Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 396: Trận thứ hai, thất bại của bộ đội số 5 (1)

Tuổi kết hôn của nam giới theo pháp định là 22 tuổi, tuổi pháp định đi lính là 18 tuổi, nói như vậy, phụ nữ còn khó đối phó hơn kẻ địch.

Diệp Thu không ngờ Lâm Bảo Nhi đơn thuần như tờ giấy trắng lại nghĩ ra cách khác người này, hơn nữa còn theo sát trào lưu quốc tế.

Khế ước kết hôn?

Không phải, trong phim Hàn Quốc đôi nam nữ lúc trước còn hận nhau tới mức hết muốn thở, hai chân muốn đạp, nhìn thấy muốn nôn như vẻ mặt thèm ăn chảy nước miếng cuối cùng không phải đều yêu tới chết đi sống lại sao?

Nếu mình và cô ấy giao kèo kết hôn rồi, Lâm Bảo Nhi yêu mình thì làm thế nào?

Đồng học Diệp Thu không hề cảm thấy lo lắng này của mình là dư thừa. Với tác phong hành sự không biết xấu hổ của Diệp Thu, khó mà giữ được Lâm Bảo Nhi sẽ không yêu hắn, không thấy hôm nay trong nhà ăn của căn cứ, cô đã hôn mình một cái thâm tình trong đó còn xen lẫn một phần ba nhiệt tình đó sao?

Nói cách khác, cho dù đồng học Diệp Thu có thể tuân thủ tiêu chuẩn hành sự thỏ không ăn cỏ gần hang, không chủ động dụ dỗ Lâm Bảo Nhi, hơn nữa, trong cuộc sống, còn có thể biểu hiện một mặt thô tục nhất của mình ra. Ví dụ, nói chuyện thô tục, trước khi ăn cơm không rửa tay, ngủ không mặc đồ, "thả bom" vừa thối vừa vang trước mặt Lâm Bảo Nhi, lúc xem phim lại rung đùi, sau đó lại lấy đầu ngón tay gãi chân ngoáy mũi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

Đồng học Châu Tinh Tinh trong "Quốc sản 007" thật ra rất hợp với yêu cầu này, nhưng cuối cùng không như thường ôm được giai nhân. Ban ngày ban mặt, hai người lật lọng trở mặt nhau ngay lúc phiên vân phúc vũ. Cài này còn tốt, người phụ nữ của mình, sau khi làm xong không cần lấy thịt lợn đền bù.

Chẳng trách đàn ông trong thiên hạ đều muốn cưới một cô vợ.

Qua ba lần giải thích của Lâm Bảo Nhi, Diệp Thu cuối cùng hiểu hiện trạng đáng thương của cô.

Trong nội chiến sáu năm ở Trung Quốc, Trung Quốc có không ít dòng tộc lớn chuyển dời tài sản tới Nam Mỹ, Bắc Mỹ, Đài Loan hoặc Hồng Kông. Lúc đó gia tộc Tây Môn là gia tộc số một số hai trong nước, cũng vì một số nguyên nhân lịch sử để lại, đã chịu xa lánh chính trị mãnh liệt.

Hồng Kông lúc đó phải chịu cai quản của chính phủ Anh, cả gia tộc Tây Môn di chuyển, trước khi rối ren khiếp sợ cả nước tới, may mắn di chuyển dòng tộc và tài sản tới Hồng Kông, giữ được gốc rễ gia tộc Tây Môn sừng sững trăm năm không đổ.

Sau năm 97 Hồng Kông quay về với Trung Quốc, đã đóng vai trò quyết định ở Hồng Kông, cho dù là trong chính trị hay kinh tế đều có sức ảnh hưởng vô cùng lớn. Gia tộc Tây Môn bắt đầu tham dự vào vũ đài chính trị ở khu tự trị tấc đất tấc vàng này. Ngầm ủng hộ những lãnh đạo Hồng Kông cạnh tranh bầu cử có tiềm lực, cũng thành công trúng tuyển.

Sau đó nhà Tây Môn còn lợi dụng sức ảnh hưởng của gia tộc mình cố gắng xúc tiến tình hữu hảo giữa hai bên, dẫn đầu thương nghiệp Hồng Kông đầu tư vào trong nước Trung Quốc.

Vùng núi nghèo không có đường, mãi mới có một thôn. Gia tộc Tây môn năm đó muốn tham gia vào vũ đài chính trị trong nước, ngược lại vì thế mà suýt bị bức hại. Mà gia tộc Tây Môn khi rời tới Hồng Kông lại từ thương nghiệp vào chính trị, lại thu được thành tích khiến người khác kính nể. Cho dù cấp cao Trung Quốc hiện giờ cũng đã có con mắt khác với gia tộc Tây Môn.

Lâm lão gia tử năm đó là tướng quân danh chấn thiên hạ, một phần ba quân nhân Trung Quốc theo lão đi đánh giặc, chi trưởng khắp thiên hạ, là một trong những nhân vật quan trọng nhất trong quân đội.

Trên vấn đề của gia tộc Tây Môn, Lâm lão gia tử đỡ lời giúp gia tộc Tây Môn, đây cũng là nguyên nhân bọn họ có thể thuận lợi rời khỏi. Gia tộc Tây Môn luôn cảm hoài ân đức của Lâm lão gia tử trong lòng, mỗi lần khi Tây Môn lão gia tử tới Yến Kinh, chuyện đầu tiên là tới thăm Lâm lão.

Lần này Tây Môn lão gia tử tới Yến Kinh, còn dẫn theo cháu là Tây Môn Hướng Đông. Tây Môn Hướng Đông kế thừa ưu thế gen tốt đẹp của gia tộc Tây Môn, không chỉ tướng mạo tuấn tú khôi ngô, hơn nữa cũng rất có tài trong kinh doanh. Bây giờ giúp cha trông nom nghiệp vụ ở các nơi trên thế giới của gia tộc Tây Môn, thành tích rõ rệt, là người thừa kế số một của tập đoàn Tây Môn.

Lâm lão cũng vô cùng hài lòng với Tây Môn Hướng Đông, hơn nữa hai nhà lại là thế giao, môn đăng hộ đối. Sau khi Tây Môn lão gia tử đưa ra thỉnh cầu kết thân với Lâm gia, Lâm lão hơi do dự rồi đồng ý.

Lâm Bảo Nhi biết tin này, tất nhiên là nhất định không chịu. Nhưng chuyện Lâm lão đã quyết định, ai có thể đi ngược lại?

Cũng may Lâm Bảo Nhi hiện giờ vẫn trong thời kỳ tập huấn tấn công và phòng ngự hacker, mọi thời gian đều sống ở trong căn cứ tập huấn, không phải về nhà chịu giáo huấn của Lâm lão. Còn người của gia tộc Tây Môn sau khi cầu thân thành công, cũng rất đắc ý trở về Hồng Kông. Vì thế chuyện này tạm thời lắng xuống.

Nhưng đại tiểu thư Lâm Bảo Nhi là ai?

Ở giữa thiên tài và kẻ ngốc, nhưng trong mắt lại không dung được một hạt cát. Chuyện cầu hôn đó như dằm cá đâm trúng cổ họng, khiến cô ăn ngủ không yên.

Nếu cái dằm đó khiến Lâm Bảo Nhi không thoải mái, cô tất nhiên sẽ nghĩ cách rút nó ra. Trong lúc vô tình xem phim Hàn Quốc, thấy trong phim có kịch tính như vậy, vì thế tâm địa cô cũng hoạt động.

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, hình như đàn ông trẻ tuổi quen biết trong đời mình chỉ có anh trai và Diệp Thu. Anh ruột tất nhiên không thể cùng mình chơi trò giao kèo kết hôn rồi. Như vậy chỉ có thể là Diệp Thu thôi.

Vậy thì, Diệp Thu đáng thương liền trở thành người duy nhất được chọn.

Diệp Thu bất đắc dĩ, sao người của các đại gia tộc đều thích chơi trò này?

Để đảm bảo trường thịnh không suy của gia tộc, kết thân với gia tộc môn đăng hộ đối quả thực là một lựa chọn rất hay. Hai gia tộc sức ảnh hưởng cực lớn cùng tiến cùng lùi, lợi ích cùng hưởng, cùng phát huy sức ảnh hưởng kinh người.

Gia tộc Tây Môn mặc dù không thể so sánh với Lâm gia, nhưng thực lực kinh tế của gia tộc Tây Môn hùng hậu, hơn nữa có thể tạo ra sức ảnh hưởng mãnh liệt với chính trị của một khu vực. Bản thân Tây Môn Hướng Đông lại là thiếu niên tài hoa anh tuấn.trước mặt Lâm lão biểu hiện khéo léo hòa nhã, ngay cả cái tên nghe có vẻ vô cùng quê mùa đối với Lâm lão một lão quân nhân trải qua trăm trận nam chinh bắc chiến đổ mồ hôi xương máu vì lãnh thổ quốc gia mà nói, cũng rất ăn điểm, ít nhất cũng khiến Lâm lão thích hơn cái tên Diệp Thu.

Hướng Đông, Tây Môn hướng về phía đông. Giả dối.

Diệp Thu, nhìn lá rụng biết mùa thu tới. Ra vẻ.

Nhưng, trong mắt người già, giả dối còn dễ lấy lòng họ hơn ra vẻ. Không tin, mọi người có thể thử nghiệm với ông bà nhà mình ấy.

Mặc Nùng đáng thương. Bảo Nhi đáng thương. Diệp Thu thở dài không thôi.

Năm đó Trầm mặc Nùng kết hôn với Bối gia, Diệp Thu ở giữa quấy rối, biến vợ chưa cưới của người ta thành người phụ nữ của mình, biến chồng chưa cưới của người ta…. thành bạn mình. Chia cắt một đôi tình nhân, nhưng có được hồng nhan tri kỷ ưu tú như Trầm Mặc Nùng. Bối Khắc Tùng cũng coi như là một người bạn không tệ. Mỗi lần nhớ tới, Diệp Thu đều cảm thấy vô cùng kiêu ngạo.

Chẳng lẽ hôn nhân của Lâm Bảo Nhi cũng phải do mình cứu vớt?

Lần đầu tiên, Diệp Thu thấy ý nghĩa của việc mình tới thế giới này trọng đại thế nào. (Sặc! Ta chưa từng thấy tên nào tự sướng như tên này =_=!)

Lâm Bảo Nhi nói lời ngon lẽ ngọt, nhân lúc Diệp Thu sững sờ ở đâu, cau mày một chốc, một lát sau khuôn mặt tươi cười nghĩ tới tâm sự, lại lén uống hai ngụm rượu.

Đỏ ửng trên khuôn mặt mũm mĩm càng thêm tươi đẹp, như hoa mào gà tháng ba mùa xuân nở ra sáng lạn, đôi mắt to tròn sáng long lanh, giống như rắc vào đó một lớp thủy ngân, thời gian tuyệt vời, nhìn quanh nhìn quẩn quay cuồng

Diệp Thu vừa quay đầu lại, có chút kinh ngạc, không ngờ nha đầu này ngoài bộ ngực rất con gái ra, lại có bộ dạng quyến rũ thế này.

Nhưng rượu này tuyệt đối không thể để cô uống tiếp, nếu không, lát nữa cô khó mà bảo đảm không gây ra chuyện lớn gì?

Một tay giật lấy lon bia trong tay cô, kéo cô ngồi xuống bên cạnh mình, nói: "Bảo Nhi, anh thấy, chuyện này để anh làm không thích hợp".

"Sao anh lại không thích hợp?" Lâm Bảo Nhi ghé vào lòng Diệp Thu, ngẩng đầu hỏi.

"Anh thấy….con người anh, không dễ lấy lòng người già. Anh đi cầu hôn với ông nội em, rất có thể bị ông đuổi ra khỏi cửa. Nếu như vậy, không phải hỏng việc lớn của em sao?"

"Không sợ, đuổi anh đi anh lại tới. Chồng người ta còn có thể đi dời núi mà, anh lại không thể cưới được em?"

"Ặc…" Nha đầu này sao lại biết câu chuyện Ngu Công dời núi, đúng là khiến Diệp Thu có cái nhìn mới.

Nhưng trong mắt Diệp Thu, dời núi cũng dễ hơn nhiều so với việc lấy Lâm Bảo Nhi.

"Anh có đi không? Anh đã đồng ý với em rồi. nếu không đi, em sẽ về nói với ông nội, nói anh ăn hiếp em"

Diệp Thu đau khổ vuốt vuốt huyệt thái dương, không biết là vì uống nhiều rượu, hay là bị câu hỏi của Lâm Bảo Nhi làm cho đau đầu, nói: "Hay là thế này. Anh không đi cầu hôn, anh đi tìm người tuyệt nhất, người này nhất định sẽ khiến ông nhà em hài lòng"

"Ai vậy?" Lâm Bảo Nhi cảnh giác hỏi.

Còn có người thích hợp hơn sao? Sao cô không nghĩ tới?

"Phí Tường, thế nào? Không tệ chứ? Tướng mạo như minh tinh trong phim, khéo mồm, còn biết diễn kịch, rất biết lấy lòng người già. Ông nội em chắc chắn sẽ hài lòng với hắn" Diệp Thu vô cùng vui sướng với cách mà mình có thể nghĩ ra.

Phí Tường hoa trong cầm thú, một người thật tốt. Già trẻ đều quý, nam nữ thông sát. Người này nếu có lòng muốn lấy lòng một người, tỷ lệ thành công nhất định vượt qua 90%. Hơn nữa gia thế không tệ, cộng thêm sự phối hợp của Lâm Bảo Nhi, tên công tử bột của gia tộc Tây Môn, đâu phải là đối thủ của Phí Tường?

Không ngờ, Lâm Bảo Nhi lại bác bỏ đề nghị của Diệp Thu.

"Không được" Lâm Bảo Nhi trù môi nói.

"Tại sao?"

"Em không bằng lòng"

"Sao em không bằng lòng?"

"Vì em không thích hắn?"

"Nhưng em cũng không thích anh mà"

"Nhưng em cũng không ghét anh".

"Em ghét Phí Tường?".

"Không ghét".

"Vậy thì được rồi".

"Nếu hắn dám tới nhà em cầu hôn, em sẽ ghét"

Diệp Thu thật phiền muộn.

Hắn bị lối suy nghĩ kỳ lạ của Lâm Bảo Nhi làm cho nội thương ói máu, vỗ vỗ mông muốn ròi đi, lúc đi tới cửa mới nhớ ra, hình như đây là phòng mình.

Người nên đi là đại tiểu thư Lâm Bảo Nhi mới đúng.

Diệp Thu rất muốn gục trên giường vùi trong chăn khóc một trận, không biết trúng phải tà gì. Sau khi cô gái như vậy rời khỏi, mình lại thường xuyên nhớ tới cô ta.

Trời ơi, đây là cơn ác mộng thì tốt biết bao.

Đợi mình ngủ dậy, sẽ khiến mình chưa từng thấy ma nữ Lâm Bảo Nhi này.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất