Chương 113: Lậu Vỏng Chi Ngư
Bành Tử Kỳ đã đổi về mặc nữ trang. Từ ngày Hạ Tầm tìm người giả mạo làm Na Nhân Thác Á sau khi nàng biết rằng nữ nhân họ Tạ kia là người Trần quận Tạ thị, lòng nàng liền sinh ý thức nguy cơ mãnh liệt. Nàng đã hỏi qua, nữ nhân kia không phải là vị hôn thê của Hạ Tầm. Trần quận Tạ thị khai chi tán diệp, tử tôn khắp thiên hạ, đương nhiên không có khả năng nữ tử Trần quận Tạ thị nhìn thấy kia chính là vị hôn thê của hắn.
Nhưng đến khi nhìn thấy dung mạo của Tạ Vũ Phi, nàng lập tức liên tưởng đến, có lẽ nữ tử cùng Hạ Tầm có hôn ước kia cũng xinh đẹp như nàng. Thế là, vượt ngoài ý liệu của Hạ Tầm, Bành Tử Kỳ vốn vẫn trước mặt hắn giả làm một tiểu tử, chỉ một khắc sau liền biến thành một thiếu nữ môi hồng răng trắng, phiêu dật như một đóa hoa lê trong tuyết.
Dung mạo nàng mang một chút anh khí, không thể so với một Tạ Vũ Phi nhu hòa, lại khác ở vẻ đẹp thanh lãnh. Cái thanh lãnh này là một loại khí chất, làm khi nàng cười tựa như tuyết mới rơi, hoa đào mới nở, đúng là một đám gó xuân phất vào mặt. Thử nghĩ trên đường đi có một thiếu nữ xinh đẹp như vậy làm bạn, có phải thích ý không?
Hạ Tầm có thương tích, dù không ảnh hưởng gì đến hoạt động bình thường, nhưng dù sao cũng là có thương tích. Mà Bành Tử Kỳ là một tiểu mỹ nhân có khí chất xuất trần, thanh nhã động lòng người như vậy, hai người này sao có thể làm loại việc nặng như vậy được. Thế là Tây Môn đại quan nhân trở thành nhân tuyển làm đánh xe.
“Tây Môn đại ca, người thật sự là đánh xe rất tốt. Không phải bảo người là đi cùng bọn lữ khách thương nhân sao. Không phải người cầm cương đáng tin tưởng lắm sao. Giờ thì tốt rồi, hành trình bị trì hoãn, lại đi đến ngã ba đường, trời thì tối rồi, thêm cả tuyết rơi nữa, cái này có thể coi là tốt sao?”.
Bành Tử Kỳ từ trong xe nhô đầu ra trách cứ Tây Môn Khánh, tuy ngữ khí hờn dỗi nhưng ngược lại không có tức giận.
Tây Môn Khánh đối với việc mỹ nữ khiển trách như vậy, nghe vậy chỉ ha ha cười nói: “Nhân hữu thất thủ, mã hữu thất đề (người có lúc thất thủ, ngựa có lúc lờ bước), chỉ có lần này thôi mà. Được, chúng ta tới bên cạnh khe núi nghỉ qua đêm đi. Dù sao trong xe cũng có lò lửa, chăn nệm tất cả đầy đủ, chốc nữa ta đi thu thập chút củi, nhóm vài đống lửa ở quanh xe ngựa để xua dã thú. Như vậy cũng có một cái tình thú của nghỉ ngơi dã ngoại”.
“Chỉ có điều...”. Tây Môn Khánh cười hắc hắc, hướng về phía nàng nháy mắt nói: “Ta cũng muốn chen vào xe, nhưng lại ngại quấy rầy các người chàng chàng thiếp thiếp”.
Bành Tử Kỳ khuôn mặt hồng lên, trừng mắt nhìn hắn một cái nói: “Không thèm nghe ngươi nói nữa, chẳng đứng đắn gì cả” Liền thả mành xuống quay trở vào trong xe. Quay đầu lại thấy thần sắc Hạ Tầm giống như cười mà như không phải cười, nàng không khỏi có chút xấu hổ liền đứng dậy.
Thật ra mặc dù nàng cùng Hạ Tầm tình ý tương hứa, nhưng thủy chung vẫn chưa đến mức đó. Đương nhiên điều đó cũng không phải nói tiểu tử Hạ Tầm này câu nệ thủ lễ quân tử, nhất định phải đợi đến ngày thành thân.
