Cẩm Y Vệ

Chương 590: Tần Lâm chạy nhanh (Hạ)

Bạt Hợp Xích chưa từng thấy dáng vẻ chủ nhân như vậy, hết sức thật thà trả lời:

- Tiểu chủ nhân, xin ngài bớt nóng nảy, mau mau tìm Uy Linh Pháp Vương làm phép trừ tà, nếu không yêu quái phụ thể lâu, sẽ khó giữ được tánh mạng!

- Ta thật sự không có bị yêu quái phụ thể!

Hoàng Đài Cát chỉ cảm thấy miệng mình đắng nghét.

Trên xe kéo mà Uy Linh Pháp Vương ngồi, màn xe vén lên một chút, một đốm lửa từ trong đó bay ra, vừa chạm vào người Hoàng Đài Cát lập tức tắt mất.

- Phật pháp vô biên!

Đám Lạt Ma cùng kêu lên, cao giọng tụng niệm pháp quyết, chiêng trống lại vang thành một mảnh.

Hai bên bờ Đại Vận Hà nghênh đón Mụ Tổ, tiếp tục nghênh đón Mụ Tổ, trên quan đạo nghênh đón pháp giá, vẫn nghênh đón pháp giá.

Chẳng qua là đám Lạt Ma gõ đồng la, thổi tù và cũng không còn vang dội như lúc đầu.

Mặc dù Thố Gia Đạt Ngõa Nhĩ Phẩm Đệ cũng thi triển thần thông kinh người, nhưng vô hình trung loại khí thế duy ngã độc tôn đó đã bị phá hỏng hầu như không còn.

Chu Ứng Trinh và Trương Thành vô cùng cẩn thận nghênh đón, đồng thời chắp tay nói:

- Phụng thiên tử Đại Minh sai khiến, Thành Quốc Công Chu, Ty Lễ Giám Bỉnh Bút Trương, đặc biệt tới đón Quán Đỉnh Đại Quốc Sư.

Trên xe kéo, bên trong truyền ra thanh âm uy nghiêm:

- Bần tăng có tài đức gì làm phiền hai vị quý nhân tới đón như vậy. Chẳng qua là hôm nay là rằm tháng Hai nhằm ngày Phật nhập Niết Bàn, quả thật không tiện gặp nhau, thứ cho bần tăng không thể hiện thân.

Rằm tháng Hai đúng là ngày Phật Thích Ca nhập diệt, Uy Linh Pháp Vương nói như vậy cũng không giả.

Chu Ứng Trinh, Trương Thành nhất tề ngẩn ra, trong lòng có chút không thoải mái, nhưng thứ nhất triều đình muốn mượn Phật pháp Trát Luận Kim Đỉnh tự lung lạc các bộ Mông Tạng, thứ hai hai người bọn họ cũng chính mắt thấy được Pháp Vương thần thông quảng đại cho nên cũng không dám kiên trì, sau khi hàn huyên đôi câu liền nghênh đón pháp giá vào thành.

- Giấu đầu lòi đuôi, cố ý lừa gạt!

Kim Anh Cơ trên mũi thuyền bĩu môi hết sức coi thường.

- Này, ai giấu đầu lòi đuôi vậy, là đang nói mình sao?

Tần Lâm lên thuyền, cố ý làm ra vẻ không vui.

Kim Anh Cơ mắt như xuân thủy, mày liễu tình tứ chộp lấy cánh tay Tần Lâm:

- Tiểu oan gia, ngươi bỏ mặc nô gia một đi không trở lại, đến kinh sư lại không biết lừa được bao nhiêu tỷ tỷ muội muội rồi. Hừ, nô gia nhớ ngươi tới mức quên cả trời đất, không biết lúc ấy ngươi đang ôm vị mỹ nhân nào vào lòng.

Hai vị trưởng quan lại muốn đấu pháp với nhau!

Chỉ nghe bịch một tiếng, Quyền Chính Ngân, Quy Bản Vũ Phu nhanh chóng biến mất không thấy bóng dáng, chỉ chốc lát sau dưới khoang thuyền vang lên tiếng cười như điên cuồng, chẳng khác nào quần ma loạn vũ.

May là Tần trưởng quan da mặt dày như tường thành, cứng rắn như sắt thép, lúc này cũng không khỏi đỏ bừng mặt mũi, không thể làm gì khác hơn là nghiêm mặt kéo Kim Anh Cơ vào trong khoang.

- Lại muốn làm gì đây?

Kim Anh Cơ cắn môi, đôi mắt xanh biếc chớp chớp liên hồi, lại càng phát ra dục vọng dẫn động nam nhân xâm chiếm, thật là mê mẩn chết người không đền mạng.

Tần Lâm cười hề hề hết sức xấu xa, không hề khách sáo choàng lấy eo mềm mại như rắn nước của Kim Anh Cơ, tay kia thò vào cổ quan phục của nàng:

- Để ta sờ thử xem phương thuốc nở ngực kia có hữu dụng hay không… Ừm, dường như hiệu quả không tệ…

Người này gương mặt cười gian, thầy thuốc sắc lang điển hình!

Gương mặt trái xoan trắng như tuyết của Kim Anh Cơ ửng đỏ, eo rắn nước khẽ lay động lách mình tránh ra, che miệng cười khanh khách:

- Trưởng quan muốn cưỡng đoạt dân nữ ư, cứu mạng, ưng khuyển Xưởng Vệ cưỡng đoạt dân nữ…

- Chẳng những ta muốn cưỡng đoạt dân nữ, ta còn muốn làm chuyện xấu xa hơn nữa…

Nụ cười Tần Lâm trở nên hết sức tà ác, liếm môi một cái, giả bộ làm ra dáng vẻ hoa hoa thái tuế.

Trong suy nghĩ của hắn hai bên đã từng có một đêm vui vẻ, dường như cũng không cần quá căng thẳng, ha ha ha…

Hỏng bét, càng chơi càng bốc lửa! Kim Anh Cơ phát hoảng trong lòng, đã lâu không gặp khiến cho nàng vô cùng nhung nhớ Tần Lâm, nhưng vừa thấy mặt hắn liền động tay đông chân, thật là làm cho người ta rối như tơ vò.

Đảo mắt mấy vòng, Kim Anh Cơ chợt cười khanh khách, ánh mắt yêu mị quét nhìn Tần Lâm:

- Hì hì, tiểu oan gia muốn chơi trò cưỡng đoạt dân nữ, tự nhiên nô gia không dám chống lại. Chỉ là không biết nô gia đột ngột lên kinh như vậy, phải chăng là vị Tử Huyên muội muội của ngươi uống một bình giấm to hay không? Hôm nay diễn tuồng hát này với Uy Linh Pháp Vương náo nhiệt như vậy, e rằng sẽ truyền ra rất nhanh, khiến cho cả thành mưa gió.

Há chỉ cả thành mưa gió, Tần Lâm chính là vai nam phụ xuất sắc nhất trong vở tuồng này.

Vậy còn ai là vai nam chính xuất sắc nhất, đương nhiên là tên ngốc Hoàng Đài Cát.

Vai nam chính uống một bụng nước dơ, mất nửa cái mạng, Tần Lâm là vai nam phụ cũng không dễ dàng gì, hắn ở vào trung tâm xoáy nước còn phải đối mặt cục diện bể giấm sôi trào. Phải biết Kim Anh Cơ không chỉ có là vị yêu nữ trên biển, còn là Ngũ Phong thuyền chủ đương đại, chính lục phẩm Thổ Ty Trưởng quan Doanh Châu Trưởng Quan Ty được triều đình chính thức sách phong.

- Được rồi, xem ra ta phải đi tướng phủ giải thích một chút...

Tần Lâm có hơi buồn bực sờ sờ mũi, thuận tay lại chộp một trảo vào bổ phục hình phi bưu trước ngực Kim Anh Cơ:

- Có lẽ bổ phục phi bưu này nên đổi cái khác…

- Đáng ghét!

Kim Anh Cơ nguýt xéo Tần Lâm một cái, hừ, nhân cơ hội ăn đậu hủ, thật là một kẻ xấu xa.

Thuyền đến bến thuyền, Tào Bang và sứ giả các nước chờ sẵn bên ngoài đông nghịt, chiêng trống rền vang.

Tần Lâm liền cáo từ chuẩn bị rời đi.

Lúc Tần Lâm động tay động chân, Kim Anh Cơ ra sức tránh né, thế nhưng lúc này thấy hắn muốn đi thật, nàng lại tà tà dựa lưng vào cửa khoang, lười biếng nói:

- Gởi lời của nô gia hỏi thăm Trương tỷ tỷ, còn nữa, lúc nào đó tiến cử nô gia một chút, đi gặp hai vị trong nhà huynh…

Tần Lâm chạy còn nhanh hơn thỏ.

- Con rùa đen này…

Kim Anh Cơ giận dữ thóa mạ, thình lình lại nở một nụ cười bình thản, hai mắt nheo lại trở nên dịu dàng.

-----------

Hẻm Sa Mạo bên ngoài Đăng Thị Khẩu, phủ đệ Thủ Phụ đế sư Trương Cư Chính.

Tần Lâm có tật giật mình, đến cửa chờ đợi đến khi quản gia Du Thất đi ra bèn lúng túng hỏi:

- Trương lão tiên sinh có ở trong phủ hay không?

Du Thất cười khanh khách lắc đầu một cái.

- Ặc, vậy hai vị Trương công tử thì sao?

Tần Lâm lại hỏi.

Nụ cười Du Thất càng chứa đầy ẩn ý, lại lắc đầu.

Trương Cư Chính vào triều còn chưa trở lại, hai người quen cũ Trương Kính Tu, Trương Mậu Tu cũng đã nhận quan chức sau khi thi đậu khoa Canh Thìn, vào lúc này tất cả đều không ở trong phủ.

Tần Lâm do dự, nhớ lại vài ngày trước Trương Tử Huyên hỏi tới với vẻ chua ngoa, mình còn nói Kim Anh Cơ ở lại phương Nam khai thác thị trường, hôm nay đột nhiên nàng lại tới kinh sư… Vậy không phải là mình và Kim Anh Cơ cùng nhau lừa gạt nàng sao?

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất