Chương 31: Xung đột
Không khí tại Tĩnh Biên ti hôm nay khác hẳn so với thường nhật.
Mấy ngày nay, mọi người trong Tĩnh Biên ti đã nghe ngóng được từ những vị kỳ quan lớn tuổi, nguyên nhân Thẩm bách hộ nhằm vào Ngô phó bách hộ đến vậy.
Theo lý mà nói, dù quan mới đến có muốn "đốt ba hồi lửa", cũng không nên đốt lớn đến mức chẳng chừa chút đường sống nào.
Việc Thẩm bách hộ vừa đến đã vạch mặt Ngô phó bách hộ là bởi cả hai thuộc về những đảng phái khác nhau trong triều đình.
Ngô phó bách hộ thuộc phe Thủ phụ, còn Thẩm bách hộ lại thuộc Thanh lưu một phái.
Thủ phụ đương triều là quan văn đứng đầu, được bệ hạ hết mực tin tưởng, có thể nói là "quyền khuynh triều dã", một tay che trời. Trong khi đó, Thanh lưu một phái, với Thứ phụ cầm đầu, bao gồm nhiều đại quan trong nội các và Lục bộ, thế lực cũng không thể xem thường, đủ sức sánh ngang với Thủ phụ.
Thanh lưu một phái ngấm ngầm gọi phe Thủ phụ là "phản đồ", cho rằng họ nắm giữ triều chính, gây hại cho nước cho dân.
Phe Thủ phụ cũng bất mãn việc Thanh lưu luôn đối nghịch với mình, hai đảng phái trong triều đình cứ thế mà minh tranh ám đấu, xung đột không ngừng.
Cuộc xung đột ở Tĩnh Biên ti này, nhìn bề ngoài chỉ là tranh chấp giữa chủ quan và phụ tá, nhưng thực chất lại là sự kéo dài của cuộc đấu đá quyền lực ở kinh thành.
Rõ ràng là tại Tây Nam, thế lực của Thanh lưu sâu rộng hơn.
Được cấp trên "thụ ý", Ngô phó bách hộ bị chèn ép đến không còn chút sức phản kháng nào, mấy ngày nay liên tục cáo bệnh ở nhà, không hề đến Tĩnh Biên ti lấy một lần, dường như đã hoàn toàn buông xuôi.
Phần lớn kỳ quan và vệ sĩ trong Tĩnh Biên ti đều ít nhiều bất mãn với Ngô phó bách hộ.
Trước đây, những công việc béo bở trong ti đều bị Ngô bách hộ giao cho tâm phúc của hắn, bọn chúng ăn no nê, còn những người khác đến canh cũng không có mà húp.
Sau này, khi Lâm tiểu kỳ lên, họ mới có thể ké được chút chút.
Vốn tưởng rằng khi Thẩm bách hộ, người của "Thanh lưu một phái", lên nắm quyền, cuộc sống của họ sẽ dễ thở hơn nhiều.
Nhưng không ngờ, cái gọi là "Thanh lưu" này còn đen tối hơn cả "phản đồ".
Trước kia, hộ tống thương đội là một việc làm thêm, chỉ cần có được việc này, thương đội sẽ có thù lao hậu hĩnh, trừ phần "hiếu kính" cho Ngô bách hộ, bản thân còn có thể bỏ túi không ít.
Nhưng giờ đây, việc hộ tống thương đội đã bị Thẩm bách hộ liệt vào "nội sai" của Tĩnh Biên ti.
"Nội sai" thì không có thêm thù lao ngoài, làm việc thì mệt gần chết, dãi dầu sương gió, còn phải đối mặt với nguy hiểm đến tính mạng, cuối cùng nhận được cũng chỉ là bổng lộc cơ bản nhất, ai nấy đều oán khí ngập trời, nhưng không dám nói gì.
Người sống thoải mái nhất trong Tĩnh Biên ti hiện tại, không ai khác ngoài Hoàng Nhạc.
Gã này nhờ "đâm bị thóc chọc bị gạo" Ngô phó bách hộ mà leo lên, trở thành tâm phúc của Thẩm bách hộ.
Hắn không chỉ chiếm cho mình khu quản hạt giàu có và phồn hoa nhất trong thành, mà còn "rút ruột" tiền lương của các kỳ quan khác trong khu quản hạt đó, ngay cả tổng kỳ phụ trách Hoàng Nhạc cũng phải nể mặt hắn vài phần.
Trong Tĩnh Biên ti hiện tại, ngoại trừ vị Văn Nhân tổng kỳ thần bí kia, Hoàng Nhạc nghiễm nhiên là người đứng đầu dưới trướng Thẩm bách hộ.
Tĩnh Biên ti.
Một gian trị phòng riêng biệt.
Hoàng Nhạc vắt chéo chân ngồi trên ghế, nhâm nhi tách trà ngon thượng hạng mà thương nhân Tư Châu biếu hắn, hai tên thủ hạ đứng hai bên, phe phẩy quạt cho hắn.
Lúc này, một bóng người vội vã chạy vào, lau mồ hôi trên trán, nói: "Đại nhân, việc ngài bảo tra cô nương kia, tra ra rồi ạ!"
Hoàng Nhạc hạ chân xuống, ngồi thẳng người, hơi nheo mắt lại: "Nói..."
Một lát sau, nghe người kia kể xong, Hoàng Nhạc xoa cằm, cười lạnh nói: "Ta còn thắc mắc sao Lâm Tuyên lại ra mặt vì ả, hóa ra là nhân tình của hắn, ha, không có Trần bách hộ và Ngô bách hộ chống lưng, xem ngươi đấu với lão tử thế nào..."
Hắn khẽ ngoắc tay, người kia lập tức tiến lại gần, Hoàng Nhạc ghé vào tai hắn thì thầm vài câu, người kia thoạt đầu sững sờ, rồi khổ sở nói: "Đại nhân, việc này, e là..."
Hoàng Nhạc sầm mặt xuống: "Bảo ngươi làm gì thì làm nấy, đừng quên ai đang nắm quyền ở Tĩnh Biên ti này!"
Người kia liên tục gật đầu: "Vâng, vâng, thuộc hạ đi làm ngay!"
Hoàng Nhạc hừ lạnh một tiếng: "Anh hùng cứu mỹ nhân, lão tử sẽ cho ngươi biết, ngươi chẳng bảo vệ được gì đâu..."
...
Lâm Tuyên, Trương Hổ và Trần Báo ngồi chung trong trị phòng, nói chuyện phiếm dăm ba câu.
Với thân phận kỳ quan, họ không cần phải ra ngoài tuần tra mỗi ngày như đám vệ sĩ bên dưới, nếu không muốn "vớt vát" chút dầu mỡ, thậm chí có thể cả ngày chỉ ở Tĩnh Biên ti luyện công hoặc ngồi không.
Một lúc sau, Lâm Tuyên nghe thấy bên ngoài sân có tiếng ồn ào.
"A, Hoàng tiểu kỳ bắt người về kìa..."
"Là một cô nương xinh đẹp!"
"Cô nương này phạm tội gì mà bị bắt tới đây vậy?"
Tư Châu có nha phủ địa phương. Trong tình huống bình thường, chỉ khi nha phủ địa phương không xử lý được, hoặc là có liên quan đến thổ ti hay gián điệp, Tĩnh Biên ti mới ra tay.
Một cô nương xinh đẹp bị áp giải đến Tĩnh Biên ti lập tức gây ra một chấn động nhỏ.
Nghe những lời bàn tán bên ngoài, Lâm Tuyên linh cảm thấy có chuyện chẳng lành, lòng nặng trĩu, lập tức đứng dậy, bước nhanh ra sân.
Quả nhiên, vừa bước ra sân, hắn đã thấy A La đang bị áp giải bởi mấy tên Tĩnh Biên vệ sĩ với hai tay bị khóa gông, hướng về phía nhà ngục mà đi.
Người đi đầu không ai khác chính là Hoàng Nhạc.
"A La muội tử!"
"Hoàng Nhạc, ngươi làm cái gì vậy!"
Trương Hổ và Trần Báo đi theo Lâm Tuyên ra khỏi trị phòng, thấy cảnh này thì giận dữ quát.
Hoàng Nhạc khoanh tay trước ngực, rất hài lòng với phản ứng của hai người, thản nhiên nói: "Không có gì, bắt một nữ tử khả nghi là gián điệp Nam Chiếu, định đưa về ti thẩm vấn, sao, các ngươi có ý kiến gì à?"
"Ngươi đánh rắm!"
"A La muội tử sao có thể là gián điệp Nam Chiếu!"
Trương Hổ và Trần Báo mặt mày đầy vẻ giận dữ, Hoàng Nhạc rõ ràng là vu oan giá họa, trả thù trắng trợn!
Nghe thấy tiếng ồn ào, nhiều người khác từ các trị phòng cũng bắt đầu kéo đến.
Chỉ nghe vài câu, họ đã đoán ra được ngọn ngành câu chuyện.
Một trong những nhiệm vụ của Tĩnh Biên ti là bắt gián điệp, mọi việc liên quan đến gián điệp đều phải được xử lý nghiêm túc, lý do của Hoàng Nhạc hoàn toàn chính đáng.
Ai ai cũng biết ân oán giữa hắn và Lâm Tuyên.
Khi hắn nắm quyền, người đầu tiên hắn không tha, đương nhiên là Lâm Tuyên.
Chỉ là, thủ đoạn của hắn có phần quá bỉ ổi.
Điều này khiến mọi người càng thêm khinh thường hắn.
Hoàng Nhạc nhếch mép, nói: "Gián điệp Nam Chiếu đâu có ai viết hai chữ 'gián điệp' lên mặt, các ngươi làm sao biết ả không phải, lai lịch người này không rõ ràng, Tư Châu lắm nhà trống như vậy, ả lại cứ nhất định thuê nhà cạnh vách Lâm tiểu kỳ, ta có lý do nghi ngờ ả muốn tiếp cận Lâm tiểu kỳ, thu thập tình báo cơ mật của Tĩnh Biên ti..."
Hắn nhìn về phía Lâm Tuyên, vẻ mặt đầy ẩn ý nói: "Lâm tiểu kỳ, ta làm vậy cũng là vì ngươi thôi, tin là ngươi hiểu chứ hả?"
Lâm Tuyên còn chưa kịp nói gì, Trương Hổ nóng tính đã xông lên từ phía sau Lâm Tuyên, túm lấy cổ áo Hoàng Nhạc, chửi ầm lên: "Hiểu cái con mẹ ngươi!"
Hai tên kỳ quan từ phía sau Hoàng Nhạc lao ra, ghì chặt vai Trương Hổ, Hoàng Nhạc thoát khỏi vòng kiềm tỏa, hừ lạnh nói: "Mọi người đều thấy rồi đấy, là Trương Hổ động thủ trước..."
Vừa dứt lời, hắn đột nhiên tung quyền, đánh thẳng vào mặt Trương Hổ.
Trương Hổ và Trần Báo cả ngày lẫn lộn với Lâm Tuyên, Hoàng Nhạc "ghét lây", từ lâu đã ngứa mắt bọn họ.
Trương Hổ bị hai tên kỳ quan đè xuống, không thể tránh né hay phản kích.
Trần Báo bước lên một bước, định ra tay, nhưng có người còn nhanh hơn hắn.
Ầm!
Một nắm đấm khác, mang theo kình phong, chạm vào nắm đấm của Hoàng Nhạc.
Răng rắc...
Kèm theo tiếng xương rạn nứt rất nhỏ, Lâm Tuyên đứng im tại chỗ, không hề nhúc nhích.
Hoàng Nhạc thì ngồi bệt xuống đất, ôm chặt lấy nắm đấm, mồ hôi trên trán rơi như mưa.
Hắn nhìn Lâm Tuyên với ánh mắt kinh hãi tột độ.
Hắn chỉ đột phá sau Lâm Tuyên vài ngày, sao thực lực của Lâm Tuyên lại mạnh hơn hắn nhiều đến vậy!
Lẽ nào bình Thối Cốt Dịch kia của mình đã bị pha loãng rồi?...