Chương 79: Người Là Anh Hùng (1 2)
.
Bành Tử Kỳ đối “Thúc Mộng hương” trong người Hạ Tầm lấy kim sáng dược của nàng, sau đó cận thận nhẹ nhàng để lại chỗ cũ, trên mặt lộ ra một nét cười vui vẻ.
Đây chỉnh là hình phạt nghiêm khắc nhất của Bành đại cô nương đối với Hạ Tầm - trả thù.
Nàng cẩn thận suy nghĩ hồi lâu. Nghĩ đến chuyện Lưu Húc trước khi chết nghi ngờ Hạ Tầm giết Phùng Tây Huy, lại liên tưởng đến đêm đó mình trúng thuốc Phùng Tây Huy chết, tự nhiên nghĩ tới nguyên nhân Hạ Tầm hạ thuốc cho nàng.
Hắn đi giết người phóng hỏa, thời khắc sống còn, đương nhiên không nên khách khí đối với nàng, chỉ là lúc đó hắn không biết tâm ý của nàng. Là nam nhân, sát phạt phải quyết đoán bằng không sao có thể làm đại sự? Nói đến giết người phóng hỏa cùng là một loại sự nghiệp vì đại, muốn làm đế vương cùng không thể thiếu, cho nên Bành đại cô nương rất vui vẻ tha thứ cho nam nhân đã động tay chân với nàng này.
Nàng có một điều không hiểu là Hạ Tầm tại sao lại cho chỉnh mình uống thuốc này, ngoài mê dược còn trộn ít mị dược vào?
Thông minh như Bành đại cô nương lập tức rất nhanh nghĩ ra vấn đề: Hắn không biết cách làm mê dược, mê dược này không chừng là mua từ đám thâu hương trộm sắc nào đó, tự nhiên phải có thêm hiệu quả của mị dược, thật quá thiếu đạo đức, chính vì vậy nàng đôi luôn kim sang dược lấy “Thúc Mộng hương”. Nhưng kim sáng dược của nàng là loại trong uống ngoài xoa vô cùng hiệu quả.
Làm xong mọi chuyện, Bành Tử Kỳ lại đỏ mặt nhìn trộm chỗ nhô cao như cái lều trên người Hạ Tầm, nhẹ giọng trách cứ: “Đáng đời! Ai bảo dùng thuốc hại người, cho ngươi nhịn đến chết đi!”
Nàng thổi tắt nến rồi nhẹ nhàng đi ra cửa, vừa mới đóng cửa lại thì nghe thấy tiếng bước chân dồn dập truyền đến liền ngước đầu nhìn, một người cao lớn cầm đèn lồng chạy đến trước, nhìn ra đúng là Nhị Lăng Tử. Hắn rống lên chỉ về phía cửa nói: “Thiếu gia nhà ta ở đây”.
Hai lão già đầu bạc và mấy người nữa cầm ấm thuốc cầm chén như ong vỡ tổ chạy vào trong. Bành Tử Kỳ vì thấy đây là người nhà Dương phủ đẫn tới nên không ngăn cản, chỉ là kinh ngạc hỏi Nhị Lăng Tử: “Bọn họ là ai?”
Hai lão đầu bên trong đỡ Hạ Tầm dậy, quen việc dễ làm, một chén thuốc cứ thế mà đổ vào...
Sáng sớm, tiêu đại nhân Tiêu Tri Phủ chậm rãi rời giường.
Tiêu đại nhân hôm nay cảm thấy tâm tình rất tốt, một án đã giải quyết xong, hắn đã chuẩn bị sẵn công văn bẩm tấu với Tề Vương phủ và Sơn Đông Bố Chính Sứ Ti.
Tiêu đại nhân tinh thần sáng lạng luyện một bài quyền sau đó chuyển sang luyện kiếm, xong xuôi mới rửa mặt chuẩn bị dùng cơm.
Tri phủ đại nhân là người Thiểm Tây, lúc nào cùng giữ thói quen ăn uống của người Thiểm Tây, bữa là là bánh chưng, bánh da, trứng gà nấu rượu, tri phủ đại nhân khẩu vị rất tốt, ăn rất sảng khoái.
Cắn một miếng bánh chưng, lại ăn một ngụm trứng gà nấu rượu, nhai từ từ chậm rãi nuốt xuống, tự nhiên một nha đầu hấp tấp chạy đến thưa: “Lão gia, lão gia, có đại sự xảy ra!”.
Tri phủ đại nhân chậm rãi hỏi: “Bình tĩnh lại đi, gào thét cái gì? Có chuyện gì xảy ra?”.
“Lão gia, đại họa, buổi tối hôm qua chết bảy tám người, đều là bị trúng độc ở Tôn gia, giờ đây thân nhân người chết đều chạy đến Tôn gia đập phá, ngàn vạn người vây xem, Thanh Châu đại loạn, Thanh Châu đại loạn rồi!”
“Phụt!”
Tri phủ đại nhân vừa uống một ngụm nước canh lập tức phun hết ra, Tiêu đại nhân vội vàng đứng bật dậy, tiếng địa phương Thiểm Tây phun ra như mưa: “Thật là con mẹ nó!”
Tiệm thuốc Sinh Xuân Đường của Tôn gia lúc này bị thân nhân người chết bao vây, tiền giấy bay khắp nơi, rất nhiều người mặc áo trắng khóc lóc om xòm. Nhìn hoa đèn đỏ chói bên trong Tôn gia thật khác biệt một trời một vực, khi quan lí chính địa phương mang theo rất nhiều tráng đinh đến duy trì trật tự, tuần kiểm, bộ khoái đã gia nhập vào đội ngũ, đứng thành một bức tường xung quanh Tôn gia để ngăn ngừa người quá khích xông vào Tôn gia cướp bóc đập phá.
Trong Tôn phủ. Lòng người hoảng sợ, mấy quản sự, chưởng quầy chỉ huy mọi người tìm vật dụng thủ hộ cửa lớn, tiếng khóc lóc chửi mắng bên ngoài vọng vào nghe rô mồn một.
Trong đại sảnh, thi thể chú rể Đỗ Thiên Vĩ nằm thăng tắp, cách đó không xa là thi thể Canh Tân, canh phụ ngơ ngác ngồi ôm thi thế con trai, mặt mũi bơ phờ đầy nước mắt nước mùi, suốt một đêm không nhúc nhích giống như một khúc cây, tuy Canh Tân là người gây ra thảm kịch nhưng không ai dám động đến họ. Nếu như có ai dám đến trước mặt hai người, Canh phụ liền điên lên muốn xé xác người đó.
Trong đại sảnh không còn người nào khác, Tôn Tuyết Liên đã cũng nữ nhi thấp giọng nói rồ chân tướng, hai mẹ con sắc mặt tái nhợt ngồi đối điện với nhau.
Ngoài cửa truyền đến tiếng la hét ầm ĩ, âm thanh kêu khóc như đến từ thế giới khác, các nàng cứ ngơ ngác ngồi một chỗ, không biết làm sao để ứng phó cục diện trước mắt này, sau này làm thế nào đối mặt với thân nhân duy nhất của mình... Giờ phút này, các nàng hy vọng chính mình bị độc chết, như vậy sẽ không cần phải sống trong cảnh sống khổ như thế này...
Văn Uyên tiến đến cứu giúp Hạ Tầm đã cho uống hết một chén thuốc giải, thuốc rửa một mới uống một nửa, Hạ Tầm đã tình.
Hắn căn bản không uống rượu độc, bị người lăn qua lăn lại như vậy nào có đạo lý nào không tỉnh, tiếu quản sự và mọi người trong phủ nghe được chuyện liền vội vàng chạy đến, một đống người chộn rộn sau nửa ngày Hạ Tầm mới khôi phục thần trí.
Nghe lang trung kể về sự tình xảy ra, Hạ Tầm không khỏi bị dọa nhảy dựng lên, hắn không ngờ mình chỉ ngủ một giấc mà đã xảy ra bao nhiêu chuyện kinh tâm động phách như vậy, tôn Tuyết Liên và Tôn Diệu Thương hiện tại chính thừa nhận áp lực trầm trọng cỡ nào, loại khó chịu, loại đau đớn thể thảm. Loại khổn cục này, không thua gì trời sập.
Tuy hiện tại hai mẹ con Tôn gia và Hạ Tầm không có chút quan hệ nào, nhưng hắn đang trong thân phận Dương Húc, chuyện này xảy ra cùng chỉ vì Dương Húc gây nên, Hạ Tầm cảm thấy mình phải có trách nhiệm giải quyết, nghĩ đến đây liền định chạy đến Tôn phủ, đáng tiếc là cửa đã đóng chặt.
Tôn Diệu Thương vừa mới từ trong miệng mẫu thân biết được mẹ con các nàng lại thất thân cùng một nam nhân, hôm nay thảm kịch trong nhà lần này cùng là bởi vì này mà nên, trong lòng hận chết Dương Húc, nếu không phải nàng xấu hổ quẫn không chịu nổi, không mặt mũi gặp lại tình lang trời đánh này, nàng sớm đã muốn đem đao đi ra cùng hắn liều mạng.
Hạ Tầm bất đắc dĩ đành quay về Dương phủ sai người không ngừng nghe ngóng động tình tại Tôn gia, cho đến sáng sớm, hắn nghe nói những người có người nhà bị độc chết đều đưa tới vây quanh Tôn gia, rốt cuộc nhịn không được. Mẹ con Tôn gia đột nhiên gặp đại sự như vậy, trong nhà không một nam nhân chủ sự sao có thể ứng phó? Hạ Tầm không chút nghĩ ngợi chạy đi.
Tiếu quản sự nghe lang trung kể qua sự tình đã mơ hồ hiểu được nguyên nhân, hóa ra tất cả là vì thiếu gia và Tôn phu nhân thông dâm, chọc Canh viên ngoại tức giận hạ độc giết vợ, trong lòng đang trách thiếu gia nhà mình quá phong lưu, dụ dỗ ai không dụ dỗ lại đi câu dẫn người đã có chồng, nhưng hắn không dám mở miệng trách móc, vừa nhìn thấy thiếu gia định ra ngoài liền chạy đến ngăn cản: “Thiếu gia, chuyện này người thật sự không nên can thiệp”.