Mới chịu động phòng hoa chúc. Một đại mỹ nhân xinh đẹp như vậy ở bên cạnh, hắn cũng không phải liễu rủ, nên ăn vì sao không ăn? Dù sao sớm muộn gì cũng ăn.
Hắn chỉ là muốn thêm một thời gian nữa thôi. Từ lúc gặp nhau, định tình, cùng nhau chạy về Lô Long quan cho đến bây giờ, một mực kinh hiểm trùng trùng, mọi việc thay nhau nổi lên. Hơn nữa còn một cái bóng đèn Tây Môn Khánh siêu cấp này thủy chung như hình với bóng ở bên cạnh hắn, hắn muốn cùng Bành Tử Kỳ lén thân thiết một chút cũng không có thời gian không gian, vậy như thế nào mà ăn vụng?
Thật là bi ai mà!
Trên thế gian này thống khổ nhất là chuyện gì? Chính là một tiểu mỹ nhân phơi phới bày ở trước mặt ngươi, như củ cải thanh thúy ngọt miệng lại giòn tan, như nước trong veo bày ở đó. Ngươi muốn ăn nàng, nàng cũng nguyện ý bảo ngươi ăn, nhưng hết lần này đến lần khác đều không ăn được.
Nhưng Bành Tử Kỳ không nghĩ như vậy. Mấy ngày nay sớm chiều ở chung, dựa vào sự nhạy cảm của nữ nhi, nàng thường thường cũng có thể cảm giác được Hạ Tầm cũng có xúc động, nhưng thủy chung hắn cũng không có hành động quá phận, mặc dù buông màn xe cũng có lúc lặng lẽ chạm vào một chút nhưng cũng chỉ là cử chỉ thân mật, điểm tới là dừng làm nàng cảm thấy, bậc lang quân chính mình tuyển ra quả là một vị quân tử thành tâm thành ý. Nam nhân như vậy đáng giá nàng phó thác chuyện chung thân đại sự.
Xe ngựa dừng lại, hai thớt ngựa kéo xe được Bành Tử Kỳ buộc dưới một tàng cây ở sau xe tại một triền núi, cho ăn một chút đậu nát. Xe đứng ở một chỗ kín gió, càng chống xe được dựng lên, vững vàng tạo thành một “phòng xe”. Tây Môn Khánh mệnh khổ ngẩng đầu nhìn trời càng lúc càng hôn ám, gió nhẹ thổi bông tuyết trên vai bay xuống nói: “Ta đi kiếm củi”.
Hạ Tầm từ trong xe đi ra. Thực ra vết thương của hắn đã bắt đầu khỏi hẳn, miệng vết thương lên da non mềm mịn, hoạt động nhẹ một chút hẳn là không sao cả. Nhưng Bành Tử Kỳ vẫn sợ miệng vết thương của hắn bị toác ra, vẫn đứng ở một bên giúp hắn.
Hạ Tầm nheo nheo mắt nhìn tuyết rơi càng lúc càng nhiều nói: “Tây Môn huynh không cần phải bận rộn vậy. Xem ra đêm nay tuyết rơi không bớt hơn được rồi. Lúc tuyết rơi thật ra cũng không lạnh lắm, trong xe vẫn còn hai hộp than, đủ để chúng ta chống đờ cả đêm. Chỗ này lại ở ngay ven đường, cũng không có khả năng có mãnh thú đến gần. Đoạn đường này ngươi khổ cực nhiều rồi, cũng nên vào xe sưởi ấm thân thể”.
Tây Môn Khánh cười nói: “Vẫn là huynh đệ thương ta. Về phần đệ muội... Ài!”.
Bành Tử Kỳ trừng mắc liếc hắn, nhưng ở trước mặt Hạ Tầm nàng vẫn giả làm tiểu thục nữ, không có nói gì.
Lúc này, Đái Dụ Bân một mực bám theo mà đến, lặng lẽ âm thầm núp trong chỗ tối rốt cuộc cũng nắm được cơ hội. Khóe miệng hắn lộ ra một nụ cười hung tợn, từ trên vai gờ cung xuống, chậm rãi lắp lên một mũi tên.
Cánh tay hắn bị thương, đến bây giờ vẫn chưa được lưu loát lắm. Hắn chỉ có thể nhẫn nại, đem cung chậm rãi kéo căng ra. Cũng may vị trí này cách chỗ bọn Hạ Tầm không xa, dù không kéo hết tầm cung cũng có thể bắn trúng hắn.
