Vừa gặp mặt, vị tiểu công công này liền dập đầu với Tần Lâm:
- Tần gia rửa oan thay chủ nhân nhà ta, đại ân đại đức suốt đời khó quên, đáng tiếc nhỏ muốn rời khỏi Kỳ Châu, sợ rằng đây là lần cuối cùng dập đầu với Tần gia.
Tần Lâm vội hỏi đã xảy ra chuyện gì.
Trương Tiểu Dương hàm chứa nước mắt kể lại thân thế của y. Thì ra quê y ở Trương gia trang ở Bảo Định phủ Hà Bắc, vào năm Long Khánh thứ sáu Hà Bắc đại hạn, một dãy Bảo Định đất trắng ngàn dặm, Trương Tiểu Dương chỉ có mười tuổi, đói bụng đến nỗi khóc oa oa. Mặc dù quan phủ có chẩn tế, thế nhưng nạn dân quá nhiều, lương thực cứu nạn thiên tai cũng giống như gáo nước đổ trên sa mạc.
Phụ mẫu Trương gia lâm vào tuyệt lộ không thể làm gì khác hơn là tự tay hoạn con trai, chuẩn bị đưa vào trong cung làm thái giám, không cầu vinh hoa phú quý, ít nhất có thể có được cơm no.
Vừa đúng lúc Long Khánh đế băng hà, Vạn Lịch đế lên ngôi, lão Kinh Vương đời trước Chu Dực Cự vào kinh triều bái đi ngang qua Trương gia trang, thấy thảm cảnh tai dân động lòng từ bi, mua lương thực phát ra lúc này mới cứu được tính mạng một làng. Nghe nói cha mẹ tự tay hoạn con trai chỉ cầu ăn được cơm no, lão thiên tuế cũng lộ vẻ sầu thảm, liền mang Trương Tiểu Dương theo bên người, sau khi vào triều trở về Kỳ Châu, điều cho cháu trai Chu Do Phiền sử dụng.
Lần này Tần Lâm rửa oan cho Chu Do Phiền, Trương Tiểu Dương cũng lập được công lớn, Kinh Vương phụ tử hỏi y muốn ban thưởng cái gì, y nói chỉ muốn về quê thăm cha mẹ.
Một hoạn quan về quê rồi chẳng khác nào phế nhân, đương nhiên phụ tử Kinh Vương sẽ không để y ra đi như vậy, vậy cũng quá bạc đãi người ta.
Vừa đúng dịp Hoàng công công ra kinh, phụ tử Kinh Vương liền có chủ ý: Phiên Vương có thông lệ tiến cử y quan, đạo sĩ, hoạn quan đến cung đình phụng chức, cũng giống như tiến cống. Ý là chúng ta có thứ gì tốt, dâng lên cho thiên tử dùng trước. Quê quán Bảo Định phủ của Trương Tiểu Dương ở rất gần kinh sư, tiến y vào cung làm việc, chính y cũng có nơi nương tựa, phụng dưỡng phụ mẫu cũng thuận tiện.
Tần Lâm nghe tao ngộ của Trương Tiểu Dương cũng thở dài không dứt, thuận miệng hỏi:
- Bao nhiêu năm qua, Trương công công có nhận được tin tức trong nhà không? Trừ cha mẹ ra có còn thân thích nào khác hay không?
Vẻ mặt Trương Tiểu Dương đau khổ lắc đầu một cái:
- Kỳ Châu cách Bảo Định phủ ba ngàn dặm, tin tức gì cũng không có, chỉ nghe nói mãi cho đến năm thứ hai lúa chín mới không còn nạn đói, nhưng phụ mẫu ta có thể chịu đựng được đến khi lúa chín hay không, cũng chỉ có trời mới biết. Trong nhà trừ cha mẹ ra, họ hàng cũng nhiều, bất quá thân thuộc chỉ có một vị thúc thúc, từ lúc ta còn nhỏ thúc đã đi kinh sư, sinh tử không biết.
Tần Lâm nghe vậy, im lặng không nói.
