Trong một gian phòng xa hoa, Lâm Bảo Nhi và Đường Quả đang ngồi ở ghế salon cắm đầu vào ăn, sức chiến đấu của hai người thực phi thường, xử lý hết nửa con vịt quay, một đĩa tô cuốn, hai chiếc bánh trưng thịt, bốn cốc hoa quả ép.
Nếu như Diệp Thu không ngăn, các nàng có khi ăn nốt nửa con vịt nướng kia.
Lâm Bảo Nhi lấy nho bỏ vào miệng, nhai nhồm nhoàm, phun vỏ ra, vỏ nho xanh rơi trên cánh tay của Đường Quả, Đường Quả đánh vào đầu Bảo Nhi và mắng: "Bảo Nhi chết tiệt kia, thật kinh tởm. Ở kia có thùng rác, em cố ý phun vào người chị đúng không?
"Chị Đường Đường, không phải em cố ý đâu". Lâm Bảo Nhi ôm đầu nói. Đường Quả luôn thích đánh vào đầu cô ấy, nghe nói đánh vào đầu là ngu đi.
"Em cố ý thì có, lần sau mà phun vào người chị, chị sẽ đánh hỏng mồm em". Đường Quả dữ dằn nói, nhưng trong lòng rất hả hê. Vốn cho rằng mình sắp chết rồi, không ngờ lại được Diệp Thu cứu. Giờ tinh thần hai người đã hoàn toàn có chuyển biến tốt. Hơn nữa lại được bổ sung thức ăn và nước, thể lực cũng đã hồi phục.
Chân Đường Quả được Diệp Thu rửa sạch sẽ băng bó lại, chân trắng toát toàn băng gạc, chắc sẽ không sao.
Điều khiến Đường Quả thấy lạ đó là, tại sao Diệp Thu không đưa họ trở về nhà, còn định để họ lừa bố của mình sao?
"Chị Đường Đường, trò chơi vừa nãy như thật. Nếu chúng ta không phải đi học nữa, chúng ta làm gì đó về điện ảnh đi. Chúng ta tiến vào điện ảnh, hợp tác lại thành nhóm TL, được không ạ?"
"Tại sao lại gọi là nhóm TL?"
"Lẽ nào chị muốn gọi là nhóm TWINS à? Là họ của chị, L là họ của em. TL chính là chữ viết tắt của họ chúng ta, dốt thế." (Lâm Bảo Nhi tên tiếng trung là linbaoer, Đường Quả tên tiếng trung là tangguo, TL là hai chữ cái đầu)
"Không. Em thích đi thì tự đi mà làm. Chị không biết diễn. Không biết tại sao Diệp Thu lại đưa chúng ta đến đây nhỉ, lẽ nào anh ta muốn bắt cóc chúng ta?" Đường Quả nằm nghiêng trên ghế salon suy đoán.
"Ừ đấy. Vừa nãy chị không nghe thấy lời của hắn sao? Cần tìm chú Đường để có ba ức. Chú Đường cũng thật ngốc, người ta bảo ba ức cũng không biết đường mặc cả, lại còn cho thêm năm nghìn vạn. Chị Trầm Mặc Nùng nói tiêu tiền phải biết tiết kiệm. lúc đi mua rau ở chợ đều phải mặc cả".
"Bảo Nhi chết tiệt, em cho rằng chị là rau cải à". Đường Quả lại đánh một cái vào đầu Bảo Nhi, trong lòng rất hả hê. Tuy mẹ không còn nữa, nhưng cô có một người bố thương yêu mình hết mực.
Ở trên ban công, Diệp Thu nhìn vào hai cô gái đang chơi đùa trên ghế salon, miệng cười cười nói nói. Nhìn thấy họ sống vui vẻ hạnh phúc trên thế giới này, lòng Diệp Thu cũng vui lây. Sau chuyện này, tình cảm của họ càng sâu nặng hơn.
"Thật là hai đứa trẻ đáng yêu". Người đàn ông tóc ba phân có tướng mạo thanh tú, mặc vest đen cười nói.
"Đúng, hy vọng họ có thể mãi vui thế này". Diệp Thu gật đầu cười. Nhìn người đàn ông có khuôn mặt thanh tú, cười hỏi: "Để anh đi thăm dò người phụ nữ đó, thế nào rồi?"
Người đàn ông có tướng mạo thanh tú cười nói: "Thua rồi".
"Hả?" Diệp Thu có chút tò mò.
"Ừ. Sau khi nhận lệnh của anh, tôi đã bảo người thu thập những tài liệu về người phụ nữ đó. Là chủ của một công ty quảng cáo nhỏ, rất nghiêm túc, công nhân đánh giá cũng khá cao. Không bao giờ đi những nơi như quán bar đêm, mỗi tháng đi thẩm mỹ viện và đi bơi hai lần".
Thấy Diệp Thu không không hỏi gì nữa. Người đàn ông đó nói tiếp: "Chỗ bơi dễ tiếp xúc một chút, nhưng tôi sợ bị cô ta nghi ngờ. Mà nếu vào thẩm mỹ viện tiếp cận, lại càng dễ đạt được hiệu quả. Thật may ở thẩm mỹ viện có khu nam, tôi cũng thuận lợi khi đi làm quen ngẫu nhiên với cô ta ở thẩm mỹ viện.
Diệp Thu cầm chén rượu đỏ, cười tủm tỉm nghe người kia nói. Đối với tiêu chuẩn tán gái của một chàng trai, hắn là người nên tuyệt đối tin tưởng. nếu không thì sẽ không nổi tiếng trăng hoa ở giang hồ.
"Tuy chúng ta xây dựng được một tình bạn nhất định, nhưng người phụ nữ này vô cùng cẩn thận. Nhiều lần tôi đã mời cô ta đi ăn tối, nhưng đều bị từ chối. Hơn nữa cô ấy còn nói thản nhiên với tôi rằng, cô ta có bạn trai rồi. Điều này làm cho tôi có cảm giác thất bại. Nhưng khi tôi hỏi bạn trai cô ta là ai, cô ấy lại không nói". Người đàn ông cười khổ sở nói.
"Chắc có chuyện gì uẩn khúc". Diệp Thu nhấp môi vào chén rượu. Nguồn truyện:
Truyện FULL"Anh đang nghi ngờ cô ta nói dối?" Người đàn ông cười hỏi.
"Đúng. Nói thực ra là, tôi tin cách của anh. Động cơ của cô ấy như vậy làm cho người ta nghi ngờ. Hoặc nói, cô ấy sợ bại lộ". Diệp Thu gật đầu nói.
"Thế giờ chúng ta phải làm thế nào?" Người đàn ông đó hỏi.
"Chờ đợi". Diệp Thu nhìn về phía Đường Quả và Lâm Bảo Nhi, khóe mắt cười. "Tôi nghĩ, ông chủ Đường sẽ sắp gọi điện cho tôi rồi".
Quả nhiên dự đoán của Diệp Thu không sai, ba phút sau, Diệp Thu nhận điện thoại của Đường Bố Y.
"Diệp Thu về nhanh lên, có tin của Quả Quả rồi". Giọng của Đường Bố Y trầm hơn rất nhiều. Phát hiện vấn đề, giải quyết vấn đề thì tốt. Nếu không tìm được vấn đề nằm ở đâu mới là cái dày vò người ta.
"Vâng. Tôi sẽ về giờ". Diệp Thu trả lời. Nói với hai người Đường Quả và Lâm Bảo Nhi đang cười nói nói: "Hai cô ở đây nghỉ ngơi. Tôi có việc ra ngoài một lát".
Đường Quả kéo Lâm Bảo Nhi, hất cằm hỏi Diệp Thu: "Anh không lừa chúng tôi đấy chứ?"
"Không đâu". Diệp Thu cười đáp.
"Được, thế anh đi đi". Đường Quả phất tay nói.
Đợi sau khi Diệp Thu đi, người đàn ông tướng mạo tuấn tú ngồi đối diện với Đường Quả và Lâm Bảo Nhi nói: "Hai tiểu thư, có yêu cầu gì không?"
Đường Quả và Lâm Bảo Nhi cảnh giác nhìn hắn nói: "Anh tên là Phí Tường phải không?"
"Thực vinh hạnh khi được tiểu thư xinh đẹp nhớ tên". Phí Tường gật đầu cười.
"Lần trước ở quán bar anh còn bảo người đánh chúng tôi, khi đó anh đã thông đồng với Diệp Thu hả?" Đường Quả như tra hỏi.
"Không đánh thì không quen mà". Phí Tường cười đáp. Việc quen biết như thế nào, làm sao có thể nói với cô gái ngây thơ này.
"Hừ. Không muốn nói thì thôi". Anh lần trước ở trong quán bar đã tặng cho chị Trầm Mặc Nùng một bông hồng, lần này lại đến lấy lòng bọn ta. Nói, anh có ý đồ gì?"
Phí Tường bị dọa một phen. Người con gái mà đàn ông đó bảo vệ, đánh chết mình cũng không dám tranh giành quyền lợi.
"Chị Đường Đường, sao hắn lại chạy đi?" Lâm Bảo Nhi nhìn Phí Tường hỏi.
Đường Quả nghĩ một lát nói: "Có thể là buồn vệ sinh".
"Ủa, em cũng buồn vệ sinh rồi".
Diệp Thu lái xe đến chỗ tập đoàn Đường Thị, trời đã sáng dần lên.
Đường Bố Y đang ngồi nghỉ ở phòng nghỉ, tay cầm điếu thuốc, thấy Diệp Thu vào, nói thẳng: "Diệp Thu, Quả Quả bị bắt cóc rồi".
"Bắt cóc?" Diệp Thu tỏ rõ sự kinh ngạc.
"Đúng vậy, ta vừa nhận được điện thoại của bọn bắt cóc, bảo ta phải chồng đủ ba ức. Vì sự an toàn của Đường Quả, ta đồng ý cho bọn chúng ba ức năm nghìn vạn". Đường Bố Y nói lại sự việc đó với Diệp Thu.
"Nhiều tiền như thế, đưa kiểu gì?" Diệp Thu giật mình hỏi.
"Tiền không phải là ít, nhưng sự an toàn của Quả Quả là quan trọng hơn. Bọn họ cho ta một tài khoản ngân hàng, bảo ta chuyển tiền vào đó. Sau khi tiền có trong tài khoản thì sẽ thả người".
"Nếu bọn chúng nhận tiền mà không trả người thì sao?" Diệp Thu lo lắng hỏi.
Đường Bố Y cũng đồng tình với câu hỏi của Diệp Thu, nói: "Đó cũng là điều mà ta đang lo lắng, cho nên ta mới gọi anh về để bàn bạc".
Diệp Thu ngồi trên chiếc ghế salon, nhìn Trịnh Như đứng bên cạnh hỏi: "Báo cảnh sát chưa?"
"Chưa, tôi đã khuyên chú Đường rồi, nhưng chú ấy không nghe. Bọn bắt cóc làm gì có danh dự mà tin?" Trịnh Như nói.
"Ừ, dù sao cũng phải bảo trọng mới được. Nếu không như này đi, chúng ta nên đưa một nửa, đợi đến khi thấy tiểu thư Đường an toàn, chúng ta lại đưa nốt nửa còn lại, bọn chúng liệu có đồng ý không?"
"Chắc chắn là không đồng ý rồi". Đường Bố Y lắc đầu nói. "Người trở về rồi, làm sao có thể đưa nốt số tiền cho chúng?"
"Thế chỉ có thể đưa cho chúng ba ức nhân dân tệ. Số tiền lớn như vậy, bọn chúng chắc sẽ không làm tổn thương tiểu thư Đường". Diệp Thu gật đầu nói.
Trong lòng nghĩ, không ngờ mình trong một đêm đã trở thành phú ông bạc tỷ. Nghề bắt cóc thật là có lợi.
(*): số tiền được dịch nguyên theo tiền trung, chưa quy đổi ra tiền Việt.