Đái Dụ Bân bắn cung rất tốt. Với tài thiện xạ của hắn, mặc dù tay bị thương bởi vì cố hết sức mà có chút phát run hắn vẫn tự tin là có thể bắn trúng. Cái cung này là do hắn đóng giả quan binh, thừa dịp Yến vương cung hỗn loạn mà mang đi, trên mũi tên còn bôi chút “gia vị”. Chỉ cần bắn trúng chỗ hiểm, hắn tin tưởng có thể làm thịt cái tên khốn kiếp phá hư đại kế của hắn kia.
“Tử Kỳ, chúng ta xuống xe một chút đi. Cả ngày ở trong xe ta có chút buồn bực. Tuyết rơi thế này có chút sảng khoái”.
“ừm”.
Bành Tử Kỳ ôn nhu đáp, thân hình hơi nghiêng chuần bị xuống xe. Hạ Tầm cũng bước về phía trước một bước. Hai người vốn đang đứng trên càng xe nhìn ra xa ngắm cảnh tuyết rơi ở khe núi. Động tác này đối với Đái Dụ Bân mà nói thực rất đột nhiên. Hai người xoay người, dời bước, chỉ so với việc Đái Dụ Bân nới lỏng dây cung bắn tên sớm một tích tắc. Đái Dụ Bân muốn chế trụ mũi tên lại một lần nữa nhưng không kịp, ngược lại vì bất ngờ muốn một lần nữa giữ mũi tên lại trên dây cung mà làm vết thương đau đớn, cánh tay hắn nhất thời đau đớn, đuôi tên bị đầu ngón tay đụng nhẹ một cái.
Sai một ly đi một dặm.
Nếu như Đái Dụ Bân không vì bị động tác đột nhiên của Hạ Tầm mà thất thố, mũi tên này vẫn còn cơ hội bắn trúng Hạ Tầm, chỉ có điều từ cổ họng chuyển thành đầu vai, nhưng một cái đụng nhẹ này làm lệch đi, mũi tên thay vì hướng thẳng đến Hạ Tầm mà chuyển sang Bành Tử Kỳ...
“Vù!”.
Bành Tử Kỳ vừa mới muốn nhảy xuống xe, hai đầu gối vừa mới gập lại sử chút công phu, mũi tên vốn bắn về phía cố họng Hạ Tầm hướng về phía nàng phóng tới. Bành Tử Kỳ chỉ cảm thấy ở khóe mắt bóng đen lóe lên, bản năng người luyện võ khiến nàng vô ý thức tránh ra một chút, một mũi tên nhọn khẽ sạt qua bờ vai, bốp một tiếng bắn trúng thùng xe.
Bành Tử Kỳ chỉ cảm thấy đầu vai nóng rát truyền đến một trận đau đớn, nàng lập tức cảnh giác, vội vàng đầy Hạ Tầm ra, kêu lên: “Cẩn thận! Có thích khách!”.
Hạ Tầm bị Bành Tử Kỳ đẩy một cái ngã vào trong xe. Bên trong Tây Môn Khanh đang sưởi ấm, bị hắn va vào một cái cả khuôn mặt tuấn tủ ngọc thụ lâm phong đều tiến vào trong lò lửa. Tây Môn Khánh bị dọa nhảy dựng lên, hay tay chống xuống xe, đem Hạ Tầm đẩy đứng dậy.
Bành Tử Kỳ đem Hạ Tầm đẩy mạnh vào trong xe, lập tức rút đao hướng về phía tên bắn lén bay vút qua.
Bạch y bồng bềnh cùng một màu với tuyết.
Tuyết, ở giữa đột nhiên dày lên rất nhiều.
Đái Dụ Bân còn muốn bắn mũi tên thứ hai, nhưng vừa rồi hắn đột ngột phát lực, cánh tay đã bị thương, còn muốn chuẩn xác lắp tên lên cung phải mười phần gắng sức. Bành Tử Kỳ sao lại cho hắn thời gian chuẩn bị, nhanh như mũi tên hướng về phía hắn ẩn thân mà bay vút đến. Đái Dụ Bân mắt thấy vậy, cắn răng một cái đứng lên hướng về phía trên núi mà chạy.
Tây Môn Khánh ở trong xe kêu lên: “Cái gì thích khách? Cái gì thích khách?”.
Hạ Tầm kể qua năm ba câu, cả hai cùng nhảy ra khỏi thùng xe đã không thấy bóng dáng Bành Tử Kỳ. Tây Môn Khánh vươn tay nhố mũi tên xuống, xem qua nhất thời biến sắc thất thanh kêu lên: “Nhạn linh tiễn! Đây là mũi tên chuyên dụng của biên quân”.
Thì ra trong quân đội Đại Minh sử dũng mũi tên cũng không giống nhau. Xuất phát từ công dụng khác nhau, tên cũng có rất nhiều loại. Đại Minh vệ quân các nơi trong nước bình thường sử dụng Nga linh hoặc Áp linh tiễn. Biên quân dùng Nhạn lình tiễn, Ngự lâm cấm vệ quân dùng Ưng linh tiễn. Các loại tên khác nhau, độ nhọn, chiều dài cũng có khác nhau, quy cách chế tạo cũng có điểm riêng biệt.
Biên quân sử dụng Nhạn linh tiễn, thân tên làm từ gỗ hoàng dương, mũi tên là ba cạnh dài có móc ngược, như vậy mũi tên dễ dàng cắt vào, chuyên chế trụ giáp ngực bằng da của kỵ binh các dân tộc du mục phương Bắc. Quan binh vệ sở phổ thông sử dụng mũi tên hình tam giác rộng có móc ngược, chỉ có thể đối phó trộm cướp nội địa và loạn quân, đối với võ sĩ thảo nguyên các bộ tộc du mục mặc giáp trụ có hai tầng da thú thì lực sát thương có hạn.
“Biên quân sử dụng loại tên này?”.
Hạ Tầm nghe xong lòng nhất thời trầm xuống, đầu tiên nghĩ đến có thể hay không là từ chỗ Chu Lệ bày mưu tính kế? Chu Lệ hung ác có tiếng, vạn nhất hắn lo lắng mình không thể giữ bí mật mà nổi tâm tư muốn giết người diệt khẩu. Hay là thích khách đến từ tam ti nha môn, như vậy chỉ sợ không dừng lại ở một người, Tử Kỳ nàng một mình đuổi theo, vạn nhất...
Nghĩ vậy, Hạ Tầm vội vàng muốn chui ra khỏi thùng xe, kêu lên: “Không xong rồi! Ta đi tìm nàng!”.
Tây Môn Khánh vội ngăn hắn lại nói: “Ngươi vẫn còn bị thương, để ta”.
Nói đoạn ánh mắt liếc chằm chằm lên mũi tên, soi dưới đèn lồng ở đầu xe, phát hiện ra đầu mũi tên lấp lóe ánh sáng tím, không khỏi âm thầm cả kinh: “Trên mũi tên còn có độc”.
Hắn không dám nói cho Hạ Tầm, sợ hắn lo lắng mà mang thương thế đuổi theo, lập tức rút đơn đao, hướng về phía Bành Tử Kỳ rời đi mà đuổi theo. Hạ Tầm làm sao yên tâm được, hắn quay lại thùng xe rút binh khí bản thân ra, nhảy xuống xe thì không thấy bóng dáng Tây Môn Khánh. Hắn lo lắng nếu chính mình đuổi theo, khi hai người quay về không thấy hắn lại phải lo lắng, đành phải đứng lại tại đó.
Bành Tử Kỳ đuổi theo Đái Dụ Bân, Đái Dụ Bân dùng đôi chân vòng kiềng đã quen cười ngựa chạy sao lại khinh công của Bành Tử Kỳ, hắn ngoặt đông ngoặt tây, luẩn quẩn vòng quanh núi chừng nửa vòng, rốt cuộc khí lực hao hết, hô hô thở gấp.
Bành Tử Kỳ tức giận hắn sau lưng đả thương người, ra tay tuyệt không dung tình, đuổi theo phất tay vung một đao, Đái Dụ Bân hoảng sợ giơ trường cung trong tay lên ngăn cản, bị một đao rất nhanh và có lực của Bành Tử Kỳ tước gãy, mũi đao phá rách áo da hắn lưu lại một vết máu.
“Là ngươi!”.
Bành Tử Kỳ mang theo người của Bắc Bình Bạch Liên giáo theo dõi bọn chúng hồi lâu, nhận ra hình dáng của những nhân vật chủ yếu. Ra khỏi Bắc Bình thành Đái Dụ Bân không tiếp tục ngụy trang, Bành Tử Kỳ liếc mắt là nhận ra hắn, không khỏi quát lớn: “Thì ra ngươi chính là con cá lọt lưới!”.