí, muốn đem bọn họ tiễn ra khỏi phủ”.


Tiểu nha đầu rất nhẹ nhàng xua xua tay nói: “Ta hiểu, ta hiểu, ngươi đi ra ngoài trước, ta có lời muốn nói với bọn họ”.


Chu Cao Sí hơi khó xử nói: “Thưa a di..."


Từ Minh Nhi mất kiên nhẫn xoay người đấy hắn đi: “Đi ra ngoài, đi ra ngoài, ta đã nói không làm khó bọn họ, Từ Minh Nhi ta nói chuyện nhất ngôn cửu đỉnh, tuyệt không nuốt lời”.


Thân thể Chu Cao Sí phảng phất như một tòa núi thịt, Từ Minh Nhi làm sao đẩy được, nhưng Chu Cao Sí là quân tử cực ngay thăng, rất chú trọng chuyện trưởng ấu, Từ Minh Nhi cho dù tuổi nhỏ, cùng là a di của hắn. Là trưởng bối của hắn, nên Chu Cao Sí không dám làm trái ý nàng, đành phải theo nàng, nhờ hai nội thị đỡ, chầm chậm đi khỏi cung điện.


“Hắc hắc hắc...”


Vừa đem đứa cháu mập mạp đấy ra ngoài điện, từ Minh Nhi hét to một tiếng đóng cửa lại, xoay người nhìn Hạ Tầm và Tây Môn Khánh, không biết có phải hay không nàng học được từ trong kịch bộ dạng như gian thần, một vai cao, một vai thấp, đôi mắt to xinh đẹp cố ý nheo lại, cười gian hai tiếng hắc hắc, nhìn về phía hai người uy hiếp.


Hạ Tầm và Tây Môn Khánh nhìn bộ dáng nàng chưa cảm thấy sợ hãi, ngược lại còn có chút buồn cười, nhưng hai người rất thông minh rụt rụt cố, lộ ra một bộ dáng khiếp đảm, Từ Minh Nhi rất hài lòng với hình tượng của mình, tạo thành đe dọa với bọn họ, vặn eo một cái, chỉ vào Hạ Tầm nói: “Ngươi nói, tại sao muốn bắt ta?”


Hạ Tầm vẻ mặt mờ mịt nhìn nàng: “Tiểu quận chúa, người bắt ngươi là hắn, vì sao quận chúa lại chỉ ta?”











Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất