Chương 73: Trong rượu có càn khôn
An viên ngoại như ngồi trên đống lửa, Lưu phủ lo liệu việc vui hắn không thể không đến, nhưng hắn lại lo lắng sẽ gặp phải Hạ Tầm. Hắn vốn tuyệt đối không tin Hạ Tầm là hung thủ giết chết Thập Tam Lang và Phùng Tống kỳ, nhưng Lưu Húc chết là chuyện gì xảy ra? Lưu Húc nguyên nhân bắt cóc Tiếu Địch hắn có thể đoán được, nhưng mà Hạ Tầm nếu có thể vì thế mà không hề cố kỵ đem Lưu Húc xử lý, vậy hắn có khả năng làm giống như thế với Thập Tam Lang cùng Phùng Tổng kỳ hay không? Nếu như ba người này thật sự là Hạ Tầm xử lý, còn lại hắn... Hạ Tầm sẽ Bỏ qua hắn sao?
Mấy hôm nay, An viên ngoại không dám ra kliòi cửa, vốn Hạ Tưởng trong mắt hắn chẳng là cái gì, nhưng bây giở lại biến thành một tên đại yêu quái thần thông quảng đại, hắn không biết Hạ Tầm bao giờ sẽ xuất hiện, trong tay mang theo một cây đao, hắn ngay cả buổi tối ngủ cùng một đêm đối mấy nơi.
Vừa trông thấy Hạ Tầm, Hạ Tầm lại một mực muốn tiến về phía hắn, tuy hắn không tin Hạ Tầm dám công khai hại hắn trước mặt bao người, nhưng hắn vẫn sợ hài, có loại cảm giác sợ tới nổi da gà, tân khách đầy bàn chén chén giao thoa, cười cười nói nói vui vẻ, duy chỉ có An viên ngoại ăn không biết vị.
“Nơi đây không thể ở lâu, ta phải rời đi thật nhanh!”
Vừa nghi đến đây An viên ngoại liền nhìn thấy có người đi nhà xí. An viên ngoại lập tức đứng lên theo, muốn mượn nước tiêu trốn chạy, hắn đứng lên, vừa nghiêng đầu, không khôi cả kinh nhảy dựng, đã thấy Hạ Tầm tay trái chén, tay phải hồ, cười mỉm mà hỏi thăm: “Lão An, muốn đi đâu vậy?”
An viên ngoại cả kinh, mặt mũi biến sắc nói: “Ta.. ta..
Hắn vừa định nói mình muốn tiếu tiện. Hạ Tầm đã chen vào chỗ ngồi, lựa chỗ mà khách bên cạnh mới đi mà ngồi xuống, không cho cơ hội chen chúc ra ngoài, khiến cho An viên ngoại phải trở về chỗ ngồi.
Hạ Tầm cười ha hả nói: “Hai huynh đệ chúng ta mấy ngày không gặp nhau, hôm trước biết tin An lão ca sinh bệnh, ta tự nhiên cảm thấy lo lắng không thôi. Hôm nay nhìn thấy An lão ca vẫn khỏe mạnh như trước, thật đáng mừng, đáng mừng, hai huynh đệ chúng ta phải uống cạn một chén”.
“A! Trong chén rượu của ngươi chỉ còn một chút, đây đây, trong tay ra là rượu Trúc Diệp Thanh tốt nhất!” Hạ Tầm phân trần một câu, liền đem chén rượu còn đầy tám phần của An viên ngoại lưu manh đố ra trên mặt đất, sau đó dùng bầu rượu mình mang theo rót cho hắn một chén rồi nói: “An huynh, mời!”
An viên ngoại trán đầy mồ hôi trong lòng thầm lo lắng: “Rượu... rượu này có vấn đề gì không đây?”
Hạ Tầm kinh ngạc nhìn An Lập Đồng hỏi: “An huynh, ngươi làm sao vậy?”
Ngồi cùng bàn cùng có hai người biết hắn liền cười nói: “An viên ngoại, đã ngồi xuống đây là phải uống, Dương công tử là bằng hữu tri giao của người, chén rượu này chẳng lẽ người lại không uống?”
Mấy người xung quanh thúc dục làm An viên ngoại bất đắc dì cầm chén rượu đưa lên, chậm chạp từ từ nhấp môi, Hạ Tầm cười ha hả uống cạn chén rượu trên tay, sau đó liền dốc ngược chén rượu nói: “Huynh đệ đã uống xong, An huynh còn không nhanh kết thúc?”
An viên ngoại mặt hiện lên vẻ cầu xin, chén rượu nhỏ trên tay như nặng đến ngàn cân, khi hắn đang do dự khó quyết, canh viên ngoại một tay cầm chén, một tay nhấc bầu rượu đi tới, oán trách nói: “Dương lão đệ, thì ra là ngươi ở đây, vi huynh đi tìm một vòng không thấy ngươi, vậy mà nói chúng ta giao tình thâm sâu, đến mà không chịu chào ta một câu. Nào, chén rượu này chúc mừng tiếu nữ thành thân, vi huynh mời ngươi, người nhất định phải uống”.
Hắn một mực nhìn chằm chằm vào Hạ Tầm, hiện tại chỉnh là thời khắc quan trọng nhất. Hạ Tầm nhìn thấy hắn muốn rót rượu liền vội vàng đoạt lấy bình rượu cười ha hả nói: “Hôm nay Canh huynh vừa là lão Thái Sơn lại là lào Công Công, đúng là song hỷ lâm môn, đáng lẽ phải để tiểu đệ rót rượu mới đúng”.
Hạ Tầm nghi cho dù Canh Tân có địch ý với hắn cùng tuyệt không dám hạ độc lúc này, nhưng hắn từng nghe nói thời cổ đại có một loại bình rượu uyên ương, bên trong chứa hai loại rượu, chỉ cần hơi điều khiển cơ quan một chút là đổi được rượu, để đề phòng vạn nhất, hắn đoạt lấy bình rượu rót cho Canh Tân trước rồi mới rót cho chính mình.
Canh Tân không hề có gì khác lạ, cười ha hả nói: “Cùng uống, cùng uống, vi huynh xin kính trước!”
Canh Tân nâng chén uống hết không để lại một giọt nhỏ, Hạ Tầm lúc này mới yên lòng, hắn nghiêng đầu nhìn sang tự nhiên thấy An viên ngoại nhân cơ hội Bỏ chén rượu trên tay xuống liền nói: “An huynh thật vô lại, chén rượu này sao có thể Bỏ qua? Nào, huynh đệ ta cùng uống hết chén rượu này chúc mừng cho Canh viên ngoại”.
An viên ngoại âm thầm kêu khổ, không biết rượu này rốt cuộc có vấn đề hay không, cố gắng giơ chén lên. người khác đã dục uống mà không uống là thất lễ, đúng lúc này, có người cao giọng nói: “Thanh châu phủ Thôi quan Triệu Khê Bột Triệu đại nhân chúc...” Cả phòng khách lập tức một hồi xao động, Thôi quan là quan thất phẩm, quan cấp không thấp, tay cầm thực quyền, tôn gia người ta là thương nhân, cho dù một cửu phẩm chính đồ quan nhân đến chúc mừng Tôn gia hắn cùng là trèo cao không nổi rồi, giở đây lại có một vị Thôi quan đại nhàn đến thăm chúc, thực là vinh hạnh đặc biệt.
Triệu Thôi quan đến chúc mừng là có nguyên nhân, mẫu thân hắn lúc trước sinh bệnh cấp tính, may mắn lại có Sinh Xuân Đường chuẩn đoán đúng bệnh, dùng thuốc cứu chữa kịp thời giúp mẫu thân hắn lấy về một mạng, trăm cái thiện lấy hiếu làm đầu, Sinh Xuân Đường chính là đại ân nhân của Triệu gia, Tiệu Thôi vì tận hiếu mà đến đây chúc mừng, kết giao với thương nhân thấp hèn, thanh danh không bị ô uế ngược lại càng tăng lên cao.
Tôn Tuyết Liên nghe xong vừa mừng vừa sợ, vội vàng gọi trượng phu cùng chạy ra nghênh đón. Hạ Tầm và Triệu Thôi quan cùng đã quen biết, hắn vì chuyện của Dương gia liên tục chạy đôn chạy đáo. Nghe nói hắn đến. Hạ Tầm không dám chậm trễ, liền bỏ chén rượu xuống chạy ra nghênh đón.
An viên ngoại mừng rờ không thôi, hán thừa dịp mọi người chạy đến cửa ra vào liền đối chén rượu của mình và Hạ Tầm với nhau, sau đó chỉnh lại thân thể mập mạp chắp tay ung dung ngồi yên tại chỗ.
Triệu Thôi quan gần đây tâm tình không tốt. Hắn là quan viên trực tiếp phụ trách trị an Thanh Châu, thời gian gần đây liên tiếp phát sinh nhiều vụ trọng án làm hắn sứt đầu mẻ trán, Tri phủ đại nhân từ Tế Nam về liền mấng cho hắn một trận, giở đây hắn ngay cả nhà cùng không dám về, cả ngày tọa trấn ở phủ nha Thanh Châu, nếu lại xảy ra án mạng lớn thì cái mù trên đầu vứt luôn đi cho xong.
Hôm nay vì việc vui của Tôn phủ. phu nhân hắn nghe nói liền chuyển lời đến mẫu thân hắn, mẫu thân hắn gọi người chạy đến phủ nha đưa tin cho hắn, hắn vội vàng chuẩn bị một ít lễ rồi đến đây luôn, vừa nhìn thấy mọi người đi ra nghênh đón, Triệu Thôi quan cố gắng nở nụ cười đưa hai hộp bánh hi vừa thuận tay mua ven đường cho Tôn quản gia, sau đó hướng về phía vợ chồng Tôn Tuyết Liên chắp tay nói: “Chúc mừng, chúc mừng, Triệu mỗ đến chúc mừng chậm, thứ tội, thứ tội”.
Vợ chồng Tôn Tuyết Liên vui mừng phấn khởi đáp lễ, Hạ Tầm biết Triệu Thôi quan đang bề bộn công việc nên cùng chỉ chắp tay nói vài câu rồi hẹn sẽ hàn huyên sau, vợ chồng Tôn Tuyết Liên một trái một phải đưa Triệu Thôi quan lên ghế chủ vị.
Hạ Tầm lúc này mới ừở về bàn, bưng chén rượu lên nói: “An huynh, ta và huynh uống một chén rượu mà thật quá gian nan, tiêu đệ chỉ mời huynh một chén. An huynh chẳng lẽ không chịu cấp cho ta chút mặt mũi sao?”
An Lập Đồng làm ra vẻ do dự, một lúc sau mới giơ chén lên nói: “Được, vi huynh tửu lượng không tốt. uống với lão đệ chén này xong thật sự không thể uống tiếp”.
Hạ Tầm mừng rờ liền nói: “Không sao, không sao, xin mời An huynh”.
Hai người cùng nhau ngửa cố uống hết chén rượu, canh Tân đang mời rượu Triệu Thôi quan nhìn thấy cảnh tượng đó, trong lòng âm thầm vui mừng: “Đại kế đã thành, tất cả mọi việc đều diễn ra theo kế hoạch, tiếp nữa, không thể để xảy ra sai sót!”.
Một chén rượu uống xong, Hạ Tầm thần thái thong dong không hề có biểu hiện gì khác thường, An mập mạp trong lòng thả lòng: “Hoàn hảo, hoàn hảo, ta đã nói rồi, hắn gan lớn đến đâu cùng không dám trước mặt mọi người dùng độc giết ta, cùng chỉ tại ta lo lắng quá nhiều”.
Triệu Thôi quan khi đến tiệc rượu đã trôi qua hơn một nửa thời gian, triệu Thôi quan ngồi ăn vài món, uống ba chén rượu, nhìn sắc trời đã tối liền lo lắng đêm nay xảy ra chuyện, hắn liền đứng dậy hướng về phía chủ nhân cáo từ, hắn vừa đứng dậy liền có rất nhiều người đứng dậy theo, Hạ Tầm đang lảo đảo cùng cố gắng đứng lên.
