Mặc dù lần này Tống Ngụ Ngôn bắt Diệp Thu đưa về là dựa vào lý do uống say không lái xe được, nhưng đến khi cô lên xe, không chỉ không có chút say sưa nào, mà trạng thái thần kinh lại rất tốt. Hai con mắt sáng rực lên, chiếc miệng nhỏ cũng nói suốt không thôi.
"Diệp Thu, tôi cứ muốn hỏi anh mãi, công phu của anh học từ ai thế?"
"Lão nhân."
"Lão nhân là ai thế? Ông ta có phải rất lợi hại không? Anh bắt đầu học công phu từ năm mấy tuổi thế? Nghe nói luyện công rất mệt có phải không?"
"Sự phụ. Lợi hại. Bốn tuổi. Đúng."
Tống Ngụ Ngôn trừng mắt với Diệp Thu, nhìn dáng bộ anh ta chú tâm lái xe, lại cảm thấy tâm tình tốt hơn, cười hỳ hỳ đáp: "Diệp Thu, lần này anh đến Tô Hàng là vì chuyện của Quách Gia sao? Ở lại đến bao giờ? Trưa mai tôi gọi chị cùng ra ngoài ăn cơm có được không?"
"Trưa mai tôi có việc." Diệp Thu từ chối nói. Ngày mai Lão Đầu Tử và Thiết Ngưu đến rồi, anh nhất định phải đi ra ga tàu đón.
Tống Ngụ Ngôn vẫn không chịu dừng, lại cười nói tiếp: "Không sao, vậy thì để tối mai cũng được, tối anh không có việc gì chứ?"
"Tối tôi cũng có việc." Diệp Thu nói. Mặc dù Lão Đầu Tử ngày mai mới đến, nhưng buổi chiều phải dẫn ông đi đến viện Tây Sơn xem bệnh tình của Đường Bố Y, buổi tối không biết có thể làm phẫu thuật hay không.
Nét mặt của Tống Ngụ Ngôn ngay lập tức trắng bệch ra, cắn răng nhìn Diệp Thu, hai mắt lườm anh, mặt như đang muốn khóc vậy. Bạn đang đọc truyện tại
Truyện FULL - www.Truyện FULL
"Diệp Thu, có phải anh rất ghét tôi không?" Tống Ngụ Ngôn vừa cắn môi vừa nói, trong lòng thấy thật ấm ức. Không biết vì lý do gì, tròng mắt đã ướt rồi.
Tống Ngụ Ngôn là một người con gái rất cứng rắn, bình thường không dễ khóc vì người khác, với cô, cô thấy khóc lóc là biểu hiện của người yếu đuối.
Không ngờ hôm nay bản thân mình lại khóc không khống chế được.
Ngụ Ngôn đừng khóc.
Không được khóc.
Tống Ngụ Ngôn ôm chặt lấy đôi chân dưới chiếc váy của mình, bấm đầu ngón tay vào thịt làm cho mình đau đớn, nghĩ rằng làm như vậy sẽ không khóc nữa.
"Tống Ngụ Ngôn, mày phải dũng cảm ngẩng cao đầu mà làm người, không được để người khác coi thường." Tống Ngụ Ngôn nói với bản thân mình.
Diệp Thu mặc dù không nhìn biểu cảm của Tống Ngụ Ngôn, nhưng có thể cảm giác được nỗi đau của cô lúc này, hoặc là vì không khống chế được cảm xúc, nhẹ nhàng thở dài nói: "Không."
"Không có sao? Biểu cảm của anh làm tôi cảm thấy tôi khiến anh rất ghét tôi, không muốn ở bên cạnh tôi thì cứ nói thẳng ra, tôi có kéo anh đâu cơ chứ." Tiếng của Tống Ngụ Ngôn bắt đầu có cả tiếng khóc rồi.
Thấy mình sắp khóc, Tống Ngụ Ngôn nói to: "Anh không phải đưa tôi về nhà nữa. Dừng xe, dừng xe lại mau."
"Giờ không dừng xe được." Diệp Thu nhìn dòng xe đang chạy phía sau, từ chối nói.
"Tôi muốn dừng xe, tôi không muốn nhìn thấy anh nữa. Chẳng phải anh ghét tôi sao? Giờ tôi cũng ghét anh rồi. Tôi không muốn nhìn thấy anh bất cứ một giây một phút nào nữa." Tống Ngụ Ngôn thò tay ra vồ lấy bánh lái, định kéo sang môt bên, bị Diệp Thu hất ra, rồi cô lại thò chân đạp vào phanh xe.
Vèo!
Xe đột nhiên lồng lên, rồi chạy như bay về phía trước.
Vì Diệp Thu dùng chân hất chân của cô ra, nên chân cô không cẩn thận dẫm vào chỗ tăng tốc.
"Cô này, cô điên rồi à?" Diệp Thu toát mồ hôi hột. May mà kĩ thuật lái xe của anh tốt, nếu không, nếu đột nhiên có một chiếc xe dừng ở giữa đường, nhất định những chiếc xe đằng sau sẽ đâm vào nhau rồi.
Diệp Thu vừa đề phòng Tống Ngụ Ngôn gây thêm trò gì nữa, vừa lái chiếc xe một cách nhanh chóng. Chớp mắt đã lái ra khỏi đoạn đường chính, ra đến bên hồ Tây.
Sau khi dừng xe, Diệp Thu bóp bóp cánh tay vừa bị Tống Ngụ Ngôn cào xước da, khổ não nói: "Tôi không phải là ghét các cô, chỉ là không biết phải lấy thân phận gì để đối diện với các cô mà thôi."
Quan hệ trước kia của họ rất phức tạp.
Nếu là bạn bình thường cũng không đúng, vì đã phát sinh quan hệ.
Nếu là quan hệ người yêu, thì chẳng có chút cảm giác muốn ở gần nhau chút nào.
Chẳng lẽ là người dưng? Nghe vậy có phải không có chút lý lẽ nào không?
"Không biết phải đối diện thế nào? Chẳng phải anh đang trốn chạy sao? Anh đang trốn chạy điều gì? Tôi là phụ nữ, chúng tôi đều sợ, còn anh thì sợ cái gì?" Tống Ngụ Ngôn hét lên.
"Không phải là tôi trốn chạy, tôi chỉ là không biết xử lý thế nào. Cô, còn chị cô nữa, chúng ta phải đối xử thế nào với nhau đây? Cô nên biết rằng, tôi có bạn gái rồi." Diệp Thu nhìn Tống Ngụ Ngôn nói.
Hồ Tây trong đêm, thì là một màn mờ ảo, thỉnh thoảng lóe lên vài tia sáng, không biết trên mặt hồ có những thứ gì. Tất cả chỉ nhìn thấy một đường viền mờ mờ.
Đêm đã rất khuya. Người đi du ngoạn buổi sáng đã không còn thấy nữa. Từ chỗ xa xa, chỉ nghe thấy tiếng còi xe vọng lại. Càng làm cho cảnh đêm khuya nên thơ hơn.
Không thể không nói rằng, đây là một nơi thích hợp để yêu nhau.
Thảo nào người ta nói, Tây Hồ lúc trời quang mây tạnh không đẹp bằng Tây Hồ lúc mưa, Tây Hồ lúc mưa không đẹp bằng Tây Hồ vào ban đêm.
Lúc đó, cứ đến buổi tối là trên mặt Tây Hồ đầy những thuyền chở hoa. Những người con gái bán thân không bán tài nghệ đứng trên thuyền gọi khách, kinh nghiệm mấy nghìn năm của các cụ đúng là không sai được.
"Tôi đương nhiên là biết bạn gái của anh rồi. Tôi còn biết anh có đến mấy người bạn gái cơ đấy." Tống Ngụ Ngôn cười lạnh lùng nói.
Không ngờ bị người ta nhìn thấu tim can, Diệp Thu chỉ đành cười gượng gạo không biết nói gì hơn.
Trầm lặng một lúc, Tống Ngụ Ngôn tiếp tục nói: "Anh thấy rất ấm ức sao? Anh đang sợ chúng tôi dính lấy anh sao? Diệp Thu, anh dựa vào đâu mà hạ thấp chúng tôi như vậy?"
"Đúng thế, tôi thừa nhận, tôi không phải là loại cao sang gì, cũng không phải là loại con gái tốt, tôi thích trêu người khác, tôi biết mắng người. Nhưng vậy thì đã làm sao? Chẳng lẽ anh có thể phủ nhận rằng, khi tôi lên giường với anh,tôi không phải là gái trinh?"
"Tình hình lúc đó rất nguy cấp."
Tống Ngụ Ngôn ngắt đoạn lời giải thích của Diệp Thu, nói: "Tôi biết, tình hình lúc đó rất nguy cấp. Có lẽ, đây là cách giải quyết vấn đề. Đúng vậy. Tôi thừa nhận, nếu so sánh cái chết và việc mất đi tấm màng đó, tôi càng sợ chết hơn. Tôi không muốn đưa cơ thể mình vào cái lò thiêu, cũng không muốn một mình mình nằm dưới nền đất lạnh lẽo. Nhưng, chúng tôi cũng đâu có trách anh cơ chứ? Mặc dù Lâm Gia đã bồi thường cho chúng tôi, nhưng, Diệp Thu, rốt cuộc anh có hiểu hay không? Những thứ đó chẳng có tác dụng gì với chúng tôi hết. Chúng tôi sở dĩ tỏ ra mình mưu cầu danh lợi như vậy, chẳng qua là để tìm cho mình một đường lui thôi. Chúng tôi đã mất đi cơ thể, chúng tôi không biết mất cả sự tôn nghiêm."
Trái tim cứng rắn của Diệp Thu như bị một nhát dao cứa vào, bắt đầu đau quặn lên. Lời trách móc của Tống Ngụ Ngôn làm cho anh cảm thấy không thể tha thứ cho chính mình.
Hóa ra, mình vẫn chưa hiểu được phụ nữ.
Trước đến giờ vẫn tưởng rằng, bọn họ là phụ nữ xấu, là phụ nữ chỉ biết đến lợi ích, là phụ nữ không biết xấu hổ....
Không ngờ, đây chỉ là một mình mình nghĩ vậy.
Sự thật là, tất cả đều đối lập lại với những gì anh nghĩ.
"Xin lỗi, tôi không ngờ sự việc lại như vậy." Diệp Thu nói. Nhìn dáng điệu trầm mặc của Tống Ngụ Ngôn, anh bắt đầu cảm thấy đau lòng.
Lúc vừa rồi, anh còn nghĩ, mau đưa cô gái phiền toái này về nhà, để mình còn được ngủ ngon giấc.
"Anh không cần phải nói xin lỗi với tôi. Tôi cũng không muốn nghe những thứ này nữa, có gì tốt đâu. Có thể trả lại sự trinh trắng cho tôi? Có thể làm cho mọi việc trở thành chưa từng xảy ra?
Diệp Thu toát mồ hôi. Thảo nào tất cả những người ở Tô Hàng này đều gọi cô ta là ma nữ. Người con gái đẹp đến độ này mà lại không có ai dám động chạm vào, giờ thì anh đã hiểu nỗi đau khổ của họ rồi.
Sợ là đến khi ngủ mơ cũng bị câu nói của cô ta đâm cho thức giấc.
"Vậy ý của cô là?"Diệp Thu cẩn thận nói.
"Ý của tôi là, anh không thể đối tốt với tôi hơn một chút được sao? Không thể giả vờ vui vẻ khi gặp tôi được sao? Đừng có lúc nào cũng tỏ thái độ ấy với tôi. Khi tôi bảo anh đưa tôi về, đáng lẽ anh phải tỏ vẻ rất hãnh diện mới đúng, phải chủ động nói chuyện với tôi mới đúng, phải thăm dò xem tôi thích ăn gì, sau đó mua cho tôi ăn. Có phải anh được phụ nữ theo đuổi thành thói quen rồi hay không? Vì thế không biết làm thế nào để nịnh phụ nữ?"
"Chẳng có người nói phải chiều chuộng phụ nữ hay sao? Anh là đàn ông, mà chỉ để phụ nữ vì mình, không cảm thấy khó chịu hay xấu hổ gì sao?"
Diệp Thu bị cô ấy nói đến không phản biện được gì, toàn thân lạnh buốt mồ hôi. Buổi tối ngày hôm nay, cô gái trẻ này đã hoàn toàn phá vỡ quan niệm tình yêu của anh.
Vốn dĩ, anh vẫn rất vô tri vô giác, hoàn toàn làm việc dựa theo cảm giác của mình, thích thì ở cạnh nhau, không thích thì ở xa nhau, chứ không bao giờ để ý đến cảm giác của phụ nữ.
Nghĩ đến sự hiến dâng không ngừng nghỉ của Lam Khả Tâm và Nhiễm Đông Dạ với mình, lòng Diệp Thu bỗng nhói đau, chỉ muốn tát cho mình một phát.
"Tôi hiểu rồi." Diệp Thu cảm kích nói: "Nhưng ngày mai tôi có việc rồi, lần này đến Tô Hàng, có rất nhiều việc phải giải quyết. Đợi tôi giải quyết xong thì sẽ mời hai cô đi ăn được không?"
"Ừm, được. Đáng nhẽ phải như thế này mới được chứ. Hì hì, được rồi, giờ anh có thể đưa tôi về nhà rồi." Tống Ngụ Ngôn rất hài lòng nói.
Diệp Thu gật đầu, nổ máy, rất nhanh đã đến trước cổng biệt thự nhà chị em Tống Gia.
"Diệp Thu, anh không đi xe, thì lái xe tôi về đi." Tống Ngụ Ngôn không xuống xe mà cuowfi nói với Diệp Thu.
"Không cần đâu. Tôi gọi xe đi về cũng được. Đi về đằng trước một đoạn là gọi được taxi rồi."
"Không sao cả mà. Khách khí làm gì cơ chứ? Tôi xuống xe đây, xe để cho anh dùng. Anh bao giờ có thời gian rảnh thì mang trả tôi cũng được rồi." Tống Ngụ Ngôn đẩy cửa xe vẫy vẫy tay nói.
"Được rồi." Diệp Thu đồng ý đáp.
Đột nhiên, rầm một tiếng, Tống Ngụ Ngôn lại đóng cánh cửa xe vào.
Diệp Thu còn chưa kịp hỏi có chuyện gì, đột nhiên,cô gái đó liền nhào tới, ôm lấy cổ Diệp Thu hôn thắm thiết. Như một con rắn độc đột nhiên lao đến, rồi cắn vào cổ Diệp Thu hút máu anh vậy.
Lưỡi của cô gái vừa mềm vừa nghịch ngợm, còn có mùi đinh hương thoang thoảng trộn với mùi rượu vang đỏ. Mặc dù động tác của cô không siêu lắm, nhưng cũng đủ để làm cậu em của Diệp Thu bắt đầu dựng lên từng chút một.
Giống như lần Diệp Thu dạy Đường Quả vậy, cái đó có thể thông qua ôm và cọ sát, dựa vào những yếu tố bên ngoài để tìm lại cảm hứng.
Diệp Thu cảm thấy giờ đây mình rất hứng khởi rồi.
"Diệp Thu, tôi thích anh, tôi hơi thích anh rồi." Tống Ngụ Ngôn hôm đắm đuối Diệp Thu, đợi đến lúc không thở được nữa, cô mới nói không rõ ràng.
"ừm." Diệp Thu vừa đáp lại một câu, Tống Ngụ Ngôn lại nhào đến hôn mặt, mũi, trán, cổ Diệp Thu, một tay cởi áo anh ra, tay còn lại thò vào dưới.
Cô dần dần thò tay vào dưới lớp quần của Diệp Thu, làm các động tác gây kích thích Diệp Thu.
"Sờ tôi đi." Tống Ngụ Ngôn ngước đầu lên, đặt bàn tay của Diệp Thu lên ngực mình.
"Ở trong xe....Không thích hợp lắm nhỉ?" Diệp Thu nhìn xung quanh, lo lắng nói.
Mặc dù đây là khu biệt thự chỉ có một cửa, hơn nữa biệt thự lại ở rất xa, đêm khuya thế này, chắc cũng không có ai ra đây.
Nhưng, Diệp Thu thấy rằng mình là một người đàn ông truyền thống. Dưới đất, trên bàn, trên tường, ở trong bồn tắm, ở trong nhà vệ sinh, ở trên ban công, ở bờ biển.... đâu mới là chiến trường của anh?
Lái xe đến trước cửa nhà người ta rồi làm, nếu bị người khác phát hiện thì ngại biết mấy.
"Sợ gì chứ? Giờ còn có người sao? Cửa xe thì đóng rồi. Ở ngoài cũng không nhìn thấy gì mà." Tống Ngụ Ngôn thở dốc nói, mặt hơi đỏ. Hai tay cô cởi thắt lưng da của Diệp Thu, nhưng không ngờ càng cởi càng chặt. Con gái nhà người ta cuống đến phát khóc lên rồi: "Cái thắt lưng chết tiệt này của anh, tôi chẳng thèm nữa, anh tự cởi ra đi. Không biết là đã uống bao nhiêu rượu hay hôm nay tôi hưng phấn quá. Dù sao thì giờ tôi cũng muốn chơi với anh!"
Diệp Thu còn muốn phản kháng thêm, không ngờ bị câu nói của Tống Ngụ Ngôn chặn họng.
"Hơn nữa, anh chưa làm chuyện đó trong xe với chị tôi bao giờ."
Diệp Thu chết đứng, không nói được câu nào. Lặng lẽ cởi bỏ thắt lưng của mình, rơm rớm nước mắt tủi hờn, để cho Tống Ngụ Ngôn mặc sức cởi quần của mình ra, rồi nhấc mông ngồi lên trên…
"Nhẹ chút nào. Cẩn thận gãy đấy." Diệp Thu sờ ngực Tống Ngụ Ngôn, rồi khẩn cầu cô hãy yêu quý cơ thể mình hơn chút.
"Ừm..." Tống Ngụ Ngôn đáp lại một tiếng, nhưng càng lên xuống mạnh hơn.
Xe đang lắc.
Trên ban công tầng hai ở biệt thự, một bóng người con gái đầy đặn đứng ở một góc, nhìn chiếc xe, rồi nhẹ nhàng trách: "Con bé điên rồ này, sao lại làm trong xe cơ chứ? Mang lên đây cũng được chứ sao? Không biết sợ bị ảnh hưởng sao?"