Cuộc phẫu thuật này đối với cô quá quan trọng. Nó quan hệ đến tính mạng của người cha thân yêu của cô. Có lẽ là do nguyên nhân tuổi tác, dù thế nào Diệp Không Nhàn trông vẫn đáng tin cậy hơn Diệp Thu. Hơn nữa chính Diệp Thu cũng đã nói, tất cả y thuật của anh đều là do Lão Đầu Tử dạy cho.
Cô dồn rất nhiều hi vọng vào Diệp Không Nhàn, vì đây là vị đại sư họ khó khăn lắm mới mời đến được, là sự phụ của người kiêu ngạo Diệp Thu, nghe nói đã từng điều trị khỏi vô số bệnh khó chữa.
Nhưng, tại sao đột nhiên lại đổi người?
Từ lúc sáng cô đã chạy đi tìm Diệp Không Nhàn, nhưng Diệp Không Nhàn vẫn một mực giữ nguyên ý kiến của mình, lại còn hỏi Đường Quả có phải không tin tưởng mình không.
Đường Quả tất nhiên là gật đầu biểu thị tin tưởng. Nếu không tin tưởng ông, thì làm sao phải mời ông từ xa lắc về đây?
Thế là Diệp Không Nhàn nói tiếp: "Cô đã tin tưởng ta, thì hãy tin tưởng sự sắp xếp của ta. Yên tâm đi. Diệp Thu sẽ xử lý tốt thôi. Chẳng lẽ cô không tin tưởng Diệp Thu sao?"
Câu hỏi của Diệp Không Nhàn ngay lập tức làm cho Đường Quả sững người.
Chẳng lẽ mình không tin tưởng Diệp Thu ư?
Không phải. Nhất định không phải thế.
Đường Quả không phải là không tin tưởng Diệp Thu, mà là không muốn gộp tình yêu và sự tin tưởng vào làm một.
Điều này liên quan đến cả tính mạng của cha, cô không thể ích kỷ lấy tình yêu của mình đi đánh cược được.
"Cậu ta sẽ làm tốt hơn cả tôi. Cô nên tin cậu ta hơn tôi." Diệp Không Nhàn nhìn Đường Quả, rồi dịu dàng nói. Ông rất thích cô gái đơn giản và hoạt bát đáng yêu này.
Người thông minh không bao giờ thích những người thông minh như mình. Vì thế một Đường Quả ngốc ngốc và đơn thuần để lại ấn tượng tốt nhất trong lòng Diệp Không Nhàn.
"Ừm. Tôi hiểu rồi." Đường Quả gật đầu.
Diệp Thu vỗ vỗ đầu Đường Quả, rồi kiên nghị quay người bước vào phòng phẫu thuật. Sau khi các bác sĩ khác đều bước vào phòng phẫu thuật, cánh cửa phòng phẫu thuật chầm chậm khép lại.
Những người đứng đó đều bị cảnh biểu lộ của Đường Quả làm cho sững người. Đến cả khi Diệp Thu bước vào phòng phẫu thuật, mọi người cũng vẫn không phản ứng kịp chào một câu.
Bối Khắc Tùng thật là dở khóc dở cười, nghĩ bụng, sao tên này lại đào hoa đến mức độ này cơ chứ?
Đường đại tiểu thư thật là gan dạ, dám bộc bạch trước mặt bạn gái chính thức của người ta thế này.
Thiết Ngưu thì lắc đầu mặt đầy đau khổ. Lần này thì xong ồi, lại có một người nữa muốn cướp anh cá chạch từ tay Nhị Nha rồi.
Hai vợ chồng Trầm Nhi Lập càng kinh ngạc đến độ trố mắt ra. Rốt cuộc thế này là thế nào cơ chứ? Sao lại loạn xị lên thế.
Người duy nhất không cảm thấy kỳ lạ là Trầm Mặc Nùng. Cô biết Đường Quả thích Diệp Thu, cô biết điều đó từ lâu rồi. Hơn nữa, cô cũng không cảm thấy Đường Quả đang tranh giành người đàn ông với cô. Nếu như tính kỹ ra, thì sợ rằng mình mới là người thứ ba trong tình cảm của họ.
Trầm Mặc Nùng bước lên trước khoác vai Đường Quả, hai người ngồi xuống ở chiếc ghế ngoài hành lang, Trầm Mặc Nùng an ủi nói: "Quả Quả, đừng lo. Em cứ tin tưởng vào Diệp Thu. Anh ấy nhất định sẽ nỗ lực vì em. Hơn nữa ông Diệp cũng vào đó rồi. Ông ấy ở bên cạnh nhất định sẽ không trơ mắt bàng quan đâu. Nếu như có chuyện gì không hay, ông ấy sẽ xử lý ngay lập tức. Còn có bao nhiêu bác sĩ từ Yến Kinh mời đến nữa, họ cũng rất lợi hại đó."
Đường Quả quay người ôm lấy eo Trầm Mặc Nùng, dựa đầu vào vai cô, nói: "Những gì em có thể làm em đã làm hết rồi. Giờ đây, em chỉ có thể làm một điều duy nhất, đó chính là cầu nguyện. Em tin tưởng Diệp Thu, tin tưởng anh ấy sẽ nỗ lực vì em. Trước đó anh ấy còn do dự, chẳng phải cũng vì nghĩ đến em hay sao?"
Ngước đầu lên nhìn mặc Trầm Mặc Nùng, cô thật thà hỏi: "Chị Mặc Nùng, em nói vậy chị có giận hay không?"
Trầm Mặc Nùng lắc đầu, nói: "Không đâu, chị thật sự hi vọng có thể nhìn thấy hai người hạnh phúc."
"Không phải là hai người." Đường Quả đặt tay Trầm Mặc nùng lên tay trái của mình, sao đó dùng tay phải úp lên, nói: "Là chúng ta. Mọi người chúng ta đều phải hạnh phúc."
Với Diệp Thu mà nói, làm cuộc phẫu thuật thế này không phải lần đầu tiên. Còn việc làm hạ thủ cho Lão Đầu Tử cũng vô số lần rồi.
Đao pháp của anh rất tinh thông. Khi cắt vết thương rất nhanh gọn, động tác nhanh như mây bay nước chảy. Hai người y tá phụ trách làm trợ thủ đằng sau anh nhìn anh đờ đẫn. Trước đến giờ chưa từng thấy một vị bác sĩ nào làm phẫu thuật lại đầy mĩ cảm đến thế. Đến khi Diệp Thu gọi mấy tiếng, nhắc họ anh cần cái kẹp, họ mới đỏ mặt phản ứng lại.
Diệp Không Nhàn đứng cạnh anh ngầm gật đầu. Mặc dù ông trên mặt lạnh lùng, nhưng trong lòng rất kiêu ngạo về đệ tử này.
Những công tác bước đầu đã xong. Khi chiếc dao mổ của Diệp Thu chuẩn bị cắt phần thần kinh mẫn cảm , động tác của anh đột nhiên trở nên do dự và chậm chạp.
Anh vẫn sợ.
Hai lông mày của Diệp Không Nhàn nhíu lại, đứng bàng quan ở bên cạnh.
Nếu như anh có thể vượt qua nút thắt trái tim này thì mình cũng không cần lên tiếng.
Nếu như anh ta không vượt qua được, thì đã đến lúc thích hợp để kéo anh ta một tay. Nếu không thì, bên cạnh anh ta nhiều hồng nhan tri kỷ thế này, chỉ sợ đại nghiệp chưa thành đã bị phụ nữ làm lỡ dở rồi.
Tay Diệp Thu chậm chạp không làm cách nào cắt xuống được. Lòng tin của anh cũng đang dần dần cùng với động tác chậm chạp biến mất.
Quay đầu nhìn về phía Lão Đầu Tử, thấy ông đang nhìn thẳng vào mặt mình, tiếc nuối, thất vọng, và cả chờ đợi, hi vọng.
Nhưng lúc này thật sự anh không thể lấy tính mạng của Đường Bố Y ra làm thí nghiệm, bèn cứng đầu nói với ông: "Tôi không tin tưởng lắm về cuộc phẫu thuật này, hay là ông thử xem?"
Diệp Không Nhàn không muốn ra tay. Thậm chí còn chẳng thèm nhìn Đường Bố Y đang nằm trên giường, ông quay sang nhìn Diệp Thu rồi nói: "Cậu có biết giết người và cứu người khác nhau ở đâu không?"
Diệp Thu không hiểu ý của Lão Đầu Tử là gì.
Đây đã là lúc nào rồi? Cứu người là việc cần kíp hơn cả chứ. Chẳng lẽ ông ta định lên lớp vào lúc này sao?
Diệp Không Nhàn đúng là có ý định lên lớp cho Diệp Thu. Không đợi anh trả lời, ông nói tiếp: "Giết người và cứu người đều là một môn nghệ thuật. Nếu nhẹ nhàng sạch sẽ thì sẽ không làm cho người ta thấy đau khổ. Giết người cũng là một cách cứu rỗi. Ngược lại, nếu khi cứu người cứ chậm chạp không quyết định nhanh chóng, thì cậu đang để cho người bệnh dần tự sát."
Trong lòng Diệp Thu chấn động, lo lắng nhìn Đường Bố Y đang nằm trên giường.
Những trợ thủ và những chuyên gia thần kinh xung quanh đều ngơ ngác. Hai người này rốt cuộc làm sao thế?
Trong quá trình phẫu thuật, đột nhiên chủ đao nói mình không có lòng tin với ca phẫu thuật này. Đó là điều tối kỵ trong y học. Nếu như câu đó bị người nhà bệnh nhân nghe thấy, thì chẳng phải sẽ xông đến giết chết anh rồi hay sao?
Anh đã không có lòng tin, thì từ đầu đừng nhận ca phẫu thuật này có hơn không?
Người còn lại còn khoa trương hơn nữa, những câu nói của ông ta làm người ta thật kinh ngạc, không ngờ ông ta lại tìm được mối liên hệ giữa giết người và cứu người.
Hai người này rốt cuộc là bác sĩ hay là sát thủ đây?
Nếu không phải do biết rõ thân phận đặc biệt của bệnh nhân và hai người này là cao thủ do chính chủ tịch tập đoàn Đường mời đến, thì họ đã tống cổ hai người này ra ngoài từ lâu rồi.
Diệp Không Nhàn nhìn Diệp Thu, nói: "Tôi biết cậu đang lo lắng điều gì. Cũng biết rằng cậu biết rõ bước tiếp theo nên làm thế nào, hơn nữa, tôi khẳng định rằng cậu sẽ làm tốt hơn tôi. Nếu như cậu dừng lại ở bước này không làm tiếp, vậy thì, tôi đành phải thừa nhận, tâm huyết của tôi bỏ ra mấy chục năm đều đã đổ xuống sông xuống biển."
Tâm huyết mấy chục năm đổ xuống sông xuống biển? Hậu quả thật là nghiêm trọng. Tất cả những điều Lão Đầu Tử học được ông đã truyền đạt hết cho mình, chẳng lẽ thứ mình báo đáp lại ông chỉ là thế này sao?
Có bao nhiêu người làm sứ mệnh hiến thân, mình làm sao có thể bỏ cuộc được?
Còn cả một gia tộc có người đàn ông ưu tú Diệp Hổ đang chờ mình dẫn dắt họ đi phấn đấu, cần mình dẫn họ đi đến cái chết.
Không ai có thể ngăn lại bước chân của mình.
Không một ai. Bạn đang đọc truyện được lấy tại
Truyện FULL chấm cơm.
Diệp Thu quay người lại mỉm cười với Lão Đầu Tử, sau đó chiếc dao mổ trong tay anh nhanh chóng cắt xuống. Buổi trình diễn y thuật hoàn mĩ lại một lần nữa xuất hiện trước mặt mọi người. Không chỉ những người y tá đó trố mắt nhìn, mà cả những chuyên gia có nhiều năm kinh nghiệm cũng không ngừng thán phục.
Đao pháp thật thuần thục làm sao.
Mặc dù Đường Quả nhắc đi nhắc lại với lòng mình phải tin tưởng Diệp Thu, phải tin tưởng ông Diệp, họ đều là những người rất lợi hại và cha sẽ không có chuyện gì xảy ra.
Nhưng sau khi thời gian của cuộc phẫu thuật trôi qua một tiếng đồng hồ, ngọn đèn chỉ thị của cánh cửa phòng phẫu thuật vẫn hiện lên màu đỏ. Đường Quả đứng ngồi không yên, lo lắng đi đi lại lại trên hành lang, mắt nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng phẫu thuật.
"Quả Quả, đừng lo, không có chuyện gì đâu. Giờ đèn chỉ thị vẫn chưa chuyển sang màu xanh, chứng minh rằng phẫu thuật vẫn đang tiến hành." Thấy Đường Quả lo lắng đến vậy, Trần Mặc Nùng cảm thấy thật đáng thương, cũng không ngồi yên được nữa, đứng dậy đi theo đằng sau cô khuyên bảo.
"Chị Mặc Nùng, em biết không nên lo lắng. Nhưng em đã nghe anh ấy nói từ trước, thời gian phẫu thuật cần khoảng một tiếng đồng hồ. Nhưng giờ đây đã quá một tiếng mất rồi. Sao chẳng có chút phản ứng nào hết vậy?
"Có lẽ là đang làm công đoạn cuối cùng đó. Quả Quả, những chuyên gia chỉ thảo luận thời gian đại khái thôi, không phải là tuyệt đối mà. Đây không thể lấy làm chứng cứ để tham khảo đâu. Em yên tâm đi. Đợi thêm một chút nữa, chú Đường nhất định không sao đâu."
"Hi vọng rằng như vậy." Đường Quả nhìn cánh cửa phòng phẫu thuật, tự nhủ lòng mình: "Cha, Diệp Thu, mọi người cùng phải cố gắng nhé. Mọi người là người thân nhất của tôi. Tôi không muốn mất đi bất kỳ ai cả."
Thời gian dùng vào việc chờ đợi dài lê thê.
Khi Đường Quả sắp sửa dẵm nát chiếc giày cao gót đen dưới chân mình, bỗng nhiên vang lên âm thanh "Đinh". Đèn chỉ thị ở phòng phẫu thuật chuyển thành màu xanh.
Đường Quả vội vã chạy ra đằng đó. Trầm Mặc Nùng, hai vợ chồng Trầm Nhi Lập và Bối Khắc Tùng, Thiết Ngưu đều vây quanh cửa.
Cửa phòng phẫu thuật được đẩy ra. Người bước ra đầu tiên là Diệp Thu.
"Diệp Thu, thế nào rồi? Đường tiên sinh thế nào rồi?"
"Diệp Thu, cuộc phẫu thuật có thành công không?"
"Diệp Thu, anh nói câu gì đi chứ. Rốt cuộc phẫu thuật có thành công không?"
Diệp thu nhìn vào Đường Quả trong đám người. Khi mọi người đều xúm lại hỏi anh, thì cô đứng ở đằng sau không dám bước lên trước.
Diệp Thu bỗng thấy mủi lòng. Đừng thấy Đường Quả suốt ngày hoa chân múa tay, trông có vẻ rất kiên cường, nhưng thực ra trong lòng cô vô cùng yếu đuối, cô là một đứa trẻ không dám đối mặt với hiện thực tàn khốc.
Cô không dám bước lên đằng trước, là do sợ nghe thấy kết quả tồi nhất?
Nhìn gương mặt nhỏ bé xinh xắn nhưng thấp thỏm lo âu của cô, Diệp Thu cố ý nháy mắt với cô, sau đó nghe răng cười.
Nhìn thấy gương mặt cười của Diệp Thu, Đường Quả biết cuộc phẫu thuật đã thành công.
Muốn cười thật to lên, không ngờ sống mũi thật cay, nước mắt đã tràn ra tự lúc nào không biết.
Những người khác cười ròn rã, nhưng chỉ có Đường Quả ngồi thụp xuống cửa phòng phẫu thuật khóc mãi không thôi.