Ngọn đèn trong phòng rất mờ, chị cả trong ký túc của Nhiễm Đông Dạ tên là Phùng Tĩnh, là một cô gái khuôn mặt không xinh đẹp nhưng mỗi cái giơ tay nhấc chân đều rất có hương vị, đang ở cùng một anh chàng hợp xướng bài "Tương tư trong mưa" của Trương Học Hữu, chị hai tên là Thái Lâm, là một cô gái có khuôn mặt thanh tú, cố giả bộ vui vẻ ứng phó với sự xáp lại của nam nhân bên cạnh.
Nhiễm Đông Dạ hiếu kỳ khoát tay lên vai chị ba Hà Khâm, chuẩn bị học thật kỹ trò "Hai con ong mật nhỏ" đã nghe qua rất nhiều lần nhưng chưa từng thử chính thức trong thực tế.
Nàng vốn không thích tới chỗ ăn chơi này, chẳng qua chỉ là do hôm nay không muốn để Diệp Thu về sớm như vậy, cho nên mới gọi điện hỏi các chị buổi tối có tiết mục gì không. Nhớ tới Diệp Thu muốn chạy về với ba cô gái tư sắc, khí chất, gia thế không chút thua kém mình, trong lòng Nhiễm Đông Dạ cũng có chút hơi buồn bực.
"Bắt đầu rồi sao?" Diệp Thu thấy đôi môi Hà Khâm gần trong gang tấc, nuốt một ngụm nước bọt nói. Môi của con gái thịt nhiều mà còn dày, hơn nữa còn bôi son màu đỏ, dưới ánh đèn rọi xuống hơi có chút trong suốt, thoạt nhìn rất có tính khiêu khích. Cô gái này rất biết cách trang điểm, thể hiện hết mỗi một ưu điểm trên thân mình ra ngoài vô cùng rõ ràng.
"Đến đây đi". Đôi mắt của cô gái nhìn chằm chằm Diệp Thu nói. "Chuẩn bị, bắt đầu. Hai con ong mật nhỏ, bay vào trong bụi hoa, bay bên trái một chút, bay bên phải một chút, bay nhé, đi đi... bay nhé, bành bạch..."
Thật ra thì trò chơi này chỉ là một cái kéo búa bao biến thể, chẳng qua là ở trên cơ sở này mà thêm một vài động tác và lời thoại mà thôi. Mỗi khi Diệp Thu cùng một cô gái ra kéo hoặc bao giống nhau thì hai người phải hôn một cái, còn khi có một người thua, thì người đó phải làm ra một động tác tát mặt, người khác phải lộ ra vẻ mặt thống khổ, cùng phát ra âm thanh.
"Ha ha, chơi vui nhỉ". Nhiễm Đông Dạ ở bên cạnh thấy thế cũng ngo ngoe muốn thử.
"Bay nhé... đi..."
A!
Theo tiếng hét kinh hãi của Nhiễm Đông Dạ, người nàng đột nhiên ép lên người chị ba. Thân thể hai người cùng ngã về phía Diệp Thu, môi của Diệp Thu và cô gái xinh đẹp kia liền va mạnh vào nhau.
Diệp Thu liếm liếm, đúng là ngọt.
Khó trách con gái đều thích bôi đỏ hồng môi mình, thì ra các nàng ngại cả ngày cứ phải ngậm một khối đường trong miệng, nhưng lại có chút tham ăn. Nên liền bôi thẳng lên môi, muốn ăn thì liềm một chút...
Lúc Diệp Thu còn muốn liếm thêm lần nữa để xem rốt cuộc là vị chanh hay vị dứa thì cô gái kia đột nhiên đứng lên, chạy tới chỗ Thái Lâm ngồi. Mặc dù không thấy, nhưng nàng cũng đã đoán ra chuyện gì.
Diệp Thu theo thân ảnh nàng xoay qua chỗ khác, thấy cô gái thanh tú vừa rồi còn đang bồi người uống rượu đang bụm mặt, đầy vẻ oán hận nhìn nam nhân bên cạnh kia. Trong khóe mắt có nước mắt ủy khuất dâng lên, nhưng lại quật cường ngẩng đầu lên, không chịu thể hiện sự yếu đuối của mình trước mặt người khác.
"Lâm Lâm, sao thế?" Hà Lâm ôm Thái Lâm vào trong lòng, nhưng ánh mắt lại hung hăng mà nhìn chằm chằm vào nam nhân vẻ mặt cười lạnh kia.
"Sao? Bố mày đã tát nàng một cái đấy. Thì sao? Con gái trong viện điện ảnh các người không phải là lòi ra để bán sao? Giả bộ làm ngọc nữ thanh thuần cái gì chứ?" Nam nhân lùn không chút cố kỵ mà đánh giá Hà Khâm. Bây giờ mới phát hiện, cô gái trước mắt này còn có hương vị hơn, hơn nữa trong đôi mắt còn có một thứ rất dã tính, phi thường khiến người ta yêu thích.
"Anh lặp lại lần nữa xem". Hà Khâm nhìn chằm chằm khuôn mặt nam nhân nói.
"Tôi sao phải lặp lại lần nữa? Mỗi ngày đàn bà muốn tìm bọn tôi lên giường thì nhiều lắm, các cô không phải là người đầu tiên, cũng không phải là người cuối cùng. Cô cho rằng đài truyền hình dễ tiến vào như thế à? Theo bồi đại gia uống chén rượu hát hai bài hát là được à? Là các cô tự nâng bản thân lên quá cao, nhưng cuối cùng chẳng phải vẫn bị anh em chúng tôi chơi sao?" Nam nhân bĩu môi khinh thường.
Hà Khâm nắm chai rượu vang đỏ trên bàn, đập mạnh lên đầu nam nhân kia.
Người nam nhân kia cũng lanh trí, biết người đẹp dã tính như vậy là khó chinh phục nhất, chuyện gì cũng có thể làm được. Đương nhiên, nếu có thể chinh phục, thì dư vị ở trên giường cũng có giá nhất.
Hắn ở lúc Hà Khâm giơ chai rượu lên thì bắt đầu né tránh, mặc dù đầu có thể thoát được, nhưng vừa vặn bả vai lại bị đập trúng.
"Đkm, con điếm chó chết mày dám đập bố". Bả vai nam nhân đau nhức, sau khi buồn bực hừ một tiếng, bàn tay liền nhắm lên mặt Hà Khâm mà tát. Khuôn mặt trang điểm tinh tế của Hà Khâm lập tức đỏ bừng, hoa dung thất sắc.
"Chị ba". Nhiễm Đông Dạ cho tới bây giờ chưa bao giờ gặp qua chuyện như vậy, sau phút kinh ngạc ngắn ngủi, liền chạy nhanh tới che trước Hà Khâm.
"Đông Nhi, em tránh sang một bên đi". Hà Khâm sợ làm bị thương cô gái nhỏ nhất và không rành thế sự nhất trong ký túc, vội kéo nàng ra sau mình.
"Sao thế?" Nam nhân luôn ôm Phùng Tĩnh hát vội để microphone xuống, nhìn về bên này hỏi.
"Anh Long, hay là chúng ta tìm chỗ khác vui chơi đi. Tối nay thật xui xẻo, gặp phải một bầy cá vàng, chỉ có thể xem không thể sờ". Nam nhân lùn đi tới bàn bên cạnh, nói với nam nhân ngồi ở trên ghế sa lông kia.
Nam nhân được gọi là anh Long kia nhìn Phùng Tĩnh trong lòng một chút, vừa cười vừa nói: "Chị em của em đều rất có cá tính".
"Anh Long, hắn đánh em em". Sắc mặt Phùng Tĩnh có chút khó coi, chỉ vào nam nhân tóc ngắn nói.
"Anh biết". Nam nhân gật đầu. "Nhưng mà bọn anh giúp em chuyện chạy đài truyền hình mà, các em cũng phải xuất ra một chút thành ý mới được chứ?"
Phùng Tĩnh sắc mặt tái nhợt, cắn răng không lên tiếng.
Gã đàn ông cũng vì Diệp Thu tới mà bị đuổi sang một bên ngay từ đầu kia cũng có chút hả hê nói: "Anh Long, mấy nàng định tay không buộc sói trắng, đem ba chúng ta làm kẻ ngốc mà đùa giỡn. Trên thế giới nào có chuyện dễ dàng như thế? Con gái nguyện ý bồi chúng ta có nhiều thế, cần gì lãng phí thời gian trên ba người các nàng?"
"Lúc các em tới không hề nghĩ đến loại hậu quả này sao?" Vẻ mặt nam nhân vẫn rất trầm ổn, thanh âm trầm thấp hỏi bên tai Phùng Tĩnh.
"Em đã từng nghĩ tới. Nhưng các nàng là em của em. Các nàng thì không được". Phùng Tĩnh cắn môi nói.
Anh Long ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua hai người bạn của mình, vừa cười vừa nói: "Lúc anh gọi điện đã từng nói, anh có hai người bạn sẽ tới đây, bảo em dẫn hai người theo bồi một chút. Bây giờ em lại nói không được à?"
"Anh Long, em cứ nghĩ chỉ là bồi uống rượu ca hát. Không nghĩ tới sẽ làm mấy thứ khác". Phùng Tĩnh cố gắng giải thích.
Anh Long nhếch môi cười, nụ cười mặc dù không rõ, nhưng rất dịu dàng, toàn thân khiến người khác có loại khí chất trầm ổn.
"Phùng Tĩnh, chúng ta đã không còn là con nít. Em tới tìm anh là muốn anh giúp em tiếp vào đài truyền hình Yến Kinh. Còn anh tình nguyện giúp em thì khẳng định là có ý đồ đối với em. Hoặc là nói, có ý đồ với thân thể em. Bây giờ em nói không được ư? Anh đây cũng có thể nói không được đúng chứ?"
"Anh Long..."
"Quên đi quên đi". Anh Long khoát tay. "Tối nay coi như xong đi. Anh cũng không còn tâm tình".
Nam nhân đứng dậy cầm tây phục đặt ở một góc ghế sa lông, nói: "Chờ các em nghĩ kỹ rồi hãy tới tìm bọn anh. Nhớ kỹ, thế giới này rất công bằng. Muốn nhận được, thì nhất định phải trả giá. Với ai cũng thế".
"Đứng lại". Nhiễm Đông Dạ lên tiếng quát, chỉ vào nam nhân mặc áo trong ca-rô nói: "Hắn đánh người ta mà ngay cả lời xin lỗi cũng chưa có đã muốn đi rồi sao?"
Ba nam nhân dừng bước, sau đó cùng quay đầu mỉm cười với Nhiễm Đông Dạ.
"Em gái nhỏ, các em lãng phí thời gian ban ngày của bọn anh mà bọn anh còn chưa so đo với các em đấy". Nam nhân lùn cười nói. "Thời gian ban ngày của bọn anh không đáng tiền, nhưng thời gian buổi tối thì lại rất đắt tiền đấy. Cũng không biết có bao nhiêu nữ sinh học viện điện ảnh và học viện ngoại ngữ đang chờ bọn anh đi khai phá ấy chứ. Không ngờ lại đụng phải mấy con cá vàng bọn em, mẹ nó thật là xui". Nguồn truyện:
Truyện FULL"Anh... Diệp Thu..." Nhiễm Đông Dạ cực kỳ tức giận, nhưng nghĩ nửa ngày vẫn không nghĩ ra từ gì để phản bác bọn họ. Nhớ tới bên cạnh mình còn có một vệ sĩ siêu cấp, liền bật thốt.
"Được rồi". Diệp Thu bưng ly rượu vang đỏ đáp ứng nói. Hắn vẫn luôn thờ ơ lạnh nhạt ngồi trên ghế sa lông. Lúc Hà Khâm xông qua hắn cũng không ngăn cản, lúc nàng lấy chai rượu đập đầu người khác hắn cũng không ngăn cản, lúc nàng bị người ta bạt tai vẫn không ngăn cản.
Tiểu nhân vật có cách sống của tiểu nhân vật, mỗi người đều luôn vật lộn trong cuộc đời của mình không thể giúp được. Hắn không cảm thấy bản thân nên ra tay giúp đỡ, loại đại hiệp gặp chuyện bất bình liền rút đao tương trợ này bình thường đều chết rất sớm. Hơn nữa đều là bị người khác đâm chết.
Các nàng nếu đã đi tới bước này thì nên nghĩ tới sẽ có một kết quả như thế. Mình ở đây, có thể giúp các nàng một lần. Nhưng nếu lần này mình không có ở đây thì sao?
Đây là quy luật tự nhiên, Diệp Thu không định phá hỏng quy luật đó. Hơn nữa, hắn khá máu lạnh, nếu là người không có quan hệ với mình thì hắn có thể trơ mắt đừng nhìn người đó chết trước mặt mình.
"Tôi đáp ứng làm bạn gái tạm thời của anh, anh thiếu tôi một cái nhân tình. Bây giờ anh trả tôi là vừa". Nhiễm Đông Dạ hung ác mà nhìn chằm chằm ba nam nhân kia nói.
Con gái khi đã tức giận thì rất kinh khủng. Điểm này Diệp Thu rất rõ.