Căn Cứ Nông Học Số Chín

Chương 113: Vật bài xích

Edit & beta: Rya

Dị biến năm 43, ngày 6 tháng 12.

Bốn chiếc máy bay vận tải trực thăng lớn cỡ lớn đã bay ra khỏi Khâu Thành, bọn họ cần phải có sân bãi rộng lớn để hạ cánh.

Nhánh thủ vệ quân đi trước suốt đêm bay đến bên ngoài Khâu Thành đã hạ cánh ở một sân bay dân dụng, cỏ dại đã được thanh lý sạch sẽ, xác nhận xung quanh không có nguy hiểm, mới liên hệ với nhóm nghiên cứu viên cao cấp để đảm bảo hạ cánh thuận lợi.

Chiếc máy bay vận tải trực thăng loại nhỏ chở đội số 0 và đội số 3, cũng như mười bảy người được giải cứu trở về, cũng đã hạ cánh xuống sân bay dân dụng vào sáng sớm.

Tối hôm qua đội số 0 lại tiến hành tìm kiếm, xác nhận không tìm thấy thi thể của đội viên Dị sát đội thì mới quay về, bất quá Đội số 0 có hai đồng đội bị thương, may mắn là không có gì đặc biệt nghiêm trọng.

Các đội viên Dị sát đội được giải cứu đều bị thương nặng, hai bác sĩ của Dị sát đội và các bác sĩ trong thủ vệ quân đã đến để sơ cứu, khi nhóm nghiên cứu viên cao cấp đến, bọn họ cũng có một chiếc máy bay trực thăng vận tải nhỏ, có thể vận chuyển mười bảy người được giải cứu đưa về Căn cứ trung ương để tiếp tục điều trị.

“Tổ đội nghiên cứu viên cao cấp sẽ chọn địa điểm ở đâu?” Nghiêm Lưu Thâm từ bên cạnh đi tới, hỏi Diệp Trường Minh.

Diệp Trường Minh phóng to bản đồ địa hình trên màn hình quang não, vẽ bốn vòng tròn màu vàng: “Cần ở gần sân bay, phòng khi có tình huống phức tạp có thể lập tức sơ tán.”

“ Nhưng cũng không thể quá cách xa Khâu Thành.” Nghiêm Lưu Thâm giơ tay lên quang não gạch chéo hai vòng tròn màu vàng: “Hai phạm vi này không phù hợp.”

Chỉ còn lại hai khu vực, đều có điều kiện đều phù hợp.

“Chờ nhóm nghiên cứu viên đến rồi lại chọn.” Diệp Trường Minh thu hồi quang não đi.

Nghiêm Lưu Thâm ngẩng đầu và nhìn về phía xa, một số điểm đen như có như không mơ hồ xuất hiện trên bầu trời xanh: “Bọn họ đến rồi.”

Bốn chiếc máy bay trực thăng vận tải lần lượt hạ cánh xuống sân bay theo chỉ dẫn của nhân viên trên mặt đất, ngay sau đó nhóm nghiên cứu viên cao cấp từ phía trên bước xuống.

Thấy người phía trước dẫn tổ đội đi xuống, Diệp Trường Minh cởi một chiếc găng tay chiến đấu màu đen nửa ngón rồi tiến lên, đưa tay ra nói: “Nghiêm tổ trưởng.”

Nghiêm Thắng Biến nắm lấy tay anh, mỉm cười ôn hòa: “Sau này còn cần phải phiền phức Diệp đội trưởng.”

Cùng với Nghiêm Thắng Biến còn có Dị sát đội số 2 cũng đồng thời đi xuống, đội trưởng Diêu Nhượng cũng chào hỏi Diệp Trường Minh.

La Phiên Tuyết đứng ở bên cạnh, cũng đưa tay chào: “Diệp đội trưởng, đã lâu không gặp.”

Diệp Trường Minh bắt tay, gật đầu rồi rút tay về, nhìn Nghiêm Thắng Biến: “Bản đồ địa hình đã được gửi tới cho ngài. Có hai nơi thích hợp để làm nơi đóng quân.”

Nghiêm Thắng Biến nói: “Được rồi, tôi sẽ thảo luận với các nghiên cứu viên khác, sau đó thì xác nhận vị trí đóng quân.”

Ông ta đưa danh sách cho Diệp Trường Minh: “Máy bay vận tải này là thiết bị thí nghiệm mà nhóm nghiên cứu viên chúng tôi sẽ dùng.”

Sau đó, Nghiêm Thắng Biến nhìn về Nghiêm Lưu Thâm đang đứng phía sau vài bước, đi về phía trước, vươn tay vỗ vai anh ta, sau đó dẫn tổ đội đến doanh trại tạm thời.

Nhánh thủ vệ quân xuống máy bay vận tải đang mang theo thiết bị và chờ đợi để vận chuyển cùng một lúc.

Diệp Trường Minh đi về phía sau, nhìn thấy Tào Văn Diệu mang theo tổ viên của ông ta cùng đi ra thì trong lòng thoáng kinh ngạc, anh còn tưởng rằng người tới sẽ là Đan Vân hoặc La Liên Vũ.

“Diệp đội trưởng.” Tào Văn Diệu vừa đứng dậy liền nhiệt liệt đưa tay chào đón.

Diệp Trường Minh cùng bắt tay ông ta: “Tào tổ trưởng, trên chiếc máy bay vận tải này có cái gì?”

Tào Văn Diêu lập tức đưa một danh sách cho anh: “Phần lớn là vật tư y tế cùng đạn dược các loại vật phẩm.”

Diệp Trường Minh đại khái liếc nhìn, sau đó tiếp tục đi về phía sau, sau khi đi đến chiếc máy bay vận tải trực thăng lớn thứ 3 cũng dừng lại.

Lần này đi ra chính là tổ đội của Chu Thiên Lý.

Diệp Trường Minh ngước mắt nhìn các nghiên cứu viên từ cửa khoang đi xuống, vừa định thu hồi tầm mắt, liền nhìn một bóng người quen thuộc từ trên đi xuống.

“Diệp đội trưởng.” Chu Thiên Lý bước tới và gọi.

“Chu viện trưởng.” Diệp Trường Minh bắt tay ông: “Phiền ngài đưa cho tôi danh sách các vật phẩm trên máy bay vận tải.”

“Được, đợi một chút.” Chu Thiên Lý cúi đầu mở quang não, lấy danh sách ra.

Lúc này, Diệp Trường Minh nghiêng đầu nhìn về người ở phía sau Chu Thiên Lý, ánh mắt rơi vào thẻ công tác trước ngực đối phương, vươn tay nói: “Triệu… nghiên cứu viên.”

Triệu Ly Nông đi theo sau lưng tổ viên của Chu Thiên Lý, đi thẳng xuống máy bay trực thăng vận tải, cô còn đang suy nghĩ xem mình nên nói gì với Khang Lập, vừa mới đứng lại thì một bàn tay thon dài sạch sẽ vươn ra, cô nghe thấy giọng nói liền ngẩng đầu, bắt gặp đôi mắt đen sâu thẳm của Diệp Trường Minh.

“Diệp đội trưởng.” Triệu Ly Nông thấy vậy, lễ phép bắt tay, khẽ gật đầu.

“Danh sách đã gửi cho cậu.” Chu Thiên Lý tắt quang não, quay đầu nhìn tổ viên phía sau cùng với mấy người Triệu Ly Nông: “Chúng ta đi trước đi.”

Diệp Trường Minh thu tay lại, nheo mắt lại, nghiêng người ra để nhường đường.

“Anh họ.” Ngụy Lệ đi ngang qua vẫy tay với anh: “Em đi trước đây.”

Sau khi bọn họ đi rồi, Diệp Trường Minh đi tới chiếc trực thăng vận tải thứ 4 đã đỗ sẵn, anh cần xác nhận xem tổ đội nghiên cứu viên cao cấp đã mang đến thứ gì, để về sau có thể dễ điều phối.

Chiếc máy bay trực thăng cỡ nhỏ nằm trên chiếc trực thăng vận tải thứ 4, Diệp Trường Minh gọi Đỗ Bán Mai đưa những người bị thương được giải cứu đến, để thủ vệ quân chở họ về Căn cứ trung ương điều trị.

Đội viên Dị sát đội được cứu ra bị thương rất nghiêm trọng, chỉ có duy nhất nghiên cứu viên trung cấp tuy rằng không có bị thương, nhưng tinh thần lại bị k1ch thích rất lớn, không giống bình thường.



Ở phía bên kia, mấy người Triệu Ly Nông đi theo Chu Thiên Lý, vừa vặn đụng phải Nghiêm Lưu Thâm.

“Em gái, sao em cũng ở đây?” Vừa rồi Nghiêm Lưu Thâm nhìn thấy Nghiêm Thắng Biến, anh ta không có phản ứng gì nhiều, nhưng bây giờ Nghiêm Tĩnh Thủy cũng đến, anh ta nghiêm nghị nói: “Nếu ở đây xảy ra chuyện gì, Nghiêm gia của chúng ta coi như bị diệt môn.”

Nghiêm Tĩnh Thủy mặt không đổi sắc nhìn anh ta: “Anh à, miệng của anh đừng có xui xẻo như vậy.”

Nghiêm Lưu Thâm không cảm thấy miệng mình xui xẻo, anh ta chỉ cẩn thận cân nhắc qua, mới vừa rồi anh ta còn đang suy nghĩ nếu mình và cha mình có chuyện, trong nhà chí ít còn lại Nghiêm Tĩnh Thủy, hàng năm còn có thể đến quét mộ cho bọn họ.

Vì vậy, anh ta nói: “Yên tâm đi, anh không phải là cái bình khí xui xẻo tên Ngụy Lệ.”

“…”

Bầu không khí vốn dĩ khá hài hòa, đột nhiên trở nên khó xử và ngột ngạt.

Nghiêm Tĩnh Thủy theo bản năng nhìn về phía Ngụy Lệ bên cạnh, trong mắt hiếm hoi mang theo một tia áy náy: Anh trai lại cứ như thế mà tổn thương người khác.

Ngụy Lệ đứng bên cạnh tự dưng bị công kích vô cớ: “?”

Cô ấy giơ ngón tay lên và chỉ vào chính mình, nhìn chằm chằm vào Nghiêm Lưu Thâm: “Xin chào, tôi là cái bình khí xui xẻo tên Ngụy Lệ đây.”

Nghiêm Lưu Thâm đầu tiên im lặng, sau đó vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi, là lỗi của tôi, lẽ ra tôi không nên nói như vậy.”

Anh ta chưa từng gặp qua Ngụy Lệ, không biết dung mạo của cô ấy như thế nào, nhưng đã nghe đủ loại tin đồn thất thiệt về cô ấy.

Ngụy Lệ nhìn anh ta từ trên xuống dưới vài lần, thấp giọng lẩm bẩm: “Lớn lên xấu như vậy, cũng không thấy ngại mà nói tôi.”

Cô ấy cũng không để ý người khác nói mình xui xẻo, dù sao cũng là sự thật.

“Đã đến lúc phải đi rồi.” Thấy bọn họ đã tách khỏi đội chủ lực, Triệu Ly Nông quay người nói.

Nghiêm Tĩnh Thủy kéo Ngụy Lệ qua: “Anh, tụi em đi trước.”

Nghiêm Lưu Thâm nhìn bóng lưng của mấy người họ, đưa tay lên và sờ sờ mặt của mình, trầm ngâm: “Xấu sao?”



Nhóm nghiên cứu viên cao cấp lựa chọn nơi đóng quân xong, thủ vệ quân liền lái xe vận chuyển các vật tư đến vị trí đó, nhanh chóng bắt đầu dựng nơi đóng quân.

Trọn vẹn ba ngày mới đựng được dàn giáo cơ bản, thiết bị thí nghiệm dần dần chuyển đến doanh trại, thủ vệ quân đi theo tiếp tục củng cố các tòa nhà bên ngoài doanh trại để chống lại sự tấn công của thực vật dị biến cấp thấp.

“Có đội viên Dị sát đội nào được giải cứu trở về còn tỉnh táo không?” Nghiêm Thắng Biến hỏi Diệp Trường Minh khi đang ngồi họp trong căn lều lớn tạm thời ở sân bay.

Đội viên của Dị sát đội đã được đưa đến bệnh viện quân đội, chỉ có Diệp Trường Minh biết được tin tức bên đó.

Ông ta muốn biết chuyện gì đã xảy ra với những đoàn đội ở Khâu Thành, đội số 0 đã xem lại tất cả máy ghi hình của những người đã chết, tất cả đều bị phá hủy hoàn toàn và không thể mở ra được.

Mặc dù một nghiên cứu viên trung cấp được giải cứu không bị bất tỉnh, nhưng anh ta đã vô cùng sợ hãi, miệng toàn thét lên những lời vô nghĩa không có giá trị tham khảo, nên chỉ có thể chờ đợi đội viên Dị sát đội tỉnh lại.

“Có một người đã tỉnh, có thể hỏi chuyện.” Diệp Trường Minh gọi quang não liên lạc ở đằng kia, phóng to màn hình quang học của chính mình và đẩy nó đến giữa bàn hội nghị.

Đối diện màn hình sáng lên, một đội viên Dị sát đội trẻ tuổi sắc mặt tái nhợt hiện ra, anh ta đang dựa vào giường bệnh, vị trí của giường đang được từ từ nâng lên, nhìn thấy Nghiêm Thắng Biến trong video liên lạc, anh ta cố gắng lên tiếng: “Nghiêm, Nghiêm! …Tổ trưởng.”

Giọng nói khàn khàn và khó nghe, không có chút sức lực nào.

“Cậu đã gặp phải cái gì?” Nghiêm Thắng Biến hỏi.

Đội viên Dị sát đội bị thương nặng nhắm mắt lại, trầm mặc hồi lâu mới lấy lại tinh thần nói: “Đêm đó, người của chúng tôi phát hiện… Liễu rũ dị biến cấp A ở phía đông đã phát sinh biến hóa, thể tích của nó dần dần thu nhỏ lại... “

Triệu Ly Nông đang đứng bên cạnh, nghe thấy điều này theo bản năng cau mày.

“Sau khi Dị sát đội xác nhận là chính xác, mới đem tin tức này thông báo cho tất cả các tổ đội, chuẩn bị liên lạc với Căn cứ trung ương, nhưng…” Dị sát đội nặng nề th ở dốc, cổ họng phát ra âm thanh thô ráp như ống bễ vỡ. Trên cổ anh ta có một vết sẹo sâu, một bác sĩ lập tức chạy tới tiêm cho anh ta, chậm vài phút lại tiếp tục nói: “Tháp tín hiệu bị hỏng, chúng tôi đã cử kỹ sư đến sửa chữa ngay lập tức.”

“Liễu rũ dị biến cấp độ vẫn tiếp tục biến hóa, tất cả các nghiên cứu viên đều phải đi về phía đông quan sát, bọn họ cho rằng… có khả gặp phải trường hợp tử vong thứ hai của thực vật dị biến cấp A.”

Có một ít nghiên cứu viên họp trong lều lớn theo bản năng nhìn về phía mấy người Triệu Ly Nông đứng bên cạnh.

“Cho nên các cậu đã đi hướng đông?” Nghiêm Thắng Biến hỏi đội viên Dị sát đội nằm tựa trên giường bệnh.

Đội viên Dị sát đội lắc đầu, lại bị vết thương kéo đến, mặt nhăn lại, sau đó hít một hơi nói: “Không có đến đó, đi được nửa đường, máy bay không người lái đột nhiên bị phá hủy, chúng tôi cũng … bị thực vật dị biến tấn công.”

Đôi mắt Triệu Ly Nông cụp xuống, ngón tay buông thõng bên chân khẽ nhúc nhích.

Cô luôn nhớ rằng thực vật dị biến cấp A ghét những thứ như máy bay và máy bay không người lái có thể từ trên cao nhìn xuống chúng.

Dị sát đội có thể quan sát thấy sự khác thường của liễu rũ dị biến cấp A ở phía đông, hoặc là nó thật sự sắp chết, không còn khí lực để đối phó với máy bay không người lái, hoặc là… nó cố tình dẫn dụ bọn họ.

Đội viên Dị sát đội còn đang nói: “Tất cả thực vật ven đường… tựa hồ đều sống lại.”

Đó là một cảm giác cực kỳ khó tả, bất kể là thực vật dị biến cấp thấp hay cỏ dại ven đường, hết thảy đều đột nhiên chuyển động, thống nhất và lập dị.

“Sau đó... Chúng tôi cùng với những thực vật kia giao đấu, bảo hộ nghiên cứu viên rời đi.” Đội viên Dị sát đội lộ ra vẻ hoang mang: “Quá nhiều, còn có động vật dị biến, bọn chúng đều hướng vào công kích chúng tôi.”

Đội viên của Dị sát đội đã bảo vệ cho các nghiên cứu viên, không ngừng bị phân tán.

Không ai có thể phân biệt được là thực vật dị biến gì, cỏ dại dưới chân có thể đột nhiên vươn ra quấn lấy chân bọn họ.

Mọi thứ trong Khâu Thành dường như đều sống lại, từng cọng cây ngọn cỏ, mọi sinh vật còn sống, thậm chí cả mặt đất dưới chân bọn họ cũng đang rung chuyển, bọn họ giống như là vật bài xích, cần phải bị thanh trừ.

“Một vài con nhện dị biến kéo tơ, rất nhiều thủ vệ quân và nghiên cứu viên bị vướng vào kén.” Dị sát đội nhớ lại: “Chúng tôi không thể cứu bọn họ, vì vậy chúng tôi chỉ có thể bảo vệ các nghiên cứu viên bên cạnh rời khỏi. Tín hiệu liên lạc từ đầu đến cuối không được khôi phục, một kỹ sư khác của Dị sát đội đã đi về phía Đông Nam, cậu ta nói… muốn sửa chữa tháp tín hiệu truyền tin tức. “

Mọi người đều im lặng.

Kỹ sư của Dị sát đội là người đầu tiên gửi lại video cảnh báo, đồng thời anh ta cũng là đội viên Dị sát đội cuối cùng vẫn chưa tìm thấy thi thể.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất