Cẩm Y Vệ

Chương 1018: Truyền hịch tứ phương

Mộc gia Vân Nam thanh danh thật lớn, Kiềm Quốc Công nhiều đời trấn Vân Nam, các nước các tộc Nam Cương không ai không biết không ai không hiểu, coi như là thiên thần. Hôm nay Kiềm Quốc Công đời này quả thật cũng thần uy lẫm lẫm, càng thêm uy võ khí phách hơn cả quân Miến Điện tưởng tượng.

Nhưng Khâm Sai Đốc Soái gì đó là thần thánh phương nào? Ngay cả Kiềm Quốc Công đối với hắn cũng vô cùng kính cẩn, không biết lai lịch bao lớn!

Đặng Tử Long, Lưu Đĩnh cũng là danh tướng uy danh hiển hách, bây giờ quân dưới quyền hai vị này chỉ có thể phái đến hai bên núi làm quân yểm hộ. Vì vậy có thể tưởng tượng được vị Tần Đốc Soái kia mang theo không biết bao nhiêu danh tướng tinh binh, có lẽ giờ phút này đang chờ sẵn bên trong quan. Chỉ cần hắn ra lệnh một tiếng sẽ xông ra với khí thế dời non lấp bể.

Quân Miến Điện từ Thi Điện đánh thẳng một mạch tới đây, quả thật đã người mệt ngựa mỏi, thấy tình hình như vậy thảy đều rét lạnh trong lòng, ai nấy đều có ý thối lui.

- Trúng phục kích rồi!

Mãng Ứng Lý tai nghe liên châu pháo hiệu vang lên rung trời, mắt thấy đỉnh núi hai bên bóng người thấp thoáng, nhất thời đại loạn, luôn miệng nói:

- Lui binh, lui binh, mau rút lui, chớ nên trúng gian kế của quân Minh.

Gia Nhĩ Đức Nặc thấy tình thế không ổn, đã sớm ra lệnh cho hỏa thương binh lui về phía sau. Gặp phải quân Miến Điện cản đường, đám hỏa thương thủ bèn dùng báng súng, lưỡi lê đâm, đập, mở ra đường máu chạy trốn. Dũng sĩ Tây Ban Nha rất quý tính mạng, không thể để mất mạng vô ích ở chỗ này.

Nhạc Phượng lại cau mày trầm tư, nhìn tường quan thật lâu không nói, đột nhiên nhảy dựng lên lớn tiếng kêu la:

- Không đúng, xin quốc vương mau mau hạ lệnh tạm thời không nên rút lui! Kiềm Quốc Công trên quan kia là giả, mười năm trước thần đã từng nhìn thấy từ xa Kiềm Quốc Công ra khỏi Mộc Vương phủ tuần sát, người này quyết không phải là Mộc Xương Tộ!

Nếu Kiềm Quốc Công là giả, rất có thể đại quân triều đình cũng là hư trương thanh thế.

Mãng Ứng Lý ổn định trận cước, y cũng là một kiêu hùng, trước hết bất kể Kiềm Quốc Công thiệt giả, cẩn thận quan sát đỉnh núi bốn bề. Quả nhiên những bóng người kia cũng không lao xuống, mặc dù cờ xí lay động hung hăng nhưng cũng chưa hề có binh mã xông ra.

- Kiềm Quốc Công là hàng giả, mắc bẫy rồi, xoay người lại tái chiến!

Mãng Ứng Lý tức gần nổ phổi ra lệnh.

Nhưng từ quan tướng đến binh lính cũng không chịu nghe, không ít lãnh chúa Miến Điện vừa chạy vừa càu nhàu:

- Vị tướng quân kia thân cao trượng hai lưng rộng mười gang, ngoại trừ Kiềm Quốc Công ra còn có thể là ai? Muốn bảo ta ở lại đoạn hậu chịu chết ư, không có cửa!