Hắn chờ An viên ngoại té xỉu, nhưng kỳ quái là, An viên ngoại tình thân rất tốt trong khi hắn lại có vẻ buồn ngủm, ngáp liền mấy cái, hắn lúc đầu còn tưởng là vì mệt mời mấy hôm không ngủ ngon giấc, sau lại bị rượu thấm vào người gây buồn ngủ, nhưng càng về sau cơn buồn ngủ càng klió chịu đựng, hắn ngay lập tức biết chuyện không đúng, với tuổi của hắn hiện nay, thân thể vô cùng khỏe mạnh, cho dù ba ngày ba đêm không ngủ cùng không thể trở thành như vậy, chẳng lẽ...
Hạ Tầm lập tức nghi đến việc hắn từng đứng dậy nghênh đón Triệu Thôi quan, chẳng lẽ lúc đó An bàn tử lợi dụng cơ hội đổi hai chén rượu với nhau? Hạ Tầm càng nghi càng thấy mình phán đoán không sai, trong lòng âm thầm kêu khổ: “Thật vất vả mới tìm được cơ hội nói chuyện với hắn, không ngỡ không bắt được nhạn lại còn để nhạn mồ vào mắt, chính mình uống thuốc ngủ của mình, cùng tại tên mập chết bầm này quá cận thận, không được, ta phải đi nhanh, nếu không dược tính phát tác ngủ luôn ở đây chẳng phải làm cho người khác chê cười sao?”
Vừa vặn lúc này Triệu Thôi quan phải đứng dậy đi. Hạ Tầm và một ít thân sì cọ thân phận cùng đều đứng lên, hướng về phía chủ nhàn cáo từ.
Lê Đại Ân vừa thấy lập tức rời khôi đại sảnh, nhanh chóng đi vào bên trong sớm đã chuẩn bị tốt khăn che mặt cùng đồ chứa y phục, bắt đầu thay đối quần áo, thời gian vẫn còn kịp, khi khách nhàn phải đi, chủ nhàn cùng phải khách sáo giữ lại một phen, hai bên nói lời tạ ơn qua lại, bất quá cùng phải một hồi công phu, đủ để hắn chuẩn bị sẵn sàng, không lưu lại chút sơ hở nào.
Bành Tử Kỳ ngồi ở một bàn khác, vừa nhìn sang đã thấy tính thần Hạ Tầm uể oải gật gù, nàng cho rằng Hạ Tầm ngủ không đủ, lại thêm rượu vào nên mới uể oải không phấn chắn, bởi vậy nên nàng cùng không để trong lòng, đợi Triệu Thôi quan và bọn Hạ Tầm mấy người xin miễn giữ lại, cùng chủ nhân đi ra ngoài, nàng cùng đứng lên đi ra ngoài theo.
Khi mọi người đi tới cửa. Hạ Tầm, triệu Thôi quan và mấy người không hẹn mà cùng nhau dừng lại, nụ cười chân thành mời chủ nhân lưu lại, đúng lúc này, trong nội viện một bóng người lóe lên, thế như mãnh hố, bàn trên tay là một thanh đơn đao sáng loáng, xuyên qua đám người thẳng đến Hạ Tầm.
“Vù!”
Lưỡi đao xé gió, người áo đen vung đao đâm thẳng vào hậu tâm của Hạ Tầm. Hạ Tầm lại đang chối khéo mời chủ nhân dừng bước đúng là không chút nào phát giác.
Lê Đại Ẩn đã thất thủ hai lần. lúc này hắn không muốn mình lại thất thủ, chính vì vậy mà một đao kia không lưu lại chút lực nào, hắn dùng toàn bộ sức lực đâm tới, khí thế một đi không trở về.
Bành Tử Kỳ vừa nhìn thấy tình huống trước mắt, không khỏi hồn bay phách lạc, vội vàng lao đến giải cứu, trước mặt là Tôn Tuyết Liên, Canh Tân và mấy vị Tôn gia trướng bối, nàng đều đẩy hết ra, nhưng căn bản không kịp cản lại một đao kia. Bành Tử Kỳ cả kinh ba hồn bảy vía bay sạch, vừa tung chân phóng về phía trước vừa tuyệt vọng kêu lên: “Dương Húc! Cận thận phía sau”.
Như Nguyệt