Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 471: Diệp gia

Một thanh kiếm.

Một thanh bảo kiếm sắc bén.

Diệp Thu hiểu tính cách của Lão Đầu Tử, hiểu rất rõ. Biết rằng vẻ bề ngoài hiền hậu nồng ấm của ông là một trái tim sắc lạnh. Đây là một người theo chủ nghĩa duy lợi, để đạt được mục đích, có thể dùng bất cứ thủ đoạn nào.

Đối với ông ấy, thiên hạ là một ván cờ, chúng sinh là những quân cờ. Tiểu Bạch, cao thủ do ông bồi dưỡng nên, chỉ là một thanh kiếm ông cố tình nhét vào tay Diệp Thu.

Ông đã bồi dưỡng cô ấy, chỉ là để cô ấy đi giết người nhanh hơn mà thôi.

Tính cách vốn có của Diệp Thu cũng chịu sự ảnh hưởng của ông, mặc dù bề ngoài thì nhiệt tình, nhưng trong lòng lại lạnh lùng với tất cả mọi thứ. Đã ra ngoài đời mấy năm nay, mới bắt đầu hồi phục lại lòng tin với tình cảm con người. Lại quen được một đám hồng nhan tri kỷ chỉ biết cho đi mà rất ít đòi báo đáp, càng làm cho Diệp Thu hiểu rằng, một số thứ quý giá trên thế giới này cần phải có bàn tay vươn ra bảo vệ và trân trọng.

Thái độ của Lão Đầu Tử rất kiên quyết, hơn nữa, cũng giống như ông ấy, ngoài việc hôm nay, anh từ trước tới giờ không đi cầu cạnh một người đến lần thứ hai.

Sự khổ sở của Tiểu Bạch là do lúc đó bị đóng băng, đứa trẻ nhỏ như vậy nằm trong tuyết, rất nhiều cơ quan đã bị hoại tử rồi. Có lẽ, Lão Đầu Tử cũng đã cố hết sức. Lúc đầu khi làm phẫu thuật, bản thân mình cũng đã tán thành, chẳng lẽ giờ lại đổ tất cả trách nhiệm lên đầu ông ấy?

Nếu làm vậy thì lại không công bằng với Lão Đầu Tử. Có lẽ là vô vọng rồi. Lão Đầu Tử không chữa được, Long Nữ không chữa được, thiên hạ này, còn ai có thể cứu cô ấy được nữa?

Trong lòng Diệp Thu đau như cắt. Thật muốn nói với Lão ĐẦu Tử, nếu có thể, anh nguyện làm thanh kiếm sắc bén nhất cho chính bản thân mình.

Chẳng phải chỉ là đi giết người sao? Anh cũng biết.

Đáng tiếc, việc trên đời thường không theo lòng người.

Diệp Thu bước ra từ phòng lDiệp Thu, không về phòng, mà lại đi lần nữa đến ngôi nhà.

Một người đàn ông trẻ tuổi bê ghế ngồi ở chỗ góc tường bị lở, xem ra đêm nay anh phải trực cả đêm rồi. Trong tay cầm một quyển tiểu thuyết rất dày. Diệp Thu không được vui, cũng chẳng có tâm tình đi hỏi anh ta đang cầm quyển gì trong tay. Nguồn: http://truyen360.com

Gật đầu với anh ta, Diệp Thu luồn qua khỏi lỗ hổng trên tường, đi lên đường cái, quành về bên phải, su đó đi vào một cái ngõ nhỏ ở góc đường.

ở đó có một chiếc xe màu trắng, khoảng 70% là mới.

Diệp Thu vừa bước vào xe, cửa xe đã rầm rầm mở ra. Tiểu Bạch áo đen tóc đen nhảy ra khỏi xe, trên mặt còn chút xấu hổ.

Hôm nay cô ấy đã dần cho Thiết Ngưu một trận, làm vỡ cả tường nhà Trầm Gia, nghĩ rằng lúc này Diệp Thu đến đề trách cô.

Tiểu Bạch đang làm động tác tay để giải thích, nhưng ngay lập tức bị Diệp Thu ôm vào trong lòng.

A....

Tiểu Bạch hét lên kinh hoàng, rồi sau đó người cứng đờ lại.

Cơ thể bị Diệp Thu ôm chặt, dường như cô không thể thở được nữa. Hai tay của cô buông thõng trong không trung, không biết nên ôm lấy vai Diệp Thu hay nên đẩy Diệp Thu ra.

Cô chưa từng ôm ai như thế. Chưa từng.

Anh ấy sao thế?

Chẳng lẽ lại gặp điều gì phiền muộn sao?

Là ai?

Đột nhiên Tiểu Bạch phẫn nộ, cả người phừng lên sát ý.

Người nào dám động đến anh ấy, chỉ có chết.

Dù là Diệp Thu bảo cô đi giết Diệp Không Nhàn, cô cũng sẽ xông đi không hề do dự. Mặc dù biết rằng hành động này chỉ có đường chết không có cơ hội sống.

Diệp Thu cũng nhanh chóng cảm nhận được sát khí trên người Tiểu Bạch. Sau đó, mới hiểu được ý của cô ấy. Vỗ đôi vai gầy của cô, rồi nói: "Hôm nay tôi cùng trực đêm với cô."

Tiểu Bạch lắc đầu, rồi lại ra hiệu tay không đồng ý.

"Việc này tôi quyết định." Diệp Thu ngang ngược nói.

Kéo Tiểu Bạch vào trong xe, sau đó lại ôm chặt cô ấy.

Không có chút tình ý nào ở đây, chỉ là muốn cho cô ấy thêm chút ấm áp.

Tiểu Bạch. Cuộc sống của cô ấy thật là khổ sở, những người đồng niên khác giờ đây đang vui vẻ cắp sách tới trường, được những người con trai chăm sóc dỗ dành. Còn Tiểu Bạch lai phải sống trong bóng tối. Không tiếp xúc với người khác, thậm chí không cả ngôn ngữ. Điều duy nhất cô có chỉ là sự chém giết.

Đến khi, trước mặt cô không còn đối thủ nữa, hoặc là sinh mạng của mình kết thúc.

Tiểu Bạch không quen với việc ôm nhau thân mật thế này, thậm chí cô cảm thấy toàn thân rất khó chịu. Cảm giác này rất kỳ lạ, thà để cô ấy đi giết một người còn dễ chịu hơn.

Nhưng Diệp Thu yêu cầu như vậy, cô không dám phản đối, chỉ có thể giữ một tư thế cứng đờ để anh ôm.

Có lẽ, bản thân mình nên ngủ một giấc đàng hoàng rồi.

Trong lòng Diệp Thu, Tiểu Bạch đột nhiên nghĩ.

Đột nhiên tinh thần của cô thả lỏng ra, liền có một cơn buồn ngủ ập đến. Tiểu Bạch không chịu nổi nữa, đầu thấp xuống, bèn dựa đầu vào vai Diệp Thu, mắt khép lại, ngủ thiếp đi.

Tiểu Bạch, mong rằng trong mơ, cô mơ thấy ánh mặt trời rạng rỡ, mơ thấy sự hạnh phúc bình an.

Đường Khánh Nguyên của Yến Kinh là một cái ngõ truyền kỳ, khi ở đời nhà Thanh, là nơi tập trung của Vương Thị Quốc. Những người sống ở con phố này đều là người thuộc dòng dõi nhà quan.

Khi triều đại nhà Thanh-con côn trùng hút máu lão bách tính Trung Quốc thiết lập đế quốc, con phố này mới dần lụi bại đi.

Những người Vương Phủ không chút ý chí kia đã chạy hết, nhưng những tài sản của họ thì vẫn ở đây. Những phủ này giờ đã là điểm du lịch nổi tiếng, có một số còn phân cho người có công lao.

Ở cuối đường Khánh Nguyên, là một căn phủ không hề bắt mắt. Cửa lớn như nhiều năm chưa mở ra vậy, thanh gỗ bên trên đều đã phát ra mùi ẩm mốc. Cửa chính treo một cái biển, cùng với sự mài mòn của năm tháng, đã bị xói mòn không thành dạng gì nữa, mất thi cái chói lóa của quá khứ. ở trên có hai chữ Diệp Phủ còn giữ lại được chút uy nghiêm.

Bình thường căn phủ này rất ít khi có người ra vào, căn nhà rộng lớn này cũng thường đóng chặt cửa, làm cho người ta không thể nhìn trộm được tình hình bên trong thế nào.

Hôm nay, trong đêm tối, một chiếc xe quân dụng đen đã đi thẳng vào cánh cửa lớn đó.

Diệp Hổ không thổi còi, anh biết rằng người ở đây là những ai. Làm phiền những người này nghỉ ngơi, sợ rằng bản thân mình cũng chẳng có quả ngon mà ăn.

Diệp Hổ đang định nhảy xuống xe, chiếc cửa bỗng két một tiếng mở ra.

Một người già mặc áo bào dài mỉm cười hiền từ với Diệp Hổ, rồi ra một dấu hiệu tay, ngụ ý có thể đi thẳng xe vào trong.

"Cảm ơn ông, Diệp Bá." Diệp Hổ khi lái xe vào chiếc cửa lớn, nhe răng chào người già. Người già cười lắc đầu, rồi lại đóng chặt cánh cửa lại.

Bình thường bản thân mình muốn đến khu nhà cổ này để xem đều không có cơ hội. Cũng không biết hôm nay nhị thúc bị việc gì, tại sao muộn thế này rồi mà còn gọi mình đến gặp mặt?

Diệp Hổ vừa nghĩ vừa đi thẳng vào trong. Phủ này mặc dù ở ngoài cũ nát, nhưng ở trong rất rộng rãi. Đình đài các lâu, hòn non bộ, một hành lang dài làm cho anh ta đi mỏi chân.

"Hèn gì quỷ Thanh thất bại. Sống trong môi trường khí hậu này thì còn tinh thần đâu mà đánh đấm nữa?" Diệp Hổ mắng.

Nghĩ đến giờ đây là Diệp Gia sống ở đây, nên anh lại vội vàng nuốt mấy ngụm nước bọt.

Diệp Gia, không giống với những gia đình khác đâu. Điềm này, từ lúc sinh ra Diệp Hổ đã hiểu rồi.

Rẽ vào mấy đoạn rẽ, cuối cùng đã đến được căn phòng phía sau. Một người già mặt gầy gò nói với Diệp Hổ: "Nhị gia đang đợi cậu ở phòng khác. Bảo cậu đến thẳng đó."

"Cảm ơn Diệp quản gia." Diệp Thu không dám chậm trễ hơn, chào người già một câu khách khí rồi đi thẳng vào phòng sách của Nhị Gia.

Trong lòng có hơi chút khích động, phòng sách của nhị thúc, bình thường không có tên trai trẻ nào của Diệp Gia được phép vào đó.

Diệp Hổ gõ cửa ở ngoài, ở trong truyền ra một âm thanh người đàn ông.

Diệp Thu đẩy cửa, thấy nhị thúc và một đàn ông mặc áo bào dài và tóc có hơi bù xù ngồi cùng nhau, không biết nói chuyện gì.

Nhị thúc đứng lên, chỉ Diệp Hổ nói với người đàn ông đó: "Mạc đại ca, đây là Diệp Hổ."

Lại nói với Diệp Hổ: "Diệp Hổ, chào bác Mạc đi."

"Chào bác Mạc." Diệp Hổ không biết người đàn ông này từ đâu đến, nhưng nhị thúc đã bảo anh gọi, thì anh cứ gọi một tiếng.

"Ừm." Người đàn ông nhìn Diệp Hổ rồi gật đầu, quay đi hỏi Diệp Phù Trầm, nói: "Người ông nói là cậu ấy?"

"Đúng vậy. Là cậu ấy. Tôi định gọi nó đi Tô Hàng cùng chúng ta. Thân thủ của nó không tồi, trong đám thanh niên nhà Diệp Gia, là người mạnh nhất rồi. Lần này chúng ta đến Tô Hàng phải hết sức bí mật, những người khác không dám tin. Để người của Diệp Gia đi cùng, về mặt an toàn có lẽ không vấn đề gì."

"Việc này ông quyết định là được rồi." Mạc Ngôn gật đầu nói: "Lúc nào thì xuất phát?"

"Trưa mai. Đến lúc đó thì cứ coi như là xe bình thường ra ngoài là được rồi. Sau khi xe ra khỏi Yến Kinh, người mai phục của tôi đã sắp đặt cả rồi, có lẽ không ai nghi ngờ. Hi vọng rằng, lần này có thể đón đại bá về. Diệp Gia, không thể cứ mất tăm mất tích như thế này nữa."

"Ông ta sẽ không về đâu." Mạc Ngôn lắc đầu nói.

Diệp Phù Trầm tức giận nói: "Sao ông biết?"

"Tôi hiểu ông ta."

Diệp Phù Trầm thở dài, nói: "Cứ phải đi thử xem sao."

Ngoài việc giới thiệu đơn giản vừa nãy, hai người chẳng thèm đoái hoài đến Diệp Hổ nữa. Nhưng Diệp Hổ cũng đã hiểu được đại khái sự việc qua câu chuyện của hai người.

Muốn mình hộ tống họ đi Tô Hàng?

Nhị thúc trước giờ chưa ra khỏi Yến Kinh nửa bước giờ đến Tô Hàng làm gì?

Đúng rồi, sư phụ khi đi đã nói, ông cũng phải đi Tô Hàng mà? Có thể gặp được ông ở Tô Hàng hay không?

Nghĩ đến khả năng này, Diệp Hổ đột nhiên rất kỳ vọng vào chuyến đi.

Nơi có sư phụ ở đó, nhất định sẽ có điều hay để xem.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất