CLB Hồng Trang không phải là CLB nổi danh nhất Tô Hàng, nhưng lại là CLB cao cấp nhất, điều kiện vào CLB này cực kì hà khắc, trước tiên không nói đến chi phí đắt đỏ, riêng việc tham gia CLB cũng là do ba thành viên cùng đề cử mới được tham gia.
Có người nói CLB này rất nổi tiếng trong các trò tiêu khiển, bởi vậy, không chỉ có đại gia giới thương nhân và chính trị đến tham gia, mà còn có vô số ngôi sao cũng là khách quen của nơi này.
Vì vậy, tiền bạc và nhan sắc luôn tô điểm rực rỡ nơi đây, vô số nữ minh tinh ở nơi này khoe nhan sắc, còn vô số nam minh tinh ở chỗ này thưởng hoa......
Có một thương nhân thông minh thấy cảnh này,trong đầu linh quang chợt hiện, rốt cuộc nghĩ cho công ty một đoạn quảng cáo: Đức mẹ đồng trinh, đâu đâu cũng là cơ hội để kiếm tiền.
Hàn Ấu Lăng ngồi trong xe chống đạn màu đên dừng trước của CLB, lập tức có một cô gái cao gầy mặc sườn xám màu đỏ ra đón tiếp. Hàn Ấu Lăng đối với cô gái tiếp viên CLB này có chút hứng thú, ở CLB này không có phụ nữ đẹp nhất, chỉ có phụ nữ hấp dẫn nhất ^^, chỉ cần anh đưa ra yêu cầu liền có thể tìm được bất cứ loại phụ nữ nào, béo gầy, cao thấp, tùy chọn.
Một đường đi tới, liên tục đổi ba người dẫn đường, Hàn Ấu Lăng dừng lại trước cửa một căn phòng cổ kính.
Cô gái mặc sườn xám màu trắng đục ngừng lại, Hàn Ấu Lăng thò tay sờ soạng mông nàng vài lần, sau đó mới đẩu cửa vào trong.
Liên Phong Duệ và Quách Thành Chiếu đang ngồi uống rượu bên trong, bên cạnh có cực phẩm gia nhân làm bạn. Cô gái bên cạnh Liên Phong Duệ đẫy đà hơn một chút, bộ ngực đồ sộ như ẩn hiện, tất chân màu đen, bất cứ ai nhìn thấy nàng cũng chỉ muốn đè ra mà chà đạp.
Cô gái bên người Quách Thành Chiếu dáng người cao gầy tuổi có vẻ lớn, bộ ngực không lớn không nhỏ, nhưng khí chất xuất chúng. Sở thích tình trường của hắn cũng không phải chuyện gì bí mật, hắn mỗi khi cưỡi đàn bà đều thích loại phụ nữ thành thục hơn tuổi hắn.
"Tôi ở bên ngoài tay chân luống cuống, các người ở trong đây ngược lại vui vẻ với mĩ nhân." Hàn Ấu Lăng ngồi xuống ghế, nói với hai người.
"Liên đại ca biết anh mệt nhọc nên gọi anh đến đây nghỉ ngơi một lát, lần này chọn ai? Diêu Hồng? Hay ăn món mới?" Quách Thành Chiếu vuốt ve đùi cô gái, cười ha hả nói.
"Diêu Hồng a, con bé đó rất hợp khẩu vị của tôi." Hàn Ấu Lăng vừa cười vừa nói " Hai người biết tin chưa? Thực sự là ác nhân phải có ác nhân trị, không ngờ ông trời cho chúng ta cơ hội như vậy, bớt đi không ít công phu."
"Ấu Lăng, trước khi tên kia còn sống, chuyện này còn chưa chắc chắn, chú cũng đừng nhìn anh, trông cậy vào đám người đầu đường xó chợ kia, rất khó." Liên Phong Duệ sắc mặt ngưng trọng nói.
"Yên tâm đi đại ca, Trần mặt rỗ là em cất nhắc hắn lên, chút việc nhỏ ấy còn làm không xong, vậy không bằng nuôi chó cho xong, Diệp Thu đã bị đưa lên cục cảnh sát, chỉ cần hắn có chút không không chế được, đến lúc đó chính là do anh em ta định đoạt."
"Ừm, vậy là tốt rồi, lại đây, Ấu Lăng, anh kính chú một ly, chúc chú mau báo được đại cừu." Liên Phong Duệ giơ chén hồng tửu trong tay, vừa cười vừa nói.
"Đại ca, hẳn là cùng vui mới đúng, ở Tô Hàng có ai thích hắn chứ? Em thật có chút bộ phục can đảm của hắn, vốn còn lo lắng hắn chạy về Yến Kinh có tìm được tung tích hắn hay không, hắn ngược lại tự chui đầu vào lưới......" Hàn Ấu Lăng nhận chén rượu đầy từ tay Liên Phong Duệ, một hơi cạn sạch.
"Ai nói ở Tô Hàng không ai hoan nghênh hắn?" Quách Thành Chiếu cười lạnh.
"Chú nói Trầm gia?" Hàn Ấu Lăng mỉa mai nói: "Trầm lão gia tử qua đời, Trầm gia không khác nào cây mất gốc, vài người vốn nể mặt mũi Trầm lão gia tử, giờ cũng không vần nể mặt Trầm gia nữa, Trầm gia không có nhân tài, Trầm Nhi Lập là một kẻ ngu ngốc, Trầm gia nhánh bên lại cứ chằm chằm muốn tách riêng ra, Trầm gia chỉ sợ là xuống dốc không phanh...."
"Còn một người."
"Ai?"
"Bối Khắc Tùng." Quách Thành Chiếu mặt không đổi sắc nói.
"Thành Chiếu, không được nói lung tung." Liên Phong Duệ vỗ vai Quách Thành Chiếu nhắc nhở.
"Chú nói lão nhị? Hắn là si mê nữ sắc, tên vệ sĩ kia có gì đáng cho hắn kết giao?" Hàn Ấu Lăng lắc đầu: "Anh lại lo lắng hai người phức tạp kia."
"Chị em Tống gia?" Liên Phong Duệ nằm trên sô pha, nhìn Hàn Ấu LĂng có chút tiếu ý cùng bất cần nói.
"Chính là các nàng, hai con nhóc này luôn cùng chúng ta đối đầu, cứ như có thâm cừu đại hận vậy, tôi có chút kì quái, lẽ nào bốn người chúng ta có ai đắc tội với hai nàng, sao các nàng lại cứ cắn chúng ta không tha?" Hàu Ấu Lăng âm trầm nói.
"Hẳn là không." Liên Phong Duệ cười cười nói: "Chúng ta cứ bắt cho họ nhìn thấy, nếu các nàng muốn bảo vệ Trầm gia, sẽ xuất thủ tương trợ, để cảnh sát đến tang lễ của Trầm lão gia tử, điều này khiến Trầm gia mặt mũi mất sạch, cho dù chị em tống gia tương trợ, chỉ sợ Trầm Mặc Nùng chưa chắc đã cảm kích a?"
"Hai nữ nhân có tiềm chất thần kinh kia, ai có thể đoán được hai nàng làm gì chứ? Các nàng lúc nào cũng làm chuyện ngoài sự đoán của mọi người, nghe các người nói như vậy, tôi cũng có chút không yên, không được, phải gọi một cuộc điện thoại thôi." Hàn Ấu Lăng buông chén rượu, cầm điện thoại ra.
"Mau thả Môn đội trưởng, nếu không tao không khách khí đâu." Cảnh sát trẻ ngồi bên cạnh thấy trong nháy mắt Diệp Thu chế phụ đội trưởng, mau chóng muốn giúp đỡ.
"Nếu như tao buông hắn ra, chẳng phải làm ngược chủ ý của đội trưởng mày sao? Hắn cố ý làm tao tức giận không phải để tao đánh hắn à?" Diệp Thu cười lạnh.
"Mày biết đánh cảnh sát tội gì không?" Tên thanh niên đến gần đồng trưởng lên tiếng cảnh cáo, tuy rằng khàn giọng hò hét, nhưng không chạy ra gọi người ngoài, cũng không rút súng lục ra.
"Biết." Diệp Thu nói, đá một cước như chớp, đá bay cảnh sát trẻ tuổi ra ngoài, thân thể bay thẳng đạp vào tường.
Cảnh sát trẻ tuổi bởi vì đau đớn mà thân thể co rúm như con tôm, khuôn mặt nhăn nhúm, muốn gọi người hỗ trợ, chợt nghe Diệp Thu nói: "Cô đánh người lần nào chưa? Giúp tôi làm hắn hôn mê đi."
"Diệp Thu, anh như vậy là chui vào tròng của họ." Trầm Mặc Nùng tiến lên ngăn cản.
"Nhưng có người thỉnh cầu tôi đánh hắn, tôi cuối cùng không thể kìm lòng mà thỏa mãn cho hắn." Diệp Thu vừa cười vừa nói.
"Làm sao thu xếp được?"
"Đi bước nào tính bước đó. Tôi biết, nếu tôi không đánh hắn, hắn khẳng định lại làm thậm tệ hơn, cần gì phải bị khinh bỉ thêm nữa?" Diệp Thu vỗ tên đội trưởng mập toàn bộ khuôn mặt như tụ huyết đỏ bừng, hỏi: "Tao nói không sai nhỉ?"
"Buông.... buông tay.... mày đánh cảnh sát...- Diệp Thu tát một cái vào miệng hắn, nói: ''Thế nào không thích chơi đùa nữa à? Tao còn chưa đánh mày, mày chẳng phải muốn tao đánh mày sao? Chỉ cần tao đánh mày, liền có người lao vào bắt tao, bên ngoài mai phục không ít a?"
Mặt gã trung niên bị Diệp Thu ép có chút biến hình, cái cổ mập mạp chảy dài ra bàn, khiến người ta buồn nôn. Đầu năm nay kẻ trộm gầy trơ xương, cũng không biết cảnh sát bộ dạng này làm sao bắt cướp, thảo nào năm nay năng suất phá an thấp, rùa sao chạy qua thỏ được?
Tên cảnh sát trẻ nằm dưới đất đang muốn thét to, Trầm Mặc Nùng đã cầm cái ghế đập vào đầu hắn, Diệp Thu nhìn thấy âm thầm líu lưỡi, phụ nữ khi hung ác, đúng là đàn ông không thể so bì.
"Tôi giúp anh một chút." Trầm Mặc Nùng ngồi lên cái ghế vừa đặt trên mặt đất, sắc mặt bình tĩnh nói. Không chút kinh hoảng, không có kích động, nhìn cảnh đầu rơi máu chảy như ăn cơm uống nước.
"Cảm ơn." Diệp Thu cười gật đầu, trong lòng cảm thấy nữ nhân như vậy thật đáng yêu, nữ nhân yếu đuối không thể làm được như vậy, chỉ có nữ nhân thông minh mới có thể biết tính toán thiệt hơn.
"Đến phiên mày, tao sớm cho mày ăn đập, cho mày sớm đi báo cáo tao đánh cảnh sát ." Diệp Thu lôi một tệp giấy ở bên trong sổ văn kiện, vo thành một cuộn, nói với gã trung niên: "Há miệng."
Gã trung niên liều mạng giãy dụa, không muốn chịu nhục nhã.
Diệp Thu tát hắn một bạt tai, nói lại :"Há miệng."
Gã trung niên giãy dụa càng thêm kịch liệt, vẫn không chịu há mồm.
Diệp Thu liên tục tát hơn mười cái, khiến gã trung niên đến giãy dụa cũng không làm được nữa, nói tiếp: "Há miệng."
Gã trung niên muốn há miệng, nhưng không mở ra được. Nguồn truyện:
Truyện FULLDiệp Thu kéo cằm, nhét cuộn giấy vào miệng hắn, sau đó vứt hắn trên mặt đất ra sức giẫm đạp.