Hoàng công công cho là Tần Lâm mất hứng, nghiêm mặt hổ nhìn Trương Tiểu Dương, âm dương quái khí nói:
- Tên nô tài này làm gì vậy, vì sao lại nói lời buồn bã như vậy? Tương lai vào cung chỉ có thể nói thánh thiên tử tại vị thiên hạ thái bình, nếu còn nói nhăng nói càn những lời khó nghe này, coi chừng bị vả miệng!
Trương Tiểu Dương liên tiếp dập đầu trên đất, luôn miệng nói Hoàng công công dạy dỗ chí phải.
Ngược lại Tần Lâm động lòng trắc ẩn mấy phần vì thân thế bi thảm của Trương Tiểu Dương, lại cảm thấy tiểu thái giám này một mực trung thành với Chu Do Phiền, tính tình không tệ, trong án tranh đoạt Kinh Vương phủ cũng có một thời gian coi như sóng vai tác chiến với nhau, bèn động thủ đỡ hắn, lại giúi năm lượng vàng cho Hoàng công công, cười nói:
- Tiểu Trương công công là cố giao của tại hạ, lần này đi kinh sư ba ngàn dặm, phải nhờ Hoàng công công chiếu cố y nhiều hơn một chút.
Hoàng công công giả vờ đẩy ra vài cái, thái giám thấy vàng bạc như ruồi thấy máu, nào có chuyện không muốn. Rốt cục y vừa nhét vàng vào ngực vừa chĩa ngón tay cái lên:
- Tần Đại nhân trượng nghĩa khinh tài, chân chính là cập thời vũ. Tương lai nếu như có cơ hội điều vào kinh phụng chức, chúng ta cần phải thân cận hơn một chút mới được.
Tần Lâm thầm nhủ trong lòng: chúng ta kết giao tình không có gì, thân cận ư… lão tử không có hứng thú gì với thái giám.
Trương Tiểu Dương cảm kích Tần Lâm rơi nước mắt, rời đi Kinh Vương phủ vào cung trong kinh sư làm tiểu thái giám, có lẽ cả đời sẽ không gặp nữa, người ta còn cầm vàng lót đường thay ngươi, đây mới gọi là nghĩa bạc vân thiên.
Mao Đạc, Hoắc Trọng Lâu cũng cực kỳ sùng bái Tần Lâm, bắt buộc hắn ngồi lên chủ tiệc. Sau khi hai người này về kinh chắc chắn sẽ thăng quan, không phải là nhờ phúc của hắn sao?
Đặc biệt Hoắc Trọng Lâu chậm rãi uống Nữ Nhi hồng hết chén này tới chén khác, dường như tựa hồ mười mấy năm yên lặng, mười mấy năm oan ức đều phát tiết ra vào giờ khắc này, cuối cùng cầm ly đặt phịch xuống bàn, khảm sâu vào trong mặt bàn gỗ, có vẻ lâng lâng nói:
- Nếu… nếu như thượng ty của lão Hoắc ta hào sảng, nghĩa khí như Tần huynh đệ, lão Hoắc ta đâu chỉ làm một Đương Đầu nho nhỏ như vậy?
Tần Lâm không có uống bao nhiêu, nghe vậy chẳng qua là cười cười, cuối cùng cũng không nói gì: dĩ nhiên hy vọng bên người có một vị cao thủ như Hoắc Trọng Lâu vậy, nhưng chức vị Cẩm Bá Hộ Y Vệ của mình còn quá nhỏ, mặc dù Hoắc Trọng Lâu cảm kích, lại không thể nào phục vụ cho mình. Bất quá đã kết giao tình, tương lai cũng sẽ có một ngày…
Cơm rượu xong xuôi, đưa đoàn người Hoàng công công xuống lầu rời đi, trong thoáng chốc Tần Lâm chợt thấy trăng sáng rọi xuống mặt đất một hình người dựa theo bóng cây.
Hắn cho là Bạch Liên giáo phái người tới báo phục, lập tức tỉnh rượu hơn phân nửa, định thần nhìn lại thì ra là Ngưu Đại Lực đứng ở nơi đó.
Ngưu Đại Lực thấy Tần Lâm đã phát hiện bèn đi tới ôm quyền một cái, toét miệng rộng cười nói:
- Ân công uống say rồi sao, có cần uống chén canh giải rượu hay không? Nào, để ta đỡ ngài tới quán Vương bà bán Toan Mai thang, giải rượu rất hay…
- Ta không có say!
Tần Lâm như cười như không nhìn Ngưu Đại Lực:
- Có chuyện gì cứ việc nói thẳng đi, lão tử nhìn dáng vẻ ngươi muốn nổi gai ốc toàn thân…
Ngưu Đại Lực lúng túng xoa xoa tay, nhăn nhăn nhó nhó nói:
- Mẫu thân ta bảo ta tới nói với ân công… Cái này…
- Nếu như không nói, vậy ta đi đây!
Tần Lâm làm bộ muốn đi.
Lúc này Ngưu Đại Lực mới nóng nảy, vội vàng nói rõ ý tới: thì ra Trương Công Ngư thăng quan đi Vũ Xương phủ, tân nhậm Tri Châu Kỳ Châu đã đến nhậm chức. Đây gọi là tôi nào chúa nấy, tân Tri Châu dứt khoát cắt giảm ban bệ do người tiền nhiệm lưu lại, chỉ dùng tâm phúc của mình.
Mặc dù khoảng thời gian này Ngưu Đại Lực cũng thu được chút ít tiền cữ thường lệ, có thể mang tới hiếu kính tân Đại lão gia, giữ được vị trí dân tráng Ban Đầu, nhưng y càng nghĩ càng cảm thấy không có ý nghĩa. Làm nha dịch vô cùng thấp kém, mặc dù có uy phong trước mặt dân chúng, nhưng Tri Châu, Sư Gia thậm chí còn sáu phòng Ty Lại, ai ai cũng có thể coi thường.
Mấy ngày này là Tần Lâm còn ở Kỳ Châu, chờ Tần Lâm đi Nam Kinh nhậm chức, Ngưu Đại Lực làm Ban Đầu cũng không còn được thoải mái như trước nữa.
Huống chi lần này những người tham dự tiễu trừ Huyền Diệu quán như quan giáo Cẩm Y Vệ, binh đinh Chỉ Huy Sứ Ty cùng với Đương Đầu Đông Xưởng vân vân đều có thăng thưởng, ngay cả Trương Công Ngư tới chậm cũng được thăng quan. Duy chỉ có Ngưu Đại Lực xuất lực rất nhiều, trừ Trương Công Ngư xuất bạc túi riêng của mình thưởng cho một ít, không có được bất kỳ tưởng thưởng nào. Quan lại, quan ở trên cao lại ở dưới, mà nha dịch còn không bằng lại, chỉ như người hầu hèn kém, luận công ban thưởng đâu tới phiên y được.
Ngưu Đại Lực càng nghĩ càng cảm thấy làm nha dịch không có ý nghĩa, thương lượng cùng lão nương một phen, sau đó tới tìm Tần Lâm:
- Ân công, mẫu thân ta nói nếu như ngài không chê, vậy hãy cho ta đi theo làm một tên quân dư. Tên Ngưu ngốc ta giỏi một quyền một cước kiếm cơm, bên cạnh ngài cũng có rất nhiều kẻ liều mạng, bất kể đao thương, thân hình ta vẫn có thể ngăn cản thay ngài vài cái. Chỉ cần Ngưu ngốc ta còn một hơi thở, cũng sẽ không để ân công rụng một sơi lông cọng tóc nào.
Ngưu Đại Lực nói xong lập tức nhìn chằm chằm Tần Lâm.
Đầu tiên Tần Lâm cười to:
- Quân dư sao? Khẳng định không được!
Ngưu Đại Lực cúi đầu, cảm thấy ân công coi thường mình, có vẻ rất xấu hổ.
Không ngờ rằng Tần Lâm đấm một quyền vào bộ ngực dày rộng của y:
- Lão tử đã làm tới Bá Hộ, muốn lấy chức Hiệu Úy cho ngươi không phải là hết sức dễ dàng sao? Quyết định… uổng cho ngươi còn nói ra được, không phải là vả vào mặt lão tử sao?
Ngưu Đại Lực mừng rỡ, thình lình ôm chầm lấy Tần Lâm:
- Trời ơi Tần đại gia của ta, ngài chính là đại gia của ta!
Tần Lâm chỉ cảm thấy bị một con gấu chó ôm lấy, luôn miệng gọi:
- Được rồi được rồi, ngươi muốn ôm ta đến gãy xương sườn sao, đây rõ ràng là ân đền oán trả...
Ngưu Đại Lực vội vàng buông tay ra, trước hết dập đầu với Tần Lâm:
- Ta đi cho mẫu thân biết, để cho bà vui mừng.
Y vừa nói vừa huơ tay múa chân chạy xa.
Lần này là Tần Lâm được nọ mất kia.
Mặc dù bởi vì chức vị trước mắt quá thấp, không có tư cách được Hoắc Trọng Lâu thần phục, nhưng rốt cục lại thu được Ngưu Đại Lực. Ngưu Đại Lực không có luyện qua võ công mà có thần lực trời sinh, trừ khinh công hơi kém ra, đối chiến chính diện không kém gì cao thủ nhất lưu, cho dù là chống lại cao thủ như Ngụy Thiên Nhai cũng không tổn thương gì. Nếu như trong chiến trận hai bên đối chiến trường thương đại kích, nhân vật giống như mãnh tướng như y còn có tác dụng hơn cả Ngụy Thiên Nhai.
Dựa theo lệ thường, Bá Hộ mới được điều đi nhậm chức có thể mang theo năm ba tên thân tín, Tần Lâm chuẩn bị dẫn theo ba người Ngưu Đại Lực, Hàn Phi Liêm, Lục Viễn Chí.
Vì phòng bị Bạch Liên giáo trả thù, bốn nàng Giáp Ất Bính Đinh phải ở lại Kỳ Châu bảo vệ Thanh Đại, Tần Lâm lại nói với Vương Tiến Hiền, Trần Tứ Hải, dặn dò bọn họ hết sức bảo vệ y quán.
Nha môn Chỉ Huy Sứ Ty cùng Bá Hộ Sở Cẩm Y Vệ ở cách y quán rất gần, Bá Hộ Sở có trên trăm tên quan giáo, vệ sở mặc dù kém cỏi, dưới quyền Chỉ Huy Sứ Ty cũng có năm sáu ngàn người, trong đó có mấy trăm tinh binh, còn lại là quân đội trường thương đại kích, cung mạnh nỏ cứng đã trải qua huấn luyện. Có bọn họ bảo vệ, trừ phi Bạch Liên giáo công khai tạo phản tấn công Kỳ Châu, nếu không nhất định có thể bảo vệ y quán bình an.
Hai vị này chịu ân huệ của hắn không biết bao nhiêu, dĩ nhiên lập tức đáp ứng. Vương Tiến Hiền còn chủ động nói sẽ phái năm mươi tên binh đinh thay phiên đến y quán làm nhiệm vụ, thứ nhất phòng bị Bạch Liên giáo tập kích, thứ hai duy trì trật tự đàn áp những kẻ gây rối.
Sau khi nói chuyện này với Lý Thời Trân, không ngờ rằng lão thần y tỏ vẻ xem thường:
- Bạch Liên giáo cũng không phải là bang hội giang hồ gì, bọn họ là muốn tạo phản, không có chuyện gì còn phải hành y, vẽ bùa mua chuộc lòng dân, Nếu giết lão phu, hủy y quán ta, chẳng phải mất hết lòng dân Kinh Hồ, đối với bọn họ là được không bằng mất sao?
Tần Lâm gật đầu một cái, quả thật Lý Thời Trân có tư cách tự tin như vậy, từ khi biến Huyền Diệu quán thành y quán, danh tiếng Lý Thời Trân lớn hơn. Dân chúng đất Kinh Hồ, thượng nguồn hạ nguồn Trường Giang thân có nghi nan tạp chứng đều tới Kỳ Châu chẩn bệnh, y quán tiếp vô số người, rất được lòng dân chúng Kinh Hồ. Nếu như Bạch Liên giáo muốn hạ thủ với lão, vậy quả thật sẽ phải đối địch với hàng ngàn hàng vạn dân chúng Kinh Hồ, không những không thể tạo phản khởi sự, ngược lại sẽ tự làm tiêu hủy căn cơ.
Nhưng không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, cuối cùng Tần Lâm thuyết phục Lý Thời Trân để cho y quán tiếp nhận binh đinh bảo vệ.
Trước khi chia tay, hắn nói lên yêu cầu cuối cùng: khoảng thời gian này để cho Thanh Đại tới y quán chẩn bệnh cho nữ tử, bốn nàng Giáp Ất Bính Đinh làm trợ thủ.
Tần Lâm đã là vị hôn phu tương lai của Thanh Đại, hắn đã nói ra, dĩ nhiên Lý Thời Trân sẽ không phản đối.
Mà Thanh Đại biết được tin tức này từ trong miệng Tần Lâm, vui vẻ vô cùng hôn hắn một cái:
- Tần Đại ca thật là tốt quá, hôm nay là ngày vui nhất trong đời Thanh Đại.
Chợt tiểu nha đầu lại chu miệng, thanh âm càng ngày càng thấp:
- Dĩ nhiên, nếu Tần Đại ca không đi thì tốt hơn...
Hạ đi Thu tới, tiết Hàn Lộ tháng Chín, gió sông lạnh lẽo. Lào xào lá rụng nghe se sắt, cuồn cuộn sông dài nước chảy xuôi, tỏ rõ ý Thu tiêu điều.
Kỳ Châu người đông tấp nập: Trần Tứ Hải cầm đầu, tất cả quan giáo Cẩm Y Vệ Bá Hộ Sở Kỳ Châu thân mặc Phi Ngư phục, lưng đeo Tú Xuân đao, xếp hàng chỉnh tề trên bờ sông.
Chỉ Huy Sứ Kỳ Châu Vệ Vương Tiến Hiền dẫn theo thê tử Lưu thị, con trai Vương Hoán xuôi tay đứng nghiêm, sau lưng là mấy trăm tên thân binh, gia tướng Chỉ Huy Sứ Ty vung tay ra sức đánh trống thùng thùng, tiếng trống như trống trận vang vọng không ngừng.
Kinh Vương Chu Thường Quán cũng tới, trước kia cho dù là khâm sai đại thần đến chỗ này thiên tuế gia cũng bất quá mở trung môn đưa ra khỏi vương phủ, sau đó lập tức xoay người quay trở vào. Nhưng hiện tại y bày ra toàn bộ nghi thức, che lọng, kim qua, phủ việt (búa rìu)… chĩa lên trời rậm rạp khiến cho người ta hoa cả mắt. Nghi Vệ Chính, Nghi Vệ Phó, Điển Trượng, Kỳ Bài, Trung Quân, Hiệu Úy đứng thành từng cặp theo đội hình cánh nhạn.
Bọn họ đều tới đưa tiễn Tần Lâm, một chiếc thuyền hai tầng đang đậu sát bờ sông, Tần Lâm vẫy tay chào tất cả mọi người trên bến.
- Thuộc hạ ở Kỳ Châu đã ba mươi năm, nhưng được Kinh Vương thiên tuế đưa đến bến thuyền giống như Tần Đại nhân hôm nay, thật đúng là độc nhất vô nhị.
Hàn Phi Liêm tặc lưỡi than thở, đồng thời cũng cảm thấy may mắn cho mình đã tìm được chủ nhân tốt. Bạn đang xem tại TruyệnFULL.com - www.TruyệnFULL.com
Lần này Tần Lâm điều Hàn Phi Liêm theo cùng đi Nam Kinh nhậm chức, các huynh đệ Bá Hộ Sở hâm mộ y nước dãi chảy ròng ròng, bắt y đãi rượu liên tục ba buổi tối ở Xuân Phong lâu mới chịu thôi.