Ai cũng đều có tư tâm, Tây Môn Hướng Đông cũng không ngoại lệ. Gã và Tư Không Đồ bất hòa, tất nhiên cũng không hy vọng Diệp Thu thân cận với đối thủ của mình. Khi người khác cho gã cơ hội ném đá xuống nước, gã cũng sẽ không bỏ qua dễ dàng.
Nói cho chùng, vẫn là do Quách Úc Hằng gây chuyện đầu, mà là người tiếp đãi và nửa bạn bè với Diệp Thu ở Hong Kong, gã lộ diện nói chuyện là việc đương nhiên.
Cho dù người khác muốn trách cứ, cũng không thể bắt bẻ.
Diệp Thu nắm rõ chút tâm tư của gã như lòng bàn tay, nhưng chỉ cười cười, cũng không nói gì. Trong lòng hắn cũng không ghét một ít thủ đoạn nhỏ này của Tây Môn Hướng Đông. Ngược lại, nếu như lúc mình bị vũ nhục, gã vẫn không nguyện ý đứng ra nói hộ mình. Vậy người bạn này có đáng để kết giao không.
Hiển nhiên, gã luôn biết rõ ở lúc nào thì làm chuyện gì. Càng kết giao lâu với gã, Diệp Thu càng lau mắt mà nhìn với trí tuệ sinh tồn của người đàn ông này.
Một người không thể nào lúc nào cũng có thể làm ra đại sự kinh thiện động địa khiến tất cả mọi người kinh hãi. Nhưng ở trong sinh hoạt hằng ngày, gã có thể làm tốt mỗi một chuyện nhỏ. Ngôn hành cử chỉ đều ưu tú không thể bắt bẻ được, đây cũng là một loại năng lực vô cùng cường hãn.
Tự hỏi lòng, Diệp Thu biết mình không thể làm được thế. Ngược lại, phần lớn thời gian hắn đều rất muốn ăn đòn.
Tin chắc trong lòng rất nhiều người tiếp cận hắn đều nói một câu như vậy: Nếu như có thể đánh gã, nhất định phải đánh thật đau!
Hơn nữa, Diệp Thu có thể khẳng định, mọi người trong tiểu đội Violet 95% đều có ý nghĩ như thế. Bởi vì người không bị Diệp Thu đánh sưng mặt, nếm qua quả đấm của Diệp Thu trong số bọn họ rất thưa thớt.
Đường Quả bị Lâm Bảo Nhi kéo chạy tới kiếm thức ăn xếp trên bàn dài. Đường Quả rất dễ dàng tìm được bánh ngọt trà xanh mà nàng thích ăn. Nhưng Lâm Bảo Nhi lại không tìm được hoa quả bánh ngọt mà mình thích ăn. Cái miệng nhỏ nhắn lầm bầm bất mãn, mắng: "Yến hội quái gì. Tư Không Đồ chết tiệt này mời người ta ăn tiệc mà ngay cả hoa quả bánh ngọt cũng không có. Quá keo kiệt. Sớm biết thế cũng đừng nể mặt mũi hắn mà tới tham gia yến hội chết tiệt của hắn rồi".
Đường Quả im lặng một trận, Người ta căn bản là không hề mời em, là em mặt dày mày dạn mà chạy tới không phải à?
Đường Quả dùng thìa chọn lấy một khối bánh ngọt trà xanh cho vào trong miệng Lâm Bảo Nhi, nói: "Em thử một chút cái này đi, mùi vị cũng rất ngon đấy chứ?"
Lâm Bảo Nhi vừa nhai nhồm nhoàm miếng bánh ngọt trong miệng, vừa xua tay nói: "Không được. Em muốn nêu ý kiến về điểm tâm cho bọn hắn. Nếu không có hoa quả bánh ngọt, chúng ta liền về sớm đi. Cần gì nể mặt mũi bọn hắn nữa chứ... Ơ, tên rùa đen kia muốn làm gì thế?"
Ánh mắt Lâm Bảo Nhi nhìn bốn phía, thấy một đám nam nhân đứng trước mặt Diệp Thu. Không khí hình như có chút không hòa hợp lắm.
Đại tiểu thư Lâm Bảo Nhi phát hỏa, vội kéo tay Đường Quả chạy về phía Diệp Thu, ngay cả giày cao gót cũng bị nàng vứt ra hoàn toàn không để ý tới phong độ thục nữ của mình, thở phì phì nói: "Tên Tư Không Đồ chết tiệt không biết xấu hổ này, không chuẩn bị hoa quả bánh ngọt còn chưa tính. Còn dám khi dễ vị hôn phu của em. Xem em làm sao thu thập hắn".
Lâm Bảo Nhi mặc dù là cùng Diệp Thu bắt chước theo thỏa thuận kết hôn trong phim Hàn, nhưng nàng vẫn cực kỳ nhập vai. Trước mặt người khác luôn tự cho mình là vị hôn thê của Diệp Thu.
Đặc biệt là trước mặt Đường Quả, nàng càng thích gọi Diệp Thu như vậy.
Quách Úc Hằng bị Tây Môn Hướng Đông mắng đến nỗi mặt đỏ tới mang tai. Khuôn mặt trở thành màu đỏ tím.
Trước kia gã không từng quan hệ với Tây Môn Hướng Đông nhưng gã cũng biết, Tây Môn Hướng Đông này là đại thiếu gia rất xem thường loại công tử ca đi đường hoang như mình. Có điều, gã bình thường mượn lá cờ lớn Quách gia cũng không ai có thể khiến gã chân chính chịu thiệt cả. Vì vậy cũng dưỡng thành tính cách cuồng vọng tự đại của gã.
Không ngờ vừa mới tiếp xúc, người đàn ông nho nhã này ngôn từ thật không ngờ lại sắc bén như vậy. Đầu gã nóng lên, nhưng cũng không có từ gì để phản bác lại hắn cả.
"Thiếu gia Tây Môn, chúng tôi chỉ là tới kết giao bạn bè với Diệp tiên sinh, cũng không phải muốn hạ nhục hắn như anh nói. Chẳng lẽ như vậy cũng có lỗi sao? Mục đích yến hội không phải là vì muốn cung cấp cho mọi người một nơi giao tiếp câu thông sao?" An Thiết đứng ở sau đám người nói.
Nhìn Diệp Thu một cái, trên mặt không ngờ mang theo nụ cười thản nhiên nói: "Anh họ vẫn còn ở bên trong nhận một cuộc điện thoại quan trọng. Chúng tôi đi nói chuyện với Diệp tiên sinh hắn cũng không cảm kích. Để cho tôi kỳ quái chính là, vì sao thiếu gia Tây Môn lại đổ chuyện như vậy lên người anh họ chứ?"
Những lời này không chỉ giúp Tư Không Đồ rửa sạch hiềm nghi, ngược lại còn ngầm chỉ trích Tây Môn Hướng Đông lòng dạ hẹp hòi, khí độ không đủ.
Diệp Thu nhìn An Thiết một cái có chút kinh ngạc, nghĩ thầm ở trong bầy công tử ăn chơi này vẫn còn ẩn nấp một kẻ cướp.
Quách Úc Hằng có lời của An Thiết làm phản xung, đại não bị rượu gây tê rốt cuộc cũng tỉnh táo lại, cười lạnh nhìn về phía Tây Môn Hướng Đông, nói: "Đúng vậy ha. Thiếu gia Tây Môn vừa tới liền chụp mũ lên đầu chúng tôi. Tôi thật sự là chịu không nổi đó. Tôi là thấy Diệp tiên sinh là nhất biểu nhân tài, lại có khuôn mặt xa lạ, cho nên có lòng tới kết giao. Cái này cũng phạm tới sự kiêng kị của thiếu gia Tây Môn ư? Vậy thì thật xin lỗi. Sớm biết thiếu gia Tây Môn có nhiều cấm kỵ như vậy. Chúng tôi liền trốn thật xa là được rồi".
Quách Úc Hằng nhìn chung quanh. Xung quanh đã vây một vòng người, mỗi người đều vẻ mặt chăm chú nghe lời gã nói. Trong lòng liền có cảm giác thỏa mãn trước nay chưa từng có. Người như gã, rất khát vọng sự chú ý của người khác.
Giọng nói đề cao không ít, lớn tiếng nói: "Nói vậy, với thân phận của thiếu gia Tây Môn, cũng cực không chào đón bọn tôi. Chúng tôi có thể tự mình hiểu lấy. Sau này, chỗ nào có thiếu gia Tây Môn, anh em chúng tôi sẽ nhượng bộ lui binh. Thế được không?"
Những lời này không thể bảo là không ác độc được. Thoáng cái chụp cho Tây Môn Hướng Đông cái mũ tự cao tự đại, mang lên lò lửa quay.
"Có điều Thiếu gia Tây Môn uy ở Hong Kong quá lớn, thế không phải là chúng ta ngay cả Hong Kong cũng không thể ở sao?"
"Ha ha, gia tộc Tây Môn ở chỗ nào trên thế giới cũng đều có sản nghiệp. Chẳng lẽ anh em chúng ta phải di dân tới Châu Phi sao?"
"Tôi vẫn không thể đi á. Xem ra thiếu gia Tây Môn sẽ đối phó chúng ta. Có điều, Bạch gia chúng tôi là là nhà nhỏ hộ nhỏ. Chắc hẳn cũng không lọt vào pháp nhãn của thiếu gia Tây Môn đâu".
Đám công tử ca vô lương kia mày một câu tao một câu mà trào phúng. Tây Môn Hướng Đông muốn chem lời vào cũng chen không lọt.
Người trong xã hội thượng lưu cho dù dưỡng răng tốt, cũng không thể há miệng cắn đối thủ một cái. Mà lúc mặt đối mặt, bọn họ chỉ có thể mặt mỉm cười mà chào hỏi, tối đa cũng chỉ là đấu võ mồm mà thôi.
Trình độ há miệng lưu loát, cũng thành mấu chốt thắng bại của một cuộc chiến.
Rất hiển nhiên, Tây Môn Hướng Đông bây giờ đang ở hạ phong. Gã là một người có năng lực, bình thường chỉ quản lý sản nghiệp kinh doanh gia tộc hoặc gặp người đàm phán. Làm sao là đối thủ của bọn cả ngày dành thời gian cho chỗ gió trăng chứ?
Tây Môn Thiển Ngữ ở bên cạnh nói chuyện với Nhiễm Đông Dạ thấy anh bị khi dễ, tất nhiên là mặt đầy phẫn nộ, tiến lên kéo tay anh, nũng nịu nói: "Anh, thật khờ quá, nói với bọn họ làm gì chứ? Anh phải nhớ kỹ đối thủ của anh vĩnh viễn cũng không phải là bọn họ".
Khinh thường mà liếc nhìn bọn Quách Úc Hằng một cái, nói: "Bởi vì, bọn họ không xứng".
Cái miệng nhỏ nhắn của Tây Môn Thiển Ngữ khẽ nhếch, lời nói ra khiến đám thô kệch gần phát điên. Nguyên một đám bọn chúng sắc mặt tái mét, dài như cái thúng. Nhưng trong lòng lại không cách gì phản bác. Bạn đang đọc truyện tại
Truyện FULL - www.Truyện FULL
Cũng không thể ở trước mặt nhiều người mà tát cô gái này hai bạt tai được?
Huống chi, chính bọn chúng cũng rõ, động mồm mép với người gia tộc Tây Môn ngược lại không có gì, nhưng nếu ai dám can đảm đi tới tát tai nàng, vậy thật đúng là chán sống rồi. Sự trả thù kế tiếp của gia tộc Tây Môn có thể chính là không chết không thôi.
Độc nhất là lòng dạ nữ nhân. Tây Môn Thiển Ngữ nói trúng tim đen, chỉ rõ những người này căn bản không xứng làm đối thủ của anh nàng. Đối với một người đàn ông mà nói, còn có chuyện gì có cảm giác bị sỉ nhục hơn việc bị một cô gái coi thường chứ?
Chính ngay lúc này, Lâm Bảo Nhi lại kéo Đường Quả tới, nhìn thoáng qua Diệp Thu rồi lại nhìn thoáng qua mây người đứng đối diện hắn sắc mặt âm trầm đáng ghét. Phản ứng đầu tiên của Lâm Bảo Nhi chính là mấy lời bới móc, tức giận nói: "Các người muốn tới làm gì? Tư Không Đồ kia đâu? Hắn đoạt con gái không bằng người khác, chẳng lẽ liền muốn sử dụng thủ đoạn mạnh bạo? Có biết xấu hổ không hả?"
Hôm nay lúc Tư Không Đồ đến gần Nhiễm Đông Dạ ở Mã Hội, Lâm Bảo Nhi đã ở trường đua ngựa. Đám người kia đều là người đi theo Tư Không Đồ tới trường đua ngựa. Bọn họ lúc này tìm tới cửa, không phải vì Nhiễm Đông Dạ mà gây phiền toái cho Diệp Thu chứ?
Lời của Lâm Bảo Nhi giống như xăng trong thùng đổ vào thùng dầu đang sôi trào vậy. Những tên kia bị Tây Môn Thiển Ngữ chỉ trích đến xuất huyết bên trong nhưng lại không có chỗ phát tiết tức giận rốt cuộc cũng tìm được chỗ phun ra.
"Mày tính là cái quái gì chứ? Một con điếm nhỏ mà thôi. Có hiểu quy củ không? Ai cho phép mày mở miệng nói chuyện hả?"
"Xem bộ ngực con bé này... còn chưa trưởng thành sao? ** bị khai phá thành như vậy, bình thường nam nhân của mày tốn không ít công phu đúng không?"
"Có thiếu tiền, cũng không thể nói chuyện quá thô lỗ. Con bé này, tao thích. Hắc hắc. Em gái, ở xô-fa nào thế? Cho anh lưu số điện thoại, sau này anh đi thổi bãi của em".
Bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh là tính của loài người. Những người này biết rõ không thể trêu vào Tây Môn Thiển Ngữ cho nên liền theo lý thường nhắm mục tiêu vào Lâm Bảo Nhi ngơ ngác chạy tới.
Bọn họ không biết Lâm Bảo Nhi, cũng không biết bối cảnh của nàng. Chỉ là lúc vào trường đua ngựa đã thấy nàng và một cô gái khác một trái một phải ôm Diệp Thu đi tới, hình như rất thân mật. Đương nhiên khiến bọn chúng tưởng cô gái này là bồ nhí của Diệp Thu.
Cô gái nguyện ý làm bồ nhí người khác thì bối cảnh có thể mạnh cỡ nào chứ?
Nhưng bọn chúng không biết là, lần này đã đá phải thiết bản chân chính rồi.
Đường Quả mặt đầy phẫn nộ, mắt sắp có thể phun ra lửa. Ở trong lòng nàng, Lâm Bảo Nhi chính là em gái của nàng. Nàng không thích bị người khác vũ nhục, nàng càng không thích Lâm Bảo Nhi bị người khác vũ nhục. Nghe lời nhóm người nói như thế, nàng đã muốn nhào lên xé những tên khốn kiếp này thành mảnh nhỏ tại chỗ.
Mà ngay cả nụ cười trên mặt Diệp Thu cũng càng ngày càng đậm, sát khí trong mắt hiện ra. Thiết Ngưu hiểu phong cách của hắn lập tức cảnh giác mà đứng ở bên trái hắn. Vị trí đó có thể ngăn được lộ tuyến công kích của đám vệ sĩ bên trái kia.
"Em có thể tát gã một bạt tai không?" Bảo Nhi ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn Diệp Thu, vẻ mặt nghiêm túc hỏi. Cô bé này cũng tức giận rồi.
"Đừng khách khí". Diệp Thu gật đầu nói.