Cẩm Y Vệ

Chương 802: Xông Thẳng Vào Cung

Những lời kế tiếp của Vạn Lịch khiến cho phàm là quan viên trong triều từng lui tới với Phùng Bảo cảm thấy chí nguy:
- Phùng Bảo lập bè kết đảng, bài trừ dị kỷ, không ít người đều cho là trẫm còn bé nhỏ ngu ngốc, hừ hừ, há biết trẫm đã sớm rõ ràng như lòng bàn tay. Những kẻ xu viêm phụ thế, phụ ân nước lúc trước được Phùng Bảo ra sức tiến cử lên địa vị cao, nhưng trong lòng trẫm đã có tính toán. Nếu bọn họ chịu đau sửa đổi lỗi lầm khi trước, triều đình có thể tha thứ kẻ đó nhất thời hồ đồ, nhưng nếu là che đậy lỗi lầm, chấp mê không tỉnh, trẫm há để cho kẻ đó tiếp tục đứng ở trong triều đình này?!
Trong lòng văn võ bá quan nhất tề kinh hãi, những triều thần không tính là Phùng đảng nhưng lui tới mật thiết với Phùng Bảo sắc mặt trắng bệch, sau lưng toát ra mồ hôi lạnh, vẻ mặt trở nên chật vật không chịu nổi.
Tiểu Hoàng đế ngày xưa hết sức cung kính với Trương Thái Sư và Phùng Đốc Công, không ngờ rằng hiện tại cũng có oai của bậc quân vương như thế!
Các lão thần Tả Đô Ngự Sử Trần Giá, Định Quốc Công Từ Văn Bích lại nhíu mày một cái, có vẻ hơi xem thường. Là thiên tử phải có lòng dạ rộng như bể cả, có thể dung nạp trăm sông, tuy rằng uy phong Vạn Lịch lớn thật nhưng lại lớn tiếng tính nợ cũ giữa triều đình, chuyện gì cũng có thù tất báo, làm như vậy rõ ràng là khí lượng hẹp hòi, không phải là khí phách của bậc thiên tử thánh minh.
Đương nhiên là bản thân Vạn Lịch rất hài lòng biểu hiện của mình, y lấy tư thế uy nghiêm trước đó chưa từng có quân lâm thiên hạ, ánh mắt nhìn tới đâu, tất cả triều thần trước kia ngoài mặt vẫn tỏ ra cung kính, thật ra trong lòng chưa chắc tâm phục đều trở nên kinh hoảng lo sợ, cẩn thận quan sát ánh mắt của y, lắng nghe thánh dụ của y. Cảm giác duy ngã độc tôn này thật sự là ngọt ngào vô kể, khiến cho người ta hết sức mê say.
Vào giờ phút này, trên toàn bộ triều đình nhất lúng túng chính là Kiến Cực điện Đại Học Sĩ Lễ bộ Thượng Thư Phan Thịnh, đứng ở vị trí thứ hai ban văn thần kế dưới Trương Tứ Duy, theo những lời của Vạn Lịch vừa dứt lập tức có vô số ánh mắt tập trung vào người lão. Có đồng tình, có thương hại, có không có hảo ý… hết thảy đan xen thành một tấm lưới dày đặc, vây chặt lão vào trong.
Phan Thịnh thuần túy là vô tình trúng thương, lão là đại thần Giang Lăng đảng nếu giả bao đổi, chỉ bất quá vì củng cố đại cục, đẩy mạnh triều chính mới, vậy nhất định phải kéo dài liên minh Trương Cư Chính và Phùng Bảo. Gần đây lão lui tới với Phùng Bảo hơi nhiều một chút, hơn nữa giữa triều ‘được’ chính miệng Phùng Bảo tiến cử, không ngờ rằng Phùng Bảo rơi đài, cục diện ngược lại trở nên tiến thối lưỡng nan.
‘Che đậy lỗi lầm, chấp mê không tỉnh, trẫm há để cho kẻ đó tiếp tục đứng ở trong triều đình này’, những lời này của bệ hạ quả thật như đang nói Phan Thịnh, khiến cho nét mặt già nua của lão đỏ bừng, vừa xấu hổ vừa tức cơ hồ ngất đi tại chỗ.
Nhưng lúc này lập tức từ chức Đại Học Sĩ, lại giống như mình ‘hưởng ứng’ những kẻ xu viêm phụ thế mà Vạn Lịch chỉ trích, cho nên lão cũng chỉ có thể nén cơn tức giận, chờ triều hội kéo dài kết thúc.
- Thôi thôi thôi, sau khi lão phu trở về sẽ viết từ trình! 
Tan triều, các vị quan viên từ Hoàng Cực môn đi ra ngọ môn, Phan Thịnh đau lòng ôm đầu lắc lắc, rồi nhìn Trương Tứ Duy chắp tay một cái:
- Phượng Bàn huynh, sau này nội các đại cục chỉ có thể nhờ cậy huynh và Nhữ Mặc hiền đệ duy trì!
Các đại thần Thân Thời Hành, Vương Quốc Quang, Trương Học Nhan ta thán một phen vì tao ngộ của Phan Thịnh, nhưng cũng không quá lo lắng. Tuy lão từ chức Kiến Cực điện Đại Học Sĩ nhưng vẫn là Lễ bộ Thượng Thư, cũng không bị cách chức điều tra, ngược lại tránh được hiềm nghi được Phùng Bảo tiến cử, lộ ra vẻ khí tiết cao cao. 
Sau khi Phan Thịnh rời khỏi nội các, Giang Lăng đảng vẫn còn Trương Tứ Duy, Thân Thời Hành, còn có thể đưa tiếp Vương Triện, Dư Hữu Đinh vào. Bất kể nội các, Lục bộ, khoa đạo ngôn quan hay là địa phương đốc phủ, Giang Lăng đảng vẫn còn nhân tài lớp lớp, cầm giữ triều chính vững vàng.
Vẻ vui mừng lóe lên trong đáy mắt Trương Tứ Duy, ngoài mặt lại lộ vẻ kiên nghị, cảm khái nói:
- Phu tử từng nói việc nghĩa chẳng thể từ nan, nếu như Tứ Duy được các vị lão tiên sinh thương yêu, vậy cung kính không bằng tuân mệnh. Sau này ắt sẽ cùng mưu đại sự, mưu một thời thịnh thế quốc thái dân an với các vị.
Phan Thịnh, Vương Triện nhất thời rất là cảm động, người bất kể được mất cá nhân, góp một phần công sức vì nghiệp lớn triều chính mới như Trương Tứ Duy vậy, quả thật vô cùng đáng quý.
Tần Lâm đi theo sau chậm hơn mấy bước, nghe hết được những lời này, trong lòng chẳng qua cười lạnh không ngừng, đuổi theo hai bước kéo Tằng Tỉnh Ngô một cái.
Tằng Tỉnh Ngô quay đầu lại, thấy là Tần Lâm y bèn tươi cười:
- Tần thế huynh, chúc mừng tiến vị Thái Tử Thái Bảo, chỉ mới làm quan vài năm mà thăng cao như vậy, quả thật là độc nhất vô nhị quốc triều hai trăm năm qua.
- Tằng Thượng Thư, mời qua một bên nói chuyện... 
Tần Lâm kéo Tằng Tỉnh Ngô qua bên cạnh, nói nhỏ:
- Tin tức trong cung cho hay Trương Tứ Duy cấu kết với Nghiêm Thanh manh tâm không thể dò được, chư vị lão tiên sinh chớ đẩy lão lên làm Thủ Phụ, nếu không đại cục sẽ có nguy cơ sụp đổ…
Mới vừa nói tới chỗ này, Trương Tiểu Dương đã nhảy ba bước một đuổi theo, kéo Tần Lâm sang bên cạnh:
- Tần Thái Bảo, thúc thúc ta có chuyện muốn gặp ngươi!
Không cần phải nói, đây là Trương Thành muốn mưu đồ đại kế cùng Tần Lâm vì vị trí thái giám chưởng ấn Ty Lễ Giám, hơn nữa nhìn thần sắc trên mặt Trương Tiểu Dương cũng biết chuyện này không thể trì hoãn. Tần Lâm đành phải xin lỗi chắp tay một cái với Tằng Tỉnh Ngô, theo Trương Tiểu Dương rời đi.
Tằng Tỉnh Ngô ngạc nhiên, bị tin tức đột nhiên xuất hiện làm cho thần hồn bay mất, thấy Tần Lâm phải đi bèn nôn nóng gọi:
- Này, này, Tần Thái Bảo xin dừng bước…
Làm sao giữ được, Tần Lâm cùng Trương Tiểu Dương đã đi nhanh như bay.
Trương Tứ Duy cấu kết với Nghiêm Thanh, chẳng phải là …? Tằng Tỉnh Ngô đột nhiên hít sâu một hơi khí lạnh, nhìn tình cảnh Trương Tứ Duy cùng các vị đại thần Giang Lăng đảng cười cười nói nói trước mặt, chợt cảm thấy không rét mà run.
----------- 
Cũng khó trách bước chân Tần Lâm vội vã, bởi vì tranh đoạt bảo tọa chưởng ấn Ty Lễ Giám thủ lãnh nội đình đã sắp có kết quả cuối cùng.
Dưỡng Tâm điện, Vạn Lịch ngồi trên long ỷ, trên mặt hồng hào, dường như vẫn còn đắm chìm trong trạng thái đại chấn hoàng uy, chân chính quân lâm thiên hạ giữa triều đình.
Hai vị Bỉnh Bút thái giám Ty Lễ Giám Trương Kình và Trương Thành vô cùng kính cẩn đứng nghiêm trong điện. Khoảnh khắc phân ra thắng bại sắp tới, lòng bàn tay hai vị Trương Bạn Bạn đều xuất mồ hôi lạnh, ẩm ướt trơn tuột.
So ra thần sắc Trương Kình ung dung hơn, mà Trương Thành lại có vẻ không cam lòng, ra sức nghiến chặt răng khiến cho hai bên quai hàm nổi vồng lên.
Vạn Lịch rất hài lòng về biểu hiện của hai người bọn họ, cũng cảm thấy đã đến lúc nên cho ra đáp án, bèn ngẩng đầu lên mỉm cười nói:
- Hai vị Trương Bạn Bạn đều là tâm phúc đắc lực của trẫm, chức vị chưởng ấn Ty Lễ Giám này trẫm đã cân nhắc một thời gian. Dù sao Trương Kình lớn tuổi hơn, vào cung cũng sớm hơn một chút...
Trương Kình mừng rỡ như điên, bất quá bây giờ cũng không phải là lúc vẫy đuôi mừng rỡ, vội vàng khom lưng xuống, sắc mặt giống như kẻ sĩ chết vì người tri kỷ, chờ Vạn Lịch tiếp tục tuyên bố.
Trương Thành hít sâu một hơi khí lạnh, rốt cuộc mình vẫn không thể nào tranh thắng, lần này tiện nghi cho Trương Kình.
Vạn Lịch để cho Trương Kình làm chức chưởng ấn Ty Lễ Giám dĩ nhiên không phải bởi vì tuổi y tương đối lớn, vào cung tương đối sớm, mà là bởi vì chuyện kế tiếp phải nhờ vào Trương Kình nhiều hơn, nhờ vào mối giao hảo giữa y với Nghiêm Thanh và Trương Tứ Duy, mà Trương Thành kết giao với Tần Lâm, tạm thời không có bao nhiêu tác dụng.
Cùng lắm thì tương lai lại nghĩ biện pháp duy trì thăng bằng lực lượng giữa hai vị Trương Bạn Bạn! Vạn Lịch nghĩ như vậy, dù sao so với đối thủ hùng mạnh mà y muốn đối phó, Trương Thành và Trương Kình đều có vẻ không đáng kể gì…
Trong thông đạo dài hẹp dẫn vào Tử Cấm thành, hai bóng người đang đi vội vàng.
Vẻ mặt Trương Tiểu Dương đau khổ, lải nhải không ngừng bên tai Tần Lâm:
- Tần Thái Bảo, ngài mau mau nghĩ cách đi, dường như bệ hạ vừa ý con rùa đen Trương Kình kia hơn. Tên khốn kiếp Trương Kình này là cái thá gì chứ, không phải là ta uất ức giùm cho thúc thúc. Tần Thái Bảo ngài còn nhớ con rùa đen Trương Tôn Nghiêu không, tiểu tử kia không hợp ý với ngài ở Nam Kinh, sáng nay ta nhìn thấy chỉ ý, không ngờ rằng cất nhắc y lên Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ, hừ hừ…
Tần Lâm cười cười, hiện tại Trương Tiểu Dương cũng đã biết sử dụng chút ít tâm cơ. Trương Tôn Nghiêu là điệt nhi Trương Kình, từng gây náo loạn mấy lần với mình ở Thiên Hộ Sở Nam Kinh, cho nên Trương Tiểu Dương cố ý nhắc tới, coi như là có ý cùng chung cừu địch.
- Tần Thái Bảo, bây giờ chỉ có ngài có thể có biện pháp, hai chú cháu ta chỉ có thể trông cậy vào ngài.
Cuối cùng Trương Tiểu Dương còn không quên bổ sung một câu, giao hết trọng trách sang cho Tần Lâm.
Nhưng Tần Lâm chẳng qua chỉ cười mà không nói, chân bước đi liên tục không ngừng, khiến cho Trương Tiểu Dương buồn bực luôn miệng nói:
- Sai rồi sai rồi, Dưỡng Tâm điện ở phía Bắc, ngài đang đi phía Tây Từ Ninh cung.
- Không sai, ta chính là muốn đi Từ Ninh cung. 
Tần Lâm trả lời vô cùng quả quyết.
Mặt của Trương Tiểu Dương lập tức nhăn nhó như khổ qua, hiện tại đi Từ Ninh cung thì có ích gì?
Mặc dù Lý Thái hậu không thể làm gì được con trai Hoàng đế, nhưng nàng hết sức chú ý tới hôn lễ Lộ Vương phải sử dụng bạc tịch thu được ở Phùng phủ. Mà Vạn Lịch và hai Trương thừa dịp nàng đi ra ngoài dâng hương lật đổ tâm phúc Phùng Bảo của nàng, dù sao cũng khiến cho nàng oán hận khôn nguôi.
Thái hậu hận Trương Kình muốn chết, nhưng cũng hận Trương Thành giống như vậy. Từ khi Phùng Bảo rơi đài cho đến bây giờ, nàng nhìn thấy hai người bọn họ lập tức nổi giận, làm sao có thể nói chuyện giúp Trương Thành, để cho y làm chưởng ấn Ty Lễ Giám?
- Ta muốn gặp Thái hậu nương nương. 
Tần Lâm nói với thái giám trực nhật Từ Ninh cung như vậy.
Chỉ trong thoáng chốc đã nghe thanh âm lộ vẻ bất mãn của Lý Thái hậu truyền ra từ bên trong:
- Không tiếp, ai gia không được khỏe.
- Mẫu hậu… nể… nể tình Từ biểu tỷ, tiếp kiến hắn một phen đi thôi.
Đây là thanh âm nhỏ nhẹ mềm nhũn của Vĩnh Ninh Trưởng Công chúa Chu Nghiêu Anh, nghe nói Phùng Bảo rơi đài, mẫu hậu tâm trạng buồn bực, nàng cố ý tới bồi tiếp Thái hậu.
Lý Thái hậu đang nằm nghiêng mình trên giường, nghe vậy bèn xoay người vào trong:
- Không tiếp!
Tần Lâm và Lưu Thủ Hữu cũng là kiện tướng lật đổ Phùng Bảo, Lý Thái hậu tức giận hắn hành sự qua mặt mình, nàng lại hơi hẹp hòi, cơn giận này có vẻ còn lâu mới hết.
- Mẫu hậu... 
Chu Nghiêu Anh nắm lấy vai của mẫu thân, nhẹ nhàng lay lay mấy cái.
Lý Thái hậu đột ngột bò dậy, kinh ngạc hỏi:
- Vì sao con lại cầu tình giúp hắn như vậy, Từ tỷ tỷ đã cho con ích lợi gì, là mấy bức họa hay những cây cổ cầm mục nát kia? Những thứ đó không đáng giá một đồng, có cũng vô dụng.
Quả thật hai mẹ con này không hề giống nhau chút nào, Lý Thái hậu giống hệt phụ thân Lý Vĩ, huynh trưởng Lý Cao, mở miệng ra chỉ nhắc có tiền, nói chuyện toàn lời lẽ đầu đường xó chợ. Mà Chu Nghiêu Anh lại thích cầm kỳ thư họa, nói năng hết sức nho nhã lễ độ.
Sắc mặt Chu Nghiêu Anh đỏ lên, rồi lại thầm nói may mắn, sợ rằng mẫu thân không hiểu lòng dạ của nữ nhi như vậy trên đời này cũng không nhiều lắm.
Tiếng ho khan của Tần Lâm vang lên trong sân, bố cục của Dưỡng Tâm điện cũng giống như Tứ Hợp viện, nơi đây cũng đã ở gần đại môn.
Lý Thái hậu chỉ đành phải đứng dậy, bất đắc dĩ nói: 
- Tần tướng quân cũng thật là, vì sao không được cho đòi đã đi tới cung ai gia như vậy? Không có cách nào, ai gia cũng chỉ có thể gặp hắn một chút.
Sắp sửa thấy mặt ý trung nhân ngày nhớ đêm mong, mặt trái xoan tròn trĩnh đầy đặn của Chu Nghiêu Anh lập tức lộ vẻ vui mừng, đầu mày cuối mắt cũng vô cùng vui vẻ. Nếu không phải là Lý Thái hậu vốn thiếu quan tâm tới nữ nhi mà là vị mẫu thân khác, e rằng đã sớm phát hiện điểm bất thường của con mình.
- Tần tướng quân, ngươi không được truyền đòi đã tự tiện xông vào Từ Ninh cung của ai gia, cũng quá lớn gan rồi! 
Sắc mặt Lý Thái hậu lạnh lùng, giọng điệu hàm ý trách cứ rõ ràng. Đường thượng quan cẩm y có chức trách thủ vệ cung cấm, nhưng cho dù có lệnh bài xuyên cung cũng không có nghĩa là có thể tùy ý đi lại trong cung, giống như tẩm cung hậu phi cũng chỉ có thái giám và cung nữ có thể đi vào. Dĩ nhiên Lý Thái hậu địa vị cao quý, người nào được chính nàng truyền đòi, kẻ đó cũng sẽ không bị hạn chế.
Chu Nghiêu Anh bịt tai không nghe thấy lời của mẫu thân, đứng ở bên cạnh mẫu thân cười khúc khích nhìn Tần Lâm. Nhưng hắn vừa nhìn lại nàng lập tức dời ánh mắt sang nơi khác, không dám để ánh mắt hai người giao nhau.
Trương Tiểu Dương lại thầm toát mồ hôi, Lý Thái hậu vốn đang bất mãn, Tần Lâm còn đường đột xông vào Từ Ninh cung, Thái hậu nương nương tức giận là không tránh được.
Chợt thấy Tần Lâm lấy từ ngực áo ra một chiếc ngọc bội, cười hì hì nói:
- Bẩm Thái hậu nương nương, vi thần thừa mông người ban cho ngọc bội này, từng nói là có thể đến Từ Ninh cung diện kiến. Cho nên vi thần thử một lần, nếu như không có tác dụng vậy nhân tiện trả lại cho nương nương là được, mang theo chỉ tổ thêm phiền phức.
Chúng cung nữ thái giám cả kinh trợn mắt há mồm, nào có đạo lý trả lại vật được ban cho như vậy?! Vị Tần tướng quân này quả thật lớn gan tới cực điểm!
Trương Tiểu Dương luôn miệng kêu khổ, hận không thể lôi Tần Lâm ra ngoài, ngươi muốn chết cũng không cần gấp gáp, chớ liên lụy ta!
Không nghĩ tới Lý Thái hậu không giận mà cười, chỉ Tần Lâm nói:
- Ngươi... Ngươi là tên khốn bướng bỉnh cố chấp, da mặt còn dày hơn huynh trưởng và đám điệt nhi của ta, chẳng giống một vị tướng quân chút nào. Thôi được, lời ai gia đã nói làm sao có thể không tính, ngươi cứ giữ ngọc bội lại đi.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất