Ngày hôm sau khi đi học, Lam Khả Tâm vẫn giống như trước đây, lau bàn gần cửa sổ đợi mình, vẻ vui mừng vốn ẩn trên mặt của cô gái này cũng không còn, chắc hẳn cũng đã nghe nói chuyện thất tình của Lý Đại Tráng.
"Lý Đại Tráng đâu?" Diệp Thu nhận lấy sách giáo khoa Dương Nhạc đưa tới, xoay người lại hỏi.
"Đang ngủ. Bảo tôi xin nghỉ một ngày giúp hắn. Hôm qua uống rượu nhiều như vậy, sau khi bắn lên cột điện lại chạy vào phòng ký túc xá ói cả đêm, hôm nay nhất định là không dậy nổi". Dương Nhạc cười khổ nói.
Diệp Thu gật đầu, nếu đã trải qua chuyện như vậy, luôn cần cho hắn mấy ngày tĩnh dưỡng. Có rất nhiều người vì một đả kích mà không phấn chấn dở dở ương ương, thất tình thành cớ cho bọn họ suy sụp và sa đọa.
Đứng trên lập trường bạn bè, hy vọng Lý Đại Tráng sẽ không như thế.
"Tra xét thân phận tên kia sao rồi?" Diệp Thu hỏi. Tối qua lúc hắn đưa Đường Quả và Lâm Bảo Nhi về, lén bảo Dương Nhạc hỏi thăm chút thân phận bạn trai mới của Ngụy Minh Minh. Nếu người khác dùng thủ đoạn gì đó để bắt buộc hoặc uy hiếp, hắn không thể không giúp bạn bè một phen. Chỉ là hắn cũng cảm giác mình suy nghĩ tình cảm sinh viên có phức tạp hóa lên một chút, trừ sinh viên Học Viện Điện Ảnh bị ảnh hưởng hoàn cảnh quá lớn, những học sinh khác cũng không bị quá nhiều ô nhiễm, có thể giữ tình cảm thuần khiết của mình.
Không phải nói bọn họ kiên trinh đến cỡ nào, ít nhất là lúc gặp dụ dỗ còn có thể có chút chống cự. Đợi sau khi đi vào xã hội thì khó nói, hiểu rõ tính tàn khốc của cạnh tranh, có đôi khi còn phải chủ động mở đùi ra với người khác.
"Tra rồi. Gã kia tên là Lý Khai, hệ máy tính, là bạn học cùng lớp với Minh Minh. Không phải người gốc Yến Kinh, thân thế không có, tướng mạo bình thường, chỉ là học tập chăm chỉ chút thôi. Xem ra, thật là do bên Đại Tráng có vấn đề".
Dương Nhạc ngậm ngùi nói.
Diệp Thu gật đầu, nói: "Có lẽ Đại Tráng nhân họa đắc phúc cũng không biết chừng".
Nước Trung Quốc thực hành chính là chế độ làm việc giáo viên lên lớp năm ngày. Giáo viên làm việc năm ngày, nên học trên lớp cũng chỉ cần năm ngày là được. Vốn thứ bảy là không cần đi học. Nhưng sáng sớm Diệp Thu đã bị chuông điện thoại của Nhiễm Đông Dạ đánh thức.
Quay MV?
Diệp Thu vỗ vỗ đầu còn chút mơ hồ mới nhớ tới chuyện hắn đã đáp ứng Đông Nhi. Không ngờ tiểu tổ quay phim của nàng lại trở về từ Paris nhanh như vậy. Còn làm xong cả công tác chuẩn bị trước đó rồi.
Diệp Thu với quay phim vẫn là đại cô nương lần đầu lên kiệu. Vốn ngay cả được phóng viên phỏng vấn cũng chưa từng trải qua. Lại không trải qua đào tạo chuyên nghiệp. Cũng không biết có làm hư chuyện người ta không. Nếu đã đáp ứng người ta, Diệp Thu cũng chỉ đành toàn lực phối hợp giúp người ta diễn tốt. Nhưng hắn đối với kỹ thuật diễn của mình thật sự không tin tưởng lắm.
Từ trên giường nhảy xuống, lúc đứng ở cửa sổ duỗi người, Diệp Thu lại lần nữa phát hiện thân ảnh màu đỏ kia ở lương đình. Không biết Lâm Bảo Nhi xuất phát từ tâm tư gì. Là vì muốn thực hiện mộng nữ hiệp của mình hay là vì để sau này học thành có thể ra ngoài bắt nạt người. Nhưng dù sao nàng vẫn tiếp tục kiên trì.
Hai ngày qua sáng sớm mỗi ngày nàng đều dậy rất sớm. Sau đó chạy vào trong lương đình theo phương pháp Diệp Thu nói đứng trung bình tấn. Thậm chí không cần Diệp Thu chỉ đạo và la mắng. Hoàn toàn là tự giác tập luyện.
Lâm Bảo Nhi một thân mặc đồ thể thao màu đỏ xinh đẹp đáng yêu đến cực điểm. Khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mỉm, hai má giống như bị người ta đánh chút phấn hồng. Đỏ phơn phớt. Có một loại dáng điệu thơ ngây. Khuôn mặt nhỏ nhắn chăm chú vô cùng. Ánh mắt kiên nghị mà nhìn về phía trước. Tư thế đứng trung bình tấn cũng bắt đầu có khuôn có dạng.
Người thông minh học gì cũng nhanh. Diệp Thu cảm thán nói. Trong lòng ngược lại với biểu hiện của Lâm Bảo Nhi rất hài lòng. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, nghĩ thầm, nếu nàng có thể kiên trì một tháng, mình sẽ thu nàng làm nữ đồ đệ.
Dù sao cũng đã thu gã to con Diệp Hổ kia, có thu thêm một người nữa cũng không có gì. Đợi đến khi mình già rồi, cũng có hai đệ tử ở bên người bưng trà rót nước, bóp vai đấm chân.
Rửa mặt một lúc, Diệp Thu soi soi gương, nhớ tới hôm nay phải lên hình, lại thay bộ quần áo chưa giặt trên người, thay bộ vest Lam Khả Tâm mua. Nháy mắt với mình ở trong gương một cái, lúc này mới phong độ nhẹ nhàng mà đi xuống lầu.
"Dậy sớm vậy? Bữa sáng chuẩn bị xong rồi". Trầm Mặc Nùng đang mặc một bộ đồ thường màu trắng ngồi ở trên ghế salon đọc sách, một cái áo lông màu xám choàng tùy ý choàng trên vai, ống tay áo và trước ngực đều có kết nút. Thấy Diệp Thu dậy sớm như vậy, hơi có chút kinh ngạc. Hôm nay là thứ bảy, hơn nữa khí trời lại lạnh như vậy. Nàng cũng không cố gọi người khác rời giường.
"Cảm ơn. Ăn chưa?" Diệp Thu cười nói. Trầm Mặc Nùng mặc dù mặc y phục đơn giản mà cũng xinh đẹp như thế. Một cô gái khiến người ta yêu thích đến tận xương. Ai cưới được nàng thật đúng là có phúc.
Đương nhiên, có lẽ nàng sẽ không đồng ý chơi trò mặc chế phục dụ dỗ anh hoặc là giọt sáp.
"Chưa". Trầm Mặc Nùng bỏ tạp chí trong tay xuống. Đi lên lầu gọi Đường Quả đang tập yoga để ngực lớn xuống ăn sáng.
Kể từ sau khi Diệp Thu giúp Đường Quả xoa bóp hai lần, ngực của nàng liền tăng lớn rõ ràng. Hơn nữa sau khi các kinh mạch nhũ tuyến đi qua bộ ngực thông suốt, bộ ngực của nàng vẫn luôn tiếp tục phát triển bình thường, mãi cho đến khi qua thời kỳ trổ mã của con gái.
Vậy nàng còn cả ngày tập yoga để ngực lớn làm gì? Chẳng lẽ muốn vượt qua Lâm Bảo Nhi sao?
Nhớ tới thứ cao ngất như ngọn nút kia của Lâm Bảo Nhi, ở trong lòng Diệp Thu cảm thấy tiếc nuối thay Đường Quả. Đã sinh Du, sao còn sinh Lượng?
"Anh Diệp Thu, hôm nay em lại đứng nửa tiếng đó". Lâm Bảo Nhi một thân áo đỏ giống đứa con Hồng hài nhi của Ngưu Ma Vương chạy vào nhà ăn, mặt đầy tự hào khoe với Diệp Thu. Khuôn mặt và bàn tay nhỏ bé bị gió lạnh làm tê cứng thành đỏ bừng, nhưng vẫn vui vẻ không thôi.
"Ừ. Không tệ. Phải kiên trì". Diệp Thu cười gật đầu, nghĩ thầm, Lâm Bảo Nhi thật hạnh phúc, gặp danh sư như mình. Nhớ năm đó lúc mình đứng trung bình tấn, nếu dám chạy tới khoe với lão đầu từ kia như vậy, lão sẽ nói: Vậy thì tí đứng thêm nửa tiếng nữa.
"Tất nhiên sẽ kiên trì rồi. Nhưng anh Diệp Thu, anh chừng nào mới dạy em đánh quyền vậy? Thế có thể đánh gãy hai chân của những kẻ xấu kia". Lâm Bảo Nhi thấy Trầm Mặc Nùng và Đường Quả đi xuống, vội ngậm miệng. Nếu Trầm Mặc Nùng nghe nàng nói lời máu lạnh như vậy, sẽ la nàng.
Sau khi ăn bữa sáng xong, Diệp Thu nói phải đi ra ngoài một lúc, Đường Quả và Lâm Bảo Nhi đều lập tức chạy tới.
"Anh Diệp Thu, bọn em cũng muốn đi". Lâm Bảo Nhi ôm cánh tay Diệp Thu làm nũng. Kể từ sau khi Diệp Thu đáp ứng dạy nàng công phu, nàng liền một mực gọi Diệp Thu như vậy. Mỗi lần
"Tôi đi làm chính sự". Diệp Thu nghiêm trang giải thích. "Các cô đi không tiện lắm".
"Bảo Nhi, Quả Quả. Các em để Diệp Thu đi đi. Hắn có chính sự phải làm mà". Trầm Mặc Nùng vừa thu dọn bát đũa, vừa nói. Đường Quả và Lâm Bảo Nhi cũng chỉ nghe lời của nàng.
"Chị Mặc Nùng, đừng nghe hắn nói bậy. Hắn là muốn đi đóng phim đó. Đừng tưởng bọn tôi không biết". Đường Quả hừ lạnh nói.
"Ách..." Diệp Thu há to miệng. Hai cô nàng này làm sao biết được nhỉ?
"Đóng phim?" Trầm Mặc Nùng dừng động tác lại, lấy tay quẹt nhẹ tóc dưới trán, nghi hoặc hỏi.
"Dạ. Diệp Thu đáp ứng cùng một cô gái quay MV, còn định làm nam diễn viên đó. Đừng tưởng chúng tôi không biết, tối qua lúc ăn cơm, tôi đã nghe thấy". Đường Quả vạch trần Diệp Thu không chút lưu tình.
"Thì sao? Đây là chuyện tốt mà". Trầm Mặc Nùng lại xoay người thu dọn bát đũa. "Vừa may hôm nay tôi cũng không có chuyện gì, có thể qua xem thử".
Đường Quả và Lâm Bảo Nhi kích động mà vỗ tay nhau. Chị Mặc Nùng đúng là hiếm khi đồng ý cùng các nàng đi chơi.
Diệp Thu vẻ mặt cười khổ, trong lòng mong ba nàng không gây loạn gì cả.
Lễ giáng sinh sắp tới, mùa đông Yến Kinh cũng càng ngày càng lạnh. Bầu trời mờ mờ, mưa tuyết bay nhanh. Một cỗ rét lạnh phảng phất như thấm vào xương, lạnh đến nỗi khiến người ta hận không thể ôm lò lửa ra ngoài.
Diệp Thu mở BMW của Trầm Mặc Nùng ra chở ba cô gái tới đại học Thủy Mộc, đậu xe ở bãi đỗ xe xong, liền dẫn các nàng tới chỗ hồ Thiển Thủy. Lúc đi trên đường lại nhận được điện thoại của Nhiễm Đông Dạ, các nàng đã chuẩn bị ở hồ Thiển Thủy xong.
Còn chưa đi tới hồ Thiển Thủy, chợt nghe làn sóng âm bên kia truyền tới. Có người lớn tiếng gọi tên Đông Nhi, còn có người đùa giỡn hò hét ầm ĩ.
Sau khi tới gần một chút, Diệp Thu đã bị cảnh đồ sộ trước mắt làm kinh hãi. Quanh hồ Thiển Thủy người đã vây chật như nêm, ba tầng trong ba tầng ngoài đều là những sinh viên mặc áo lông đội mũ hoặc mang khăn quàng.
Trường lại phái bảo vệ tới giữ gìn trật tự, kéo một sợi dây ở trước điểm lấy cảnh. Có người dùng loa giải thích không ngừng: "Xin mọi người lui về sau, xin mọi người lui về sau, xin đừng vượt qua sợi dây vàng này. Khu vực này là chỗ để Đông Nhi quay hình, nếu phá hủy thì không thể quay... người bạn học kia, xin lui về sau... xin lui về sau...
Diệp Thu bảo ba cô gái Đường Quả, Lâm Bảo Nhi, Trầm Mặc Nùng nắm tay thành một tuyến, sau đó hắn thả tay Lâm Bảo Nhi chen tới phía trước.
Một người bạn rất không tình nguyện mà quay đầu lại, nói: "Người anh em, đừng chen được không? Phối hợp chút đi. Ai bảo chúng ta tới muộn chứ? Nếu tất cả mọi người chen tới trước, hôm nay sẽ không chụp được Đông Nhi kia đâu!"
Diệp Thu gật đầu, nói: "Tôi biết, tôi là nam diễn viên trong MV của Đông Nhi. Tôi tới quay phim".
Nam sinh kia lau lau sương trên mắt kính, nhìn Diệp Thu từ trên xuống dưới một lượt, bĩu môi nói: "Người anh em, cớ này thật tệ đó. Tôi thấy tôi là nam diễn viên còn được hơn đó".
Diệp Thu cố gắng nhiều lần cũng chẳng có cách gì chen vào, thân thể đụng thân thể những người phía trước, những chẳng có cách gì xông tới. Hơn nữa, đều là một đám sinh viên, Diệp Thu cũng không thể sử dụng thử đoạn gì sau lưng để tổn thương bọn họ, chỉ đành đứng sau gọi điện chọ Nhiễm Đông Dạ. Mời nàng tới hỗ trợ.
Diệp Thu chờ trong chốc lát, liền thấy nữ trợ lý của Nhiễm Đông Dạ cùng một người mặc đồ bảo vệ chen tới đây. Sau khi đoàn người tụ lại, bảo an kia ở phía trước đấu tranh anh dũng, vừa chen tới trước, vừa hô: "Mọi người nhường một chút. Nhường một chút. Nam diễn viên của chúng tôi tới rồi".
"Tôi ngất, hắn thật sự là nam diễn viên sao?" Tên đeo kính nói Diệp Thu lấy cớ thật tệ lộ vẻ kinh ngạc nói với người bạn bên cạnh.
Cứ thế đi mười mấy thước khoảng mấy phút, sau khi qua sợi dây vàng kia liền thoải mái hơn. Nhiễm Đông Dạ tới đón, ánh mắt phức tạp nhìn thoáng qua ba cô gái sau lưng Diệp Thu, cười nói: "Diệp Thu, đã làm phiền anh".
"Khách khí như thế làm gì? Chúng ta làm bạn mà". Diệp Thu cười nói.
"Nhiễm tiểu thư, đã quấy rầy". Trầm Mặc Nùng khách khí mà nói với Nhiễm Đông Dạ.
Nhiễm Đông Dạ nhìn thấy Trầm Mặc Nùng đi cùng Diệp Thu, lập tức liền thăng cấp xem nàng là đối tượng cần cảnh giác nhất. Cô gái thành thục ưu nhã như vậy không nam nhân nào mà không thích. Mình và Đường Quả so với nàng còn non lắm.
"Đừng khách khí. Sau này tất cả mọi người đều là bạn mà". Nhiễm Đông Dạ cười nói.
"Tôi không cần chuẩn bị chút nào sao". Diệp Thu quay đầu lại thấy người vây bên ngoài tình cảm sục sôi, có chút chột dạ nói.
"Không chuẩn bị mới tốt. Lúc này mới tự nhiên". Một người nam nhân đứng ở sau nói.
"Em giới thiệu cho anh. Đây là An đạo diễn, là do ông ấy phụ trách quay MV".
Nhiễm Đông Dạ chỉ vào nam nhân đó nói.
Gã hơn bốn mươi tuổi, có râu dài và dày, gò má hóp lại, trên đầu bị hói một mảng. Nhưng tóc hai bên lại rất dài, đang đội mũ lưỡi trai trên đầu, trên cổ quấn một cái khăn quàng màu đỏ, càng nhìn càng giống Cát Vưu trong "Tai to mặt lớn". Có khi gã bắt chước chú Cát Vưu không biết chừng.
Dù sao, cũng không phải mỗi người xấu xí đều có khí chất xấu giống chú Cát.
"Chào An đạo diễn". Diệp Thu cười bắt tay gã.
"Ừ. Bắt đầu công việc thôi. Hôm nay quay ba cảnh. Cậu nhìn sơ kịch bản trước đi, sau đó nói cảm giác của mình cho tôi biết. Nếu không có điều gì dị nghị, chúng ta thay quần áo bắt đầu quay". An đạo diễn vung tay lên, nhân viên làm việc bên cạnh liền đưa một tờ giấy cho Diệp Thu, đó là kịch bản ba cảnh phải quay ngày hôm nay.
Cảnh đầu là Diệp Thu lái xe ô tô chạy qua vườn trường, lướt qua người Nhiễm Đông Dạ đang ôm sách vở đi ở trên con đường nhỏ ở vườn trường. Sau đó vị vẻ đẹp của nàng hấp dẫn, đâm xe vào thùng rác ven đường.
Tôi ngất, ai thiết kế nội dung đoạn phim thế? Sao ngớ ngẩn vậy?
Có điều ngớ ngẩn hay không không phải là vấn đề Diệp Thu lo lắng, chỉ là đoạn diễn này vô cùng đơn giản, Diệp Thu ngược lại rất có lòng tin.
Không phải là giả mê gái sao? Hoàn toàn không khó, là đầu heo cũng có thể làm nam diễn viên.
Cảnh thứ hai là bên ngoài trời mưa, lúc Diệp Thu và bạn học từ dãy học đi ra, thấy Nhiễm Đông Dạ đang trú mưa. Không ít nam sinh đi qua tặng ô, đều bị Nhiễm Đông Dạ từ chối. Vì vậy Diệp Thu chạy qua dắt tay Nhiễm Đông Dạ chạy vào màn mưa, hai người đều bị ướt sũng. Nhưng lại ở trong mưa nhìn nhau cười.
Ừm, cảnh này là nói cho các chàng trai, lúc cua em gái. Nếu đối thủ của anh không biết xấu hổ, vậy anh dứt khoát cũng đừng liều mạng.
Ai sợ ai?
Cảnh thứ ba là diễn trong phòng học, là cảnh Diệp Thu cùng Nhiễm Đông Dạ học. Hắn vì buồn ngủ mà ngủ thiếp đi, Nhiễm Đông Dạ liền đàu vẽ lên mặt hắn một con heo nhỏ. Cảnh vui này cũng phi thường đơn giản, Diệp Thu sau khi xem từng kịch bản, lòng tin ngược lại càng mãnh liệt.
Bên cạnh hồ Thiển Thủy có một con đường xanh nhỏ lát đá. Cũng được sinh viên Đại Học Thủy Mộc gọi là con đường tình nhân. Lần đầu tiên Diệp Thu và Nhiễm Đông Dạ gặp gỡ sẽ bắt đầu ở đây. Cũng khó trách tổ kịch giăng sợi dây vàng không cho sinh viên tới đây. Nếu để nhiều người như vậy đi trên con đường này, lúc Diệp Thu diễn mê gái sợ là không đụng ngã thùng rác, mà là đụng ngã mấy người đó.
"Có vấn đề gì không?" An đạo diễn lớn tiếng hỏi Diệp Thu.
"Không vấn đề". Diệp Thu cười lắc đầu.
"OK. Thay quần áo". An đạo diễn dặn người phía dưới. Lập tức có hai bác gái kéo Diệp Thu vào rạp thay quần áo do tổ kịch dựng tạm thời.
"Thay quần áo? Đây là bộ quần áo đẹp nhất của tôi đó". Diệp Thu phản bác nói.
"Tôi biết. Nhưng sinh viên có mấy người mặc nhãn hiệu GUCCI?" Một bác gái nói.
"Ặc... hàng vỉa hè cũng không được à?"
"Cậu nhóc, mặc cái này đi. Bộ quần áo này là Đông Nhi đặc biệt tìm xưởng làm đó. Vừa hợp với hình tượng sinh viên, lại bắt mắt cực kỳ".
Nghe là Đông Nhi đặc biệt tìm xưởng làm, Diệp Thu cũng không có cách gì phản bác nữa. Ngoan ngoãn mà cởi quần áo ấm của mình, thay một thân trang phục sinh viên này.
Lúc Diệp Thu đi ra, Nhiễm Đông Dạ đã thay một bộ áo khoác ngắn màu xám bạc. Phía dưới là váy bông kẻ ca rô dài, mang giày vải và tất đen, ôm hai cuốn sách trong ngực. Vẻ mặt ngượng ngùng mỉm cười với Diệp Thu.
Diệp Thu cũng có chút xấu hổ cười, loại cảm giác này thật kỳ diệu. Vốn hai người rất quen thuộc, lúc mặc bộ quần áo này quay phim trước sự nhìn ngó của nhiều người vây xem như vậy, vẫn cảm thấy có chút không được tự nhiên.
"Không cần khẩn trương. Tự nhiên chút là được". Nhiễm Đông Dạ cười nói với Diệp Thu.
"Hiểu mà". Diệp Thu gật đầu. Có người đẩy một chiếc xe đạp tới cho Diệp Thu, sau đó ở sự chỉ đạo của nhân viên công tác, hai người hiểu các loại kiến thức mang tính chuyên nghiệp như nên đi thế nào, ngã thế nào, đụng thùng rác thế nào, không nên quay mặt khỏi ống kính,...
"Thằng nhóc kia là ai thế? Hình như cũng là sinh viên".
"Ai biết. Nhưng có cơ hội diễn với Đông Nhi. Thật hạnh phúc".
"Tôi đẹp trai hơn hắn, vì sao không tìm tôi chứ? Đông Nhi thật không có mắt".
"Anh mắt thằng nhóc kia tôi không ý kiến, nhưng không được mắng Đông Nhi. Nếu không tôi không để yên cho anh đâu".
Sinh viên vây bên ngoài chỉ trỏ. Còn có bạn học nhận ra Diệp Thu lớn tiếng gọi tên Diệp Thu. Ngoài sân náo nhiệt giống cái chợ, sau khi nhân viên làm việc giơ loa hô mấy lần "Quay phim bắt đầu, xin mọi người yên lặng", tiếng xì xầm mới từ từ lắng xuống. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Truyện FULLCũng có diễn viên quần chúng, bọn họ cũng ăn mặc rất trẻ trung, trang phục do tổ kịch cung cấp, thể hiện ra sinh viên đại học nước ta phát triển khỏe mạnh và gia cảnh giàu có cũng không phải là khắc họa chân thật. Phần diễn của bọn họ chính là làm bộ đi dọc đường rất ngây thơ, lúc Diệp Thu vì thấy người đẹp mà đụng vào thùng rác, bọn họ lộ vẻ mặt kinh ngạc là xong. Máy quay dừng lại ở biểu tình trên mặt bọn họ sẽ không vượt quá một giây.
Vốn Dương Nhạc và Lý Đại Tráng cũng muốn tới đóng vai phụ, nhưng Lý Đại Tráng đột nhiên xuất hiện chuyện như vậy. Khuôn mặt khổ đại thâm cừu cùng dáng vóc gầy gò như dân Châu Phi sinh trưởng ở hoàn cảnh kinh tế phát triển châm còn thích hợp lên ống kính sao? Dương Nhạc một mình không có hứng thú, nên đều tìm sinh viên khác làm diễn viên tạm thời.
Không biết Diệp Thu vốn mê gái, hay là giả mê gái quá thành công. Cảnh đầu diễn hôn thùng rác chỉ quay ba lần liền thành công, đạo diễn khen Diệp Thu rất có năng khiếu. Có kinh nghiệm một đêm tản bộ trong mưa lần trước, cảnh thứ hai Diệp Thu diễn càng thuận buồm xuôi gió, hoàn toàn là diễn xuất thật, kéo người đẹp đang ướt chạy, tính cách phóng đãng mà hắn cố đè nén cho tới nay không kiềm chế được mà hoàn toàn phóng thích ra. Cảnh này chỉ quay hai lần đã qua.
Mà Nhiễm Đông Dạ diễn càng chân thành tự nhiên, nhập tâm hoàn toàn, phảng phất như hành hương. Tâm không tạp niệm. Bài hát này là nàng viết cho Diệp Thu, mà nam diễn viên lại vừa hay là người mình thích. Nàng không cần nhập vào, chỉ cần hồi tưởng một chút thời gian hai người ở cùng nhau là có thể diễn cảnh này vô cùng tốt.
Diệp Thu, nam nhân của mình, hai người nhất định sẽ có một đoạn gặp gỡ tình cờ khiến người ta mơ mơ màng màng.
Mỗi thành viên của tổ quay phim đều cao hứng vô cùng, thầm khen quyết định Nhiễm Đông Dạ lựa chọn từ Paris trở về tới nước quay phim là chính xác. Cho dù tiến độ quay phim hay là chất lượng quay phim, đều có thể nói là hạng nhất. Biểu hiện anh tình sâu em tình đậm của hai người càng chinh phục mọi người ở đây.
Hóa ra là đã sớm có gian tình. Một số nhân viên làm việc thầm nghĩ.
Lúc đang định tới phòng học diễn cảnh thứ ba, bầu trời bỗng nhiên rơi bông tuyết xuống.
Yến Kinh. Trận tuyết đầu năm nay nhẹ nhàng rơi xuống.
Những sinh viên kia yên lặng một lúc rồi ở trong tuyết hoan hô, còn có một số sinh viên mới từ phòng học tới thấy trận tuyết đầu năm này, chạy ở trong tuyết hò hét ầm ĩ, có người thậm chí còn hôn bông tuyết rơi vào lòng bàn tay giây lát rồi biến mất.
Diệp Thu cũng bị không khí vui sướng của người xung quanh lây nhiễm, cùng cười với bọn họ. Nhiễm Đông Dạ tiến lên ôm vai hắn, con mắt cười thành hình trăng lưỡi liềm.
Đường Quả và Lâm Bảo Nhi cũng có chút không vui, nhìn cảnh Diệp Thu và Nhiễm Đông Dạ tựa vào nhau, hai người liền muốn bới móc.
"Chị Đường Đường, cô gái kia thật là xấu. Chủ động chạy tới ôm anh Diệp Thu".
"Chị thấy rồi". Đường Quả tức giận nói. "Em có thể đừng gọi hắn là anh Diệp Thu nữa không? Mỗi lần nghe em gọi chị thậm chí còn muốn đánh người".
"Em không gọi hắn là anh Diệp Thu thì gọi là gì?"
"Gọi là Diệp Thu. Hoặc là cầm thú. Hừ. Cười giống gã dê xồm. Khó trách người ta mời hắn diễn mê gái". Tiểu vũ trụ Đường Quả đều nhanh muốn nổ tung. Thật đáng hận. Sớm biết thì mình đã không tới.
"Chị Đường Đường, nếu không chúng ta cũng đầu tư quay một bộ phim ha? Để Diệp Thu làm nam diễn viên. Chị, em, cả chị Mặc Nùng đều là nữ diễn viên".
"Quay cái gì? Chuyện một chàng và ba nàng sao?"
"Không phải. Là Fantastic Four".
An đạo diễn đột nhiên đi tới cạnh Diệp Thu và Nhiễm Đông Dạ, nhìn trời cảm thán nói: "Tuyết này rơi xuống đất thật đẹp".
"Đúng đó. Đạo diễn, hôm nay còn quay không?" Nhiễm Đông Dạ vẻ mặt mỉm cười hạnh phúc.
"Quay. Tâm trạng hôm nay tốt như vậy, sao lại không quay chứ? Dựa theo tốc độ như vậy, chúng ta có thể hoàn thành nhiệm vụ sớm". An đạo diễn cười nói. "Hiếm thấy tuyết rơi vậy, không biết mấy ngày sau đó có ngừng không. Tôi muốn, dời cảnh trước. Tận dụng thời cơ ha. Nếu tuyết đột nhiên ngừng, chúng ta lại làm tuyết rơi nhân tạo, sẽ không có loại cảm giác như vậy".
"Diễn gì?" Diệp Thu hỏi.
An đạo diễn hài hước nhìn Diệp Thu một cái, cười nói: "Diễn hôn".
Diễn hôn?
Nhiễm Đông Dạ đã muốn quay mặt đi, không muốn để Diệp Thu thấy vẻ mặt đắc ý lúc này của nàng. Nhưng ở trong lòng Diệp Thu thầm cầu nguyện, ba bà cô kia đang ở đây, quay cảnh kích tình này sẽ không gây ra tai vạ gì chứ?
Các nàng có thể nổi bão không? Có điều nghĩ tới có Trầm Mặc Nùng ở bên người, hẳn là không có vấn đề.
Nhìn đôi môi ướt át cùng khuôn mặt nhỏ nhắn tươi hơn hoa nghiêng nghiêng của Nhiễm Đông Dạ, Diệp Thu nghĩ, cho dù bị các nàng chỉ trích vài câu cũng chẳng oán hận gì.
An đạo diễn lấy kịch bản cảnh này đưa cho Diệp Thu xem, Diệp Thu nhìn lướt qua rồi không xem tiếp nữa. Hôn môi à? Ai mà chẳng làm được chứ? Lúc tôi một tuổi đã bắt đầu mút đầu ngón tay mình rồi.
Hít sâu, nhìn hai mắt nhắm chặt của Nhiễm Đông Dạ, lông mi thật dài nhẹ nhàng rung động, hai tay nắm ống quần, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút khẩn trương trông rất đáng yêu, Diệp Thu phì một tiếng liền bật cười.
Tiêu rồi. Cười trước mặt mọi người.
"Cắt!" An đạo diễn la lớn. "Diệp Thu, sao thế?"
"Không có gì. Thật xin lỗi, lần sau sẽ chú ý". Diệp Thu nói xin lỗi. Hắn là nhớ tới lần trước ở vũ hội bị Nhiễm Đông Dạ chủ động chiếm tiện nghi, những bây giờ nàng lại lộ vẻ rất ngây thơ, so hai cái với nhau, Diệp Thu liền nhịn không được mà cười ra tiếng.
"Nghiêm túc một chút. Hôm cần thái độ nghiêm túc". An đạo diễn la lớn, bên ngoài vang lên thanh âm hưởng ứng của một đám sinh viên.
"Cắt. Diệp Thu, chú ý góc độ. Người cậu chặn ống kính".
"Cắt. Diệp Thu, phải dịu dàng. Dịu dàng. Không thể thô lỗ vậy được. Vậy sẽ mất mỹ cảm".
Một cảnh vốn cho là rất đơn giản không ngờ lại cắt nhiều lần như vậy, Diệp Thu cũng bị quát đến nỗi đầu óc choáng váng. Mỗi lần mình vừa mới đem môi đến trước mặt Nhiễm Đông Dạ, gã đạo diễn chết tiệt kia lại hô cắt.
"Diệp Thu. Anh hiển được lòng em đang nghĩ gì. Em sẽ không để anh gặp khó xử, chỉ cần một cơ hội cạnh tranh công bằng". Nhiễm Đông Dạ đột nhiên mở to mắt, ánh mắt nhìn mặt Diệp Thu sáng quắc, dịu dàng nói.
Diệp Thu gật đầu, tâm tình đột nhiên tiến vào một trạng thái rất mỹ diệu. Nhiễm Đông Dạ lại một lần nữa nhắm mắt lại, đôi môi đỏ mọng ướt át mà kiều diễm kia đã đợi hắn rất lâu rồi. Qua thay đổi của trời, trăng cùng sao, qua ánh mặt trời cùng mưa, sương, như đã chờ đợi dài dằng dặc một thế kỷ.
Yêu là vĩnh hằng. Diệp Thu biết, bây giờ, mình nên hôn cô gái này. Nàng không những xinh đẹp, mà còn cứng cỏi và thiện lương.
Diệp Thu cuối người xuống, chậm rãi, chậm rãi, hôn lên môi Nhiễm Đông Dạ.
"Hoàn mỹ. Hoàn mỹ. Tiếp tục. Tiếp tục". An đạo diễn thấy hình ảnh hai người hoàn toàn nhập tâm, hoa chân múa tay vui sướng kích động. "Đây là cảnh hôn đẹp nhất tôi từng thấy".
Cắt!"
Diệp Thu và Nhiễm Đông Dạ chấn kinh tách ra, vẻ mặt mờ mịt mà nhìn đạo diễn.
"Ai hô cắt? Ai hô cắt?" An đạo diễn giống như một con thú hoang bị thương gầm rú, giật cái mũ trên đầu xuống vứt trên đất, lộ ra cái đầu giống nửa Địa Trung Hải.