Trong lòng các nước các tộc nhân Nam Cương kể cả Miến Điện, Kiềm Quốc Công uy danh hiển hách, hẳn có bề ngoài giống như cự linh thần.

Quân Miến Điện bỏ chạy không thể nào dừng lại được.

Tần Lâm trên quan vẫn cầm viễn vọng kính quan sát chăm chú. Lúc này tâm trạng của Lý Kiến Trung hết sức phức tạp, vị thừa long khoái tế này thật sự là hiền thần trung dũng của triều Đại Minh, trong lúc cấp bách như vậy còn ung dung dùng viễn vọng kính quan sát địch tình.

Thật ra Tần Lâm không hề quan sát địch tình gì cả, hắn đang dùng viễn vọng kính quan sát bên trong rừng rậm, tìm kiếm bóng dáng màu trắng quen thuộc kia.

Không phải nàng đã nói chờ ta ở tiền tuyến Vĩnh Xương sao, chạy đi đâu?

-----------

Bóng trắng thấp thoáng di chuyển trong rừng rậm như cầu vồng, Bạch Sương Hoa thi triển khinh công nhảy lên một gốc cổ thụ lâu năm, vạt áo phất phơ, dáng người tuyệt đẹp.

Nàng thần công tinh xảo, tự nhiên mục lực vượt qua người thường, từ rất xa đã nhìn thấy Tần Lâm trên Bồ Man quan đang cầm viễn vọng kính quan sát xung quanh. Thấy tên này đang tìm mình, trong lòng nàng không khỏi do dự mâu thuẫn: rốt cục là bỏ đi hay là ở lại đây… Dưới mắt mọi người quả thật vô cùng xấu hổ…

Hừ, Tần Lâm ghê gớm lắm sao, bằng vào cái gì mình phải hiện thân gặp hắn?! Lúc trước… lúc trước trải qua một đêm ấy không biết đã để lại ấn tượng gì, khiến cho hắn đuổi mãi không đi, không phải là trong suy nghĩ của hắn chuyện ấy hết sức tầm thường sao?

Giáo chủ Ma giáo đã từng uy phong bát diện, bình sinh lần đầu tiên gặp vấn đề khó khăn như vậy. Tâm trạng mâu thuẫn, tình thế khó xử làm cho Bạch Sương Hoa vốn sát phạt quả quyết hết sức phiền não, giáng mạnh một chưởng vào thân cây, lập tức trên cây in một dấu bàn tay sâu chừng một tấc.

Nữ nhân vướng vào ái tình lúc nào cũng ngu ngốc hơn bình thường, huống chi từ trước tới nay giáo chủ tỷ tỷ chưa từng trải qua tình cảm, cũng không biết rằng cảm giác vừa ngọt vừa đắng này chính là mùi vị ái tình.

Cho đến khi Tần Lâm buồn bã mất mát buông viễn vọng kính xuống, Bạch Sương Hoa vẫn không ra khỏi rừng. Bất quá thấy Tần Lâm vươn cổ tìm mình như vậy, rốt cục u uất trong lòng giai nhân đã tan thành mây khói, khẽ bật cười:

- Đáng để làm vậy sao, vậy vì sao lúc trước ngươi… ai bảo ngươi…

-----------

Bồ Man quan, Tần Lâm hậm hực ngưng tìm tòi, mặc dù hắn nắm chắc Bạch Sương Hoa cách đây không xa, thậm chí đang nhìn mình từ xa, nhưng lão bà tỷ tỷ không hiện thân, còn ai có bản lãnh bắt được nàng chứ… Ôi, Bạch tỷ tỷ thật là nghịch ngợm…

Vốn là Tần Lâm có không ít biện pháp ranh mãnh ép Bạch Sương Hoa xuất hiện, nhưng dù sao nhạc phụ Lý Kiến Trung đang ở bên cạnh, không khỏi cảm thấy xấu hổ, cũng chỉ có thể tạm thời dừng tay.

Dù sao hắn có linh cảm, lần này Bạch Sương Hoa sẽ không bỏ đi nhanh như trước.

Quân Minh trên quan đã không còn dư lực truy kích quân Miến Điện, chỉ có số ít binh lính xuất quan đuổi theo, làm ra dáng vẻ ồ ạt phản kích.

Ngụy Thừa tướng Nhạc Phượng phát hiện Kiềm Quốc Công là giả, nhìn thấu hư thật quân Minh, Mãng Ứng Lý muốn hồi sư nhưng không cách nào ngăn cản thế đại quân đang lui về. Hai tên này tức tối gần hộc máu, nhất là Nhạc Phượng: rõ ràng Kiềm Quốc Công là giả, vậy mà không ai tin tưởng!

Quân Miến Điện từ lãnh chúa đến quan quân rồi đến binh lính, tất cả đều nghe sai đồn bậy, nói Tần Đốc Soái và Kiềm Quốc Công dẫn đại quân phản kích, đã hoàn thành ba mặt hợp vây. Đây gọi là ba người nói có cọp ở chợ, ai ai cũng tin, huống chi hàng ngàn hàng vạn người, cho dù là Mãng Ứng Lý, Nhạc Phượng có trăm cái miệng cũng không nói được.

Bất quá sau khi đoán được hư thật quân Minh, mặc dù không cách nào ngăn cản đại quân rút lui, nhưng Mãng Ứng Lý cũng làm ra ứng đối chính xác. Y lấy thân phận cao quý Quốc Vương Miến Điện Đông Hu vương triều đích thân dẫn dắt chiến tượng có sức chiến đấu mạnh nhất đoạn hậu, che chở quân Miến Điện từ từ lui về phía sau hai cánh. Dọc đường thu hẹp giải tán binh tốt và cờ xí binh trượng, khiến cho lần rút lui này cuối cùng không trở thành thua chạy tán loạn.

Quân Minh xuất quan truy kích không có cơ hội nào, cũng phải chậm rãi thu binh trở lại.

Hổ giá Khâm Sai Tần Đốc Soái thân tới, các đường đại quân theo thứ tự tụ tập, ngày quyết chiến với Mãng Ứng Lý không còn xa, lúc này cũng không cần lấy quân thủ quan mệt nhọc hết sức vội vàng liều mạng với quân Miến Điện đang rút lui.

Giặc cùng chớ đuổi.

Đám quan tướng trên quan thấy truy binh trở lại, biết trận chiến này đã kết thúc. Đúng lúc Tần Lâm cũng buông viễn vọng kính xuống, mọi người lập tức hết lời khen ngợi, nịnh nọt Tần Lâm như nước thủy triều.

Dù sao nơi quan này Lý Kiến Trung là lớn nhất cũng chỉ là lục phẩm Thông Phán, ngay cả chính ấn Tri Phủ cũng không phải. Đám quan tướng còn lại chỉ là Bả Tổng, Thiên Tổng, mấy thủ lĩnh nghĩa binh cũng là Giám Sinh hoặc Võ Cử Nhân bỏ tiền mua. Bình thời gặp Tri Huyện thất phẩm đã thấy rất lớn, vào lúc này thấy Đông Xưởng Đốc Chủ chính nhất phẩm, quả thật cũng không biết nói gì.

- Chỉ sợ Tần Đốc Chủ là Võ Khúc tinh quân hạ phàm, bằng không không thể nào lấy mấy chục kỵ phá mười vạn đại quân Miến Điện như vậy...

- Khâm Sai Đốc Soái anh võ bất phàm, tương lai nhất định cũng sẽ phong Công phong vương, làm tới địa vị như Mộc Vương phủ.

Quả thật những lời nịnh hót này vô cùng thô tục.

Lục Viễn Chí và Ngưu Đại Lực giả trang Kiềm Quốc Công đều tỏ vẻ hết sức coi thường. Những người này nên đến kinh sư đi tìm các Đại nhân tiên sinh Cố đại tài tử, Dư Đại Chủy học thêm một chút. Bất kể là nịnh hót hay chỉ mặt người ta thóa mạ cũng cực kỳ nghĩa chính từ nghiêm, chính khí bừng bừng, đó mới gọi là bản lãnh.

Tần Lâm lại tỏ ra hòa ái vô cùng hiếm thấy, nhìn về phía những người này gật đầu mỉm cười, dù sao người ta đã từng thủ vững quan ải, ra sức tử chiến.

Chuyện của triều Đại Minh chính là như vậy, nước quá trong sẽ không có cá, làm người không thể quá chân thật. Bản lãnh Du Đại Du tới mức nào, đến chết vẫn chỉ là một phó tướng Xa Doanh, ngược lại Thích Kế Quang bái làm môn hạ Trương Cư Chính, tự xưng ‘Môn hạ mộc ân tiểu’, rốt cục lập được đại nghiệp.

Cho nên Tần Lâm hiểu những võ nhân này chỉ là bất đắc dĩ, khi người ta a dua nịnh nọt dù là vuốt mông ngựa rất kém tài nghệ, hắn cũng giả vờ như vô cùng thưởng thức, tuyệt không hề làm ra vẻ kiêu ngạo thanh cao.

Mấy vị Thiên Tổng Bả Tổng và thủ lĩnh nghĩa binh thấy Tần Lâm rất hưởng thụ người khác vuốt mông ngựa, quả nhiên vô cùng cao hứng. Lúc này bọn họ mới tỏ ra thoải mái hơn, tranh thủ đi kiểm điểm thương vong binh tốt dưới quyền mình, kiểm tra binh khí khôi giáp hao tổn, kiểm lại chiến lợi phẩm thu được, an bài công tác hậu chiến…

Lý Kiến Trung cười cười, có vẻ tự giễu nói:

- Hiền tế quả thật hiểu rõ lòng con nhà võ. Lão phu ở với bọn họ một thời gian, bọn họ cũng không kính cẩn nghe lệnh như vậy.

Tần Lâm gãi gãi đầu, cười xấu xa hắc hắc:

- Nhạc trượng Đại nhân là vị quan yêu dân như con, dân chúng dưới quyền đều coi người như cha mẹ tôn trưởng, tự nhiên không có uy nghiêm khí phách. Tiểu tế làm Đề Đốc Đông Xưởng, ai nhắc tới cũng phải biến sắc, bọn họ sợ đại ma đầu Đông Xưởng mà thôi.

Tư Vong Ưu khẽ bĩu môi, tỏ vẻ không hiểu hỏi:

- Vì sao Tần Đốc Chủ là ma đầu chứ, muội không sợ huynh, mặc dù lúc huynh ở kinh sư thường hù dọa Cảm Trụ... Lần này Cảm Trụ cũng lập chiến công, huynh sẽ không đòi cắt vòi nó nữa chứ?

Bạch tượng uy võ hùng tráng khụy chân trước xuống dùng vòi nhẹ nhàng mơn trớn Tần Lâm, dáng vẻ nịnh hót hết sức rõ ràng.

Lý Kiến Trung mừng rỡ cười ha hả, chỉ Tần Lâm:

- Con đó, thật không nghĩ tới Thanh Đại được gả cho một vị thừa long khoái tế như con! Cũng không phải sao, ngay cả con voi cũng còn sợ con!

Dù là Tần Đốc Chủ da mặt dày, vào lúc này cũng đỏ rần nửa mặt, tức giận vỗ vỗ vòi Cảm Trụ. Ngươi thật sự là vạch áo cho người xem lưng, dám nịnh nọt ta trước mặt nhạc phụ.

Tư Vong Ưu len lén nhìn Tần Lâm le lưỡi một cái: hì hì, xem huynh còn hù dọa Cảm Trụ nữa không!?

Lưu Đĩnh dẫn dắt đại quân vẫn còn ở ngoài trăm dặm, Tần Lâm lo lắng Lý Kiến Trung, Tư Vong Ưu sơ suất nên phi ngựa chạy tới Bồ Man quan, cho Ngưu Đại Lực giả trang Kiềm Quốc Công Mộc Xương Tộ, lại tiến hành kế nghi binh hai bên đỉnh núi, làm cho mười vạn đại quân Mãng Ứng Lý kinh sợ thối lui, giải vây cho Bồ Man quan.

Thám báo về báo lại, quả thật quân Miến Điện làm đúng theo lời Tần Lâm nói trước đó, lui ra một mạch ngoài ba mươi dặm mới dám hạ trại trú lại. Mãng Ứng Lý phải kiểm điểm binh mã, gom góp lương thực, cứu chữa người bị thương. Quân Miến Điện mới vừa trải qua liên tục tác chiến nhiều ngày cũng cần nghỉ ngơi, trong hai ba ngày tới bọn họ không thể nào tấn công được nữa.

Tuần Phủ Vân Nam Nhiêu Nhân Khản dời trú Sở Hùng, Tổng Binh Vân Nam Kiềm Quốc Công Mộc Xương Tộ dời trú Đại Lý, các nơi Vân Nam thu thập lương thảo quân khí giáp trượng cờ xí, cho mấy vạn dân phu cuồn cuộn không ngừng vận chuyển tới tiền tuyến, lại có Tứ Xuyên điều lương hướng tới tiếp tế, trong lúc nhất thời không khí đại chiến sục sôi.

Khâm Sai Đốc Soái Tần Lâm điều tập các đường đại quân trợ chiến, dũng tướng Lưu Đĩnh dẫn dắt Xuyên quân từ Côn Minh phía Đông tới, lão tướng Đặng Tử Long dẫn dắt Chiết binh từ Thuận Ninh Bắc thượng, Tần Lâm đích thân ra tiền tuyến, lập đại trướng ở Bồ Man quan, sau đó truyền hịch tứ phương:

‘Đại Minh thiên triều uy chấn hải nội, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, Miến Điện Mãng Ứng Lý chỉ làm trò hề, quả thật là tự chuốc diệt vong. Bản Đốc Soái phụng chỉ chinh phạt, các nước chư Thổ Ty cùng chung kẻ thù với ta hãy ra sức lập công, một lòng thần phục, cùng nhau diệt địch. Hoặc giúp quân dọc đường, hoặc giúp lương thực cho binh sĩ, tiêu diệt giặc Miến Điện chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.’

Các phủ châu huyện các Thổ Ty Vân Nam cùng với các nước biên thùy nhận được hịch truyền không khỏi chấn động.

Quả thật lúc này Miến Điện Đông Hu vương triều đang hùng mạnh, Mãng Ứng Lý chinh phạt khắp nơi, Lão Qua, Xiêm La, Man Mạc, Mộc Bang, Mạnh Dưỡng… trước sau bị y chinh phục, nghiễm nhiên trở thành tiểu bá Nam Cương. Thậm chí tấn công vào lãnh thổ Đại Minh, đánh vào thủ phủ Vân Nam, chỉ trong mấy tháng khí thế lên cao ngất, có chiều hướng đánh hạ Đại Lý, xây dựng lại Nam Chiếu quốc.

Vậy mà Đại Minh thiên triều không thể khinh thường, Khâm Sai Tần Đốc Soái phụng chiếu thiên tử Nam chinh, đại quân tụ tập, lưới trời tuy thưa mà khó lọt, đánh một trận đang ở Bồ Man quan làm chùn nhụt khí thế quân Miến Điện, ép Mãng Ứng Lý lui quân ba mươi dặm!

Vốn tất cả Thổ Ty lãnh chúa Mộc Bang, Man Mạc… vì tình thế bắt buộc mà phải đầu dựa vào Mãng Ứng Lý, cấp lương cấp người cho y, lúc này bắt đầu lo thầm trong bụng. Đi theo Mãng Ứng Lý đấu với thiên triều, rốt cuộc có nên hay không?! Triều Đại Minh cố nhiên lợi hại, lại không vươn tay tới Vân Nam, nếu lần này không tiêu diệt được Mãng Ứng Lý thì sao?

Lại không ai biết lúc Khâm Sai Tần Đốc Soái phát ra đạo hịch văn khí phách kinh người này, quân thủ trên Bồ Man quan đã không còn tới hai ngàn, trong đó còn có hơn nửa thương binh nặng nhẹ.

- Theo ngu kiến của học trò, tựa hồ đông ông nên lui thủ Vĩnh Xương sẽ ổn thỏa hơn.

Từ Quang Khải cau mày, cố gắng khuyên Tần Lâm.

Y và Tôn Thừa Tông mới từ trong quân Lưu Đĩnh tới đây hồi báo tình huống, đại quân có lương thảo quân nhu, các loại hỏa pháo, tốc độ hành động không có cách nào so sánh với tiểu đội nhỏ.

Vốn là lần này Tần Lâm vội vã muốn tới cứu Bồ Man quan, Lưu Đĩnh liên tục ngăn cản không thành, bèn đề nghị hắn mang theo hai trăm tinh kỵ trong quân. Kết quả Tần Lâm chỉ cần hai mươi tên thám báo chạy một mạch đến Bồ Man quan, còn dọa lui Mãng Ứng Lý.

Nhưng Từ Quang Khải cảm thấy Gia Cát cả đời duy cẩn thận, có thể thấy rằng mọi việc vẫn không nên mạo hiểm.

Tần Lâm không thèm quan tâm khoát khoát tay:

- Không cần, quân Miến Điện trú dưới Bồ Man quan đã sớm người mỏi ngựa mệt,

Từ Quang Khải nhìn Tôn Thừa Tông, Tú Tài mặt đen này một mực ngậm miệng không nói lời nào, ý Từ Quang Khải là muốn y giúp đỡ khuyên nhủ Tần Lâm.

Không ngờ Tôn Thừa Tông tỏ ra thẳng thắn ủng hộ Tần Lâm:

- Đốc Chủ tài cao gan lớn, không hổ là danh soái đương thời. Theo ngu kiến học trò, quân Miến Điện cũng không dám đánh Bồ Man quan nữa. Dù sao Đại Minh thiên triều đánh đâu thắng đó đã nổi danh hai trăm năm qua, tuy phiên bang, Thổ Ty có kẻ làm trò hề nhưng rốt cục trong lòng vẫn âm thầm đề phòng, cẩn thận khắp nơi. Cho nên thường là thủ ở một góc, ngồi chờ đại quân ta bốn bề hợp vây, tạo thành thế càn quét san bằng. Tuy rằng Mãng Ứng Lý có dã tâm không nhỏ, nhưng rốt cục cũng không thoát ra khỏi được phạm vi này.

Chẳng trách nào làm đế sư tương lai, tầm nhìn chiến lược của Tôn Thừa Tông quả thật rất tốt.

Từ khi triều Minh thành lập tới nay, phiên thuộc Thổ Ty tạo phản cũng không ít, thậm chí có thể nói xảy ra rất nhiều lần. Nhưng dù sao Đại Minh được xưng Trung Hoa thiên triều, quốc lực binh lực đều có thể nói cực thịnh, bất kỳ phiên thuộc hay Thổ Ty nào cũng không thể lấy một góc địch toàn cục. Cho nên thường thường cố gắng bằng vào địa phương vắng vẻ, địa hình hiểm ác, bảo vệ vững vàng một mẫu ba phân đất của mình.

Dưới tình huống như thế, quân Minh có thể ung dung không vội vã điều binh khiển tướng, lấy binh lực gấp mấy lần hợp vây bốn bề, tạo thành thế Thái Sơn Áp Đỉnh, cuối cùng hoàn toàn tiêu diệt kẻ làm phản. Thắng lợi phụ thuộc vào mức độ coi trọng của triều đình, bao gồm Hộ bộ có thể chi ra bao nhiêu quân hướng, Binh bộ chuẩn bị điều động bao nhiêu binh mã.

Tình huống như vậy khiến cho quân Minh thích nhất chơi những trò hoa mỹ mà không thực dụng như thủy lục cùng tiến, bốn đường vây công vân vân… hơn nữa còn thường thường thu hoạch thành công. Cho đến cuộc chiến Tát Nhĩ Hử, Kiến Châu Bát Kỳ Binh không còn tử thủ nữa mà chủ động xuất kích, quân Minh mới nếm mùi thất bại.

Nhưng trước mắt, trong chiến tranh giữa triều Minh và Miến Điện Mãng Ứng Lý, lệ cũ vẫn chưa bị phá vỡ, thực lực chiến tranh khổng lồ của thiên triều vẫn giống như một ngọn núi đè trên đỉnh đầu đối phương. Triều đình không trọng thị thì thôi, một khi coi trọng, Khâm Sai Đốc Soái phụng mệnh xuất chinh, Mãng Ứng Lý lập tức không tự chủ được phải lựa chọn sách lược chiến tranh tương đối bảo thủ.

Tần Lâm cất tiếng cười to:

- Tôn tiên sinh nói không sai, bản Đốc Soái lấy hai ngàn quân mệt mỏi thủ Bồ Man quan, đối mặt mười vạn đại quân Miến Điện nhìn qua vô cùng nguy ngập, thật ra là vững như Thái Sơn. Từ tiên sinh cứ yên tâm, chúng ta ở nơi này truyền hịch tứ phương, lập hành dinh, dựng cờ Khâm Sai, chờ đợi các đường đại quân tụ tập, lúc ấy chính là ngày chết của quân Miến Điện.

-----------

Bồ Man quan chẳng qua là quan ải Tuần Kiểm Ty nho nhỏ, thu chút thuế qua đường, đánh thổ phỉ mà thôi, chỉ có hai gian viện nhỏ, Tần Lâm bèn lập hành dinh ở đó.

Trăng sáng sao thưa, ánh trăng vằng vặc, ban đêm vô cùng yên tĩnh, thình lình vang lên một tràng tiếng chuông bạc leng keng trong trẻo.

Tư Vong Ưu bước chân nhẹ nhàng, vẫn để trần đôi chân, chuông bạc ở cổ chân nàng phát ra thanh âm dễ nghe. Nàng mặc đoản y và đồng quần đặc biệt chỉ Thái tộc mới có, làm nổi bật vóc người thon thả căng tròn xinh đẹp của thiếu nữ, cổ áo hồng dán sát người để lộ ra chút xương quai xanh.

Nàng cầm trong tay một loại nhạc cụ hình ống giống như trúc địch, tiếng Thái gọi là Tất, nhẹ nhàng đi lên trên sườn núi đối diện hành dinh, tìm tảng đá bằng phẳng ngồi xuống, bắt đầu thổi. Tiếng nhạc du dương từ trong ống trúc bay ra, hòa làm một thể với ánh trăng trong trẻo lạnh lùng.

Nhìn về phía hành dinh Khâm Sai, trong lòng thiếu nữ không khỏi bồi hồi phiền muộn. Trong mắt của nàng Tần Đại ca đã thay thế phụ huynh đã mất, là thân nhân duy nhất trên đời. Thế nhưng bốn năm sau gặp mặt, Tần Đại ca lại không thân thiết giống như trước nữa, giữa hai người tựa hồ bị ngăn cách bởi thứ gì đó khó lòng nói rõ.

Đột nhiên bóng trắng chợt lóe, lướt qua tường rào bay vào nhà Tần Lâm ở, Tư Vong Ưu vô cùng kinh hãi định đứng lên hô to có thích khách. Nhưng rất nhanh nhờ ánh trăng sáng tỏ nàng nhận ra được thân hình người nọ, vì vậy thiếu nữ ngồi xuống trở lại, trong rừng lại vang lên tiếng nhạc như khóc như than.

-----------

Thiếu niên chẳng hiểu sầu phong vị

Thích vút tầng lâu

Thích vút tầng lâu

Muốn phú tân từ gượng nói sầu

Mà nay hiểu rõ sầu phong vị

Muốn nói được đâu

Muốn nói được đâu

Lại bảo êm trời đẹp cảnh thu

(Người dịch: Nguyễn Chí Viễn)

Bạch Sương Hoa do dự liên tục, rốt cục thấy cảnh tượng Tần Lâm buồn bã trên quan ải cũng hạ quyết tâm, cuối cùng cũng tới gặp mặt hắn một lần, dự định liễu kết đoạn nhân duyên giữa hai người.

Dưới ánh trăng trong trẻo lạnh lùng, lòng người ngọc cảm thấy phiền muộn, khúc Thái Tang Tử của Tân Khí Tật như văng vẳng trong lòng.

Nội công nàng hết sức cao thâm, hành động lặng lẽ không tiếng động, bay như lá rụng vào trong tiểu viện. Sau đó nàng lẳng lặng đi về phía phòng ngủ Tần Lâm, may là cửa không khóa, nàng nhẹ nhàng vén màn cửa muốn đi vào.

- Rốt cục nàng đã tới.

Tần Lâm nằm trên giường đưa lưng về phía cửa, cũng chưa ngủ.

Bạch Sương Hoa ngẩn ra, kế đó sắc mặt lạnh như băng nở một nụ cười:

- Lại là mùi hoa trên người ta sao, mũi ngươi thính thật.

Tần Lâm lật người đứng dậy, tiến lên phía trước, hai tay ôm lấy giai nhân nhìn nàng với vẻ ngang tàng:

- Lần này ta sẽ không để cho nàng chạy nữa, hừ, vui vẻ một đêm xong bỏ chạy không còn thấy bóng dáng tăm hơi, nàng xem bản Đốc Chủ là loại người gì vậy, nàng phải chịu trách nhiệm!

May là từ khi Bạch Sương Hoa thành tựu thần công tới nay, tâm như nước đứng yên tĩnh không dao động, nghe lời nói này cũng chỉ có thể lấy tay vỗ trán, tên Tần Lâm này quả thật là vô sỉ.

Nhẹ nhàng tránh ra khỏi vòng tay Tần Lâm, Bạch Sương Hoa đặt một ngón tay trắng nõn nuột nà lên môi hắn, nhìn thẳng vào mắt hắn u oán nói:

- Ta gặp được ngươi vào thời gian tốt nhất chính là may mắn của ta. Đáng tiếc ngươi là Đốc Chủ Đông Xưởng, ta là giáo chủ Ma giáo, yếu phạm triều đình, trời định sẽ không có kết quả, trong lòng ta từng có ngươi, nhưng ta cũng chỉ có thể thích ngươi mà thôi.

- Nàng sẽ hối hận!

Tần Lâm hậm hực quay đầu.

Bạch Sương Hoa nhàn nhạt cười một tiếng:

- Nếu cuộc sống không có gì hối tiếc, thật sự cũng không thú vị.

- Như vậy tại sao nàng lại tới cứu ta, tại sao lại tới nơi này?!

Tần Lâm tức giận níu lấy cánh tay của nàng, bởi vì dùng sức quá mạnh, ngón tay hắn bấm sâu vào da thịt mềm mại của nàng.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất