Chương 91: Đều dùng tâm cơ
Đả Tự: Bảo Ngọc Ăn Đậu Hũ--- 4vn. eu
Hạ Tầm và Tây Môn Khánh ngày thứ hai lại đi một chuyến đến Bắc Hải, hai người mướn một gia phòng tại tửu quán rất lớn nằm gần Bắc Hải, kêu một bàn tiệc rượu phong phú, lại xếp đặt ba bộ chén đũa, lẳng lặng ngồi, tựa như đang chờ người nào đó.
Thời gian trôi qua một nén hương, trong tửu điếm xuất hiển một tráng hán, người này không phải dáng người phi thường khôi ngô, thân thủ lại mười phần nhanh nhẹn, trên mặt hơi gầy mang chút ít vẻ phong trần, hai mắt trong khi nhìn quanh đó có một sự cơ cảnh, trên đầu hắn đội mũ che, mặc trên người áo da dê cũ, hạ thân là một cái quần màu xanh, trên đùi đánh xà cạp da thú. Xem ra giống như người đi đường xa tới, nhưng trên người không thấy có hành lý.
Người này hai tay trống trơn đi vào khách sạn. Hướng về phía tiểu nhị thuận miệng hỏi một câu, sau đó đi thẳng lên lầu hai, đến gian phòng của Hạ Tầm và Tây Môn Khánh. Dưới một gốc cây khô đối diện khách sạn. dưới tán cây là hai nam nhân ăn đồ dài đang đứng khoanh tay, dường như đang nói chuyện phiếm, thời tiết bắt đầu lạnh, bọn họ lại mặc tương đối đơn giản, lạnh đến nỗi phải dậm chân liên tục.
“Ta nói lão đại, chúng ta cả ngày đi theo mông người ta hết đông lại sang tây, rốt cuộc muốn tìm hiểu chuyện gì? Nhân sinh ờ địa phương này chúng ta không quen, lại không thế mượn lực lượng quan phủ địa phương, cả ngày không khác gì ruồi bọ đi theo người ta, cái kiểu đi dạo này, có thể tra ra cái rắm! Đây không phải tự làm khổ mình sao?”
Một hán tử lớn tuổi hơn chút ít nặng nề cười: “Yên tâm, chúng ta chuyến này đi. Nếu không tra ra thứ gì đó, cùng coi như đi ra ngoài giải sầu, vạn nhất tra ra chút gì đó, hắc hắc, người đừng quên chỗ tốt Cừu đại nhân đã hứa cho chúng ta”
Người nọ ngẫm lại, liếm liếm môi không lên tiếng.
Trong gian phòng trang nhã, hai bên an vị ngồi trên ghế.
Người nọ hai tay để lên đầu gối, sảng khoái nói: “Huynh đệ họ Nhâm, Nhâm Nhật Thượng, Nhâm trong mặt trời đã cao, bởi vì sinh là lúc mặt trời lên cao ba sào, cho nên cha đặt cho cái tên như vậy, ha ha, còn chưa thinh giáo cao tính đại danh hai vị”.
Hạ Tầm nói: “Tại hạ Hạ Tầm”.
Tây Môn Khánh cười ha ha nói: “Tại hạ Cao Thăng” Nói xong liền trêu ghẹo nói: “Nhâm huynh đệ, tên ngươi kêu như vậy có phần hơi khó đọc, lệnh tôn nên đặt cho ngươi tên Nhâm Tam Can, nghe càng vang dội hơn một ít”.
Nhâm Nhật Thượng mỉm cười nói: “Ta còn có đệ đệ sinh đôi, đã kêu là Tam Can”.
“Ổ.. ,” Tây Môn Khánh cứng đỡ, cười khan nói: “Huynh đài một đường phong trần vất vả, trước uống một ly để giữ ấm thân thể.”
Nhâm Nhật Thượng ngồi ngay ngắn bất động nói: “Tại hạ thân đang ở trong binh nghiệp, lần này lại là phụng mệnh đến đây, không dám uống rượu, tất cả mọi người đều là người sảng khoái, không ngại nói chuyện sảng khoái. Mua bán như vậy, cùng không phải làm lần đầu, lần này chăng phải muốn bọn ta muốn phái người đến gặp mặt nói chuyện sao, không biết có yêu cầu đặc biệt gì, hai vị hãy nói thăng vào vấn đề luôn đi”.
Tây Môn Khánh cười nói: “Nhâm huynh đệ thật là một người sảng khoái, được rồi, ngươi không uống rượu vậy lấy trà thay rượu, đây là mấy món ăn vừa gọi, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện, không cần câu thúc như vậy”.
Nhâm Nhật Thượng tác phong quân nhân, nghe xong cùng không khách sáo, cầm lấy đùa lên ăn như rồng cuốn, vừa ăn vừa nói: “Thế nào, các ngươi muốn vận chuyển thứ gì có chút khó giải quyết sao?”
Tây Môn Khánh vừa muốn nói chuyện, hắn lại khoát tay nói tiếp: “Huynh đệ không thạo ăn nói nên nói trước, hai nước giao chiến, khó cấm dân gian mua bán. Ngươi có chỗ cần, ta có chỗ bán, thuận tiện giúp nhau. Người trên thảo nguyên thiếu lương thiếu muối thiếu vải vóc, có nhiều thứ bọn ta muốn mà không thể chiếm được, các ngươi muốn làm ăn buôn bán, chỉ cần không quan hệ đến đại cuộc, bọn ta có thể mắt nhắm mắt mở cho qua. Nói thí dụ như, các ngươi xuất ra một ít muối ăn, lá trà, lương thực, vải vóc, mua về chút ít ngựa, dê bỏ, da lông, gân thú, có lợi mà vô hại, cớ sao không làm? Nhưng xét thấy hai nước lập trường đối địch, có nhiều thứ tuyệt đối không cho xuất ra, ví dụ như tiền đồng, sắt thép, tiêu thạch, lưu hoàng, dược liệu”.
Tây Môn Khánh nói: “Lần này chúng ta vẻn vẹn chỉ mua không bán, vừa mua những thứ không trái quy củ, chỉ là số lượng hơi lớn, số lượng lớn như thế không khỏi.., cho nên muốn cùng các người thương lượng”.
Nhàm Nhật Thượng hơi hơi nhíu mày nói: “Số lượng hơi nhiều, đó là bao nhiêu?”
Tây Môn Khánh nói: “ít nhất.., một trăm xe”.
Nhàm Nhật Thương có phần giật mình: “Các ngươi mua những thứ gì?”
Tây Môn Khánh đem những thứ Hạ Tâm mua nói qua một lần. Nhâm Nhật Thượng giật mình nói: “Những thứ đó đều là vật tư quân dụng mấu chốt cho Minh quốc chúng ta, đương nhiên là càng nhiều càng tốt, nhưng, các người là thương nhân, muốn mua nhiều da lông gân thú như vậy làm cái gì?”
Hạ Tầm giang tay nói: “Nhâm huynh đệ, ngươi nói chúng ta có thể làm gì? Chăng lẽ là dùng để chế tạo áo giáp cung nỏ, sau đó chọn thời cơ tạo phản hay sao? Những vật này có thể làm quân dụng, nhưng cũng có thể dân dụng, không phải mỗi người dân đều phải mặc quần áo lông, mùa đông chống lạnh, chăng lẽ áo da không thể so với áo vải? Nói đến gân thú, cùng không chỉ có tác dụng làm cung tiễn, chính vì như thế, những thứ vật tư này đối với triều đình là vật cần. dân gian có thể sử dụng càng ít, cho nên giá tiền cực cao, chúng ta là thương nhân, kiếm lời mà thôi”.
Nhâm Nhật Thượng ánh mắt sáng ngời nói: “Dân gian cấm buôn vật ấy, các người có thể vận chuyến ra vào hay sao?”
Hạ Tầm mỉm cười nói: “Cái này, chúng tôi có phương pháp của mình, hình như cùng không để Nhâm huynh lo lắng trong lòng”.
Nhâm Nhật Thương lắc đầu nói: “Không ổn. Một trăm xe là mục tiêu quá lớn, có những việc cho dù là ai ai cùng biết, nhưng thực sự không thể vạch trần, người bắt nó khiến cho mọi người đều biết, đó chính là động đến mặt mũi của các vị đại nhân, bọn họ muốn không trừng phạt cùng không được, các ngươi vạn nhất lộ ra điểm sơ sót... quá mạo hiểm.
Hạ Tầm thấy hắn khó xử liền muốn nói ra Tề Vương để ổn định lòng tín, Tây Môn Khánh thấy hắn muốn nói lập tức cướp lời: “Nhâm huynh đã khó xử, vậy chúng ta hôm nay chỉ ăn uống thôi là được, việc này tạm thời để sau, ngày khác, mời Thiên hộ đại nhân phó thác người có thể chủ sự tới, chúng ta hẹn đến một chỗ luận đàm, cùng nhau thương lượng biện pháp thỏa đáng, giải nỗi ưu tư của các vị mới là tốt nhất”.
Nhâm Nhật Thượng vừa nghe thấy liền như trút được gánh nặng, vui vẻ nói: “Biện pháp này rất tốt, nào nào, ăn trước đã, huynh đệ không uống rượu, sẽ không uống cùng các người”.
Hạ Tầm và Tây Môn Khánh cầm đùa hướng lên bàn. Nhìn qua không khôi ngây người, Nhâm Nhật Thượng trong lúc nói chuyện lại có thể không trì hoãn ăn uống một chút nào, chỉ trong chốc lát, sáu món ăn tự nhiên bị hắn như gió cuốn mây tan, ăn đến tán loạn, hội không thành quân.
Tây Môn Khánh thấy vậy liền gọi tiểu nhị dọn bàn. Rồi mang tiếp sáu món khác, từng đó mới miễn cường lấp đầy cái dạ dày của người này, hai bên ước định thời gian gặp mặt xong Nhâm Nhật Thượng liền quay người rời đi. Hai người thì tự quay trở về khách điếm.
Hai người vừa đi. Hạ Tầm ở một bên nói ra nghĩ vấn trong lòng: “Hắn có chỗ nghĩ kị, chỉ sợ chúng ta ăn không hết chỗ hàng này, vận chuyến rất dễ lộ dấu vết, bị quan phủ địa phương bắt được, đến lúc đó bọn họ cùng ép không được sơ hở, chúng ta mang chỗ dựa Tề Vương ra, bọn họ tất nhiên trong lòng yên ốn, cái này chăng phải nhẹ nhàng sao, tại sao lại ngăn cản ta?”
Tây Môn Khánh nói: “Ta còn không phải vì ngươi mà suy nghĩ sao, bằng không ta ở giữa bắc cầu dắt mối, ngươi sớm hoàn thành buôn bán, trở lại Thanh Châu của ngươi, ta, buôn bán lời cho chính mình một ít, trở về huyện Dương Cốc đùa giờn đại cô nương tiểu tức phụ, cuộc sống tốt đẹp như vậy, ta lăn lộn ở đây để làm cái gì?”
Hắn hạ giọng nói: “Một lần vài cỗ xe, vài chục xe hàng tiến vào, bọn họ không sợ, nếu thực bị quan phủ địa phương bắt, cũng không động đến được bọn họ, cứ tận lực thề thốt phủ nhận, hàng hóa ít như vậy, ai biết bọn họ là người từ quan ải tiến vào, hay là vụng trộm vượt núi mà đem vào. Quan lại cứ việc cài nhau, trong triều văn võ bá quan thế lực ngang nhau, ai cùng không thể lấn ai.
Cho dù điều tra rõ trắng đen, những quân nhàn ở biên giới cả ngày thủ quan liều mạng, mang vào chút hàng hóa không ảnh hưởng đến toàn cục, kiếm chút tiền vất vả, ai cùng sẽ không chuyện bé xé ra to.
Nhưng nếu trên dưới một trăm chiếc xe rầm rộ nhập quan, thanh thế quá lớn, chúng ta không có cách nói ồn thỏa, khăng định rằng bọn họ rất lo lắng”.
“Nói ra những hàng hóa này là Tề Vương cần, tuy có thể đánh tan nghi ngờ trong lòng bọn họ, nhưng ngươi không lo lắng thủ quan tướng lãnh sinh tư tâm, cùng nhau đi về phía Tề Vương khoe công? Thân phận Tề Vương, vẫn nên tận lực đừng nói ra, có thể xử dụng tiền giải quyết mọi chuyện, thì không cần dùng đến quyền thế, nếu Tề Vương biết ngươi tùy tiện mang hắn ra làm lá chắn, tất nhiên không hài lòng, đối với ngươi chẳng lẽ không phải bất lợi sao?”
Hạ Tầm bây giờ mới biết Tây Môn Khánh có ý tốt, lo lắng cho tiền đồ của mình, trong lòng không khỏi cảm kích, hắn biết Tây Môn Khánh thật sự đã coi hắn là hảo hữu tri tâm. Hắn không thể nói với Tây Môn Khánh rằng hắn không muốn dựa vào cây đại thụ đã nghiêng Tề Vương này, đã sớm muốn bỏ trốn, đành phải tiếp nhận ý tốt của hắn, Hạ Tầm hỏi: “Vậy ngươi định làm thế nào?”
Tây Môn Khánh nói: “Mời người chủ sự chuyên vận hành tại Bắc Bình đến, thân phận Tề Vương, chúng ta không tiện nói bên quan quân, nói cho hắn biết cùng không sao, hắn biết điều đó liền không dám không lấn ép, không dám từ đó kiếm lợi quá nhiều, đem thân phận người đứng sau lưng ngươi nói cho hắn biết, nhờ hắn ra mặt vì chúng ta bảo đảm, hắn có gia có nghiệp, làm ăn lại lớn, hắn ra mặt đảm bảo, quan quân bên kia liền như uống thuốc an thần, chỗ tốt này mới dám thu, lúc này cửa quan mới dám mở ra!”
Hạ Tầm nghe xong gật đầu đồng ý rồi hỏi tiếp: “Người chủ sự nơi đây, chúng ta có thể gặp sao?”
Tây Môn Khánh nói: “Ha ha, vốn đây là nhân mạch của ta, còn muốn giữ bí mật về sau, nhưng mà hiện tại ta đã coi ngươi như thân huynh đệ, tất nhiên không thể dấu diếm. Người chủ sự chính là Tạ Truyền Trung, đệ nhất thương nhân kinh doanh áo lông tại Bắc Bình, hắn đó, chính là nhân vật đệ nhất phân chia lợi nhuận của những chuyến hàng vận chuyến ngầm ra vào nam bắc!
Nhâm Nhật Thượng sau khi cùng hai người bọn họ chia tay, đi dọc theo hướng nam Bắc Hải đi qua hai con đường, tại một căn nhà dắt ra một thớt chiến mã. Hắn nhảy lên ngựa tiếp tục chạy về phía trước, lại qua ba con phố dài, mắt thấy sấp tới thành môn, nhìn xem phía sau xác thực không người theo dõi, đột nhiên thúc ngựa chuyển hướng đi về phía đông, tiện đà phi ngựa chạy như bay, cuối cùng đứng trước một tòa nha môn hùng sư ở trước cửa, hắn xoay người xuống ngựa, đem dây cương cột vào cọc, cứ thế bước vào cửa chính.
Hắn lấy ra từ trong ngực một cái yêu bài, thị vệ thủ nha trái phải nghênh đón nhìn thấy lập tức cầm thương lui về phía sau, người này nhanh chóng đem yêu bài thu lại, giống như quen đường nhắm thăng vào trong bước đi như bay.
Trên cửa lớn phủ nha, treo cao một tấm biển, ghi là: Đại Minh Bắc Bình Đô Chỉ Huy Sứ Ti.