Phòng an ninh rất đơn sơ, rộng khoảng vài mét vuông mang chút phong cách phương tây tiện nghi ở đây nếu so với khu nhà trọ màu xanh kia thật là khác biệt một trời một vực. Nhưng Diệp Thu không để ý chút nào. Hắn ở sơn thôn nhiều năm, nếu so với điều kiện ở đó, ở đây có thể coi là thiên đường.
Tuy rằng sau này lão nhân đặc biệt cho phép hắn ra ngoài thăm thú chung quanh, trên đường đi cũng đã hưởng thụ cuộc sống xa xỉ của giới thượng lưu, Diệp Thu lại càng hoài niệm cái cảm giác đơn thuần chất phác nhàn hạ ở sơn thôn trước kia.
Nói như Vương đại thúc chính là: đời này không lo ăn, không lo mặc, ngươi còn buồn cái gì? Người suy nghĩ đơn giản, cuộc sống càng vui vẻ khoái hoạt.
Lại nói, Diệp Thu tin chắc rằng, không bao lâu sau, khu nhà trọ màu xanh kia sẽ mở rộng cửa rước hắn vào.
Tuy rằng ban ngày muốn vào bể bơi trong phòng của Đường Quả để tắm táp, nhưng bởi vì Đường Quả đột nhiên trở về, Diệp Thu đành bất đắc dĩ vội vàng mặc lại quần áo bẩn lúc đi chơi trên sơn trại Adidas. Hơn nữa buổi tối hôm qua cùng nữ nhân điên kia ra khe suối đi lòng vòng cả nửa ngày, gió núi lồng lộng, mang theo đầy bụi bẩn thổi vào người.
Diệp Thu quyết định hôm nay phá lệ tắm hai lần. Đóng cửa lại, cởi sạch quần áo sau đó đi vào phòng tắm.
Hiện tại là tháng chín, thời tiết ở Yến Kinh đã chuyển lạnh. Diệp Thu cứ thế đứng dưới vòi nước, mặc cho nước lạnh phun lên thân thể hắn. Mức độ lạnh này, Diệp Thu đúng thật là cảm thấy lạnh chút nào.
Bề ngoài Diệp Thu có vẻ gầy yếu văn nhược, nhưng khi thoát ra y khiến người khác cực kì kinh ngạc.
Làn da sáng bóng như tơ lụa Hàng Châu, như da trẻ con không chút tì vết, sau khi bị nước dội vào bên ngoài da thịt sinh ra một tầng hồng nhạt. Không khiến người khác cảm thấy gầy gò, cũng không nặng nề thô kệch. Từ cổ đến chân, mỗi khối cơ thể đều phối hợp với nhau rất hoàn mĩ, tựa như trải qua sự tính toán tỉ mỉ của một nhà điêu khắc tài ba vậy.
"Không mặc quần áo cũ nát, lại có thể che dấu tuyệt đại phong tao của ta?" Diệp Thu soi vào tấm gương phòng tắm thở dài nói.
"Thân thể như vậy, ngàn vạn lần không thể bị đám phụ nữ kia thấy. Nguy hiểm…"
Tắm rửa xong, Diệp Thu cũng không mặc lại quần áo. Chỉ mặc một chiếc quần lót đi ra. Lấy nước sôi tự pha cho mình một chén trà bách hoa, lúc này mới thoải mái đem ghế ra cửa sổ ngồi. Như làm nốt phận sự trông coi ba cô gái bên trong căn nhà vậy.
Phòng khách khu nhà màu xanh vẫn còn sáng choang, thỉnh thoảng truyền đến thanh âm đùa giỡn nhau như chuông bạc của Đường Quả và Lâm Bảo Nhi. Xem ra mấy cô gái này cũng chưa có buồn ngủ.
Diệp Thu nhớ lại khi mình đi ra khỏi phòng khách nhìn thấy ánh mắt của Trầm Mặc Nùng, trong lòng âm thầm cảnh giác, đó là một nữ nhân thông minh, cũng là đối thủ khó chơi. Xem ra cô ta đã phát hiện ra chút gì.
Nhưng mà, một thục nữ thông minh như vậy sao lại ở cùng với hai cô nhỏ? Lão già nói nhiệm vụ mình đến đây là bảo vệ tốt Đường gia Đại tiểu thư, hiện tại không ngờ, có đến ba cô… cũng không phải như trai bao, chỉ cần chiếc giường đủ lớn phương diện kia đủ mạnh, vậy có thể đem vài khách hàng cùng lên giường một lúc.
Nhưng làm bảo tiêu thì không giống, một người có thể bảo vệ ba người sao? Diệp Thu cũng biết mình không có năng lực khiến ba cô gái ba tính cách khác hẳn nhau lúc nào cũng dính cùng một chỗ. Bạn đang đọc truyện tại
Truyện FULL - http://truyen360.com
Ừm, trừ khi mình cởi sạch quần áo ra, lấy sắc đẹp hấp dẫn các nàng. Đương nhiên, Diệp Thu tự cho rằng mình là một nam nhân có đạo đức nghề nghiệp. Không đến lúc cuối cùng, sẽ tuyệt đối không dùng cái hạ sách này.
Nhìn ba cô gái, Diệp Thu lại nghĩ đến Lam Khả Tâm gặp được trên tàu. Nếu so ra mà nói, ấn tượng của Diệp Thu với Lam Khả Tâm ngược lại còn tốt hơn. Tính cách nàng khá dịu dàng, nhìn qua có chút ngốc nghếch. Dễ lừa gạt.
Nam nhân không phải luôn thích tìm nữ nhân như vậy làm lão bà sao? Nữ nhân quá thông minh không làm tình nhân thì cũng chỉ có thể làm ni cô.
Trên bàn đặt một cái túi da màu đen, đây là trước kia lão nhân trước khi một cước đạp Diệp Thu đi thì để lại cho hắn, nói là tư liệu của ba vị tiểu thư. Đương nhiên, Diệp Thu càng quân tâm đến một thứ hơn, đó là Đường Bố Y nói trong này còn có chi phiếu, hắn muốn mua gì thì mua thứ đó.
Mở cái nút túi da ra, trước tiên tìm chi phiếu bên trong. Tuy rằng không biết bên trong có bao nhiêu tiền, nhưng lấy xuất thân của Đường Bố Y, sẽ không quá keo kiệt. Làm cho Diệp Thu ngoài ý muốn là, trong túi còn có một chiếc di động màu đen, xem ra là phương tiện để họ liên lạc.
Còn tư liệu của Đường Quả, Lâm Bảo Nhi cùng Trầm Mặc Nùng, Diệp Thu cũng lười xem.
Những thứ bề ngoài này có thể nhìn ra cái gì chứ? Tốt nhất là tự mình đi tìm hiểu.
Diệp Thu chẳng có cảm xúc gì với Đường Quả, sống chết của nàng không liên quan với mình. Nhưng nếu là dặn dò của lão nhân, cũng phải chừa cho lão chút mặt mũi. Huống hồ, lão còn nói liên quan đến ân tình hai mươi năm trước gì đó.
"Nếu đã đến đây, vậy cứ làm hết sức đi." Diệp Thu nghĩ thầm. Thiếu nợ lão nhân quá nhiều, có thể trả lại một ít trong lòng cũng hơi thoải mái.
Thương trường là chiến trường, đắc tội với người khác là khó tránh khỏi. Nghe nói chuyện Đường Quả bị bắt cóc đã xảy ra hai lần. Cũng không biết ai dám bắt cóc Đường gia Đại tiểu thư.
Nếu không dây vào thì thôi, hiện tại mình đã là vệ sĩ cho Đường Quả, bảo vệ an toàn chính là trách nhiệm của hắn. Chỉ có vệ sĩ cấp thấp nhất mới bị động phòng thủ.
Mình là vệ sĩ cấp thấp sao? Diệp Thu hiển nhiên không bao giờ thừa nhận.
Diệp Thu chuẩn bị chủ động tấn công, đem đối phương tiêu diệt trước. Mà nếu quả thật làm vậy, phải tìm Đường Bố Y nói chuyện. Trên di động đã lưu số của Đường Bố Y và Uông bá, Diệp Thu tìm hắn cũng không khó khăn.
Chỉ cần đưa ra chút manh mối, mình có thể tra ra chân tướng. Diệp Thu vuốt ve chiếc nhẫn bạch kim Dịch Cốt Địa lạnh như băng trên ngón tay, vẻ mặt tự tin.
***
Đường Quả vì bảo trì dáng người thon thả, mỗi sáng sớm đều tập yoga, sau đó đi dạo trong viện, thuận tiện hít thở không khí buổi sáng. Sáng nay cũng không ngoại lệ.
Tập yoga nửa giờ xong, theo quy luật hàng ngày, Đường Quả mặc một bộ quần áo thể thao màu đỏ rực dạo trong viện. Đột nhiên nhớ tới, phòng an ninh hiện tại còn có một tên cầm thú.
Nhìn thấy cửa phòng an ninh mở rộng, lòng hiếu kì liền nổi lên, rón rén đi tới muốn liếc mắt một cái.
Vừa mới đến bên cửa sổ, một một đôi to từ bên trong đang nhìn thẳng ra, không ngờ mang theo chút trêu tức như vừa dịp bắt được quả tang.
"A…" Đường Quả không nghĩ tới vừa vặn bị Diệp Thu bắt được, không cẩn thận liền hô lớn một tiếng. Sau đó mới bịt chiếc miệng nhỏ nhắn lại, vẻ mặt không thể tin nổi. Người này chẳng lẽ cả đêm không ngủ sao? Sao sáng sớm đã chống tay nhìn ra ngoài cửa sổ?
Diệp Thu vặn vẹo thắt lưng, triển lãm dáng người hoàn mĩ của mình trước mặt Đường Quả một phen, sau đó tủm tỉm cười nói:" Cô nghĩ muốn nhìn cái gì chứ? Nếu giá cả thích hợp tôi sẽ cân nhắc một chút."