Hạ Tầm nói: “Ta hiểu, nhưng ta không ra mặt, ai chịu ra mặt thay các nàng? Hai nữ tử yếu đuối, trong một ngày trượng phu đều chết, giờ đây rất nhiều người thân của những người vô tội bỏ mình đều phóng tới Tôn gia, những người này dưới sự tức giận mạnh mẽ xông vào, rất khó đoán trước sẽ tạo thành dạng hậu quả gì”.
Tiếu quản sự tận tình khuyên nhủ: “Thiếu gia, chuyện này sẽ có quan phủ ra mặt giải quyết, thiếu gia nếu đến đấy chỉ sợ những người kia không nói đạo lý sẽ gây nguy hiểm cho người, thiếu gia là sinh đồ của phủ, tiền đồ rộng lớn, không nên vì người ngoài mà ảnh hưởng đến tiền đồ của chính mình. Lại nói, thiếu gia có thể làm chủ thay Tôn gia sao? Người Tôn gia nếu chịu gặp thiếu gia, vừa rồi cùng sẽ không đóng cửa để thiếu gia ở ngoài”.
Bành Tử Kỳ đứng cạnh lẳng lặng nhìn Hạ Tầm, nếu như Hạ Tầm chính là Dương Húc, chắc chắn khi nghe thấy Tôn gia đại nạn lâm đầu sẽ không chịu ra mặt, nàng nhất định khinh bỉ hắn, nhưng nàng hiểu rõ một điều, Hạ Tầm và hai mẹ con Tôn gia không hề có chút quan hệ nào, hắn có thể thản nhiên đứng ngoài nhìn mà không mảy may áy náy.
Quan điểm bất đồng, lập trường bất đồng, mắt thấy Hạ Tầm do dự không tiến, nàng liền nói: “Việc này không liên quan đến Hạ Tầm, mẹ con Tôn gia làm sao so được với Tiểu Địch, nàng và hắn sớm chiều cùng ở một chỗ, vốn đã có tình ý, tự nhiên sẽ xả thân cứu giúp, còn về phần mẹ con Tôn gia, nếu các nàng sống an phận thủ thường, giữ thân như vàng, làm gì có chuyện khó khăn như hôm nay? Các nàng.., tự làm phải tự chịu thôi”.
Ai ngờ Hạ Tầm nhíu mày nghĩ nửa ngày, đột nhiên xoay người một cái, bước nhanh đi ra ngoài.
Bành Tử Kỳ có chút kinh ngạc gọi: “Dương Húc”.
Hạ Tầm dừng lại quay đầu hỏi: “Chuyện gì?”
Bành Tử Kỳ nói: “Thân nhân người chết đến làm loạn, có rất nhiều người, thanh thế to lớn, kể cả quan phủ cùng khó áp xuống, ngươi đi đến Tôn gia không chỉ không giúp được, còn có thể đem mình kéo xuống nước!”.
Hạ Tầm mỉm cười nói: “Không cần biết người khác nói gì, chỉ cần cầu an tâm mà thôi!”.
. .. . . . .
Bành Tử Kỳ kinh ngạc nhìn bóng lưng Hạ Tâm rời đi, trong măt nàng lấp lóe ánh sáng rạng ngời, nàng hít một ngụm không khí rồi quay đầu nói với Tiếu quản sự: “Tiếu quản sự, ngươi không cần lo lắng, ta sẽ đi cùng hắn, thiếu gia nhà ngươi nhất định không xảy ra việc gì đâu!”
Trước của Tôn phủ, một đống người đốt giấy tang, tay cầm gậy tang đứng chặn ngay trước cửa lớn Tôn phủ, trên mặt đất là tám thi thể che vải trắng, rất nhiều trai gái quỳ gối gào khóc thảm thiết. Phía sau là dân chúng đến xem náo nhiệt, người đông nghìn nghịt chen chúc nhau giống như đang đi xem hội.
Hạ Tầm liều mạng chen về phía trước, Bành Tử Kỳ theo sát phía sau. Nhìn cảnh tượng này chợt nhíu mày khó chịu. Nàng đưa mắt nhìn xung quanh, chợt thấy một tên lưu manh, đúng là tên lưu manh hôm qua vừa đưa Canh viên ngoại về, giờ phút này hắn đang hào hứng khoe với người khác những gì hắn chứng kiến tại Tôn gia, bên cạnh hắn là một đống người say sưa chăm chú nghe.
Người này đang kể đến khúc gay cấn tự nhiên cảm thấy bả vai bị vỗ mạnh một cái, hắn giận tím mặt, cánh tay áo xắn lên định trừng trị kẻ không biết điều, nhưng khi quay đầu lại tự nhiên nhìn thấy điệu cười mà như không cười của Bành Tử Kỳ: “Ta là Đại thiếu gia Bành gia đông thành Bành Tử Kỳ, có chút việc, muốn mời vị bằng hữu này giúp đỡ chút”.
Như Nguyệt