"Chị Bố Bố, đội trưởng biểu hiện như vậy hơn phân nửa là vì chị."Một gã thân cao hai thước vừa cười vừa nói.
Giữa vòng vây của một đám đàn ông, vẻ xinh đẹp của nữ nhân cao 1m8 kia càng có phần nổi bật. Thân cao kinh người, hơn nữa lại khó có được một khuôn mặt xinh đẹp như vậy, quả thực là thu hút được vô số ánh mắt của người khác.
Nữ nhân khinh thường nói: "Có chuyện gì liên quan tới tôi đâu? Các cậu la hét ầm ĩ muốn đi giáo huấn người khác, cũng đừng lật thuyền trong mương. Bị người giáo huấn lại"
"A, Chị Bố Bố thân yêu. Đội trưởng nếu nghe được những lời này của chị chắc trái tim tan nát mất, hắn đối với chị một mảnh si tình, chị chẳng lẽ lại không có một chút cảm giác nào? Tiểu tử kia sao có thể là đối thủ của đội trưởng được? Chỉ cần một tay cũng có thể thu thập được hắn."
Bố Bố trừng mắt liếc cái tên vừa mới giễu cợt, nói : "Chẳng lẽ các cậu đều không nhìn ra sao? Người ta nhìn đội trưởng mà các cậu tôn kính bằng vẻ mặt khinh thường. Không có đảm lược, sao dám treo Lương Sơn. Hắn sau khi nhìn thấy đội trưởng của các cậu biểu diễn một chiêu đập bóng vào rổ từ trên không mà vẫn còn dám ra đây nghênh chiến, hơn nữa dám đưa ra điều kiện chỉ cần đội trưởng các cậu có thể ngăn cản một bóng của hắn thì hắn sẽ thua, đây là quy tắc cuộc thi rất bất lợi với bản thân hắn, cái này đại biểu cho cái gì?"
"Cái này chứng tỏ đầu hắn chắc bị đá đập cho hư rồi. Aha cáp ——" gã tinh tinh cao hơn 2m Lưu Khuê dương dương đắc ý cười to.
"Đầu của cậu mới bị đập hư." Bố Bố đá hắn một cước, ý bảo hắn đừng cười lớn tiếng như vậy, chỉ vào Dương Nhạc cùng Lý Đại Tráng nói : "Cậu lại xem xem nét mặt của bọn hắn, một ít lo lắng đều không có, ngược lại có bộ dáng giống như là muốn xem kịch vui. Chẳng lẽ cậu không biết là sự tình có phần khác thường sao? Sợ rằng đội trưởng của các cậu lần này đụng phải thiết bản rồi."
"Chị Bố Bố. Chị rốt cuộc là ở phe nào hả? Tại sao lại chuyên môn thay người khác nói chuyện thế?" Có một tiểu tử buồn bực nói.
"Tôi chỉ là ăn ngay nói thật mà thôi." hai tay Bố Bố nhét vào trong túi quần. Vẻ mặt chờ mong nhìn hai nam nhân đang ở trên sân bóng kia.
Diệp Thu cũng đồng dạng đang đánh giá đối thủ của mình, thân cao ước chừng 1m95, so với chính mình cao hơn mười cm. Cứ xem cái chiêu trên không trung vừa rồi của hắn, chứng tỏ sức bật của hắn phi thường cường hãn. Đương nhiên, điểm này thì hoàn toàn cũng bị Diệp Thu coi nhẹ. Có thể trở thành đội trưởng đội bóng, kỹ thuật dắt bóng cũng sẽ không kém. Là một đối thủ khá mạnh mẻ.
"Cậu đã nói chỉ cần tôi ngăn cản một đường bóng của cậu thì coi như tôi thắng, tôi đây coi như là chiếm tiện nghi đi. Tôi thủ. Cậu công." Trịnh Viễn hướng đám bạn của hắn nháy mắt một cái, cười ha hả nói. Tiểu tử này rất thú vị, nói chuyện lại thèm không suy nghĩ, một lát nữa xem hắn như thế nào.
"Được" Diệp Thu đem bóng đập trên mặt đất. Chờ bóng bật lên, sau đó lại lần lượt nhẹ nhàng mà đập lên xuống.
Người cao to thì năng lực giữ bóng kém, phòng thủ yếu. Đây cũng là nguyên nhân mà phần lớn các hậu vệ không giữ bóng. Trịnh Viễn lại đối với năng lực phòng thủ của chính mình cực kỳ tự tin. Năm trước tại giải bóng rổ Yến Kinh thì hắn là MVP, vô luận là năng lực tiến công hay năng lực phòng thủ đều có thể nói là nhất lưu, còn được người tặng cho một cái ngoại hiệu là Tiểu thạch Phật.
Thân thể Trịnh Viễn hơi khom xuống, hai tay mở ra, thân thể lui về phía sau hai bước, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Diệp Thu, dùng lỗ tai nghe tiết tấu đập bóng của Diệp Thu.
Ba!
Ba!
Ba!
"A, vào một bóng. Vào một bóng."
"Vương tử điện hạ. Em yêu anh. Vương tử điện hạ. Anh là người đẹp trai nhất."
"Ba điểm —— quả nhiên là Vương tử ba điểm. Lại quăng ở vị trí ba điểm."
"Chắc là bốn điểm đó? khoảng cách xa như vậy."
"Ngươi ngu ngốc hả? Bóng rổ sao có thể được bốn điểm?"
Trịnh Viễn không có nghe được thanh âm của tiếng bóng rổ rơi xuống đất, chỉ biết là tình huống không đúng. Kinh ngạc ngẩng đầu lên. Liền thấy Diệp Thu hai tay trống trơn đứng ở trước mặt mình.
Trịnh Viễn quay đầu lại nhìn, đầu cũng có chút choáng váng. Bọn họ hiện tại đang đứng ở ngoài vị trí phát bóng, mà người này cứ như vậy đứng ở chỗ này ném bóng vào rổ?
Đúng vậy, Diệp Thu đập đập bóng hai cái, rồi nhanh chóng cầm lại bóng trên tay, sau đó đem bóng ném tới rổ. Thậm chí ngay cả thời gian ngắm rổ cũng không có, như nước chảy mây trôi, động tác liên tục, một âm thanh thanh thúy của tiếng bóng rổ chạm lưới truyền đến, bóng vào.
"Cậu chỉ có một chiêu này sao?" Trịnh Viễn khinh thường nói.
"Tôi có rất nhiều chiêu." Diệp Thu nhìn người này có chút thương hại"Nhưng mà, đối phó anh một chiêu là đủ rồi."
"Tiếp tục. Còn có hai bóng nữa." Trịnh Viễn cười lạnh nói. Người xem ở ngoại tiếp nhận bóng bay tới, lại vứt cho Diệp Thu.
"Lần này, anh cần phải xem cẩn thận. Đừng đợi cho tôi ném bóng đi rồi, anh còn không có kịp phản ứng. Nếu như đối thủ quá yếu, tôi thắng cũng chẳng thấy vinh quang gì"
Diệp Thu cầm lấy bóng rổ, cười tủm tỉm đánh giá Trịnh Viễn. Như con mèo bắt con chuột, vui vẻ nhất là quá trình vờn. Đợi cho đến lúc muốn ăn, thì niềm vui thú đã giảm mạnh. Vừa rồi bọn họ nói lời đả kích chính mình nửa ngày, Diệp Thu luôn muốn đáp trả vài câu thì lòng hắn mới thoải mái được .
Diệp Thu không phải là người thích chịu thiệt thòi, ngược lại, tại phương diện đáp trả hắn còn rất có thiên phú.
"Yên tâm. Nhất định sẽ không để cho cậu thất vọng." Trịnh Viễn nghiến răng nghiến lợi nói. Thân thể một lần nữa khom xuống, vì không để cho thân thể của Diệp Thu đột nhiên ra tay, lại bước về phía trước hai bước, chăm chú nhìn vào Diệp Thu, hai tay vươn ra, giống như là một chiếc lưới ngăn ở phía trước của Diệp Thu, chận mọi con đường tấn công của hắn.
"Bóng lần hai." Diệp Thu đem bóng đập trên mặt đất, từ từ chuyển động. Thân thể nghiêng sang phải, không ngờ dùng thân thể của mình chen đẩy với cơ thể cao to của Trịnh Viễn.
Nhìn thấy Diệp Thu sử dụng chiêu này, đồng đội của Trịnh Viễn rốt cục thở dài một hơi. Nếu như Diệp Thu còn muốn ném bóng từ xa, thì thật đúng là làm cho người ta đau đầu. Thật khó mà tin được, tại sao lại có người có năng lực ném rổ luyện đến trình độ này rồi vậy mà lại không đi làm cầu thủ chuyên nghiệp.
Đợi cho Trịnh Viễn đem thân thể lùi lại phía sau phong tỏa tất cả các lộ tuyến công kích của Diệp Thu. lúc này mới khiến bọn họ yên tâm lại, cùng Trịnh Viễn liều mạng về thể lực, thật sự là tự tìm đường chết.
"Chị Bố Bố, thấy được không? Hắn chính là Trình Giảo Kim với tam bản phủ (ba búa). Một chiêu này bị phá giải dễ như chơi."
"Hắn còn không bằng Trình Giảo Kim. Nhân gia còn có tam bản phủ, hắn chỉ có một chiêu như vậy."
Bố Bố trừng mắt nhìn hai người, nói : "Tiếp tục xem đi. Ầm ĩ cái gì?"
"Xem ngươi lần này qua như thế nào" Trịnh Viễn thân thể gắt gao chống đỡ Diệp Thu, làm cho hắn căn bản cũng không có cơ hội dẫn bóng về phía trước được.
"Ngươi cho rằng đầu cao một, khổ người lớn một chút là được sao?" Diệp Thu âm thầm gia tăng sức mạnh, nhưng mà cũng không rõ ràng. Như vậy lực đạo vẫn còn nằm trong phạm vi thừa nhận của đối thủ.
Một nam nhân có thể ôm tảng đá đứng ở dưới thác nước mặt chống chọi suốt mấy giờ, lực đạo của hắn làm sao có thể yếu hơn người khác được?
"Vậy cứ thử xem." Trịnh Viễn lúc nói chuyện, trên tay đã làm vài động tác nhỏ. Khuỷu tay bí mật nện vào phần eo của Diệp Thu.
"Điêu trùng tiểu kế." Diệp Thu đột nhiên dùng sức đụng mạnh, Trịnh Viễn cũng cắn răng dùng thân thể ngạnh đỡ. Đợi cho thân thể của hai người giằng co cùng một chỗ, Diệp Thu đột nhiên đang dẫn bóng, xoay người một trăm tám mươi độ, thân thể của Trịnh Viễn đột nhiên bị mất đi điểm tựa, lảo đảo bổ nhào về phía trước.
Diệp Thu lại rất có kỹ xảo, trong lúc đó đem một chân bắt chéo ngáng qua hai chân của hắn, chỉ nghe thấy bịch một tiếng, thân thể của Trịnh Viễn hung hăng bổ nhào té trên mặt đất.
"Đội trưởng —— "Mẹ kiếp, ngươi dám đùa giỡn xảo trá —— "
"Tiểu tử, ngươi chán sống rồi à? Dám sử dụng loại thủ đoạn này đối với đội trưởng của chúng ta? Lúc Lão Tử dùng chiêu này, ngươi còn không biết đang chơi bùn tại nơi nào "
Các đội viên của đội bóng đều xông lại, có người nâng Trịnh Viễn dậy, những người còn lại đem Diệp Thu bao vây ở chính giữa, một bậc đều làm tư thế muốn động thủ đánh người.
Dương Nhạc cùng Lý Đại Tráng cũng chạy tới, nhưng lại bị người của đội bóng ngăn cản không có biện pháp đi vào. Các đội viên của hộ vệ đội của vương tử Diệp Thu cũng vây quanh tới, lại lại đem mấy người của đội bóng vây ở giữa. Chỉ là toàn là những nữ sinh nũng nịu yêu kiều, thật sự là không có sức chiến đấu gì cả.
Nhưng mà, nếu như nước miếng có thể giết người được, thì các nàng đã sớm đem đối phương giết chết không biết bao nhiêu lần rồi.
"Người nào? Thật không có tố chất. Chơi bóng thua người ta, lại muốn đánh người. Một đám người man rợ."
"Đúng vậy. Rõ ràng chính mình ngã sấp xuống, còn muốn chơi xấu trên người Diệp Thu."
Trịnh Viễn vuốt vuốt cánh tay đang đau nhức, lên tiếng hô: "Tôi không sao. Tất cả mọi người tản ra đi. Cuộc đấu vẫn tiếp tục."
Người trong đội bóng lúc này mới không tình nguyện tản ra, Diệp Thu nháy mắt với Dương Nhạc cùng Lý Đại Tráng, hai người cũng một lần nữa thối lui ra ngoài sân.
Trịnh Viễn khóe miệng bị xước, vươn tay lau vết máu trên mặt, ngoan độc nhìn Diệp Thu, nói : "Còn một bóng nữa"
Trịnh Viễn hiểu rằng, vừa rồi khi mình bị ngã sấp xuống, quả thứ hai của Diệp Thu đã vào rổ. Còn một bóng cuối cùng. Diệp Thu nhặt trái bóng rổ trên mặt đất, duỗi ra một đầu ngón tay.
"Đến đây đi." Trịnh Viễn ánh mắt kiên định nói. Chỉ cần ngăn chặn quả cuối cùng này, đợi cho đến lúc hắn tiến công, nỗi sỉ nhục hôm nay, hắn đều muốn đòi lại gấp trăm ngàn lần.
Diệp Thu đem bóng đập trên mặt đất, sau đó từ từ dẫn bóng. Thân thể của Trịnh Viễn một lần nữa nhích lại gần, một bước không cùng Diệp Thu ngạnh kháng. Diệp Thu cũng không cậy mạnh, bằng không sẽ mắc lỗi phạm quy đụng người.
Diệp Thu dứt khoát xoay người một trăm tám mươi độ, lướt qua Trịnh Viễn, sau đó lấy tốc độ nhanh hướng khung bóng rổ chạy tới. Trịnh Viễn lại một lần nữa bị vượt quá, đang lo lắng đối phương sẽ rất nhanh ném rổ, xoay người nhìn sang, không ngờ Diệp Thu vẫn đang mang theo bóng chạy nhanh về phía trước .
Hắn muốn bỏ rổ. Đây là ý niệm chợt lóe lên trong đầu Trịnh Viễn. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Truyện FULL"Mơ tưởng." Trịnh Viễn rống lớn nói, rất nhanh trở chạy đi ngăn cản người. Nếu như bị hắn bỏ rổ thành công, chẳng khác gì lại một lần nữa bị hắn lăng nhục.
Trong mắt của những người đứng xem, Trịnh Viễn giống như là ăn Viagra, loại tốc độ cực nhanh, mà Diệp Thu đang dẫn bóng cũng bị hắn nhanh chóng chặn lại. Trịnh Viễn thân thể vượt qua, hai chân giang rộng ra, một lần nữa chắn phía trước Diệp Thu.
Tới đúng lúc. Diệp Thu trong lòng cười thầm, tay đang dẫn bóng mạnh mẽ dùng sức, bóng rổ bắn ngược vào tay. Diệp Thu của tốc độ cũng tăng lên, chạy đến trước mặt Trịnh Viễn cũng căn bản không có ý tứ dừng lại, ngược lại lại nhảy lên cao.
"Hải khoát bằng ngư dược, thiên cao nhâm điểu phi" (biển rộng mặc cá nhảy, trời cao tuỳ chim bay) Lúc Diệp Thu dẫm lên trên thân thể của Trịnh Viễn hướng khung bóng rổ bay đi, trong đầu đột nhiên nhớ tới những lời này.
Lúc này Diệp Thu, giống như chim đang dang cánh bay trên không trung. tư thế tuyệt đẹp làm cho lòng người rung động.