Trầm Nhi Hiền màn luật sư chạy đến cục, cô cảnh sát mặc thường phục lúc trước đưa Trầm Mặc Nùng đi lập tức đón tiếp.
Trầm Nhi Hiền không muốn mất thời gian với một cảnh sát cỏn con, sắc mặt không chút thay đổi nói: "Tối nay là vị lãnh đạo nào phụ trách trực ban?"
"Là Thái phó cục trưởng, chỉ là hôm nay ngài ấy có việc không tới." Nữ cảnh sát mặt tươi cười giải thích.
"Con gái tôi đâu?" Trầm Nhi Hiền nhìn thư kí bên cạnh, lạnh lùng nói.
"Trầm tiên sinh, Trầm tiểu thư ở bên trong cung cấp thông tin, rất nhanh sẽ ra, yên tâm, hiện tại là ban ngày, hơn nữa đây là cục cảnh sát, Trầm tiểu thư không có việc gì." Nữ cảnh sát mời hai người ngồi vào phòng khách nói.
Triệu luật sư đưa danh thiếp ra, nói: "Tôi là luật sư hành chính Triệu Minh Hoa, Trầm Mặc Nùng tiểu thư bị nhân viên các cô mang đến đây, nói muốn hợp tác điều tra, nếu Trầm tiểu thư không chút liên can đến vụ án, vậy tôi muốn bảo lãnh."
"Chào Triệu luật sư, chuyện này tôi không đủ quyền quyết định, nhưng sẽ báo với cấp trên, họ sẽ nhanh chóng liên hệ với ngài, được không?"
Nữ cảnh sát có chút đau đầu, những luật sư này rất khó đối phó, huống chi là luật sư thành danh đã lâu ở Thiên Hải. Một chút không vừa lòng, họ đều có thể tố cáo cục cảnh sát, cũng may Hoa Hạ không cho phép chuyện này xuất hiện, nếu cục cảnh sát bị người ta kiện cáo, vậy mặt mũi nhà nước để ở đâu?
"Thân chủ của tôi yêu cầu gặp mặt người có thẩm quyền." Triệu Minh Hoa đứng lên nói.
"Được Triệu luật sư, mời chờ. Tôi qua xem Trầm tiểu thư nói chuyện xong chưa, nếu xong có thể trực tiếp về nhà." Nữ cảnh sát cẩn thận nói.
"Triệu luật sư, tôi chung quy vẫn nghĩ có chút không ổn." Trầm Nhi Hiền sắc mặt âm trầm nói.
"Tôi cũng có cảm giác này, nhưng hiện tại là ban ngày, hơn nữ thân phận Trầm tiểu thư đặc thù, bọn họ dám công nhiên bức cung? Chúng ta cho bọn họ năm phút, sau đó đi gặp trực tiếp lãnh đạo của bọn họ." Triệu Minh Hoa đẩy gọng kính, cân nhắc lợi hại trong đó.
Trầm Nhi Hiền vẫn có chút lo lắng, lấy điện thoại gọi điện cho bác Ba, vẻ mặt tươi cười nói: "Chú Ba, Mặc Nùng gặp chuyện này, chú không phải rất quen thuộc với Liêu phó bí thư quản lí cảnh sát sao? Có thể nói chuyện với hắn, bảo hắn gây áp lực cho bên này không?"
"Nhi Hiền à, đây là hậu quả cháu gặp dỗ con gái không nghiêm, Mặc Nùng trước linh đường của cha cháu, bị cảnh sát mang đi, khiến mặt mũi Trầm gia của chúng ta mất hết. Nếu thật làm chuyện gì xấu, làm chuyện trái lương tâm, vậy sao ta dám gọi điện thoại?" Đầu điện thoại bên kia vang lên giọng nói kiên quyết già nua, không đợi Trầm Nhi Hiền giải thích, trực tiếp cúp máy.
Trầm Nhi Hiền cầm điện thoại chần chờ của nửa ngày, đợi đến khi Triệu Minh Hoa đưa điếu thuốc qua, mới giật mình tỉnh lại, nhận lấy thuốc rít một hơi sâu. Bỏ đá xuống giếng a, bọn họ nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng, nếu Trầm Mặc Nùng xảy ra chuyện thật, bọn họ vẫn có cái cớ để công kích mình.
Trầm Nhị Hiền tinh thần sa sút, chức chủ tịch này cũng lo không được, một chút tài sản lấy ra cũng không được, phụ một phen tâm huyết của phụ thân a. Vẫn tưởng chấn hưng Trầm gia, thận chí ngay cháu gái yêu quý cũng định hi sinh, nếu ông dưới suối vàng biết, hẳn là phải mở to mắt xem người quản lí gia tộc là tên khốn nào.
Lúc này, Trầm Nhị Hiền cảm kích Diệp Thu từ đáy lòng, may có hắn hỗ trợ, mặc dù Mặc Nùng cũng bị bắt cùng hắn, nhưng vì người như vậy mà nỗ lực, cũng đáng.
Đến lúc tên mập thô tục kia nằm gục trên mặt đất như chó ăn phân không chút nhúc nhích, thì Diệp Thu mới ngừng tay.
Quay sang nhìn Trầm Mặc Nùng cười nói: "Vậy có phải rất phối hợp hay không? Bọn họ muốn chụp cái mũ đánh cảnh sát cho tôi, tôi cũng rất hợp tác."
"Hắn sao rồi?" Trầm Mặc Nùng nhìn tên cảnh sát vô cùng thê thảm, lo lắng hỏi. Bố cục này có kẻ đứng sau thao túng, rút cuộc là kẻ nào đứng sau chuyện này, bọn họ muốn làm gì?
"Đội trưởng." Ngoài cửa có người hô.
"Đội trưởng thẩm vấn xong chưa? Luật sư của Trầm tiểu thư tới, yêu cầu nộp tiền bảo lãnh đón Trầm tiểu thư về."
Cảnh sát mai phục ngoài cửa đều thấy không thích hợp, bọn họ đều biết nam nhân thoạt nhìn văn nhược trong kia là một cao thủ, đội trưởng bức hắn ra tay, sau đó khi nghe được tiếng thoát tháo thì chạy vào, tốt nhất là hắn chống cự, sau đó bọn họ trực tiếp bắn chết hắn.
Thế nhưng chờ mãi không thấy tiếng nói của đội trưởng, không thể làm gì khác là cho một người dò xét.
"Vào đi." Diệp Thu chớp mắt với Trầm Mặc Nùng vài cái, sau đó nói.
Người mai phục bên ngoài sửng sốt, không ngờ kẻ nói chuyện là kẻ hiềm nghi phạm tội, cái đó cùng với kế hoạch khác biệt quá lớn, mọi người do dự một chút, rút súng trong tay đi vào.
Tình huống trước mắt làm bọn họ trợn mắt há mồm, cho dù trí tưởng tượng có bay xa hơn, cũng không nghĩ tới tình huống phát triển thế này.
Tiểu Trương nằm trên mặt đất, thân thể như con tôm luộc, đầu đang chảy máu ồ ồ, hiển nhiên đã hôn mê. Đội trưởng cũng nằm trên mặt đất, chỉ là khuôn mặt mập mạp đã hoàn toàn thay đổi, bọn họ tìm cả nửa ngày vẫn không thấy mũi mắt ở đâu, bên trong cái miệng há lớn, hình như còn mắc vật gì.
Đội trưởng muốn chụp mũ cho kẻ khác cũng không nên diễn thật như vậy chứ? Bị người ta đánh cái nào đâu mà đã thành đầu heo? Hai người vốn bị phỏng vấn đang đứng bình yên vô sự ở một bên, người con gái vẻ mặt lạnh lùng nhìn bọn họ, còn tên thanh niên kai cười nhạt, như là sớm nhìn rõ âm mưu của bọn họ.
"Ai làm chuyện này? Có phải các ngươi hay không? Giơ tay lên, dám đánh cảnh sát?" Một tên cảnh sát ngây ngốc cả nửa ngày mới phản ứng lại, chĩa họng súng vào đầu Diệp Thu, sau đó hô lớn.
Diệp Thu cũng không có ý tứ phản kháng, rất hợp tác giơ tay lên, cười nói với Trầm Mặc Nùng: "Kỳ thực tôi có thể thoát ra, để cô ở lại."
Đại sư Lâm Phong một đời phong lưu đã nói qua, yêu nàng, phải nói cho nàng. Diệp Thu cũng muốn nói, nhưng hiện tại thời cơ chưa đến, một kia có thể gặp lại, vậy trước tiên phải nói yêu nàng.
Trầm Mặc Nùng ngẩn người, không ngờ sau đó Diệp Thu còn tâm tình tranh công với mình, không ngờ da mặt hắn lại dày như vậy, lời lẽ gì cũng có thể nói ra, lẽ nào nam nhân này thật không biết xấu hổ?
"Tôi biết." Trầm Mặc Nùng gật đầu nói. Nàng tin tưởng Diệp Thu có thể làm được.
"Có phải rất cảm động hay không?" Diệp Thu hỏi.
"Có chút."
"Ừm. Tôi sau này sẽ thường xuyên làm chuyện khiến cô cảm động." Diệp Thu nói.
Trầm Mặc Nùng không nói gì, cảnh sát cầm súng chỉ vào Diệp Thu cũng không nói gì. Bọn họ hôm nay địa khai nhãn giới, cái gì gọi là tán gái ngưu? Chính là đây a. Bị súng chĩa vào đầu còn có tâm tình tán gái, thật khiến kẻ khác sùng bái.
"Mày đứng yên cho tao, đây là cục cảnh sát, không phải quán cà phê, mày an phận một chút, không phải tao không thể nổ súng. Tội đánh cảnh sát mày biết chứ? Lão tử giết mày ngay cũng được." Một gã cảnh sát quát lên với Diệp Thu, hiện tại đội trưởng bị người ta đánh đến như vậy, hắn tự nhiên tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ.
Nguồn: http://truyen360.comThằng nhóc này đánh cảnh sát họ không thấy được, lúc họ lao vào hắn đã ngừng tay. Hơn nữa rất phối hợp giơ tay lên, hắn muốn tiếp tục kịch bản cũng không biết làm sao.
Căn phòng này không có camera, nếu như một súng bắn chết hắn?
Đầu óc chuyển động nhanh chóng, trong lòng cũng do dự, loại chuyện này nếu bị kẻ khác đâm chọc, cho dù phía sau còn có kẻ giật dây, sợ rằng hậu quả cũng không thể khắc phục. Nghĩ như vậy, trong lòng lại thầm rủa tên đội trưởng đã nằm như heo dưới đất, toàn bộ kế hoạch đều bị hắn làm thành thế này, đúng là phế vật.
Diệp Thu chỉ đội trưởng nằm lù lù dưới đất, nói: "Mày biết hắn tại sao lại thành như vậy không?"
"Còn có thể thế nào? Trong phòng chỉ có vài người, không phải máy động thủ thì là ai? "
"Mày biết vì sao tao ra tay không?" Diệp Thu hỏi tên kia.
"Đó là chuyện cảu mày, liên quan chó gì đến lão tử? Tiểu Lý, bắt hắn cho tôi tra khảo."
Diệp Thu vừa cười vừa nói: "Cùng mày đương nhiên có quan hệ, hắn giống mày, đều quá thô tục, sở dĩ như vậy tao mới dạy dỗ hắn. Nếu mày còn không câm miệng, kết cục của mày so với hắn còn thảm hơn."
"*** mẹ mày, dám uy hiếp tao?" Gã cảnh sát chỉ vào mặt Diệp Thu mắng. "Lão tử nhiều năm làm cảnh sát như vậy, chính là lần đầu bị uy hiếp, tao chửi mày đó thì sao? Tao còn muốn đập mày nữa. Tiểu Lý, con mẹ mày còn chần chờ cái gì? Bắt hắn cho tao tra khảo, hắn dám chống cự, lão tử nhất định bắn chết hắn."
"Mày đúng là đến chết vẫn không hối cải." Diệp Thu lạnh lùng cười, ngon tay bắn ra, một vật thể màu đen bay đến tên cảnh sát không ngừng ầm ĩ trước mặt, bụp một tiếng, vừa vặn đánh thẳng lên mặt hắn, cả hàm răng đều bị đánh bay.